Tứ Hợp Viện Làm Ta Thành Tần Hoài Như So Sánh Tổ

Tứ Hợp Viện Làm Ta Thành Tần Hoài Như So Sánh Tổ - Chương 63: Kẹo da trâu đồng dạng mấy người (length: 8105)

"Tốt! Cảm ơn chị dâu!"
Tiếu Thiến xúc động đến mặt đỏ ửng, rất khéo léo ngồi xuống bên cạnh bàn.
Dương Hà Hoa nhét vào miệng một sợi khoai tây, hỏi: "Anh trai ngươi lại đi đốn củi à?"
Mấy ngày nay, Tiếu Sinh cứ ăn trưa xong là đi đốn củi. Dương Hà Hoa thấy hắn đen đi nhiều, bảo hắn đừng cố sức quá như vậy, Tiếu Sinh lúc đó đã ừ hử cho qua, nhưng hễ Dương Hà Hoa không ở nhà là hắn lại lén đi.
"Đúng, Lưu Quang Thiên và Diêm Giải Thành bọn họ cũng đi theo anh trai." Nhắc đến chuyện này, Tiếu Thiến liền thấy hơi bực mình: "Chị dâu, chị nói xem bọn họ sao mà mặt dày thế, anh trai đã nói là do may mắn mới bắt được một con thỏ, vậy mà mấy ngày nay bọn họ cứ dính như kẹo da trâu, hễ anh trai vừa ra khỏi cửa đốn củi là lại bám theo."
Sự tình bắt nguồn từ hôm Tiếu Sinh bắt được thỏ. Sáng hôm sau, Dương Hà Hoa dậy sớm chế biến, một nửa làm thỏ lạnh, một nửa hầm.
Ăn thịt vốn không có gì đáng nói, nhưng mấu chốt là nó quá thơm.
Dạo gần đây ai cũng quen với mùi thức ăn Dương Hà Hoa làm, bọn trẻ con ồn ào một hồi rồi lại im thin thít.
Nhưng lần này, hương vị của thỏ hầm và thỏ lạnh cứ quanh quẩn trong sân tứ hợp, rất lâu không tan.
Bọn trẻ trong sân đánh nhau không sợ, mắng cũng không nghe, ồn ào náo loạn không chịu nổi. Bà lão tai điếc ở hậu viện càng ngồi ngay bậc thềm nhà Dương Hà Hoa, không hề nói gì, chỉ ngồi đó.
Các bà lão khác trong viện thấy bà lão tai điếc ngồi đó thì không nhịn được mà đến gõ cửa, nói nhà bọn họ ăn riêng, để bà lão tai điếc ở bên ngoài chịu gió sương đói bụng, sẽ bị trời phạt.
Thế là Dương Hà Hoa quát lại, tổ tiên Tiếu gia và Dương gia đều chôn dưới đất cả rồi, không rõ bà lão tai điếc là tổ tông nào, nếu có ai nhận thì tự mình mà mang về nhà ăn ngon uống sướng mà hầu hạ.
Nếu không có ai nhận, thì để nàng lát nữa đi đến phố hỏi thử mấy ông Vương chủ nhiệm xem, sao có thể quên mất bà lão goá bụa không con ở cái tứ hợp viện này mà để bà ấy đói bụng được.
Phố phường có hay không cấp trợ cấp mỗi tháng, đàn ông không biết chứ lẽ nào mấy bà này lại không biết?
Bọn họ đơn giản là thấy nhà Dương Hà Hoa sáng sớm đã ăn thịt, trong lòng bất bình thôi, muốn mượn mặt mũi bà lão tai điếc để gây thêm áp lực cho nhà Tiếu, làm Dương Hà Hoa khó chịu.
Dương Hà Hoa vừa nói vậy, bà lão tai điếc tự mình chống gậy về lại hậu viện.
Không phải bà không muốn nói gì, mà là Dịch Trung Hải đang nằm viện, Lưu Thúy Hoa cho bà mỗi ngày chỉ đưa một bữa cơm. Tìm Hà Vũ Trụ thì lại bị từ chối thẳng, nên chỉ đành chịu đựng.
Chờ Dịch Trung Hải về thì khoảng thời gian này sẽ dễ hơn.
Mấy bà lão khác thấy bà lão tai điếc đi rồi, mặt mày ngượng ngùng cũng về, nhưng ba ngày sau đó, các ông chồng/con trai của bọn họ làm việc ở xưởng Hồng Tinh Yết Cương đều bị run tay khi xào đồ ăn.
Ban đầu cánh đàn ông không hiểu chuyện gì, chờ về đến trong viện mới vỡ lẽ ra, nên cũng ngăn cản mấy bà vợ đang muốn đi tìm Dương Hà Hoa gây sự.
Suy cho cùng, người mua cơm cho bọn họ không phải Dương Hà Hoa, và run tay khi xào nấu là thói quen của những người làm việc ở nhà ăn, với cả tay nghề Dương Hà Hoa đúng là không tệ, vẫn là không nên đắc tội với nàng thì hơn.
Dương Hà Hoa cũng nhờ vậy mà có được mấy ngày thanh nhàn.
Bây giờ nghe Tiếu Thiến nói, trong lòng Dương Hà Hoa cũng bất đắc dĩ, nhưng mặt nàng không hề biểu lộ ra. Dù sao người ta cũng chỉ cùng Tiếu Sinh đi đốn củi, hơn nữa nàng cũng bí mật hỏi qua Tiếu Sinh, xem có bị bắt nạt không. Nghe hắn bảo không có ai gây sự thì Tiếu Sinh cũng dặn nàng đừng quan tâm, hắn có thể giải quyết, Dương Hà Hoa cũng không can thiệp.
Sở dĩ bọn họ bám theo Tiếu Sinh chặt như vậy, cũng có thể là thấy mình câu cá rất tốt, nên sợ Tiếu Sinh giấu nghề săn bắn nên mới bám theo hắn không rời.
Haiz!
Đều do nghèo mà ra.
Năm nay vật tư thiếu thốn, kinh tế eo hẹp, có tiền trong tay cũng chưa chắc đã mua được nhiều thịt.
Mỗi nhà mỗi hộ, khẩu phần thịt mỗi tháng có hạn.
Như nhà Lưu thì thịt cơ bản đều ưu tiên cho Lưu Hải Trung và Lưu Quang Hiếm hai người đàn ông, còn nhà họ Diêm, Diêm Phụ Quý đều đem tem phiếu đổi thành tiền hoặc các loại vật tư khác, còn thịt thì trông chờ vào việc Diêm Phụ Quý có câu được con cá nhỏ nào không.
Nhưng với tình cảnh của nhà Lưu và nhà Diêm, Dương Hà Hoa chẳng có chút đồng cảm.
Người ở ngoài viện là ông Tôn, tuy trong nhà túng thiếu, nhưng mỗi tháng ngoài chuyện ăn thịt, ít nhất cũng mua một cân trứng gà về bồi bổ cho lũ trẻ.
Tuy nghèo nhưng biết thương con.
Còn như Lưu Hải Trung, thì lại hay đánh mắng hai đứa nhỏ. Mẹ của chúng lại còn coi thường và đổ thêm dầu vào lửa để lũ trẻ phải chịu đựng càng tệ hơn. Còn Diêm Phụ Quý thì luôn tính toán hành động của các con. Họ thực sự không giống người làm cha mẹ.
"Không sao, anh trai nói không cần quá để ý bọn họ, chờ thêm mấy ngày nữa, thấy không có gì thu hoạch thì họ cũng sẽ không đi theo."
Tiếu Thiến "ừ" một tiếng, "cũng chỉ có thể như vậy thôi."
"Đúng rồi, chị dâu, em nghe thím Chu nói hôm nay Thập Sát hải thu hoạch cá, đã hạ lưới lớn ở Tiền Hải và Hậu Hải, buổi chiều sẽ kéo lưới bắt cá, không biết sẽ là cảnh tượng gì nữa? Chị dâu, chị có từng xem Thập Sát hải thu hoạch cá trước đây chưa?"
"Năm nay thu hoạch cá sớm thế cơ à?" Dương Hà Hoa có chút buồn bực.
Ừm...
Năm nay có chuyện gì xảy ra vậy?
Sao Thập Sát hải năm nay lại thu hoạch cá sớm vậy!?
Bình thường thì việc này phải đến cuối tháng chín đầu tháng mười mới bắt đầu, mà năm nay lại là năm nhuận, có đến hai tháng tám, bây giờ là mùng 12 của tháng tám thứ hai, tính kỹ lại thì Tết Trung thu thứ hai sắp đến rồi.
Lẽ nào là để chuẩn bị cho cái Tết Trung thu thứ hai mà người ta quyết định thu hoạch sớm!
Dương Hà Hoa trong lòng đầy thắc mắc nhưng nghĩ mãi vẫn không ra. Nguyên nhân hôm nay thu hoạch cá sớm là do trước đó, nàng điên cuồng câu cá kiếm thêm và Tiếu Sinh tuy ban ngày đi đốn củi, nhưng buổi tối cũng vẫn sẽ đi câu cá, mang đến cho quân quản hoặc cho phường phố hai nơi. Chính điều này đã khiến người ta quyết định thu hoạch sớm hơn, sợ để chậm trễ nữa thì cá lớn ở Thập Sát hải sẽ bị câu hết sạch.
Dạo gần đây, Dương Hà Hoa đúng là rất bận rộn, thức ăn trong nhà đều do nàng đi mua, còn Tiếu Thiến vì còn bận chăm sóc ba đứa nhỏ nên không có ra ngoài khỏi tứ hợp viện được nhiều.
Nhưng hôm nay, được chủ nhiệm nhà ăn Lâm Đại Hải cho nghỉ một ngày, vậy chi bằng chiều mang Tiếu Thiến cùng ba đứa nhỏ đến Thập Sát hải xem những người bắt cá mò cá.
"Thiến Thiến, trước kia chị từng thấy rồi, nhưng từ khi có con thì không đi được nữa, cái cảnh tượng đó... để chị miêu tả như nào nhỉ.
Chốc nữa mình đến Thập Sát hải xem thu hoạch cá đi, dù sao buổi chiều chị cũng được nghỉ, nhà máy cũng không có tiệc đãi gì cả, vừa vặn em cùng Tú Tú, Mạn Mạn và Tiểu Bảo chưa từng thấy Tứ Cửu thành thu hoạch cá, mình cùng đi xem cho biết thêm kiến thức!"
"Vâng vâng!"
Tiếu Thiến không hề nghĩ ngợi mà gật đầu đồng ý.
Dù sao thì nàng vẫn chỉ là một cô gái chưa thành niên, nói không thích ra ngoài là giả, trong nhà lũ trẻ con còn quá nhỏ, nàng không dám một mình dẫn ba đứa trẻ ra ngoài vì quá nguy hiểm, bây giờ nghe có thể đi chơi buổi chiều, cả người liền vui vẻ tràn đầy chờ mong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận