Tứ Hợp Viện Làm Ta Thành Tần Hoài Như So Sánh Tổ
Tứ Hợp Viện Làm Ta Thành Tần Hoài Như So Sánh Tổ - Chương 118: Tần Hoài Như tính toán, hàng xóm mới (ba chương hợp nhất) (length: 23350)
Tần Hoài Như vốn định mua hai quả trứng gà để tạo mối quan hệ thân thiết hơn với Dương Hà Hoa.
Chỉ cần qua lại nhiều, sau đó hỏi Dương Hà Hoa xem bếp có thiếu người không thì sẽ dễ hơn, hơn nữa khi mối quan hệ đã hòa hoãn, biết đâu có thể nhờ Dương Hà Hoa xin chuyển mình từ phân xưởng sang nhà ăn.
Ở xưởng Hồng Tinh Yết Cương hơn một tuần lễ, Tần Hoài Như không phải mới đến nên cũng nghe ngóng được không ít chuyện, như vị thế của Dương Hà Hoa ở nhà ăn chẳng hạn.
Bất quá, Tần Hoài Như tính toán trong lòng có vang dội thế nào, người ta Dương Hà Hoa căn bản không tiếp chuyện nàng.
Tần Hoài Như thở dài, đi về phía phân xưởng.
Không phải Tần Hoài Như không muốn nhờ Hà Vũ Trụ, mà là Hà Vũ Trụ cứ thấy bóng dáng nàng từ xa là sẽ đi đường vòng ngay.
Cảnh Hà Vũ Trụ trốn tránh Tần Hoài Như cũng không biết đã bị người trong tứ hợp viện trông thấy bao nhiêu lần rồi. Mỗi lần thấy Hà Vũ Trụ trốn Tần Hoài Như với bộ dáng tránh như rắn rết ấy, họ đều không nhịn được muốn cười.
Thật sự là cảm thấy thay đổi quá lớn.
Trước đây Sỏa Trụ tìm mọi cách để tiếp cận Tần Hoài Như, còn giờ thì hoàn toàn ngược lại.
Dương Hà Hoa chờ nhà ăn quét dọn sạch sẽ xong, chào hỏi đồng nghiệp rồi rời xưởng Hồng Tinh Yết Cương, đi đến điểm săn của nàng.
Đã gần một tuần không đến, không biết có thu hoạch gì không.
Hôm nay tan làm sớm, chưa tới một giờ đã xong việc dọn dẹp nhà bếp.
Đến khi leo một chuyến núi, rồi xuống đến nơi thì đã là 5 giờ chiều.
Dương Hà Hoa hôm nay thu hoạch lớn.
Bẫy và hố do nàng đặt bắt được 3 con sơn dương, 7 con thỏ, và một con heo rừng, tuy nhiên con heo mới khoảng 30 cân.
Tất cả đều chết cứng.
May mà trời lạnh, không có nắng, đám thịt rừng đều đông cứng lại, ngửi cũng không có mùi lạ.
Dương Hà Hoa vẫn không yên tâm, cất vào kho của nông trường, xem thông báo thì mới biết số thịt này đã được treo vài ngày, chất thịt thế nào, còn ăn được không.
Nhận được câu trả lời đảm bảo xong, Dương Hà Hoa mới yên lòng làm bè gỗ. Nhớ tới việc Vương chủ nhiệm nhờ cậy hôm trước, nàng dùng xẻng xúc tuyết đọng. Theo dấu chân, tìm thấy dấu chân của heo rừng rồi đặt mấy cái bẫy bằng dây thừng to và một số thứ khác ở nơi chúng thường lui tới.
Nếu thời tiết tốt hơn, Dương Hà Hoa còn muốn đào thêm mấy cái hố sâu, chỉ cần đặt hạt bắp từ nông trường xuống, vậy mới là chắc chắn nhất.
Nhưng giờ đất đai nhiệt độ thấp lại thêm tuyết, đã đông cứng hết rồi, dù Dương Hà Hoa có uống thuốc tăng lực thì đào cũng rất tốn sức.
Đi vào sâu hơn một chút, Dương Hà Hoa còn phát hiện ra một cái ao hồ diện tích khá lớn.
Tiếc là không đủ thời gian, nếu không Dương Hà Hoa còn muốn đi dạo thêm xem xung quanh có gì thu hoạch không.
Dương Hà Hoa nhìn thu hoạch trên bè gỗ của mình, ba con sơn dương, 36 con thỏ mập (tính thêm cả số thu hoạch trước đó).
Thấy cũng không tệ lắm.
Heo rừng con quá nhỏ, Dương Hà Hoa không cho vào, để trong kho của nông trường.
Ba con sơn dương thì hai con nặng khoảng 90 - 100 cân, con còn lại thì 40 cân.
Hai con sơn dương lớn, Dương Hà Hoa đã tính cả rồi, một con cho quân quản, một con cho khu phố, 36 con thỏ thì chia đều.
Còn con sơn dương 40 cân, Dương Hà Hoa định mang về nhà làm nồi lẩu dê ăn cho đã thèm.
Thật sự là thèm lắm rồi.
Hiện tại, khu nuôi dưỡng của nông trường Dương Hà Hoa chưa nuôi được dê, nhưng ngược lại có thể tự do nuôi heo, gà, vịt, ngỗng, bò.
Đầy phấn khởi, Dương Hà Hoa kéo bè gỗ về phía khu phố. Lúc này, Vương chủ nhiệm đã tan tầm về nhà, người trực ban thì nhận ra Dương Hà Hoa. Họ thông báo cho người của quân quản đến nhận thịt quyên tặng của Dương Hà Hoa.
Lần này, cũng không cần phải giết.
Chỉ cần chia đều là xong. Vì thế, Dương Hà Hoa không đợi quân quản tới. Bè gỗ cũng không cần nữa, một tay xách con sơn dương gần 40 cân, hướng tứ hợp viện đi về.
Người trực ban ở khu phố nhìn bóng dáng dễ dàng của Dương Hà Hoa, trong mắt đầy thèm muốn.
Trước kia thấy Dương Hà Hoa thường xuyên mang cá hay thịt rừng đến quyên tặng, có người ở khu phố cũng đề nghị đi săn ở núi ngoại ô, tổ chức một chuyến hành động, nhưng thỏ cũng không bắt được một con, đành phải tay không mà về.
Lên núi rồi mới biết, không có kinh nghiệm, ngay cả chỗ thú hay lui tới cũng không chắc tìm được.
Huống chi là săn giết thú.
Vòng ngoài rừng còn có thể đi, chứ vòng trong, vì không quen địa hình, nên cũng không dám vào.
Cũng từng tìm đến thợ săn trong các thôn gần đó, nhưng nghe nói đến chuyện vào rừng sâu thì họ đều lắc đầu từ chối.
Dù tiền thù lao có hậu hĩnh đến đâu, họ cũng không muốn đi.
Thật không hiểu Dương Hà Hoa có cách gì mà bắt được nhiều thịt rừng như vậy!?
Lần này vẫn là nhìn thấy Tuan trưởng dẫn người đến, hắn vốn nghĩ sẽ gặp được Dương Hà Hoa, nhưng không ngờ người ta đã về từ lâu rồi.
Nhìn sơn dương và thỏ nằm trên đất, Tuan trưởng cảm thấy nên tranh thủ thời gian đi lên núi săn một chuyến, chứ không thể lúc nào cũng đợi người ta đến quyên tặng được.
Ở phía khác, Dương Hà Hoa xách sơn dương còn chưa về đến tứ hợp viện thì đã nghe thấy tiếng ồn ào. Nàng cũng nhìn thấy vài nhóm hai ba người không phải người ở tây viện đang đi về phía tây viện.
Tò mò, Dương Hà Hoa vừa đi qua nguyệt môn vừa liếc mắt nhìn cửa tây viện, phát hiện phần lớn người trong ngõ đều đang ở đó, còn đang xúm lại nói chuyện gì đó.
Dương Hà Hoa vốn cho là giờ này mọi người đều đang sưởi ấm chuẩn bị đi ngủ, không ngờ cơ bản ai cũng đi ra ngoài. Xem ra là có chuyện gì náo nhiệt xảy ra rồi.
Tuy rất muốn hóng chuyện, nhưng cái bụng đói cồn cào đã khiến Dương Hà Hoa quyết định lập tức về nhà.
"Oa, Tú Tú mẹ nàng vác về một con dê lớn thế!"
Vừa bước ra cửa thuỳ hoa, còn chưa tới cửa nhà mình, Dương Hà Hoa đã nghe thấy giọng của Nhị đại mụ Dương Thụy Hoa. Nàng quay đầu nhìn nụ cười của Dương Thụy Hoa rồi gật đầu: "Hôm nay đi xem bẫy, bắt được con này! Nhị đại mụ, con không nói chuyện nữa, đói lắm rồi, về nhà ăn cơm đây!"
Dương Hà Hoa không muốn nhiều lời với Dương Thụy Hoa. Với cái ánh mắt lấp lánh nhìn con sơn dương trên tay mình kia của Nhị đại mụ, có ý đồ gì nàng làm sao không biết.
"Rầm!" một tiếng, cánh cửa từ lúc nàng chạy về đã đóng lại, chưa tới ba giây.
Mặt Nhị đại mụ Dương Thụy Hoa xị xuống.
Nhìn theo bóng Dương Hà Hoa, oán thầm trong lòng: Cái con quả phụ hoa sen này đúng là quá keo kiệt!
Cứ như sợ mình xin thịt dê của nàng không bằng!
Mình chỉ là muốn hỏi có cần giúp gì không thôi mà.
Mang theo bực tức, Dương Thụy Hoa đóng sầm cửa phòng rồi đi về phía tây viện.
"Chị dâu, chị về rồi!"
"Mẹ ơi, mẹ về rồi!"
Sau khi đóng cửa, Dương Hà Hoa nghe thấy tiếng người nhà liền tươi cười đáp: "Ừ... về rồi!"
Tiện tay đo thử cân nặng của con sơn dương: "Hôm nay bắt được một con sơn dương, tối mai chúng ta ăn lẩu dê nhé!"
"Vâng ạ!"
Tú Tú và Mạn Mạn lao tới, dùng tay chọc chọc con sơn dương trên tay Dương Hà Hoa, Tiểu Bảo đang được Tiếu Thiến ôm sốt ruột gọi: "Mẹ ơi, con nữa!"
Dương Hà Hoa đặt sơn dương xuống đất ở nhà bếp, hai cô nhóc càng nghịch ngợm vui vẻ, Tiếu Thiến cũng bế Tiểu Bảo xuống cho nó gia nhập trò chơi của hai chị.
Sau đó cô rót nước nóng cho Dương Hà Hoa rửa tay.
Sống chung lâu như vậy, Tiếu Thiến đã hiểu rất rõ về thói quen sinh hoạt của cô em dâu Dương Hoa Sen này.
Như việc cứ mỗi lần từ bên ngoài trở về nhà, việc đầu tiên chính là rửa tay chẳng hạn.
Xoa xà phòng vào lòng bàn tay, Dương Hà Hoa thăm dò thử độ ấm của nước. Cảm thấy vẫn còn nóng liền rụt tay lại. Nhớ đến tình hình ở tây viện lúc nãy, nàng hỏi: "Thiến Thiến, cái tây viện sao náo nhiệt thế kia? Có chuyện gì xảy ra hả!?"
"Chị dâu à, cũng không có gì đâu, là sáng nay Vương chủ nhiệm dẫn tới một hộ gia đình. Nghe nói là MC ở xưởng Hồng Tinh Yết Cương của các chị. Là một cô gái lớn, khoảng 18 tuổi, ăn mặc thì khá ổn, dáng dấp cũng xinh!
Chủ yếu là còn độc thân, hôm nay cô ấy dọn đến, chắc là nhiều nhà hiếu kỳ đó, mấy bà cô trong ngõ kéo nhau đi xem."
Tiếu Thiến đặt bát đũa lên bàn, sau đó lại đi vào bếp bưng thức ăn ra.
"Thì ra là vậy à!" Lúc này Dương Hà Hoa đã hiểu tại sao đám người trong ngõ kia lại kéo nhau đi xem rồi.
Trong tứ hợp viện của bọn họ có không ít trai tráng độc thân, Lưu Quang Thiên nhà họ Lưu, Lưu Quang Hiếm, hai người con trai của Trương đại nương, và cả Diêm Giải Thành nhà họ Diêm.
Hơn nữa cô gái này còn là MC, lại càng thêm nổi tiếng!
Ăn cơm xong, rửa sạch bát đũa, là khoảng thời gian gia đình của Dương Hà Hoa và ba đứa trẻ.
Tiếu Thiến thì bận rộn với việc riêng của mình.
Vốn dĩ hôm nay Tiếu Thiến muốn nhờ Chu tẩu tử trông nom ba đứa trẻ để cô đi bưu điện lấy thư, nhưng mấy câu nói của Chu tẩu tử đã khiến cô từ bỏ ý định.
Chờ ba đứa trẻ ngủ hết, Tiếu Thiến không nghe thấy tiếng động gì, liền nói với Dương Hà Hoa chuyện này: "Tẩu tử, hôm nay Bổng Ngạnh ở trung viện cứ nhìn vào nhà mình, vốn em muốn ra ngoài lấy thư, lúc đến nhà Chu tẩu tử may mà được chị ấy nhắc nhở nên em mới không đi, thật không biết thằng nhóc này đang có ý đồ gì nữa."
"Được rồi, ta biết chuyện này rồi, Thiến Thiến, mấy ngày nay em cứ ở nhà nhé, nếu em cần gửi thư hoặc lấy thư gì thì cứ nói với ta, ta sẽ đi làm cho em."
Nghe Tiếu Thiến nói, Dương Hà Hoa cũng nhớ đến cảnh tượng mình thấy sáng nay, đối với Bổng Ngạnh "Đạo Thánh" trong nguyên tác, Dương Hà Hoa không dám coi thường.
Không biết hắn ta vô sư tự thông mở khóa hay là học từ Hà Vũ Trụ!
Tuy rằng Hà Vũ Trụ hiện tại đã trở mặt với nhà Giả, nhưng Dương Hà Hoa không rõ Bổng Ngạnh đã học được hay chưa.
Vì Bổng Ngạnh đã nhắm đến nhà mình, vậy phải phòng ngừa mọi rắc rối, tốt nhất là dập tắt mọi hành động của hắn trong trứng nước, như vậy mới tốt nhất!
Dương Hà Hoa cũng không muốn dây dưa gì với nhà Giả!
Chủ yếu là thấy xúi quẩy!
Sau đó Dương Hà Hoa bắt đầu nấu nước, chuẩn bị làm thịt dê.
Bây giờ trời lạnh không dễ hư hỏng, nhưng vẫn nên làm sớm thì hơn, để mai ăn lẩu thịt dê cho tiện.
Con dê núi chừng bốn mươi cân, bỏ da lông và xương cốt ra, chỉ còn lại chưa đến mười lăm cân thịt.
Ngày mai ăn một bữa chắc chắn không hết, Dương Hà Hoa để riêng phần thịt dê cho nồi lẩu ngày mai, còn lại thì xoa muối ướp.
Về phần nội tạng dê các loại, thì để dành cho ngày mai luôn.
Da lông dê cũng được xử lý cẩn thận.
Ở bên kia, sau khi ăn cơm tối xong, Tần Hoài Như không thấy con trai Bổng Ngạnh quậy phá, dọn dẹp nhà vệ sinh và giặt quần áo xong liền lên giường xem, thấy Bổng Ngạnh đã ngủ rồi.
Tần Hoài Như cũng không nghĩ nhiều, trẻ con mà, ban ngày chơi mệt nên ngủ sớm là chuyện bình thường.
Giả Đông Húc cả ngày ở nhà không có việc gì, thấy vợ mình bận rộn xong xuôi, hắn tắt đèn rồi bắt đầu kế hoạch "tạo người" của mình.
Không biết có phải Tần Hoài Như sinh Bổng Ngạnh bị tổn thương cơ thể hay không mà nhiều năm như vậy rồi vẫn chưa có thêm con.
Nhưng Giả Đông Húc nghĩ lại, hình như nhà họ Giả mấy đời nay toàn là con một, nên hắn cũng không để trong lòng.
Dù sao thì đã có Bổng Ngạnh rồi.
Có hay không cũng được.
Cho dù không sinh thêm được thì cũng có thể giải tỏa ham muốn của bản thân.
Bận rộn đến nửa đêm, Giả Đông Húc mệt quá ngủ thiếp đi, Tần Hoài Như thì sờ soạng lấy khăn lau người, mò mẫm đi đến cạnh giường, vươn tay ra tìm vị trí của mình thì chạm vào một khuôn mặt nóng hầm hập.
Tần Hoài Như liền hoảng hốt kêu lên: "Đông Húc! Đông Húc! Bổng Ngạnh sốt rồi!"
Giả Đông Húc vừa mới ngủ được một chút đã bị đánh thức!
Vốn đang rất bực bội, Giả Đông Húc chưa kịp nghe Tần Hoài Như nói gì đã giận dữ mắng: "Làm cái gì mà nhốn nháo vậy, con đĩ thúi! Ngươi không biết ta đang ngủ à!?"
Mắng xong liền bật đèn.
Ánh sáng trắng đột ngột khiến cả hai phải nheo mắt lại mấy giây.
Tần Hoài Như nước mắt giàn giụa lại quát lên: "Đông Húc, Bổng Ngạnh sốt rồi! Chúng ta phải đưa nó đi bệnh viện!"
Giả Đông Húc lúc này mới nghe rõ, thì ra con trai sốt rất cao, cúi đầu xuống xem xét thì thấy mặt Bổng Ngạnh đỏ như mông khỉ, vừa sờ vào tay đã thấy nhiệt độ cao đến chóng cả mặt.
Từ khi Bổng Ngạnh sinh ra, người chăm sóc Bổng Ngạnh ngoài Tần Hoài Như ra thì có bà Giả Trương thị, còn Giả Đông Húc thì chỉ khi nào có hứng mới bế con vài lần.
Bây giờ Bổng Ngạnh phát sốt, hắn nghĩ ngay đến việc tìm Dịch Trung Hải.
Nhưng vừa xỏ giày vào chân, Giả Đông Húc liền dừng lại.
Sư phụ Dịch Trung Hải của hắn đã vào đồn cảnh sát rồi!
"Mẹ nó!" Giả Đông Húc tức giận mắng một tiếng, trời lạnh thế này, hắn thật sự không muốn ra ngoài.
Tần Hoài Như trong lòng rất sợ, trước đây ở thôn có một đứa bé vì sốt cao không hạ mà co giật rồi chết.
Sợ đến run cả tay chân, trong lòng rối bời, nghe thấy Giả Đông Húc mắng một tiếng thì cũng hoàn hồn, không kịp mặc quần áo dày, ôm Bổng Ngạnh chạy thẳng đến nhà nhị đại gia Diêm Phụ Quý.
"Nhị đại gia, nhà cháu Bổng Ngạnh bị sốt rồi, phiền bác đưa cháu đi bệnh viện một chuyến!"
Tần Hoài Như nức nở khiến cả khu trong sân đều bị đánh thức.
Nhị đại gia Diêm Phụ Quý lúng túng mặc quần áo, bật đèn xem tình hình của Bổng Ngạnh, thấy thằng bé gọi không tỉnh, biết là chuyện gấp liền bảo con trai cả Diêm Giải Thành đi gọi nhất đại gia Lưu Hải Trung mau đến.
Vốn đang bực bội vì bị đánh thức, nhất đại gia Lưu Hải Trung cũng biết chuyện quan trọng, không nói hai lời, liền bảo con trai thứ hai Lưu Quang Thiên cõng Bổng Ngạnh, ông và nhị đại gia Diêm Phụ Quý cùng Tần Hoài Như theo sau, cầm đèn pin đi đến bệnh viện.
Còn Giả Đông Húc thì không ai thèm hỏi han gì đến hắn.
Chuyện chân của Giả Đông Húc chưa khỏi đã thành chuyện ai cũng biết trong tứ hợp viện.
Dương Hà Hoa chưa ngủ, nghe tiếng của Tần Hoài Như liền không ra ngoài, sau khi dỗ ba đứa trẻ đang bị đánh thức ngủ tiếp, cô lại bỏ thêm củi vào lò.
Rồi cô chìm vào không gian nông trại.
Những thứ đã đăng bán trước đó đã được bán hết, Dương Hà Hoa đăng bán một tấn lõi ngô, cùng với một vạn quả trứng vịt muối do xưởng chế biến muối đã ướp xong.
Nhìn hình ảnh từ máy giám thị côn trùng truyền về, Dương Hà Hoa vui vẻ cười tít cả mắt, Thôi Đại Căn và Lý Hoài Đức đã bị bác sĩ chẩn đoán là người thực vật, còn Lâm Đại Hải bị thương rất nặng, phải mất ít nhất nửa năm nữa mới có thể phục hồi hoàn toàn, hơn nữa có thể còn để lại di chứng.
Còn Dịch Trung Hải trong tù, trước đây khi lão còn ở trong tứ hợp viện, Dương Hà Hoa cũng đã đặt một con côn trùng máy giám thị lên người lão.
Lão già này mấy ngày nay sống không dễ chịu gì, chân bị thương vẫn chưa khỏi, tuy giờ vẫn chưa bị đưa xuống nông trường cải tạo lao động, nhưng mỗi ngày đều phải tham gia lớp học giáo dục tư tưởng, mặt khác còn phải làm diêm.
Đây là một hình thức cải tạo lao động mà bên phía đồn cảnh sát đưa ra cho các phạm nhân vẫn còn khả năng cử động được, nhắm vào trường hợp của Dịch Trung Hải.
Dương Hà Hoa càng xem càng thấy vui vẻ, cuối cùng cô khe khẽ hát trong bếp của nông trường và bắt đầu xào thịt.
Mấy món thịt xào đã làm trước đó đã ăn gần hết rồi.
Bây giờ phải làm bù lại một chút mới được.
—— —— Sân sau —— —— nhà Tô Cầm Mật.
Nằm trên chiếc giường gỗ mình mang đến, Tô Cầm Mật vô cùng phấn khích.
Không ngờ sau khi có hệ thống lại xuyên không đến Tình Mãn Tứ Hợp Viện ngay thế giới đầu tiên!!!
Nhớ lại nội dung cẩu huyết trên TV, Tô Cầm Mật hận không thể đánh cho đám cực phẩm kia một trận!
"Hệ thống, hệ thống! Nhiệm vụ 【chuyển đến tứ hợp viện số 95 ngõ Chiêng Trống khu Đông Thành】 ta đã hoàn thành! Phần thưởng của ta đâu!"
Không sai!
Tô Cầm Mật là một người xuyên không!
Đến thế giới này đương nhiên là có mục đích riêng của cô!
"Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ 【chuyển đến tứ hợp viện số 95 ngõ Chiêng Trống khu Đông Thành】, phần thưởng 10 đồng × 10, lương thực 1 cân × 5, kẹo sữa thỏ trắng 10 cân × 1, đã gửi đến không gian hệ thống!"
"Nhiệm vụ tiếp theo là 【thay thế Tần Hoài Như, trở thành vợ của Hà Vũ Trụ】 thời gian hoàn thành nhiệm vụ là một năm, lưu ý: Nếu không hoàn thành, sẽ phải chịu phạt!
Có tiếp nhận nhiệm vụ không!"
"Tiếp nhận! Tiếp nhận!"
Tô Cầm Mật không hề do dự mà tiếp nhận!
Tần Hoài Như là nhân vật nữ chính của thế giới này, khí vận rất lớn!
Tô Cầm Mật cần khí vận, đương nhiên phải thay thế Tần Hoài Như, bắt đầu từ nhân vật nam chính Hà Vũ Trụ!
Còn chuyện trở thành vợ Hà Vũ Trụ, lên giường với hắn thì Tô Cầm Mật không quan tâm!
Xấu đẹp không quan trọng, chỉ cần có được khí vận để bản thân trường sinh là được!
Tô Cầm Mật tính toán thời gian hiện tại, Giả Đông Húc vẫn chưa chết, dù Hà Vũ Trụ có mê đắm Tần Hoài Như đến mấy cũng không thể coi cô là một đại cô nương xinh đẹp như hoa là không có gì.
Vì đặc thù của niên đại này, Tô Cầm Mật cảm thấy cho dù không chiếm được tình cảm của Hà Vũ Trụ thì cũng phải chiếm được thân thể hắn, có được danh phận vợ của hắn, như vậy coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Còn về phần Tần Hoài Như, đến lúc đó cô sẽ dùng thân phận vợ Hà Vũ Trụ để vả mặt ả ta cùng đám súc sinh trong viện này!
Muốn chiếm tiện nghi của cô, đừng hòng có cửa!
Đột nhiên tiếng khóc của một người phụ nữ làm Tô Cầm Mật đang chìm trong suy nghĩ giật mình tỉnh lại, cô ghé tai lắng nghe nhưng không nghe rõ nội dung.
Xem ra không phải nàng ở tây khóa viện phát ra âm thanh, vậy thì chỉ có thể là chính viện hoặc là đông khóa viện bên kia.
Ngày mai là thứ năm, chờ ta đến xưởng Hồng Tinh Yết Cương ở trong viện xem qua một chút, coi như là trước làm quen một chút hoàn cảnh.
—— —— đường phân cách —— —— Sáng sớm hôm sau, ăn xong điểm tâm Dương Hà Hoa đem thư của Tiếu Thiến nhét vào trong túi áo liền đi.
Dương Hà Hoa không có đi bưu điện trước, mà đi thẳng đến chỗ làm.
Còn Tần Hoài Như sau khi Bổng Ngạnh truyền dịch sốt cao đã lui, buổi sáng trời sáng rồi, nàng mới ôm Bổng Ngạnh trở về trong tứ hợp viện.
Về phần nhất đại gia Lưu Hải Trung bọn hắn sau khi đưa Bổng Ngạnh đến bệnh viện, Lưu Hải Trung vì có tiền mang theo nên nghiễm nhiên thành kẻ chịu thiệt, trong lúc Tần Hoài Như nói cùng nỉ non mà trả tiền phí, một bên nhìn bộ dáng trong lòng Diêm Phụ Quý gọi là may mắn không mang tiền.
Cũng phải chờ Bổng Ngạnh truyền xong dịch, ba người bọn họ mới rời đi.
Tần Hoài Như một đêm không ngủ, trong lòng rất mệt, nàng đem Bổng Ngạnh đặt lên giường xong, tắm rửa xong mặc quần áo định đi làm thì gặp tô cầm mật mới chuyển đến trong viện hôm qua, lại đang dưới sự dẫn dắt của nhị đại mụ Dương Thụy Hoa, đến từng nhà từng nhà bái phỏng, trong tay nàng mười cân kẹo sữa thỏ trắng lớn.
Cũng chính vì nguyên nhân này, mắt sắc Tần Hoài Như dừng bước, nhanh chóng đạt được ba viên kẹo sữa thỏ trắng lớn.
Nghe nhị đại mụ Dương Thụy Hoa giới thiệu xong, Tần Hoài Như và tô cầm mật đều cố ý kết giao với đối phương.
Tần Hoài Như đợi tô cầm mật đi bái phỏng xong, hai người cùng nhau đi xưởng Hồng Tinh Yết Cương.
Trên đường đi vừa nói vừa cười, liền trở thành bạn tốt.
Ngay cả cơm trưa cũng là cùng nhau tại hai nhà ăn dùng.
Bữa trưa hôm nay toàn đồ chay, tương đối tệ là Dương Hà Hoa làm món miến dưa chua.
Tô cầm mật trong lòng khinh thường món miến dưa chua này, sắc mặt thoáng cái biến đổi, món này thật tệ!
Dưa chua lại thêm cái món miến mềm nhũn này cứ kéo dài ra trong miệng, tô cầm mật ăn đến mức mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm.
Tô cầm mật một bên ăn, một bên hỏi dò Tần Hoài Như một số chuyện, kết quả phát hiện nội dung truyện không đúng.
Lẽ ra Hà Vũ Trụ tại hai nhà ăn vậy mà lại đi một nhà ăn, chủ bếp của hai nhà ăn này lại là một góa phụ, hơn nữa còn là người cùng đường phố với bọn hắn ở tứ hợp viện.
Tô cầm mật thế nào cũng cảm thấy không thích hợp!
Giờ phút này ngay trong đầu điên cuồng gọi hệ thống!
"Hệ thống, hệ thống! Cái Dương Hà Hoa này từ đâu ra vậy!?"
"Sao trong nội dung truyện gốc lại không có người như nàng vậy!!"
"Có phải nàng cũng là người giống ta không! ! ! ? ? ?"
"Hệ thống, hệ thống, có phải thế giới này xuất hiện lỗi rồi không!?"
(Cảm tạ các vị độc giả đã tặng lễ vật nhỏ, ヾ(≧∇≦ cảm ơn ≧∇≦) nha ~)..
Chỉ cần qua lại nhiều, sau đó hỏi Dương Hà Hoa xem bếp có thiếu người không thì sẽ dễ hơn, hơn nữa khi mối quan hệ đã hòa hoãn, biết đâu có thể nhờ Dương Hà Hoa xin chuyển mình từ phân xưởng sang nhà ăn.
Ở xưởng Hồng Tinh Yết Cương hơn một tuần lễ, Tần Hoài Như không phải mới đến nên cũng nghe ngóng được không ít chuyện, như vị thế của Dương Hà Hoa ở nhà ăn chẳng hạn.
Bất quá, Tần Hoài Như tính toán trong lòng có vang dội thế nào, người ta Dương Hà Hoa căn bản không tiếp chuyện nàng.
Tần Hoài Như thở dài, đi về phía phân xưởng.
Không phải Tần Hoài Như không muốn nhờ Hà Vũ Trụ, mà là Hà Vũ Trụ cứ thấy bóng dáng nàng từ xa là sẽ đi đường vòng ngay.
Cảnh Hà Vũ Trụ trốn tránh Tần Hoài Như cũng không biết đã bị người trong tứ hợp viện trông thấy bao nhiêu lần rồi. Mỗi lần thấy Hà Vũ Trụ trốn Tần Hoài Như với bộ dáng tránh như rắn rết ấy, họ đều không nhịn được muốn cười.
Thật sự là cảm thấy thay đổi quá lớn.
Trước đây Sỏa Trụ tìm mọi cách để tiếp cận Tần Hoài Như, còn giờ thì hoàn toàn ngược lại.
Dương Hà Hoa chờ nhà ăn quét dọn sạch sẽ xong, chào hỏi đồng nghiệp rồi rời xưởng Hồng Tinh Yết Cương, đi đến điểm săn của nàng.
Đã gần một tuần không đến, không biết có thu hoạch gì không.
Hôm nay tan làm sớm, chưa tới một giờ đã xong việc dọn dẹp nhà bếp.
Đến khi leo một chuyến núi, rồi xuống đến nơi thì đã là 5 giờ chiều.
Dương Hà Hoa hôm nay thu hoạch lớn.
Bẫy và hố do nàng đặt bắt được 3 con sơn dương, 7 con thỏ, và một con heo rừng, tuy nhiên con heo mới khoảng 30 cân.
Tất cả đều chết cứng.
May mà trời lạnh, không có nắng, đám thịt rừng đều đông cứng lại, ngửi cũng không có mùi lạ.
Dương Hà Hoa vẫn không yên tâm, cất vào kho của nông trường, xem thông báo thì mới biết số thịt này đã được treo vài ngày, chất thịt thế nào, còn ăn được không.
Nhận được câu trả lời đảm bảo xong, Dương Hà Hoa mới yên lòng làm bè gỗ. Nhớ tới việc Vương chủ nhiệm nhờ cậy hôm trước, nàng dùng xẻng xúc tuyết đọng. Theo dấu chân, tìm thấy dấu chân của heo rừng rồi đặt mấy cái bẫy bằng dây thừng to và một số thứ khác ở nơi chúng thường lui tới.
Nếu thời tiết tốt hơn, Dương Hà Hoa còn muốn đào thêm mấy cái hố sâu, chỉ cần đặt hạt bắp từ nông trường xuống, vậy mới là chắc chắn nhất.
Nhưng giờ đất đai nhiệt độ thấp lại thêm tuyết, đã đông cứng hết rồi, dù Dương Hà Hoa có uống thuốc tăng lực thì đào cũng rất tốn sức.
Đi vào sâu hơn một chút, Dương Hà Hoa còn phát hiện ra một cái ao hồ diện tích khá lớn.
Tiếc là không đủ thời gian, nếu không Dương Hà Hoa còn muốn đi dạo thêm xem xung quanh có gì thu hoạch không.
Dương Hà Hoa nhìn thu hoạch trên bè gỗ của mình, ba con sơn dương, 36 con thỏ mập (tính thêm cả số thu hoạch trước đó).
Thấy cũng không tệ lắm.
Heo rừng con quá nhỏ, Dương Hà Hoa không cho vào, để trong kho của nông trường.
Ba con sơn dương thì hai con nặng khoảng 90 - 100 cân, con còn lại thì 40 cân.
Hai con sơn dương lớn, Dương Hà Hoa đã tính cả rồi, một con cho quân quản, một con cho khu phố, 36 con thỏ thì chia đều.
Còn con sơn dương 40 cân, Dương Hà Hoa định mang về nhà làm nồi lẩu dê ăn cho đã thèm.
Thật sự là thèm lắm rồi.
Hiện tại, khu nuôi dưỡng của nông trường Dương Hà Hoa chưa nuôi được dê, nhưng ngược lại có thể tự do nuôi heo, gà, vịt, ngỗng, bò.
Đầy phấn khởi, Dương Hà Hoa kéo bè gỗ về phía khu phố. Lúc này, Vương chủ nhiệm đã tan tầm về nhà, người trực ban thì nhận ra Dương Hà Hoa. Họ thông báo cho người của quân quản đến nhận thịt quyên tặng của Dương Hà Hoa.
Lần này, cũng không cần phải giết.
Chỉ cần chia đều là xong. Vì thế, Dương Hà Hoa không đợi quân quản tới. Bè gỗ cũng không cần nữa, một tay xách con sơn dương gần 40 cân, hướng tứ hợp viện đi về.
Người trực ban ở khu phố nhìn bóng dáng dễ dàng của Dương Hà Hoa, trong mắt đầy thèm muốn.
Trước kia thấy Dương Hà Hoa thường xuyên mang cá hay thịt rừng đến quyên tặng, có người ở khu phố cũng đề nghị đi săn ở núi ngoại ô, tổ chức một chuyến hành động, nhưng thỏ cũng không bắt được một con, đành phải tay không mà về.
Lên núi rồi mới biết, không có kinh nghiệm, ngay cả chỗ thú hay lui tới cũng không chắc tìm được.
Huống chi là săn giết thú.
Vòng ngoài rừng còn có thể đi, chứ vòng trong, vì không quen địa hình, nên cũng không dám vào.
Cũng từng tìm đến thợ săn trong các thôn gần đó, nhưng nghe nói đến chuyện vào rừng sâu thì họ đều lắc đầu từ chối.
Dù tiền thù lao có hậu hĩnh đến đâu, họ cũng không muốn đi.
Thật không hiểu Dương Hà Hoa có cách gì mà bắt được nhiều thịt rừng như vậy!?
Lần này vẫn là nhìn thấy Tuan trưởng dẫn người đến, hắn vốn nghĩ sẽ gặp được Dương Hà Hoa, nhưng không ngờ người ta đã về từ lâu rồi.
Nhìn sơn dương và thỏ nằm trên đất, Tuan trưởng cảm thấy nên tranh thủ thời gian đi lên núi săn một chuyến, chứ không thể lúc nào cũng đợi người ta đến quyên tặng được.
Ở phía khác, Dương Hà Hoa xách sơn dương còn chưa về đến tứ hợp viện thì đã nghe thấy tiếng ồn ào. Nàng cũng nhìn thấy vài nhóm hai ba người không phải người ở tây viện đang đi về phía tây viện.
Tò mò, Dương Hà Hoa vừa đi qua nguyệt môn vừa liếc mắt nhìn cửa tây viện, phát hiện phần lớn người trong ngõ đều đang ở đó, còn đang xúm lại nói chuyện gì đó.
Dương Hà Hoa vốn cho là giờ này mọi người đều đang sưởi ấm chuẩn bị đi ngủ, không ngờ cơ bản ai cũng đi ra ngoài. Xem ra là có chuyện gì náo nhiệt xảy ra rồi.
Tuy rất muốn hóng chuyện, nhưng cái bụng đói cồn cào đã khiến Dương Hà Hoa quyết định lập tức về nhà.
"Oa, Tú Tú mẹ nàng vác về một con dê lớn thế!"
Vừa bước ra cửa thuỳ hoa, còn chưa tới cửa nhà mình, Dương Hà Hoa đã nghe thấy giọng của Nhị đại mụ Dương Thụy Hoa. Nàng quay đầu nhìn nụ cười của Dương Thụy Hoa rồi gật đầu: "Hôm nay đi xem bẫy, bắt được con này! Nhị đại mụ, con không nói chuyện nữa, đói lắm rồi, về nhà ăn cơm đây!"
Dương Hà Hoa không muốn nhiều lời với Dương Thụy Hoa. Với cái ánh mắt lấp lánh nhìn con sơn dương trên tay mình kia của Nhị đại mụ, có ý đồ gì nàng làm sao không biết.
"Rầm!" một tiếng, cánh cửa từ lúc nàng chạy về đã đóng lại, chưa tới ba giây.
Mặt Nhị đại mụ Dương Thụy Hoa xị xuống.
Nhìn theo bóng Dương Hà Hoa, oán thầm trong lòng: Cái con quả phụ hoa sen này đúng là quá keo kiệt!
Cứ như sợ mình xin thịt dê của nàng không bằng!
Mình chỉ là muốn hỏi có cần giúp gì không thôi mà.
Mang theo bực tức, Dương Thụy Hoa đóng sầm cửa phòng rồi đi về phía tây viện.
"Chị dâu, chị về rồi!"
"Mẹ ơi, mẹ về rồi!"
Sau khi đóng cửa, Dương Hà Hoa nghe thấy tiếng người nhà liền tươi cười đáp: "Ừ... về rồi!"
Tiện tay đo thử cân nặng của con sơn dương: "Hôm nay bắt được một con sơn dương, tối mai chúng ta ăn lẩu dê nhé!"
"Vâng ạ!"
Tú Tú và Mạn Mạn lao tới, dùng tay chọc chọc con sơn dương trên tay Dương Hà Hoa, Tiểu Bảo đang được Tiếu Thiến ôm sốt ruột gọi: "Mẹ ơi, con nữa!"
Dương Hà Hoa đặt sơn dương xuống đất ở nhà bếp, hai cô nhóc càng nghịch ngợm vui vẻ, Tiếu Thiến cũng bế Tiểu Bảo xuống cho nó gia nhập trò chơi của hai chị.
Sau đó cô rót nước nóng cho Dương Hà Hoa rửa tay.
Sống chung lâu như vậy, Tiếu Thiến đã hiểu rất rõ về thói quen sinh hoạt của cô em dâu Dương Hoa Sen này.
Như việc cứ mỗi lần từ bên ngoài trở về nhà, việc đầu tiên chính là rửa tay chẳng hạn.
Xoa xà phòng vào lòng bàn tay, Dương Hà Hoa thăm dò thử độ ấm của nước. Cảm thấy vẫn còn nóng liền rụt tay lại. Nhớ đến tình hình ở tây viện lúc nãy, nàng hỏi: "Thiến Thiến, cái tây viện sao náo nhiệt thế kia? Có chuyện gì xảy ra hả!?"
"Chị dâu à, cũng không có gì đâu, là sáng nay Vương chủ nhiệm dẫn tới một hộ gia đình. Nghe nói là MC ở xưởng Hồng Tinh Yết Cương của các chị. Là một cô gái lớn, khoảng 18 tuổi, ăn mặc thì khá ổn, dáng dấp cũng xinh!
Chủ yếu là còn độc thân, hôm nay cô ấy dọn đến, chắc là nhiều nhà hiếu kỳ đó, mấy bà cô trong ngõ kéo nhau đi xem."
Tiếu Thiến đặt bát đũa lên bàn, sau đó lại đi vào bếp bưng thức ăn ra.
"Thì ra là vậy à!" Lúc này Dương Hà Hoa đã hiểu tại sao đám người trong ngõ kia lại kéo nhau đi xem rồi.
Trong tứ hợp viện của bọn họ có không ít trai tráng độc thân, Lưu Quang Thiên nhà họ Lưu, Lưu Quang Hiếm, hai người con trai của Trương đại nương, và cả Diêm Giải Thành nhà họ Diêm.
Hơn nữa cô gái này còn là MC, lại càng thêm nổi tiếng!
Ăn cơm xong, rửa sạch bát đũa, là khoảng thời gian gia đình của Dương Hà Hoa và ba đứa trẻ.
Tiếu Thiến thì bận rộn với việc riêng của mình.
Vốn dĩ hôm nay Tiếu Thiến muốn nhờ Chu tẩu tử trông nom ba đứa trẻ để cô đi bưu điện lấy thư, nhưng mấy câu nói của Chu tẩu tử đã khiến cô từ bỏ ý định.
Chờ ba đứa trẻ ngủ hết, Tiếu Thiến không nghe thấy tiếng động gì, liền nói với Dương Hà Hoa chuyện này: "Tẩu tử, hôm nay Bổng Ngạnh ở trung viện cứ nhìn vào nhà mình, vốn em muốn ra ngoài lấy thư, lúc đến nhà Chu tẩu tử may mà được chị ấy nhắc nhở nên em mới không đi, thật không biết thằng nhóc này đang có ý đồ gì nữa."
"Được rồi, ta biết chuyện này rồi, Thiến Thiến, mấy ngày nay em cứ ở nhà nhé, nếu em cần gửi thư hoặc lấy thư gì thì cứ nói với ta, ta sẽ đi làm cho em."
Nghe Tiếu Thiến nói, Dương Hà Hoa cũng nhớ đến cảnh tượng mình thấy sáng nay, đối với Bổng Ngạnh "Đạo Thánh" trong nguyên tác, Dương Hà Hoa không dám coi thường.
Không biết hắn ta vô sư tự thông mở khóa hay là học từ Hà Vũ Trụ!
Tuy rằng Hà Vũ Trụ hiện tại đã trở mặt với nhà Giả, nhưng Dương Hà Hoa không rõ Bổng Ngạnh đã học được hay chưa.
Vì Bổng Ngạnh đã nhắm đến nhà mình, vậy phải phòng ngừa mọi rắc rối, tốt nhất là dập tắt mọi hành động của hắn trong trứng nước, như vậy mới tốt nhất!
Dương Hà Hoa cũng không muốn dây dưa gì với nhà Giả!
Chủ yếu là thấy xúi quẩy!
Sau đó Dương Hà Hoa bắt đầu nấu nước, chuẩn bị làm thịt dê.
Bây giờ trời lạnh không dễ hư hỏng, nhưng vẫn nên làm sớm thì hơn, để mai ăn lẩu thịt dê cho tiện.
Con dê núi chừng bốn mươi cân, bỏ da lông và xương cốt ra, chỉ còn lại chưa đến mười lăm cân thịt.
Ngày mai ăn một bữa chắc chắn không hết, Dương Hà Hoa để riêng phần thịt dê cho nồi lẩu ngày mai, còn lại thì xoa muối ướp.
Về phần nội tạng dê các loại, thì để dành cho ngày mai luôn.
Da lông dê cũng được xử lý cẩn thận.
Ở bên kia, sau khi ăn cơm tối xong, Tần Hoài Như không thấy con trai Bổng Ngạnh quậy phá, dọn dẹp nhà vệ sinh và giặt quần áo xong liền lên giường xem, thấy Bổng Ngạnh đã ngủ rồi.
Tần Hoài Như cũng không nghĩ nhiều, trẻ con mà, ban ngày chơi mệt nên ngủ sớm là chuyện bình thường.
Giả Đông Húc cả ngày ở nhà không có việc gì, thấy vợ mình bận rộn xong xuôi, hắn tắt đèn rồi bắt đầu kế hoạch "tạo người" của mình.
Không biết có phải Tần Hoài Như sinh Bổng Ngạnh bị tổn thương cơ thể hay không mà nhiều năm như vậy rồi vẫn chưa có thêm con.
Nhưng Giả Đông Húc nghĩ lại, hình như nhà họ Giả mấy đời nay toàn là con một, nên hắn cũng không để trong lòng.
Dù sao thì đã có Bổng Ngạnh rồi.
Có hay không cũng được.
Cho dù không sinh thêm được thì cũng có thể giải tỏa ham muốn của bản thân.
Bận rộn đến nửa đêm, Giả Đông Húc mệt quá ngủ thiếp đi, Tần Hoài Như thì sờ soạng lấy khăn lau người, mò mẫm đi đến cạnh giường, vươn tay ra tìm vị trí của mình thì chạm vào một khuôn mặt nóng hầm hập.
Tần Hoài Như liền hoảng hốt kêu lên: "Đông Húc! Đông Húc! Bổng Ngạnh sốt rồi!"
Giả Đông Húc vừa mới ngủ được một chút đã bị đánh thức!
Vốn đang rất bực bội, Giả Đông Húc chưa kịp nghe Tần Hoài Như nói gì đã giận dữ mắng: "Làm cái gì mà nhốn nháo vậy, con đĩ thúi! Ngươi không biết ta đang ngủ à!?"
Mắng xong liền bật đèn.
Ánh sáng trắng đột ngột khiến cả hai phải nheo mắt lại mấy giây.
Tần Hoài Như nước mắt giàn giụa lại quát lên: "Đông Húc, Bổng Ngạnh sốt rồi! Chúng ta phải đưa nó đi bệnh viện!"
Giả Đông Húc lúc này mới nghe rõ, thì ra con trai sốt rất cao, cúi đầu xuống xem xét thì thấy mặt Bổng Ngạnh đỏ như mông khỉ, vừa sờ vào tay đã thấy nhiệt độ cao đến chóng cả mặt.
Từ khi Bổng Ngạnh sinh ra, người chăm sóc Bổng Ngạnh ngoài Tần Hoài Như ra thì có bà Giả Trương thị, còn Giả Đông Húc thì chỉ khi nào có hứng mới bế con vài lần.
Bây giờ Bổng Ngạnh phát sốt, hắn nghĩ ngay đến việc tìm Dịch Trung Hải.
Nhưng vừa xỏ giày vào chân, Giả Đông Húc liền dừng lại.
Sư phụ Dịch Trung Hải của hắn đã vào đồn cảnh sát rồi!
"Mẹ nó!" Giả Đông Húc tức giận mắng một tiếng, trời lạnh thế này, hắn thật sự không muốn ra ngoài.
Tần Hoài Như trong lòng rất sợ, trước đây ở thôn có một đứa bé vì sốt cao không hạ mà co giật rồi chết.
Sợ đến run cả tay chân, trong lòng rối bời, nghe thấy Giả Đông Húc mắng một tiếng thì cũng hoàn hồn, không kịp mặc quần áo dày, ôm Bổng Ngạnh chạy thẳng đến nhà nhị đại gia Diêm Phụ Quý.
"Nhị đại gia, nhà cháu Bổng Ngạnh bị sốt rồi, phiền bác đưa cháu đi bệnh viện một chuyến!"
Tần Hoài Như nức nở khiến cả khu trong sân đều bị đánh thức.
Nhị đại gia Diêm Phụ Quý lúng túng mặc quần áo, bật đèn xem tình hình của Bổng Ngạnh, thấy thằng bé gọi không tỉnh, biết là chuyện gấp liền bảo con trai cả Diêm Giải Thành đi gọi nhất đại gia Lưu Hải Trung mau đến.
Vốn đang bực bội vì bị đánh thức, nhất đại gia Lưu Hải Trung cũng biết chuyện quan trọng, không nói hai lời, liền bảo con trai thứ hai Lưu Quang Thiên cõng Bổng Ngạnh, ông và nhị đại gia Diêm Phụ Quý cùng Tần Hoài Như theo sau, cầm đèn pin đi đến bệnh viện.
Còn Giả Đông Húc thì không ai thèm hỏi han gì đến hắn.
Chuyện chân của Giả Đông Húc chưa khỏi đã thành chuyện ai cũng biết trong tứ hợp viện.
Dương Hà Hoa chưa ngủ, nghe tiếng của Tần Hoài Như liền không ra ngoài, sau khi dỗ ba đứa trẻ đang bị đánh thức ngủ tiếp, cô lại bỏ thêm củi vào lò.
Rồi cô chìm vào không gian nông trại.
Những thứ đã đăng bán trước đó đã được bán hết, Dương Hà Hoa đăng bán một tấn lõi ngô, cùng với một vạn quả trứng vịt muối do xưởng chế biến muối đã ướp xong.
Nhìn hình ảnh từ máy giám thị côn trùng truyền về, Dương Hà Hoa vui vẻ cười tít cả mắt, Thôi Đại Căn và Lý Hoài Đức đã bị bác sĩ chẩn đoán là người thực vật, còn Lâm Đại Hải bị thương rất nặng, phải mất ít nhất nửa năm nữa mới có thể phục hồi hoàn toàn, hơn nữa có thể còn để lại di chứng.
Còn Dịch Trung Hải trong tù, trước đây khi lão còn ở trong tứ hợp viện, Dương Hà Hoa cũng đã đặt một con côn trùng máy giám thị lên người lão.
Lão già này mấy ngày nay sống không dễ chịu gì, chân bị thương vẫn chưa khỏi, tuy giờ vẫn chưa bị đưa xuống nông trường cải tạo lao động, nhưng mỗi ngày đều phải tham gia lớp học giáo dục tư tưởng, mặt khác còn phải làm diêm.
Đây là một hình thức cải tạo lao động mà bên phía đồn cảnh sát đưa ra cho các phạm nhân vẫn còn khả năng cử động được, nhắm vào trường hợp của Dịch Trung Hải.
Dương Hà Hoa càng xem càng thấy vui vẻ, cuối cùng cô khe khẽ hát trong bếp của nông trường và bắt đầu xào thịt.
Mấy món thịt xào đã làm trước đó đã ăn gần hết rồi.
Bây giờ phải làm bù lại một chút mới được.
—— —— Sân sau —— —— nhà Tô Cầm Mật.
Nằm trên chiếc giường gỗ mình mang đến, Tô Cầm Mật vô cùng phấn khích.
Không ngờ sau khi có hệ thống lại xuyên không đến Tình Mãn Tứ Hợp Viện ngay thế giới đầu tiên!!!
Nhớ lại nội dung cẩu huyết trên TV, Tô Cầm Mật hận không thể đánh cho đám cực phẩm kia một trận!
"Hệ thống, hệ thống! Nhiệm vụ 【chuyển đến tứ hợp viện số 95 ngõ Chiêng Trống khu Đông Thành】 ta đã hoàn thành! Phần thưởng của ta đâu!"
Không sai!
Tô Cầm Mật là một người xuyên không!
Đến thế giới này đương nhiên là có mục đích riêng của cô!
"Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ 【chuyển đến tứ hợp viện số 95 ngõ Chiêng Trống khu Đông Thành】, phần thưởng 10 đồng × 10, lương thực 1 cân × 5, kẹo sữa thỏ trắng 10 cân × 1, đã gửi đến không gian hệ thống!"
"Nhiệm vụ tiếp theo là 【thay thế Tần Hoài Như, trở thành vợ của Hà Vũ Trụ】 thời gian hoàn thành nhiệm vụ là một năm, lưu ý: Nếu không hoàn thành, sẽ phải chịu phạt!
Có tiếp nhận nhiệm vụ không!"
"Tiếp nhận! Tiếp nhận!"
Tô Cầm Mật không hề do dự mà tiếp nhận!
Tần Hoài Như là nhân vật nữ chính của thế giới này, khí vận rất lớn!
Tô Cầm Mật cần khí vận, đương nhiên phải thay thế Tần Hoài Như, bắt đầu từ nhân vật nam chính Hà Vũ Trụ!
Còn chuyện trở thành vợ Hà Vũ Trụ, lên giường với hắn thì Tô Cầm Mật không quan tâm!
Xấu đẹp không quan trọng, chỉ cần có được khí vận để bản thân trường sinh là được!
Tô Cầm Mật tính toán thời gian hiện tại, Giả Đông Húc vẫn chưa chết, dù Hà Vũ Trụ có mê đắm Tần Hoài Như đến mấy cũng không thể coi cô là một đại cô nương xinh đẹp như hoa là không có gì.
Vì đặc thù của niên đại này, Tô Cầm Mật cảm thấy cho dù không chiếm được tình cảm của Hà Vũ Trụ thì cũng phải chiếm được thân thể hắn, có được danh phận vợ của hắn, như vậy coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Còn về phần Tần Hoài Như, đến lúc đó cô sẽ dùng thân phận vợ Hà Vũ Trụ để vả mặt ả ta cùng đám súc sinh trong viện này!
Muốn chiếm tiện nghi của cô, đừng hòng có cửa!
Đột nhiên tiếng khóc của một người phụ nữ làm Tô Cầm Mật đang chìm trong suy nghĩ giật mình tỉnh lại, cô ghé tai lắng nghe nhưng không nghe rõ nội dung.
Xem ra không phải nàng ở tây khóa viện phát ra âm thanh, vậy thì chỉ có thể là chính viện hoặc là đông khóa viện bên kia.
Ngày mai là thứ năm, chờ ta đến xưởng Hồng Tinh Yết Cương ở trong viện xem qua một chút, coi như là trước làm quen một chút hoàn cảnh.
—— —— đường phân cách —— —— Sáng sớm hôm sau, ăn xong điểm tâm Dương Hà Hoa đem thư của Tiếu Thiến nhét vào trong túi áo liền đi.
Dương Hà Hoa không có đi bưu điện trước, mà đi thẳng đến chỗ làm.
Còn Tần Hoài Như sau khi Bổng Ngạnh truyền dịch sốt cao đã lui, buổi sáng trời sáng rồi, nàng mới ôm Bổng Ngạnh trở về trong tứ hợp viện.
Về phần nhất đại gia Lưu Hải Trung bọn hắn sau khi đưa Bổng Ngạnh đến bệnh viện, Lưu Hải Trung vì có tiền mang theo nên nghiễm nhiên thành kẻ chịu thiệt, trong lúc Tần Hoài Như nói cùng nỉ non mà trả tiền phí, một bên nhìn bộ dáng trong lòng Diêm Phụ Quý gọi là may mắn không mang tiền.
Cũng phải chờ Bổng Ngạnh truyền xong dịch, ba người bọn họ mới rời đi.
Tần Hoài Như một đêm không ngủ, trong lòng rất mệt, nàng đem Bổng Ngạnh đặt lên giường xong, tắm rửa xong mặc quần áo định đi làm thì gặp tô cầm mật mới chuyển đến trong viện hôm qua, lại đang dưới sự dẫn dắt của nhị đại mụ Dương Thụy Hoa, đến từng nhà từng nhà bái phỏng, trong tay nàng mười cân kẹo sữa thỏ trắng lớn.
Cũng chính vì nguyên nhân này, mắt sắc Tần Hoài Như dừng bước, nhanh chóng đạt được ba viên kẹo sữa thỏ trắng lớn.
Nghe nhị đại mụ Dương Thụy Hoa giới thiệu xong, Tần Hoài Như và tô cầm mật đều cố ý kết giao với đối phương.
Tần Hoài Như đợi tô cầm mật đi bái phỏng xong, hai người cùng nhau đi xưởng Hồng Tinh Yết Cương.
Trên đường đi vừa nói vừa cười, liền trở thành bạn tốt.
Ngay cả cơm trưa cũng là cùng nhau tại hai nhà ăn dùng.
Bữa trưa hôm nay toàn đồ chay, tương đối tệ là Dương Hà Hoa làm món miến dưa chua.
Tô cầm mật trong lòng khinh thường món miến dưa chua này, sắc mặt thoáng cái biến đổi, món này thật tệ!
Dưa chua lại thêm cái món miến mềm nhũn này cứ kéo dài ra trong miệng, tô cầm mật ăn đến mức mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm.
Tô cầm mật một bên ăn, một bên hỏi dò Tần Hoài Như một số chuyện, kết quả phát hiện nội dung truyện không đúng.
Lẽ ra Hà Vũ Trụ tại hai nhà ăn vậy mà lại đi một nhà ăn, chủ bếp của hai nhà ăn này lại là một góa phụ, hơn nữa còn là người cùng đường phố với bọn hắn ở tứ hợp viện.
Tô cầm mật thế nào cũng cảm thấy không thích hợp!
Giờ phút này ngay trong đầu điên cuồng gọi hệ thống!
"Hệ thống, hệ thống! Cái Dương Hà Hoa này từ đâu ra vậy!?"
"Sao trong nội dung truyện gốc lại không có người như nàng vậy!!"
"Có phải nàng cũng là người giống ta không! ! ! ? ? ?"
"Hệ thống, hệ thống, có phải thế giới này xuất hiện lỗi rồi không!?"
(Cảm tạ các vị độc giả đã tặng lễ vật nhỏ, ヾ(≧∇≦ cảm ơn ≧∇≦) nha ~)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận