Tứ Hợp Viện Làm Ta Thành Tần Hoài Như So Sánh Tổ

Tứ Hợp Viện Làm Ta Thành Tần Hoài Như So Sánh Tổ - Chương 181: Tiếng súng (length: 7642)

Trong khu nhà bốn gian, lại có tới hai người mới, thực ra chẳng cần một ngày, mọi người đều biết hết cả.
Dương Hà Hoa lại càng là ở chỗ ba vị quản sự lớn bắt chuyện qua.
Giả Đông Húc cũng là ở trong lời căn dặn của Tần Hoài Như, sau mới biết tới chỗ đại gia Diêm Phụ Quý báo cáo qua một tiếng để chuẩn bị về việc người trong nhà đến là ai.
Nhất đại mụ Dương Thụy Hoa không phải là người đầu tiên biết nhà Giả Đông Húc có cô bé tới là ai.
Chủ yếu là Tần Kinh Như đến vào lúc đêm tối, lúc ra rửa bát thì có mấy bà cô cũng rửa bát ở gần đó đã nghe ngóng.
Biết cô bé này là em họ của Tần Hoài Như, đặc biệt đến chăm sóc Tần Hoài Như ở cữ.
Tin này, qua ngày hôm sau liền truyền ra.
Có không ít người đều cảm thấy mẹ ruột của Tần Hoài Như đối nhân xử thế không được ổn, con gái mình ở cữ, lại gọi một cô nhóc choai choai đến chăm sóc, như vậy thì ra gì.
Chẳng coi trọng chút nào.
Cái cô Tần Kinh Như này tuổi cũng chưa lớn hơn em gái nhà Sỏa Trụ nữa.
Mới vừa tròn mười hai tuổi.
(Căn cứ giấy xét nghiệm mang thai ngày 23 tháng 6 năm 1966, tính ra 19 tuổi) Tiểu nha đầu ranh con này thì biết gì về kiêng kỵ trong thời gian ở cữ chứ!
Ngoài miệng thì mọi người đều không nói gì, nhưng trong lòng thì nghĩ như thế nào cũng chỉ có mình biết.
Thời gian cứ thế từng ngày trôi qua.
Dương Hà Hoa ngoài việc phải tăng ca làm cơm tiếp khách nhiều hơn một chút, cũng không gặp phải chuyện gì đặc biệt.
Rất nhanh, chớp mắt, lại đến mùa trữ cải bắp.
Buổi tối toàn viện họp, sau khi ba vị quản sự nói ngày mai ra đường phố để mua cải bắp cùng nghe tin tức lớp học xóa mù chữ thì giải tán.
Gần đây trời lạnh, mọi người ngồi ở trong sân học chữ, dễ bị cảm lạnh sinh bệnh, hơn nữa còn phải bận rộn trữ củi mùa đông và cải bắp, lớp học xóa mù chữ tự nhiên là phải tạm dừng.
Cuối cùng vẫn phải nghĩ đến sức khỏe mọi người.
"Chị dâu, ngày mai đi trữ cải bắp, chị mang cả em đi với! Để Liên Hoa ở nhà trông ba đứa trẻ!" Vừa về đến nhà, Tiếu Thiến đã nói ngay ý định của mình.
Dương Hà Hoa nhìn nàng một cái, lại nhìn Dương Liên Hoa đang ôm Tiểu Bảo ở bên cạnh: "Chỉ cần hai người các ngươi đã nói, ta không có vấn đề gì!"
"Mẹ ơi - bọn con cũng muốn đi!" Tú Tú và Mạn Mạn không chịu thua kém nói.
Trong viện có vài đứa trẻ con năm ngoái đi theo người lớn trong nhà, lúc chơi đùa đã nói ra, Tú Tú và Mạn Mạn nghe thấy rất tò mò, cũng muốn đi.
Nhưng lại bị Dương Hà Hoa thẳng thừng cự tuyệt, thấy hai cô nàng vì lời mình nói mà ỉu xìu như quả bóng xì hơi, nàng lại mở miệng: "Nhưng lần này ta lên núi đốn củi có thể mang các con cùng đi, nếu không có tuyết thì mọi người cùng đi."
Gần đây nhiệt độ xuống thấp khá nhiều, chủ yếu là đã phải mặc thêm quần áo dày, trong nhà cũng đã dùng lò sưởi, nhưng vẫn chưa phải lúc lạnh nhất.
"Tốt ạ ~"
Sau khi nói đổi chủ đề, Tú Tú và Mạn Mạn tự nhiên là vui vẻ.
Trời lạnh, ba đứa trẻ lập tức được đưa lên giường ấm, bọn trẻ có trò chơi riêng để chơi, còn ba người lớn là Dương Hà Hoa không ngừng tay bận làm việc.
May giày may dép, móc áo móc áo, xẻo lông xẻo lông.
Không biết có phải bị tình hình thiên tai ở các khu vực khác ảnh hưởng hay không mà năm nay đường phố báo tin thời gian trữ cải bắp muộn hơn mọi năm khá nhiều, vậy mà cũng sắp đến tháng mười hai âm lịch rồi.
"Chị, hôm nay em đi ra ngoài mua đồ ăn, lúc đi dạo chợ em nghe thấy có mấy bà lớn đang bàn tán, nói về chuyện lương thực."
"Bọn họ nói có thể sang năm lương thực lại sắp phải mua theo tiêu chuẩn, chị nói nhà mình có nên trữ nhiều một chút không!?" Dương Liên Hoa cầm chày gõ nhẹ hai cái vào đầu.
Dương Hà Hoa đang móc tay áo thứ hai thì nghe thấy vậy liền dừng lại, ngẩng đầu lên: "Trên gác nhà còn khá nhiều bột ngô đấy, chúng ta không cần quá gấp."
Thực ra tin này, Dương Hà Hoa đã biết từ hơn một tuần trước rồi, qua lời phản hồi từ mấy người hay lui tới chợ đen, hay buôn đủ thứ.
Nhưng nàng cũng không có hành động gì, bởi vì lương thực nhà nàng vẫn còn đủ, khoảng thời gian này rau củ quả trong nhà, ngoài việc thỉnh thoảng mình sẽ mang về, thì còn lại do Tiếu Thiến và Dương Liên Hoa hai người đem đi đổi ở chợ hoặc là công ty mua bán về.
Dương Hà Hoa mang rau củ quả đương nhiên là lấy từ không gian nông thôn ra.
Tiếu Thiến và Dương Liên Hoa đã không dưới một lần nói, đồ ăn hai người mua không ngon bằng của Dương Hà Hoa mua.
Dương Hà Hoa nghe vậy liền để tâm, tóm lại là từ không gian trang trại và chợ đổi qua đổi lại.
Cứ như vậy, lúc thì có đồ ngon ăn, lúc thì bình thường chút.
Chuyện này Tiếu Thiến không tham gia ý kiến, đối với việc nhà có bao nhiêu lương thực thì nàng vẫn biết chút ít.
"Ầm - Ầm -"
Dương Liên Hoa còn chưa nói thêm được lời nào, theo mấy tiếng súng nổ vang lên từ bên ngoài khu nhà bốn gian, sắc mặt nàng liền thay đổi.
Dương Hà Hoa trước tiên ném đồ vật trong tay vào trong sọt, "Thiến Thiến, Liên Hoa, tắt đèn đi, mau lên giường dỗ Tú Tú, Mạn Mạn với ba đứa!"
Trong miệng nói lời này, Dương Hà Hoa đã đi đến bên cạnh cửa, cẩn thận cài chốt cửa!
Sau đó, mắt liền tối sầm lại, đèn trong phòng bị tắt.
Ba đứa trẻ không hiểu tiếng bên ngoài là tiếng súng, còn tưởng tiếng pháo nổ, "Cô ơi, dì ơi, bên ngoài có người đốt pháo ạ!?"
Trong phòng yên tĩnh, tiếng của Tú Tú tò mò cất lên nghe thật bất ngờ.
"Suỵt -" Tiếu Thiến vội vàng che miệng của cô bé lại, ghé vào tai Tú Tú, nhỏ giọng nói: "Bên ngoài chắc là các chú bộ đội đang bắt kẻ xấu, Tú Tú, Mạn Mạn, Tiểu Bảo, chúng ta không nói gì nhé!?"
Chuyện gì xảy ra bên ngoài khu nhà bốn gian, Tiếu Thiến sao có thể biết được, nàng chỉ thấy trong lòng hoảng hốt, vô ý thức nói dối một câu.
Tú Tú và Mạn Mạn nhanh chóng gật đầu, cho dù không nhìn thấy hai đứa trẻ đang làm gì, nhưng Tiếu Thiến vẫn cảm nhận được, kéo hai cô nàng nhỏ vào trong lòng che chở.
Còn Tiểu Bảo thì mắt mở thật to, được dì Dương Liên Hoa ôm vào trong lòng.
Dương Hà Hoa không chú ý tình hình trong phòng, nàng nằm sát cạnh cửa nhìn Diêm Phụ Quý đi ra nghe ngóng một lúc rồi nhanh chóng về nhà, đóng cửa lại.
Trong khu nhà này lại không có ai đi ra vào nữa, nhưng nghe động tĩnh thì Dương Hà Hoa như nghe được có người đóng cửa chính của khu nhà bốn gian.
Thật ra nàng cũng không chắc là đóng hay mở.
Nhưng lúc này cũng hơn 8 giờ tối rồi, bình thường vào giờ này, cửa chính của khu nhà bốn gian bình thường đều phải đóng.
Cũng không biết hôm nay đại gia Diêm Phụ Quý có đóng hay không.
"Ầm - "
Một tiếng súng lại đột ngột vang lên.
Dương Hà Hoa nghe thấy âm thanh này, cảm giác khoảng cách này có vẻ là ở gần vị trí cửa nhà bọn họ.
"Đừng chạy, đừng chạy - "
"Đồ chó má, chạy nhanh vậy!"
"Đợi lát nữa bắt kịp hắn, nhất định phải chơi chết hắn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận