Tứ Hợp Viện Làm Ta Thành Tần Hoài Như So Sánh Tổ

Tứ Hợp Viện Làm Ta Thành Tần Hoài Như So Sánh Tổ - Chương 22: Một phân tiền một khỏa kẹo trái cây cùng hai phần tiền một hộp diêm (length: 8189)

Khi trở về đến tứ hợp viện, tam đại gia Diêm Phụ Quý đang ngồi ở ngoài cửa, hắn nhìn thấy Tú Tú cùng Mạn Mạn cùng cầm cần câu, cũng nhìn thấy thùng sắt trong tay Dương Hà Hoa.
Bọt nước bắn lên rơi trên mặt đất, khiến Diêm Phụ Quý đoán rằng bên trong lại có cá.
Người quả phụ Hà Hoa này lại đi câu cá?
Diêm Phụ Quý cười tươi chào hỏi ba mẹ con: "Tú Tú, Mạn Mạn, Tú Tú mẹ nàng, các ngươi về rồi à, hôm nay cũng đi câu cá đấy à?"
Tú Tú và Mạn Mạn gọi hắn: "Tam đại gia tốt ạ!"
"Đúng rồi đúng rồi, bọn ta cùng mụ mụ đi câu cá, mụ mụ câu được một con, ta câu được một con, Mạn Mạn cũng câu được một con." Tú Tú khoe khoang nói.
Dương Hà Hoa nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, Mạn Mạn ở bên cạnh chỉ gật đầu, nàng không quá thích người trong tứ hợp viện, nên trong này đều không hay nói.
Diêm Phụ Quý nghe trong lòng chua chát, đưa đầu nhìn vào thùng sắt xem cá: "Ôi! Thu hoạch không ít đấy! Tú Tú, Mạn Mạn các ngươi thật giỏi a!"
Trong thùng có ba con cá, Diêm Phụ Quý nhìn rõ mồn một, hơn nữa con nhỏ nhất trong ba con này cũng lớn hơn con cá mà chính hắn câu được.
"Tú Tú mẹ nàng, hôm nay ngươi mang Tú Tú cùng Mạn Mạn đi chỗ nào câu cá vậy?" Diêm Phụ Quý muốn biết địa điểm câu cá của Dương Hà Hoa, biết đâu hôm nay đàn cá xuất hiện, ba mẹ con này vận may tốt, mới câu được ba con cá không nhỏ.
Dương Hà Hoa: "Ở chỗ Thập Sát hải kia, phía sau hồ có chỗ mấy cây liễu lớn ở trường đại học."
Từ cái tứ hợp viện này đến Thập Sát hải, đi bộ qua cũng mất tầm hai mươi mấy phút.
Ngoại trừ mùa đông, các thời gian khác, những người hay câu cá thường thích đi ra phía sau hồ câu.
"À —— thì ra là thế à!" Tam đại gia Diêm Phụ Quý cười nói: "Vậy chiều ta cũng ra đó thử vận may xem."
"Dạ vâng, tam đại gia ngươi cứ bận việc tiếp đi, ta mang hai đứa trẻ về nhà nấu cơm đây." Nói xong, Dương Hà Hoa liền dẫn Tú Tú cùng Mạn Mạn vào cửa nguyệt môn.
Mở cửa vào nhà, Dương Hà Hoa để Tú Tú và Mạn Mạn cầm xà phòng ra chỗ ao nước rửa tay, còn cá trong thùng sắt thì được Dương Hà Hoa chuyển sang chậu gỗ lớn hay dùng rửa rau, bên trong cũng mới đổ thêm khá nhiều nước.
Là Dương Hà Hoa lén lấy từ giếng nước trong nông trường ra.
Một con cá chép và hai con cá trích bơi nhanh thoăn thoắt trong chậu gỗ, rất có sức sống.
Khi hai cô con gái đang rửa tay, tam đại mụ Dương Thụy Hoa mắt nhanh tới hỏi có cần giết cá không, Dương Hà Hoa cười từ chối khéo, nói lần này cá là do hai đứa trẻ tự câu được, chúng đang thích thú lắm, không giết cá vội, để lại cho bọn trẻ chơi một lát đã.
Tam đại mụ Dương Thụy Hoa thất vọng rời đi.
Tú Tú và Mạn Mạn rửa sạch tay, dùng khăn bông của mình lau khô nước trên tay, liền nhận được đào xốp Dương Hà Hoa đưa cho.
Mỗi người một miếng.
Tú Tú và Mạn Mạn đầu tiên hỏi có để phần đào xốp cho em trai không, nghe có rồi thì mới an tâm từ từ ăn.
Dương Hà Hoa lại bỏ vào túi mỗi đứa ba viên kẹo trái cây, còn dặn: "Mỗi ngày mỗi người chỉ được ăn một viên kẹo trái cây thôi đấy."
Tú Tú và Mạn Mạn không ngừng gật đầu.
Thỉnh thoảng còn nhìn vào kẹo trái cây trong túi, sợ không cẩn thận làm rơi mất.
Đây chính là kẹo trái cây đó nha.
Trong nhà có tiền, nhưng Dương Hà Hoa không có ký ức thế kỷ 21 chỉ sau dịp Tết mới mua kẹo trái cây cho bọn trẻ.
Mạn Mạn và Tú Tú cũng chỉ có sau dịp Tết mới được hai viên kẹo trái cây.
Kẹo trái cây một xu một viên.
Diêm hai xu một hộp.
So sánh thế này, mới thấy kẹo trái cây đúng là đắt.
Lần này kẹo trái cây trong túi Tú Tú và Mạn Mạn gộp lại tận 6 viên, có thể mua được 3 hộp diêm.
Cũng chính vì vậy, trước kia kẹo trái cây chỉ xuất hiện sau dịp Tết.
Các hộ gia đình trong tiền viện, ngoài nhà Dương Hà Hoa ra, còn có Diêm Phụ Quý và nhà hàng xóm bên cạnh.
Tuy chỉ có ba nhà, nhưng số người thì không ít.
Nhà tam đại gia Diêm Phụ Quý đã có 6 miệng ăn.
Diêm Giải Thành năm nay 18 tuổi, thường làm việc vặt kiếm sống.
Diêm Giải Phóng 8 tuổi, Diêm Giải Khoáng 7 tuổi, Diêm Giải Đệ 6 tuổi.
Nhà hàng xóm cạnh nhà Diêm Phụ Quý có ba người, người đàn ông họ Chu, làm ở nhà máy Hồng Tinh Yết Cương, là thợ rèn cấp 3, mỗi tháng lương 45.2 đồng, hắn là đồ đệ của Lưu Hải Trung.
Vợ hắn là hộ khẩu thành phố, nhưng không có việc làm, thường thì đi đường kiếm ít đồ thủ công về làm, dán hộp diêm.
Có một cô con gái nhỏ 8 tuổi tên Chu Kỳ.
Giờ, Diêm Giải Phóng, Diêm Giải Khoáng, Diêm Giải Đệ, Chu Kỳ, còn có Tôn Bằng trình, cháu trai 5 tuổi của lão Tôn ở phòng bên phải cửa chính đều ngồi trên bậc thềm cửa nhà Diêm Phụ Quý, mắt chằm chằm nhìn hai chị em Tú Tú và Mạn Mạn ăn đào xốp.
Trẻ con trong tứ hợp viện, tuổi tác cũng xấp xỉ nhau, thường hay tụ tập chơi đùa cùng nhau.
Từ khi Tiếu Đông đi, Dương Hà Hoa phải đi làm, liền giao hai đứa con cho Ngụy Hoa Quế, mẹ của Chu Kỳ trong viện trông hộ, một tháng trả 5 đồng.
Cũng mới hai ngày này, Dương Hà Hoa được nghỉ một tuần, tự mình trông hai con.
Tú Tú và Mạn Mạn thường chơi với Chu Kỳ nhiều nhất, thấy đối diện 5 người cứ nhìn chăm chăm vào hai chị em, đương nhiên hiểu là ý gì.
Mạn Mạn liền đứng dậy, nói chuyện này với Dương Hà Hoa đang nhóm lửa nấu ăn trong bếp, Tú Tú cũng sau khi hiểu ra mới đi theo vào.
Dương Hà Hoa sau khi nghe, lại lấy 5 viên kẹo trái cây nữa, đưa cho Mạn Mạn, để hai chị em tự thương lượng xem có muốn chia cho mọi người không.
Chuyện của con nít, chỉ cần không phải bị bắt nạt hay đi bắt nạt người khác, Dương Hà Hoa chủ trương không muốn can thiệp quá nhiều.
Có kẹo trái cây rồi, Mạn Mạn kéo chị gái Tú Tú liền đi ra ngoài.
Buổi trưa, Dương Hà Hoa nấu cháo gạo đặc, món chính có màn thầu hai lớp hấp buổi sáng, thức ăn ngoài bánh ga-tô, thì có bắp cải trắng, khoai tây thái miếng nấu canh, còn một món là dưa cải muối xén miếng Dương Hà Hoa vớt ra từ trong hũ, thêm chút dầu mè xào.
Thơm nức mũi!
Về phần hai lạng thịt mua ở chợ, Dương Hà Hoa cất vào kho trong nông trường.
Phiếu mua thịt mỗi tháng cô chỉ có một tờ, mà lại chỉ được hai lạng.
Vậy nên thịt heo này phải đợi khi nào con trai Lâm Sinh của cô trở về tứ hợp viện rồi mới nấu, mọi người cùng ăn.
Tú Tú và Mạn Mạn đi một quãng đường dài như vậy, tuy có một miếng đào xốp lót dạ, nhưng cũng đã đói bụng.
Hành động đưa thức ăn vào miệng cũng nhanh hơn thấy rõ.
Ăn uống no nê xong, Dương Hà Hoa lại rót thêm chút cháo loãng, thấy Tú Tú đã ngáp trước, Mạn Mạn cũng như bị lây, đi theo cũng ngáp một cái, liền giục hai đứa đi ngủ, cô ra bệnh viện đưa cơm rồi về.
Hai tiểu gia hỏa gật đầu, cởi quần áo, thay áo ngủ rồi lên giường.
Dương Hà Hoa dọn dẹp xong, liền đến bệnh viện.
Đầu tiên là đưa cơm cho hai anh em Hà Vũ Thủy, rồi đến đưa cho Lâm Sinh.
Lần này, Dương Hà Hoa tận mắt thấy y tá đang đút cháo gạo cho Lâm Sinh.
Tiếu Thiến đã ăn xong rồi.
Do anh trai Tiếu Sinh mang đến.
Nhìn bóng lưng thẳng tắp của Dương Hà Hoa, không nói một lời mà chỉ nhìn vào trong phòng.
Tiếu Thiến liền không nén nổi thở dài.
Người tốt như vậy, sao lại gặp phải chuyện như thế chứ.
Ở bệnh viện được ba ngày, Tiếu Thiến coi như đã nghe rõ chuyện.
Cô không cố ý đi nghe ngóng, nhưng bác sĩ có không ít bệnh nhân là người đến từ nhà máy Hồng Tinh Yết Cương, việc này tự nhiên dẫn đến chuyện Giả Trương thị bắt nạt gia đình liệt sĩ trong tứ hợp viện.
Tiếu Thiến chỉ lướt qua trong lòng, liền biết, một trong các nhân vật chính của tin đồn chính là chủ nhà hiện tại của mình.
Rốt cuộc thì lão thái bà thế nào mà lại xuống tay với một đứa trẻ nhỏ như thế chứ!
Đây tuyệt đối là một kẻ lòng lang dạ sói, là một loại cầm thú thủ đoạn độc ác!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận