Tứ Hợp Viện Làm Ta Thành Tần Hoài Như So Sánh Tổ

Tứ Hợp Viện Làm Ta Thành Tần Hoài Như So Sánh Tổ - Chương 125: Tô cầm mật ý đồ đến (length: 8022)

Lưu Hải Trung nói ra những lời này, chủ yếu là vì lần trước bị chèn ép ở chỗ Hứa Đại Mậu.
Chuyện trước đó khi Hứa Đại Mậu tân hôn muốn hắn làm tiệc rượu mà bị cự tuyệt, trong lòng Lưu Hải Trung vẫn luôn không thoải mái, đang nghĩ đến chuyện Tần Hoài Như vừa nhờ cậy, cũng chuẩn bị nhân lúc buổi tối họp toàn viện mà nói ra luôn.
Tứ hợp viện bao lâu rồi không mở họp toàn viện, Diêm Phụ Quý sốt ruột muốn chết.
Khụ...
Đừng hiểu lầm.
Diêm Phụ Quý muốn cái này buổi họp toàn viện để có hạt dưa đậu phộng ăn.
Mỗi lần họp toàn viện, Diêm Phụ Quý đều sẽ mưu cho mình chút lợi lộc.
Lâu như vậy rồi chưa họp toàn viện, mấy thứ lợi lộc ấy chẳng phải là chưa chắc chắn bỏ vào túi mình sao.
Tuy nói hàng xóm mới đến là Tô Cầm Mật có quan hệ rộng, nhà hắn cũng được không ít lợi ích thiết thực, nhưng người này làm gì biết đủ khi đã có đồ trong tay.
Cho nên tự nhiên gật đầu đồng ý.
"Đi! Lão Lưu!"
"Tốt! Vậy chúng ta sẽ kêu Quang Thiên đi thông báo cho trong viện và đường phố là tối nay họp toàn viện!"
Lưu Hải Trung đắc ý uống một bát nước đun sôi để nguội mà Dương Thụy Hoa bưng tới, cùng Diêm Phụ Quý nói chuyện của đàn ông bọn hắn.
Diêm gia Diêm Giải Thành vừa sáng sớm ăn khoai lang luộc đã cùng Tô Cầm Mật mới tới kia ra ngoài.
Ừm... kiểu trợ lý có thù lao!
Còn ba anh em Diêm Giải Khoáng thì đang sưởi ấm trong nhà.
Diêm Giải Đệ thì muốn đi ném tuyết, nhưng hai người anh trai hôm qua đi nhặt củi, lúc xách đồ tay bị thương, cứ đụng vào vật gì là đau, nên cô bé cũng chỉ đành thôi.
Lúc Tô Cầm Mật dẫn đội thi công đến tứ hợp viện khảo sát hiện trường, Tiểu Bảo nhà Dương Hà Hoa vừa hay đang lấy nước trong sân, nghe thấy động tĩnh bên khu tây khóa viện cũng chẳng để ý.
Xách theo hai thùng nước, nhịp nhàng bước chân về nhà.
Trong nhà lúc này lại rất náo nhiệt, Tôn Bằng Trình và Chu Kỳ đều mang đồ chơi đến nhà tìm Tú Tú, Mạn Mạn chơi.
Tôn Bằng Trình mang que trúc đốt, Chu Kỳ mang bi ve bắn.
Nhưng cuối cùng bốn đứa đều chơi bi ve.
Trong nhà không lớn, đồ đạc lại nhiều, chơi bi ve không có chỗ, trong sân thì rộng hơn nhưng lại bị cải bắp, củi lửa chắn lối, lại thêm tuyết đọng nên cũng khó chơi.
Nên dứt khoát chơi bi ve trong nhà.
Trong nhà lò sưởi đốt thêm, Dương Hà Hoa lại muốn làm việc, nhưng không dám để Tiểu Bảo xuống đất đi.
Thực ra có thể nhờ Tú Tú và Mạn Mạn không chơi mà trông Tiểu Bảo, nhưng Dương Hà Hoa cảm thấy không cần thiết.
Chờ hai năm nữa, hai cô nhóc cũng phải đi học, cứ để chúng chơi trước đã.
Tô Cầm Mật nói yêu cầu của mình với người phụ trách, đối phương lập tức giảm giá tốt.
Nghe đối phương giải thích, Tô Cầm Mật cũng chấp nhận.
Trời giá băng, đào hố xí bị đông cứng, không thể làm nhà vệ sinh trong nhà.
Nhưng ngói vỡ và tường rêu, cùng với giường sưởi nhất định phải sửa chữa, còn phải ngăn một gian phòng nhỏ nữa, bếp cũng phải có.
Tô Cầm Mật không quên sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì, nàng nhất định phải dự trữ đủ lương thực ăn mấy năm trước khi tai họa đến.
A, đúng rồi, còn Hà Vũ Trụ nữa.
Tiếc là mình không có không gian chứa đồ, nếu không cũng không cần nhọc công suy tính giấu lương thực như thế nào.
Sau khi thỏa thuận xong, Tô Cầm Mật đến tiền viện.
"Xin hỏi đồng chí Dương Hà Hoa có nhà không?"
Dương Hà Hoa đang đổ nước vào chậu, vừa ra đến cửa đã nghe tiếng hỏi.
Cô chưa kịp quay đầu lại trả lời, Tú Tú đang chơi bi ve đã lên tiếng: "Cô Tô ơi, mẹ cháu có nhà ạ ~"
Nói xong, còn chỉ chỉ Dương Hà Hoa vừa quay đầu lại.
Lúc này Dương Hà Hoa cũng đang đánh giá người đường phố mới tới kiêm "đồng hương" kia, dáng người một mét sáu lăm, mặt trái xoan, một đôi mắt đào hoa to tròn biết nói, còn có đôi môi nhỏ thoa son màu cam nhạt, cùng chiếc áo khoác xám bạc, mái tóc quăn dài buông xõa.
Trên mặt là nụ cười tự tin, có sức hút, khiến Dương Hà Hoa rất tán thành lời Tiếu Thiến nói.
Đúng là xinh đẹp.
Trong lúc Dương Hà Hoa quan sát Tô Cầm Mật, thì Tô Cầm Mật cũng đang đánh giá cô.
Thành thật mà nói, Tô Cầm Mật cảm thấy người đầu bếp này không khác gì phụ nữ thời đại này.
Hai gò má ửng hồng đặc trưng, khuôn mặt thanh tú, mặc áo bông hoa cũng chẳng có gì đặc biệt.
"Tôi là Dương Hà Hoa, chắc cô là đồng chí Tô Cầm Mật mới đến đây ạ!?"
Đặt thùng nước xuống, Dương Hà Hoa có chút tự nhiên quệt tay dính nước vào người, rồi đi tới chỗ Tô Cầm Mật.
Tô Cầm Mật đương nhiên nhìn thấy hành động của Dương Hà Hoa, trong mắt bất giác lóe lên tia khinh thường.
Thật là không chú ý vệ sinh!
Sao có thể lau vào người như vậy!
Không thể lấy khăn tay lau sao!
Trong lòng rất muốn mắng, nhưng vẻ mặt Tô Cầm Mật vẫn kiềm chế, "Đồng chí Hà Hoa, cô khỏe, tôi là Tô Cầm Mật, chuyện là thế này, hôm trước đến thăm cô không có nhà, nên tôi định hôm nay đến thăm lại."
Nói xong, Tô Cầm Mật đưa giỏ đựng mấy quả táo trong tay tới trước mặt Dương Hà Hoa.
"Đây là chút lòng thành!"
"Không không không... Không cần đâu, đồng chí Tô, cái này quý giá quá, tôi không thể nhận!" Dương Hà Hoa còn chưa biết đối phương đến đây rốt cuộc là làm gì, đương nhiên không thể nhận đồ, hơn nữa trong nhà cũng không thiếu!
Tô Cầm Mật thấy Dương Hà Hoa từ chối, vội vàng nói: "Thực ra, đồng chí Hà Hoa, tôi còn có một chuyện muốn nhờ cô, nên mong cô nhận lấy!"
"Không không... Cô cứ nói đi, có thể giúp thì tôi sẽ giúp!" Ngoài miệng thì nói thế, nhưng Dương Hà Hoa trong lòng đã quyết định là không giúp.
"Dạo gần đây nhà tôi muốn sửa sang lại một chút, tôi nghe nhị đại mụ nói nhà cô còn một phòng trống, cho nên không biết có thể nhờ cô giúp tôi một việc, tôi muốn ở nhờ một thời gian, đợi khi nhà tôi sửa xong, tôi sẽ chuyển đi, ngoài ra tôi sẽ trả cho cô một khoản tiền thuê nhà!" Đây chính là một trong những mục đích đến cửa hôm nay của Tô Cầm Mật, ngoài ra là tiện thể nhìn người Dương Hà Hoa này.
Khá lắm!
Mở miệng ra là muốn ở nhờ!
Dương Hà Hoa không hề suy nghĩ liền trực tiếp cự tuyệt.
"Đồng chí Tô, xin lỗi, phòng đó tôi không thể cho cô mượn, vì đó là phòng của em trai tôi, không phải của tôi, bây giờ em ấy đang trong quân đội, tôi không thể quyết định được việc này! Mong cô đi tìm người khác trong viện giúp đỡ vậy!"
Trong tứ hợp viện nhà nào cũng chật chội, Tô Cầm Mật đã sớm nghe ngóng kỹ từ chỗ nhị đại mụ Dương Thụy Hoa.
Nhà Dương Hà Hoa có một phòng trống!
Nhưng vì người ta đã nói vậy, Tô Cầm Mật cũng không nói gì nữa.
"Được thôi! Vậy đồng chí Hà Hoa, là tôi làm phiền rồi!"
Trên mặt mang vẻ thất vọng, Tô Cầm Mật rời khỏi nhà Dương Hà Hoa, trước khi đi vẫn không quên đặt giỏ trái cây trên đất.
Dương Thụy Hoa đã sớm chờ ở trong sân, thấy sắc mặt Tô Cầm Mật đã biết chuyện không thành.
"Tiểu Tô à, người ta không đồng ý không sao, để tôi cùng cô đi hỏi thử những hàng xóm khác trong viện xem, như Hà Vũ Thủy ở trung viện cũng đang ở một mình, đợi cô ấy cùng anh trai Ngốc Trụ của cô ấy về rồi mình lại đi hỏi, còn có nhà Dịch Trung Hải nữa, hiện tại Lưu Thúy Hoa cũng đang ở một mình, cũng có thể đi hỏi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận