Tứ Hợp Viện Làm Ta Thành Tần Hoài Như So Sánh Tổ
Tứ Hợp Viện Làm Ta Thành Tần Hoài Như So Sánh Tổ - Chương 154: Chuẩn bị món ăn ngày tết (hai chương hợp nhất) (length: 16603)
Đến khoảng hai giờ chiều, cả nhóm người trở về khu nhà tứ hợp viện.
Đang dọn dẹp nhà cửa, bà hai Dương Thụy Hoa nghe thấy tiếng động liền ngó ra, thấy con trai cả Diêm Giải Thành về thì vội hỏi: "Giải Thành, sao các con về sớm vậy? Có chuyện gì à?"
Ba đứa con nhà Diêm Phụ Quý đang cúi đầu nhìn bố viết câu đối cũng chạy lại chỗ anh trai Diêm Giải Thành.
"Anh ơi! Anh đi hội chùa có mua đồ ăn ngon cho bọn em không?"
Diêm Phụ Quý vẫn mải viết câu đối, không ngẩng đầu lên, tập trung làm việc của mình.
Diêm Giải Thành móc từ trong túi ra một gói giấy da trâu đựng quả hạnh đưa cho mẹ, rồi kể lại mọi chuyện đã thấy hôm nay cho cả nhà nghe.
Bà hai Dương Thụy Hoa cầm đồ ăn trong tay, nghe xong không khỏi tặc lưỡi: "Cái cô quả phụ họ Dương này đúng là khỏe thật!"
Nói xong câu đó, bà hai Dương Thụy Hoa nhìn kỹ Diêm Giải Thành, đánh giá từ trên xuống dưới một lượt rồi chuyển giọng: "Nhưng mà con trai này, hình như con chậm chạp quá thì phải? Người ta con gái còn e thẹn, con không biết kiếm chuyện gì để nói à? Nói chuyện với nhau một lúc thì chẳng phải là quen rồi sao."
Diêm Giải Thành bị nói bất ngờ không kịp chuẩn bị, còn chưa biết phản ứng thế nào thì người bên cạnh đã lên tiếng.
"Bà nói kìa."
Diêm Phụ Quý vừa viết xong một đôi câu đối, đặt bút lông xuống rồi đứng dậy nói: "Có một số việc phải từ từ, chậm rãi tính toán."
"Cô quả phụ họ Dương là người thế nào, ta nghĩ các con cũng đã biết ít nhiều. Cô ấy đối xử với người nhà rất tốt, mà với mấy đứa nhỏ hoặc bạn bè cũng rất tử tế."
"Như con Hà Vũ Thủy trong khu nhà ta hay là Chu Kỳ bên cạnh và thằng nhóc họ Tôn ở chỗ cổng gác, chẳng phải thường được Dương Hà Hoa cho đồ ăn đó sao."
"Sự thật rõ ràng như vậy rồi, có thể thấy là cô quả phụ kia đối với những người cô ấy công nhận là khá tốt. Người ta có công việc, có chỗ dựa, đương nhiên các mối quan hệ xã giao phức tạp hơn gia đình mình."
"Cho nên Giải Thành à, con không được tiến triển quá nhanh, kẻo lại gây phản cảm cho Tiếu Thiến. Nếu không có cô Dương Hà Hoa này ở giữa, con chỉ cần sơ hở một chút là đối phương đã khó chịu rồi, thế thì không đạt được mục đích của mình đâu."
"Hôm nay việc cô quả phụ kia phải xử lý chuyện thằng con út, chắc chắn trong lòng có chút không thoải mái, thế này đi, bà nó, tối nay bà mang ít dưa muối nhà mình làm qua thăm hỏi một chút, sẵn hòa giải cho nhà cô ấy luôn."
"Dù sao cũng là hàng xóm trong khu nhà, mà ta lại là trưởng khu, bà lại là trưởng phụ nữ khu, nghe nói trong khu nhà có chuyện xảy ra thì vẫn phải sang xem chứ!"
Bà hai Dương Thụy Hoa không có ý kiến gì về lời chồng mình nói, gật đầu đồng ý luôn, cẩn thận để gói hạnh xuống rồi bắt đầu tính xem lát nữa sang nhà Dương Hà Hoa thì mang dưa muối gì.
Là dưa cải trắng muối chua, hay là củ cải muối, hay là dưa chuột muối.
Diêm Phụ Quý chẳng hay vợ mình đang nghĩ ngợi cái gì, ông dặn Diêm Giải Thành kể lại cặn kẽ chuyện đi miếu Bạch Tháp hôm nay rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy những bông hoa tuyết đang bay lả tả.
Thực ra vào những năm trước, Diêm Phụ Quý đã cho con trai cả Diêm Giải Thành kê bàn bát tiên ra ngoài sân để viết câu đối rồi.
Trong khu nhà này, người có tri thức đàng hoàng chỉ có mình Diêm Phụ Quý.
Vì vậy, cứ mỗi độ gần Tết, Diêm Phụ Quý lại kiếm được một khoản “tiền bút lông” kha khá nhờ viết câu đối thuê.
Nói là tiền bút lông, thực chất không phải lấy tiền mà là mọi người trong khu nhà mang lạc, hạt dưa hoặc là hoa quả, dưa muối các thứ đến để biếu.
Nhưng mấy hôm nay thời tiết không tốt, tuyết cứ rơi nên Diêm Phụ Quý chỉ đành viết câu đối trong nhà.
Diêm Phụ Quý vốn bản tính keo kiệt, những năm viết câu đối trong sân, ông đều chọn vào ban ngày. Còn những khi phải viết trong nhà thì ông dùng cả buổi trưa và buổi tối để thay phiên nhau viết.
Ánh sáng trong nhà dù có là ban ngày thì vẫn không được tốt lắm, nếu như là người khác có lẽ sẽ bật điện lên rồi viết, nhưng Diêm Phụ Quý thì không. Ông không muốn lãng phí tiền điện nên cứ tranh thủ lúc trời sáng thì viết, lúc trời tối hoặc ánh sáng kém thì để đến khi bật đèn thì lại viết thêm một ít.
Vậy nên mấy hôm nay, ông chỉ mới viết được mười mấy đôi câu đối.
So với những năm trước thì kém xa.
Nghĩ đến buổi sáng con trai cả đưa cho năm đồng tiền trước khi ra ngoài, Diêm Phụ Quý đưa tay đòi lại luôn.
"Giải Thành, vì hôm nay con không làm được việc gì, nên trả tiền đây cho ta."
Diêm Giải Thành bị bố mình bất ngờ làm cho nghẹn lời, trong lòng chỉ cười thầm một lát rồi im lặng móc 5 đồng trong túi trả cho bố.
Vừa nãy, số quả hạnh mà Diêm Giải Thành đưa cho mẹ mình Dương Thụy Hoa là do tiền riêng mà cậu đã tích cóp được từ trước để mua.
Thực ra Diêm Giải Thành không muốn đưa lại, nhưng vì sống dưới mái nhà của bố mẹ nên cậu biết phản kháng cũng chẳng có ích gì.
Nếu không phải là tiền riêng không đủ gần bốn đồng thì có lẽ cậu cũng không lấy ra đủ năm đồng đưa bố.
Hôm nay ra ngoài đúng là lỗ vốn.
Diêm Phụ Quý rất hài lòng đút năm đồng vào túi, rồi nhìn lại đống câu đối mình vừa viết thử xem có lem nhem chỗ nào không để cất vào.
Sau bữa trưa, Dương Hà Hoa bảo cả nhà ngồi ở nhà bóc lạc, còn mình thì vác một cái giỏ lớn đi chợ. Sau ba tiếng, cô vác về một chiếc giỏ đầy ắp.
Tay trái cô còn xách một con gà sống và một con ngỗng sống, còn tay phải thì đang cầm một xâu cá mè béo ngậy được tết bằng rơm.
Vào mỗi dịp cuối năm, các gia đình ở kinh thành lại đặc biệt chuẩn bị một chút đồ ăn ngon để dùng trong dịp Tết. Như vậy không chỉ là tiết kiệm thời gian, mà còn vì có tục lệ không được dùng dao vào mùng một. Vì thời tiết tháng chạp lạnh nên đồ ăn để lâu không dễ hỏng, vì vậy các nhà đều làm đồ ăn từ sớm, gọi là “đồ ăn ngày Tết”.
Thậm chí còn có cả một bài đồng dao.
“Hai mươi ba, viên kẹo mạch nha,
Hai mươi bốn, quét dọn nhà cửa.
Hai mươi lăm, nổ đậu phụ,
Hai mươi sáu, nồi hầm cách thủy thịt.
Hai mươi bảy, làm thịt gà,
Hai mươi tám, nhào bột làm bánh.
Hai mươi chín, hấp màn thầu.
Đêm ba mươi, hầm một đêm,
Mùng một đầu năm, tha hồ ăn uống.”
Bài đồng dao đó là chỉ những việc cần làm trong những ngày này.
Dương Hà Hoa vì bận công việc, những việc chuẩn bị này vẫn chưa kịp làm.
Sau khi mua hết đồ về (phần lớn là từ trong không gian lấy ra), ăn cơm tối xong, Dương Hà Hoa liền tranh thủ chút thời gian để làm các công đoạn chuẩn bị cho món ăn.
Hôm sau ăn sáng xong, cô bắt đầu nổ viên, rán cá, làm thịt đông, hầm một nồi thịt kho tàu.
Thời buổi hiện tại vật tư khan hiếm nên đồ ăn ngày Tết trong nhà tự nhiên ít đi không ít.
Có được một ít cá, đậu phụ và thịt đã là một việc không tồi rồi.
Trong nông trại của Dương Hà Hoa đồ đạc không thiếu, nghĩ đến hôm qua có mùi đồ ăn thơm bay vào khu nhà, nên cô quyết định làm mấy món thật ngon.
Trong mâm cơm ngày Tết, không thể thiếu món viên vì viên tượng trưng cho sự đoàn viên của cả gia đình. Vì vậy người dân ở kinh thành thường sẽ nổ một chậu lớn để dành.
Viên nổ được chia làm viên trắng và viên thịt, viên trắng nhất định phải cho nhiều rau thơm, cà rốt, bột ngũ vị hương, miến, tất cả trộn cùng với bột mì.
Từ sáng đến chiều, mùi thơm từ nhà Dương Hà Hoa không ngừng bay ra.
Tiếu Thiến vừa phụ giúp, vừa làm thịt con gà trống mà hôm qua Dương Hà Hoa đã mang về.
Khi vặt lông gà trống là ở ngay bậc thềm nhà.
Thực ra ở trong khu tứ hợp viện, mọi người làm đồ ăn đêm giao thừa và mùng một cũng không thiếu vất vả.
Chỉ là cách mấy ngày mới có mùi thơm thịt bay ra.
Mà hiện tại những thứ cần mua sắm, đa phần đều phải dùng đến phiếu.
Món ăn đêm giao thừa thì có vẻ phong phú hơn một chút, vì nhiều người đã tích cóp phiếu hơn mấy tháng rồi.
"Ưm~"
Thơm quá!
Mặc cho trời lạnh buốt, những đứa trẻ đánh hơi được mùi thơm vẫn không thể ngăn cản được việc chạy đến.
Chúng không ngừng hít hà, lượn quanh trong sân.
Thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn vào trong nhà Dương Hà Hoa.
Dù có bị lạnh đến chảy nước mũi nước mắt, bọn trẻ cũng chỉ lau vội vào tay áo rồi lại tiếp tục.
Tiếu Thiến bị gió lạnh làm cho run rẩy, vội vàng vùi đầu làm công việc của mình. Dù biết những đứa trẻ trong sân đáng thương, nhưng cô cũng chẳng quyết định được gì.
Suy cho cùng thì cô cũng không phải là người nhà của chúng.
Tú Tú và Mạn Mạn nhìn ra ngoài trời, gió lạnh thấu xương, tuyết rơi đầy, dù có muốn ra chơi cũng bị mùi thức ăn thơm ngào ngạt trong bếp làm cho nước miếng chảy ròng, chỉ hận không thể xà vào mâm cơm ngay tức khắc, đâu còn tâm trí nghĩ đến chuyện vui chơi nữa.
Về phần Tiểu Bảo, Dương Hà Hoa sợ cậu chạy lung tung, lại gần chỗ bếp lửa nguy hiểm nên đành địu cậu trên lưng. Thỉnh thoảng bị hơi nóng làm cho xông vào mặt thì lại a ba a ba vài tiếng rồi thôi.
Dương Hà Hoa tất nhiên cũng sẽ thỉnh thoảng cho ba đứa trẻ con tham ăn kia vài viên hoặc một miếng thịt kho tàu, tự mình cũng thỉnh thoảng ăn vài miếng, thỏa mãn hé mắt.
Tiếp đó lại bắt đầu làm cá tẩm bột chiên xù, thịt tẩm bột chiên xù, hai loại này không cần bàn cãi cứ thế chiên xong ăn luôn, hoặc là đem chúng gia công lại mấy lần, trở thành canh chua cá hoặc canh rau cải trắng thịt chiên xù, đều đặc biệt ngon miệng.
Dương Hà Hoa thì hăng say làm, còn nhà Diêm đối diện lại có không ít lời ra tiếng vào.
Nhị đại mụ Dương Thụy Hoa vừa nấu gà vừa nói nhà đối diện hôm nay cả ngày đều nghe thấy mùi hương gì đó, Diêm Phụ Quý thì cặm cụi viết xong câu đối, lúc này lại đang bên lò sưởi rất nghiêm túc đọc báo, thỉnh thoảng ngẩng đầu đáp lại vài tiếng.
Về phần Diêm Giải Thành, Diêm Giải Khoáng, Diêm Giải Phóng, Diêm Giải Đệ bốn anh chị em, thì cứ nằm dài trên sạp chăm chú nhìn về phía đối diện.
Nhà Giả ở sân giữa, Tần Hoài Như ngửi thấy hương thơm cả ngày trời, sau khi làm thịt con gà trống Giả Đông Húc mang về buổi chiều, đang hầm, nàng quay đầu nhìn chồng đang nằm trên giường, bắt chéo hai chân, thỉnh thoảng khe khẽ hát, trong lòng dâng lên một nỗi khó chịu.
Đã bao nhiêu ngày rồi, không biết Bổng Ngạnh ở trại giáo dưỡng thế nào.
Đáng hận Tô Cầm Mật, nếu không phải nàng, Bổng Ngạnh sao có thể ngay cả đêm giao thừa cũng không được ở nhà.
Nghĩ đến đây, nước mắt Tần Hoài Như thoáng chốc tuôn ra, vừa khóc vừa dùng tay áo lau nước mắt trên mặt.
Đợi đấy!
Sớm muộn gì cũng có một ngày phải cho Tô Cầm Mật cùng Sỏa Trụ hai người này đẹp mặt!
Vì việc Tô Cầm Mật gả cho Hà Vũ Trụ, Tần Hoài Như nghĩ hai người là vợ chồng, trực tiếp đem cả hai đều hận!
Ở nhà Hà Vũ Trụ đang làm gà thì hoàn toàn không biết Tần Hoài Như đã hận bọn họ, lúc này đang thái nhân bánh, chuẩn bị sau khi ăn tối xong sẽ gói sủi cảo.
Hà Vũ Thủy thở hổn hển nhào bột.
Tô Cầm Mật thì gặm hạt dưa, bắt chéo chân ngồi bên lò sưởi xem hai người làm việc.
—— —— sân sau —— —— Hứa Đại Mậu lúc này đã cùng vợ bận xong việc, chuẩn bị ăn tối.
Bụng Tiểu Linh đã rất to, đi lại khá chậm chạp, dưới sự đỡ của Hứa Đại Mậu, mới ngồi xuống, vừa cầm đũa đã nói: "Đại Mậu, ngươi có cảm thấy mấy ngày nay trong sân có chút yên ắng không?"
"Yên ắng?" Hứa Đại Mậu vừa gắp một đũa nấm xào thịt vào miệng, "Gần đây mọi người đều đang bận chuẩn bị đồ Tết mà, yên ắng thì cũng không quá yên ắng, hơn nữa ai lại đi gây sự trước Tết chứ!?"
Thấy chồng không hiểu ý mình, Tiểu Linh cũng không sốt ruột, nàng cầm một cái bánh màn thầu hai lớp bột, đầu tiên là cắn một miếng, tỉ mỉ nhai một chút, mới nói: "Ta nói là nhà nhất đại gia, bình thường nhà bọn họ cứ đến giờ ăn cơm là gà bay chó chạy, từ sau đám cưới Sỏa Trụ ở sân giữa thì nhà nhất đại gia đã yên tĩnh hơn nhiều!"
Nghe đến ba chữ nhất đại gia này, Hứa Đại Mậu không nhịn được trợn mắt!
Trong tứ hợp viện này, hồi trước có ba vị quản sự đại gia, Dịch Trung Hải và Lưu Hải Trung đặc biệt thích tìm hắn Hứa Đại Mậu gây sự!
Từ khi Dịch Trung Hải ngã ngựa, vị nhị đại gia Lưu Hải Trung kia lên làm nhất đại gia, thì lại càng hống hách, thỉnh thoảng lại ra oai ở chỗ bọn họ ở sân sau, hơn nữa cái người trong bụng chẳng có chút chữ nghĩa gì này hễ gặp hắn Hứa Đại Mậu thì đều phải dừng lại dạy bảo vài câu.
Thật là đáng ghét.
Bất quá từ khi lão thái thái điếc ăn cơm ở nhà nhất đại gia Lưu Hải Trung thì ông già này đã không có thời gian đi ra giáo huấn ai nữa.
Bây giờ nghe vợ Tiểu Linh nhắc tới, Hứa Đại Mậu cũng không khỏi nhớ lại.
Hình như đúng là chuyện như vậy!
Hứa Đại Mậu đột nhiên vỗ đùi, nhỏ giọng hỏi Tiểu Linh: "Nàng dâu, chẳng lẽ chuyện này nàng biết rõ nội tình?"
"Thật ra không phải là biết nội tình, mà là biết một chút, mấy ngày trước ta còn thấy lão thái thái điếc bên cạnh đi ăn cơm ở nhà nhất đại gia, sau đó tuyết rơi nhiều thì không thấy bà ấy đi nữa."
"Nhưng có khi ta ra ngoài hóng gió, thấy nhất đại mụ bưng đồ ăn sang nhà lão thái thái điếc, lúc đó nhất đại mụ thấy ta thì còn cười, giải thích rằng lão thái thái điếc do trời lạnh nên để họ mang cơm sang!" Tiểu Linh kể lại những gì mình đã thấy mấy ngày qua.
Hứa Đại Mậu nghe lý do này thì rất thất vọng, hắn còn tưởng có tin gì cơ.
Liếc qua ngoài cửa sổ tuyết vẫn đang rơi, Hứa Đại Mậu hiểu rõ.
Hứa Đại Mậu ở trong tứ hợp viện này đã hai mươi năm, lão thái thái điếc là một người đặc biệt biết hưởng thụ, hắn biết rõ điều này.
Hồi trước khi lão thái thái điếc ăn cơm ở nhà ông già Dịch Trung Hải thì vợ trước của Dịch Trung Hải đều là người đưa cơm mỗi ngày.
Nếu không phải lão thái thái điếc vì miếng ăn mà ăn mất vốn của Lưu Hải Trung, thì sao trước đó bà ấy lại gây náo loạn ở nhà Lưu gia.
Chẳng lẽ mấy ngày nay nhất đại gia cùng nhất đại mụ lương tâm trỗi dậy, làm đồ ăn ngon một chút, nên lão thái thái điếc mới không quậy nữa! ?
Hứa Đại Mậu nhớ lại những năm qua, chỉ cần trong sân có đợt phát đồ ăn ngày Tết của khu phố, lão thái thái điếc bất kể mưa gió hay tuyết rơi đều sẽ ra ngồi một lát, sau khi nhận được đồ ăn mới rời đi, thế là liền hỏi: "Nàng dâu, mấy ngày nay trong sân láng giềng đang chuẩn bị đồ Tết, nàng có thấy lão thái thái điếc ra khỏi cửa không?"
Tiểu Linh vì dưỡng thai, cơ bản toàn ở nhà, mấy việc lặt vặt mua đồ ăn đều do Hứa Đại Mậu làm, thời gian ở nhà nhàn rỗi tự nhiên là nhiều nhất.
Tiểu Linh đầu tiên là ngơ ngác một hồi, sau đó hồi tưởng lại, lắc đầu nói: "Không có."
Nghe một câu như vậy, Hứa Đại Mậu hoàn toàn hiểu ra, trên mặt mang theo nụ cười, mặc cho Tiểu Linh truy hỏi thế nào, hắn cũng không hề hé lộ, càng vui vẻ ăn bánh màn thầu hai lớp bột và món nấm quạt xào thịt...
Đang dọn dẹp nhà cửa, bà hai Dương Thụy Hoa nghe thấy tiếng động liền ngó ra, thấy con trai cả Diêm Giải Thành về thì vội hỏi: "Giải Thành, sao các con về sớm vậy? Có chuyện gì à?"
Ba đứa con nhà Diêm Phụ Quý đang cúi đầu nhìn bố viết câu đối cũng chạy lại chỗ anh trai Diêm Giải Thành.
"Anh ơi! Anh đi hội chùa có mua đồ ăn ngon cho bọn em không?"
Diêm Phụ Quý vẫn mải viết câu đối, không ngẩng đầu lên, tập trung làm việc của mình.
Diêm Giải Thành móc từ trong túi ra một gói giấy da trâu đựng quả hạnh đưa cho mẹ, rồi kể lại mọi chuyện đã thấy hôm nay cho cả nhà nghe.
Bà hai Dương Thụy Hoa cầm đồ ăn trong tay, nghe xong không khỏi tặc lưỡi: "Cái cô quả phụ họ Dương này đúng là khỏe thật!"
Nói xong câu đó, bà hai Dương Thụy Hoa nhìn kỹ Diêm Giải Thành, đánh giá từ trên xuống dưới một lượt rồi chuyển giọng: "Nhưng mà con trai này, hình như con chậm chạp quá thì phải? Người ta con gái còn e thẹn, con không biết kiếm chuyện gì để nói à? Nói chuyện với nhau một lúc thì chẳng phải là quen rồi sao."
Diêm Giải Thành bị nói bất ngờ không kịp chuẩn bị, còn chưa biết phản ứng thế nào thì người bên cạnh đã lên tiếng.
"Bà nói kìa."
Diêm Phụ Quý vừa viết xong một đôi câu đối, đặt bút lông xuống rồi đứng dậy nói: "Có một số việc phải từ từ, chậm rãi tính toán."
"Cô quả phụ họ Dương là người thế nào, ta nghĩ các con cũng đã biết ít nhiều. Cô ấy đối xử với người nhà rất tốt, mà với mấy đứa nhỏ hoặc bạn bè cũng rất tử tế."
"Như con Hà Vũ Thủy trong khu nhà ta hay là Chu Kỳ bên cạnh và thằng nhóc họ Tôn ở chỗ cổng gác, chẳng phải thường được Dương Hà Hoa cho đồ ăn đó sao."
"Sự thật rõ ràng như vậy rồi, có thể thấy là cô quả phụ kia đối với những người cô ấy công nhận là khá tốt. Người ta có công việc, có chỗ dựa, đương nhiên các mối quan hệ xã giao phức tạp hơn gia đình mình."
"Cho nên Giải Thành à, con không được tiến triển quá nhanh, kẻo lại gây phản cảm cho Tiếu Thiến. Nếu không có cô Dương Hà Hoa này ở giữa, con chỉ cần sơ hở một chút là đối phương đã khó chịu rồi, thế thì không đạt được mục đích của mình đâu."
"Hôm nay việc cô quả phụ kia phải xử lý chuyện thằng con út, chắc chắn trong lòng có chút không thoải mái, thế này đi, bà nó, tối nay bà mang ít dưa muối nhà mình làm qua thăm hỏi một chút, sẵn hòa giải cho nhà cô ấy luôn."
"Dù sao cũng là hàng xóm trong khu nhà, mà ta lại là trưởng khu, bà lại là trưởng phụ nữ khu, nghe nói trong khu nhà có chuyện xảy ra thì vẫn phải sang xem chứ!"
Bà hai Dương Thụy Hoa không có ý kiến gì về lời chồng mình nói, gật đầu đồng ý luôn, cẩn thận để gói hạnh xuống rồi bắt đầu tính xem lát nữa sang nhà Dương Hà Hoa thì mang dưa muối gì.
Là dưa cải trắng muối chua, hay là củ cải muối, hay là dưa chuột muối.
Diêm Phụ Quý chẳng hay vợ mình đang nghĩ ngợi cái gì, ông dặn Diêm Giải Thành kể lại cặn kẽ chuyện đi miếu Bạch Tháp hôm nay rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy những bông hoa tuyết đang bay lả tả.
Thực ra vào những năm trước, Diêm Phụ Quý đã cho con trai cả Diêm Giải Thành kê bàn bát tiên ra ngoài sân để viết câu đối rồi.
Trong khu nhà này, người có tri thức đàng hoàng chỉ có mình Diêm Phụ Quý.
Vì vậy, cứ mỗi độ gần Tết, Diêm Phụ Quý lại kiếm được một khoản “tiền bút lông” kha khá nhờ viết câu đối thuê.
Nói là tiền bút lông, thực chất không phải lấy tiền mà là mọi người trong khu nhà mang lạc, hạt dưa hoặc là hoa quả, dưa muối các thứ đến để biếu.
Nhưng mấy hôm nay thời tiết không tốt, tuyết cứ rơi nên Diêm Phụ Quý chỉ đành viết câu đối trong nhà.
Diêm Phụ Quý vốn bản tính keo kiệt, những năm viết câu đối trong sân, ông đều chọn vào ban ngày. Còn những khi phải viết trong nhà thì ông dùng cả buổi trưa và buổi tối để thay phiên nhau viết.
Ánh sáng trong nhà dù có là ban ngày thì vẫn không được tốt lắm, nếu như là người khác có lẽ sẽ bật điện lên rồi viết, nhưng Diêm Phụ Quý thì không. Ông không muốn lãng phí tiền điện nên cứ tranh thủ lúc trời sáng thì viết, lúc trời tối hoặc ánh sáng kém thì để đến khi bật đèn thì lại viết thêm một ít.
Vậy nên mấy hôm nay, ông chỉ mới viết được mười mấy đôi câu đối.
So với những năm trước thì kém xa.
Nghĩ đến buổi sáng con trai cả đưa cho năm đồng tiền trước khi ra ngoài, Diêm Phụ Quý đưa tay đòi lại luôn.
"Giải Thành, vì hôm nay con không làm được việc gì, nên trả tiền đây cho ta."
Diêm Giải Thành bị bố mình bất ngờ làm cho nghẹn lời, trong lòng chỉ cười thầm một lát rồi im lặng móc 5 đồng trong túi trả cho bố.
Vừa nãy, số quả hạnh mà Diêm Giải Thành đưa cho mẹ mình Dương Thụy Hoa là do tiền riêng mà cậu đã tích cóp được từ trước để mua.
Thực ra Diêm Giải Thành không muốn đưa lại, nhưng vì sống dưới mái nhà của bố mẹ nên cậu biết phản kháng cũng chẳng có ích gì.
Nếu không phải là tiền riêng không đủ gần bốn đồng thì có lẽ cậu cũng không lấy ra đủ năm đồng đưa bố.
Hôm nay ra ngoài đúng là lỗ vốn.
Diêm Phụ Quý rất hài lòng đút năm đồng vào túi, rồi nhìn lại đống câu đối mình vừa viết thử xem có lem nhem chỗ nào không để cất vào.
Sau bữa trưa, Dương Hà Hoa bảo cả nhà ngồi ở nhà bóc lạc, còn mình thì vác một cái giỏ lớn đi chợ. Sau ba tiếng, cô vác về một chiếc giỏ đầy ắp.
Tay trái cô còn xách một con gà sống và một con ngỗng sống, còn tay phải thì đang cầm một xâu cá mè béo ngậy được tết bằng rơm.
Vào mỗi dịp cuối năm, các gia đình ở kinh thành lại đặc biệt chuẩn bị một chút đồ ăn ngon để dùng trong dịp Tết. Như vậy không chỉ là tiết kiệm thời gian, mà còn vì có tục lệ không được dùng dao vào mùng một. Vì thời tiết tháng chạp lạnh nên đồ ăn để lâu không dễ hỏng, vì vậy các nhà đều làm đồ ăn từ sớm, gọi là “đồ ăn ngày Tết”.
Thậm chí còn có cả một bài đồng dao.
“Hai mươi ba, viên kẹo mạch nha,
Hai mươi bốn, quét dọn nhà cửa.
Hai mươi lăm, nổ đậu phụ,
Hai mươi sáu, nồi hầm cách thủy thịt.
Hai mươi bảy, làm thịt gà,
Hai mươi tám, nhào bột làm bánh.
Hai mươi chín, hấp màn thầu.
Đêm ba mươi, hầm một đêm,
Mùng một đầu năm, tha hồ ăn uống.”
Bài đồng dao đó là chỉ những việc cần làm trong những ngày này.
Dương Hà Hoa vì bận công việc, những việc chuẩn bị này vẫn chưa kịp làm.
Sau khi mua hết đồ về (phần lớn là từ trong không gian lấy ra), ăn cơm tối xong, Dương Hà Hoa liền tranh thủ chút thời gian để làm các công đoạn chuẩn bị cho món ăn.
Hôm sau ăn sáng xong, cô bắt đầu nổ viên, rán cá, làm thịt đông, hầm một nồi thịt kho tàu.
Thời buổi hiện tại vật tư khan hiếm nên đồ ăn ngày Tết trong nhà tự nhiên ít đi không ít.
Có được một ít cá, đậu phụ và thịt đã là một việc không tồi rồi.
Trong nông trại của Dương Hà Hoa đồ đạc không thiếu, nghĩ đến hôm qua có mùi đồ ăn thơm bay vào khu nhà, nên cô quyết định làm mấy món thật ngon.
Trong mâm cơm ngày Tết, không thể thiếu món viên vì viên tượng trưng cho sự đoàn viên của cả gia đình. Vì vậy người dân ở kinh thành thường sẽ nổ một chậu lớn để dành.
Viên nổ được chia làm viên trắng và viên thịt, viên trắng nhất định phải cho nhiều rau thơm, cà rốt, bột ngũ vị hương, miến, tất cả trộn cùng với bột mì.
Từ sáng đến chiều, mùi thơm từ nhà Dương Hà Hoa không ngừng bay ra.
Tiếu Thiến vừa phụ giúp, vừa làm thịt con gà trống mà hôm qua Dương Hà Hoa đã mang về.
Khi vặt lông gà trống là ở ngay bậc thềm nhà.
Thực ra ở trong khu tứ hợp viện, mọi người làm đồ ăn đêm giao thừa và mùng một cũng không thiếu vất vả.
Chỉ là cách mấy ngày mới có mùi thơm thịt bay ra.
Mà hiện tại những thứ cần mua sắm, đa phần đều phải dùng đến phiếu.
Món ăn đêm giao thừa thì có vẻ phong phú hơn một chút, vì nhiều người đã tích cóp phiếu hơn mấy tháng rồi.
"Ưm~"
Thơm quá!
Mặc cho trời lạnh buốt, những đứa trẻ đánh hơi được mùi thơm vẫn không thể ngăn cản được việc chạy đến.
Chúng không ngừng hít hà, lượn quanh trong sân.
Thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn vào trong nhà Dương Hà Hoa.
Dù có bị lạnh đến chảy nước mũi nước mắt, bọn trẻ cũng chỉ lau vội vào tay áo rồi lại tiếp tục.
Tiếu Thiến bị gió lạnh làm cho run rẩy, vội vàng vùi đầu làm công việc của mình. Dù biết những đứa trẻ trong sân đáng thương, nhưng cô cũng chẳng quyết định được gì.
Suy cho cùng thì cô cũng không phải là người nhà của chúng.
Tú Tú và Mạn Mạn nhìn ra ngoài trời, gió lạnh thấu xương, tuyết rơi đầy, dù có muốn ra chơi cũng bị mùi thức ăn thơm ngào ngạt trong bếp làm cho nước miếng chảy ròng, chỉ hận không thể xà vào mâm cơm ngay tức khắc, đâu còn tâm trí nghĩ đến chuyện vui chơi nữa.
Về phần Tiểu Bảo, Dương Hà Hoa sợ cậu chạy lung tung, lại gần chỗ bếp lửa nguy hiểm nên đành địu cậu trên lưng. Thỉnh thoảng bị hơi nóng làm cho xông vào mặt thì lại a ba a ba vài tiếng rồi thôi.
Dương Hà Hoa tất nhiên cũng sẽ thỉnh thoảng cho ba đứa trẻ con tham ăn kia vài viên hoặc một miếng thịt kho tàu, tự mình cũng thỉnh thoảng ăn vài miếng, thỏa mãn hé mắt.
Tiếp đó lại bắt đầu làm cá tẩm bột chiên xù, thịt tẩm bột chiên xù, hai loại này không cần bàn cãi cứ thế chiên xong ăn luôn, hoặc là đem chúng gia công lại mấy lần, trở thành canh chua cá hoặc canh rau cải trắng thịt chiên xù, đều đặc biệt ngon miệng.
Dương Hà Hoa thì hăng say làm, còn nhà Diêm đối diện lại có không ít lời ra tiếng vào.
Nhị đại mụ Dương Thụy Hoa vừa nấu gà vừa nói nhà đối diện hôm nay cả ngày đều nghe thấy mùi hương gì đó, Diêm Phụ Quý thì cặm cụi viết xong câu đối, lúc này lại đang bên lò sưởi rất nghiêm túc đọc báo, thỉnh thoảng ngẩng đầu đáp lại vài tiếng.
Về phần Diêm Giải Thành, Diêm Giải Khoáng, Diêm Giải Phóng, Diêm Giải Đệ bốn anh chị em, thì cứ nằm dài trên sạp chăm chú nhìn về phía đối diện.
Nhà Giả ở sân giữa, Tần Hoài Như ngửi thấy hương thơm cả ngày trời, sau khi làm thịt con gà trống Giả Đông Húc mang về buổi chiều, đang hầm, nàng quay đầu nhìn chồng đang nằm trên giường, bắt chéo hai chân, thỉnh thoảng khe khẽ hát, trong lòng dâng lên một nỗi khó chịu.
Đã bao nhiêu ngày rồi, không biết Bổng Ngạnh ở trại giáo dưỡng thế nào.
Đáng hận Tô Cầm Mật, nếu không phải nàng, Bổng Ngạnh sao có thể ngay cả đêm giao thừa cũng không được ở nhà.
Nghĩ đến đây, nước mắt Tần Hoài Như thoáng chốc tuôn ra, vừa khóc vừa dùng tay áo lau nước mắt trên mặt.
Đợi đấy!
Sớm muộn gì cũng có một ngày phải cho Tô Cầm Mật cùng Sỏa Trụ hai người này đẹp mặt!
Vì việc Tô Cầm Mật gả cho Hà Vũ Trụ, Tần Hoài Như nghĩ hai người là vợ chồng, trực tiếp đem cả hai đều hận!
Ở nhà Hà Vũ Trụ đang làm gà thì hoàn toàn không biết Tần Hoài Như đã hận bọn họ, lúc này đang thái nhân bánh, chuẩn bị sau khi ăn tối xong sẽ gói sủi cảo.
Hà Vũ Thủy thở hổn hển nhào bột.
Tô Cầm Mật thì gặm hạt dưa, bắt chéo chân ngồi bên lò sưởi xem hai người làm việc.
—— —— sân sau —— —— Hứa Đại Mậu lúc này đã cùng vợ bận xong việc, chuẩn bị ăn tối.
Bụng Tiểu Linh đã rất to, đi lại khá chậm chạp, dưới sự đỡ của Hứa Đại Mậu, mới ngồi xuống, vừa cầm đũa đã nói: "Đại Mậu, ngươi có cảm thấy mấy ngày nay trong sân có chút yên ắng không?"
"Yên ắng?" Hứa Đại Mậu vừa gắp một đũa nấm xào thịt vào miệng, "Gần đây mọi người đều đang bận chuẩn bị đồ Tết mà, yên ắng thì cũng không quá yên ắng, hơn nữa ai lại đi gây sự trước Tết chứ!?"
Thấy chồng không hiểu ý mình, Tiểu Linh cũng không sốt ruột, nàng cầm một cái bánh màn thầu hai lớp bột, đầu tiên là cắn một miếng, tỉ mỉ nhai một chút, mới nói: "Ta nói là nhà nhất đại gia, bình thường nhà bọn họ cứ đến giờ ăn cơm là gà bay chó chạy, từ sau đám cưới Sỏa Trụ ở sân giữa thì nhà nhất đại gia đã yên tĩnh hơn nhiều!"
Nghe đến ba chữ nhất đại gia này, Hứa Đại Mậu không nhịn được trợn mắt!
Trong tứ hợp viện này, hồi trước có ba vị quản sự đại gia, Dịch Trung Hải và Lưu Hải Trung đặc biệt thích tìm hắn Hứa Đại Mậu gây sự!
Từ khi Dịch Trung Hải ngã ngựa, vị nhị đại gia Lưu Hải Trung kia lên làm nhất đại gia, thì lại càng hống hách, thỉnh thoảng lại ra oai ở chỗ bọn họ ở sân sau, hơn nữa cái người trong bụng chẳng có chút chữ nghĩa gì này hễ gặp hắn Hứa Đại Mậu thì đều phải dừng lại dạy bảo vài câu.
Thật là đáng ghét.
Bất quá từ khi lão thái thái điếc ăn cơm ở nhà nhất đại gia Lưu Hải Trung thì ông già này đã không có thời gian đi ra giáo huấn ai nữa.
Bây giờ nghe vợ Tiểu Linh nhắc tới, Hứa Đại Mậu cũng không khỏi nhớ lại.
Hình như đúng là chuyện như vậy!
Hứa Đại Mậu đột nhiên vỗ đùi, nhỏ giọng hỏi Tiểu Linh: "Nàng dâu, chẳng lẽ chuyện này nàng biết rõ nội tình?"
"Thật ra không phải là biết nội tình, mà là biết một chút, mấy ngày trước ta còn thấy lão thái thái điếc bên cạnh đi ăn cơm ở nhà nhất đại gia, sau đó tuyết rơi nhiều thì không thấy bà ấy đi nữa."
"Nhưng có khi ta ra ngoài hóng gió, thấy nhất đại mụ bưng đồ ăn sang nhà lão thái thái điếc, lúc đó nhất đại mụ thấy ta thì còn cười, giải thích rằng lão thái thái điếc do trời lạnh nên để họ mang cơm sang!" Tiểu Linh kể lại những gì mình đã thấy mấy ngày qua.
Hứa Đại Mậu nghe lý do này thì rất thất vọng, hắn còn tưởng có tin gì cơ.
Liếc qua ngoài cửa sổ tuyết vẫn đang rơi, Hứa Đại Mậu hiểu rõ.
Hứa Đại Mậu ở trong tứ hợp viện này đã hai mươi năm, lão thái thái điếc là một người đặc biệt biết hưởng thụ, hắn biết rõ điều này.
Hồi trước khi lão thái thái điếc ăn cơm ở nhà ông già Dịch Trung Hải thì vợ trước của Dịch Trung Hải đều là người đưa cơm mỗi ngày.
Nếu không phải lão thái thái điếc vì miếng ăn mà ăn mất vốn của Lưu Hải Trung, thì sao trước đó bà ấy lại gây náo loạn ở nhà Lưu gia.
Chẳng lẽ mấy ngày nay nhất đại gia cùng nhất đại mụ lương tâm trỗi dậy, làm đồ ăn ngon một chút, nên lão thái thái điếc mới không quậy nữa! ?
Hứa Đại Mậu nhớ lại những năm qua, chỉ cần trong sân có đợt phát đồ ăn ngày Tết của khu phố, lão thái thái điếc bất kể mưa gió hay tuyết rơi đều sẽ ra ngồi một lát, sau khi nhận được đồ ăn mới rời đi, thế là liền hỏi: "Nàng dâu, mấy ngày nay trong sân láng giềng đang chuẩn bị đồ Tết, nàng có thấy lão thái thái điếc ra khỏi cửa không?"
Tiểu Linh vì dưỡng thai, cơ bản toàn ở nhà, mấy việc lặt vặt mua đồ ăn đều do Hứa Đại Mậu làm, thời gian ở nhà nhàn rỗi tự nhiên là nhiều nhất.
Tiểu Linh đầu tiên là ngơ ngác một hồi, sau đó hồi tưởng lại, lắc đầu nói: "Không có."
Nghe một câu như vậy, Hứa Đại Mậu hoàn toàn hiểu ra, trên mặt mang theo nụ cười, mặc cho Tiểu Linh truy hỏi thế nào, hắn cũng không hề hé lộ, càng vui vẻ ăn bánh màn thầu hai lớp bột và món nấm quạt xào thịt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận