Tứ Hợp Viện Làm Ta Thành Tần Hoài Như So Sánh Tổ

Tứ Hợp Viện Làm Ta Thành Tần Hoài Như So Sánh Tổ - Chương 18: Hiện ra thực lực thời điểm đến (length: 8510)

Muốn nói trong viện đám con dâu trẻ con gái ai hấp dẫn ánh mắt người nhất.
Thì nhất định là nàng dâu nhà họ Giả, Tần Hoài Như.
Nàng dung mạo rất diễm lệ, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt biết nói chuyện, cùng với thân hình quyến rũ, mông nảy nở.
Từ ngày Tần Hoài Như từ nông thôn đến xem mặt với Giả Đông Húc đã nhận được sự quan tâm của mọi người trong viện.
Cũng có người muốn giành lấy, nhưng Tần Hoài Như nghĩ điều kiện nhà họ Giả không tệ nên đã không đồng ý.
Cuối cùng Giả Đông Húc có một công việc thợ nguội trong nhà máy Hồng Tinh Cương, trên có bà mẹ già, xem mặt thấy bà ta cũng đối với mình không tệ.
Nhận mười đồng sính lễ, Tần Hoài Như cứ thế gả đi.
Sau khi cưới Tần Hoài Như càng có một loại phong vị khó tả.
Ngồi xổm giặt quần áo bên ao nước trong sân, đám người già trẻ trong viện thỉnh thoảng đều liếc nhìn qua.
Cuối cùng, đường cong căng ra dưới lớp quần bao lấy cái mông đầy đặn, còn có chỗ trước ngực thỉnh thoảng lộ ra một mảng trắng xóa.
Càng nhìn càng khiến người ta thèm thuồng.
Không nói những thứ khác, Thằng Ngốc Trụ thường xuyên cậy mình có chỗ tốt trong nhà, lén lút trốn ở chỗ nhà xí để nhìn trộm Tần Hoài Như giặt đồ.
Người trong viện đã bắt gặp không ít lần cái dáng vẻ hèn mọn của Thằng Ngốc Trụ nhìn trộm Tần Hoài Như.
Lúc này nghe Dương Hà Hoa nhắc đến chuyện của Tần Hoài Như và Thằng Ngốc Trụ, có không ít người nhịn không được che miệng cười.
Bà cụ điếc tên thật là Long Tiểu Ny, chỉ vì tai của bà lúc nghe được lúc không, nên mọi người trong viện mới gọi bà là "bà cụ điếc".
Thực tế thì tai bà cụ thính lắm, bà chỉ là cố tình giả điếc khi gặp những lời mình không muốn nghe thôi.
Tiếng xôn xao của những người vây xem sao bà có thể không nghe thấy, tự nhiên cũng là nhìn thấy.
Trong lòng rất muốn giả câm vờ điếc, nhưng bà cụ điếc cũng hiểu, hôm nay dù bà có giả câm vờ điếc cũng không thể lừa dối qua được.
Sắc mặt thay đổi, bà cụ điếc nghiêm túc nói: "Tiếu Đông vợ à, sao con lại nói ra những lời như vậy chứ, Trụ Tử nó là một đứa trẻ tốt, sao có thể có gì với vợ Giả Đông Húc.
Lời này hôm nay mà truyền ra ngoài, Trụ Tử nó không lấy được vợ thì phải làm sao?"
Nói xong, bà cụ điếc liếc nhìn mọi người, ánh mắt đầy vẻ cảnh cáo.
Tất cả mọi người bị ánh mắt này nhìn đến phải lùi lại một bước, Dương Hà Hoa cũng đã cho hai đứa trẻ về nhà đợi.
Thấy Tú Tú và Mạn Mạn rất ngoan ngoãn trở về nhà, Dương Hà Hoa mới nói: "Bà cụ à, bà cũng đừng lấy chuyện này ra nói, chuyện của Hà Vũ Trụ và Tần Hoài Như thế nào, là chuyện của ba người bọn họ nhà Giả Đông Húc.
Mà nói đi nói lại, coi như là thật có gì, chính Giả Đông Húc còn không để ý, một người ngoài như tôi việc gì phải quan tâm.
Hơn nữa hôm nay chuyện này thật sự là quá đáng mà!"
"Hà Vũ Trụ dùng vũ lực đá bay cửa phòng nhà tôi, xông vào nhà tôi, chuyện này nhị gia đã cho người báo công an rồi, tôi đây cứ ở nhà chờ người của công an đến xử lý."
"Bà cụ, bà tuổi cao rồi, cũng đâu phải người nhà Hà Vũ Trụ, sao cứ phải bênh vực Hà Vũ Trụ làm gì?"
"Chuyện đại gia Dịch Trung Hải bị bắt hôm nay chắc mọi người ở đây chưa quên nhỉ, hắn vì nhà họ Giả mà bênh, để nhà họ Giả hống hách thì thôi, còn muốn báo công an để người của công an bắt tôi, kết quả thì sao?"
Kết quả chính là tự mình phải chịu tội.
Lời này của Dương Hà Hoa thật sự quá đâm vào tim người khác.
Nói bóng gió bà cụ chỉ là một bà già cô đơn, quản chuyện bao đồng.
Không chỉ khiến bà cụ điếc tức chết, tay bà nắm lấy cái gậy run lên, đến mức trắng bệch, một bà dì bên cạnh đỡ bà cũng tức đến ngực phập phồng lên xuống.
Những người xem náo nhiệt lại càng bàn tán xôn xao.
Trong lúc bà cụ điếc đang nghĩ phải đối phó chuyện này thế nào thì mấy người công an đến, tiện thể Vương chủ nhiệm cũng đến.
Chậc!
Phải nói con trai nhà nhị gia Lưu Hải Trung, Lưu Quang Phúc, chạy thật nhanh!
Có lẽ là do bình thường Lưu Hải Trung thường xuyên đánh bọn họ, nên bọn họ mới phải chạy nhanh như vậy chăng?
Công an và Vương chủ nhiệm vừa đến liền chú ý đến không khí căng thẳng của Dương Hà Hoa và bà cụ điếc.
Người cầm đầu trong công an và Vương chủ nhiệm liếc nhìn nhau, rồi người công an dẫn người đi tìm Dương Hà Hoa.
Còn Vương chủ nhiệm thì tìm nhị gia Lưu Hải Trung, người quản lý tứ hợp viện này để tìm hiểu tình hình.
"...Tôi cũng không biết thằng Hà Vũ Trụ này nó lên cơn gì nữa, tôi chỉ là đang ở nhà nói chuyện tử tế với con cái, bàn ngày mai sẽ đưa chúng đi khám bệnh cho em, thế mà thằng Hà Vũ Trụ không gõ cửa đã trực tiếp đạp văng cửa nhà tôi ra, làm cho hai đứa nhỏ trong nhà sợ đến khóc thét lên.
Nghe thấy tiếng trẻ con khóc, thằng Hà Vũ Trụ không những không dừng lại mà còn xông vào nhà chất vấn tôi tại sao lại để người bắt Tần Hoài Như đi.
Mấy đồng chí công an nghe xem có phải lời người nói không?
Tôi một bà góa thủ tiết, trong nhà ngoài tôi ra thì còn có hai đứa con nhỏ với em gái Hà Vũ Trụ ở cùng, vì để bảo vệ các con nên tôi chẳng phải phản kháng lại à, thế nên tôi đã đá thẳng cho nó một phát ra ngoài.
Bất quá các anh đừng lo, tôi đã bỏ tiền nhờ tam gia Diêm Phụ Quý cùng hai người thanh niên trong viện đưa Hà Vũ Trụ đến bệnh viện rồi.
Người là do tôi đá, tôi nhận, tôi cũng nguyện ý chi trả tiền thuốc men, nhưng việc Hà Vũ Trụ dùng vũ lực xông vào nhà tôi, các anh phải quản lý chứ!
Nếu không người trong tứ hợp viện lại học theo thì loạn hết cả lên!"
"..."
Mấy người công an nghe mà không nói được gì.
Sao mà có thể như vậy được chứ.
Đám người ở cái tứ hợp viện này hình như đang bắt nạt gia đình liệt sĩ này thì phải!
Hôm qua Giả Trương thị nhà họ Giả đã đẩy ngã con người ta vào bệnh viện, trưa nay nàng dâu nhà họ Giả đòi ăn thịt cá không được liền sai trẻ con đến ném vỡ kính, đàn ông nhà họ Giả, Giả Đông Húc lại còn muốn tống gia đình liệt sĩ này vào đồn công an uống trà.
Hừ!
Vốn tưởng mọi chuyện đến đây là xong.
Không ngờ lúc này lại xuất hiện một thằng Hà Vũ Trụ nào đó, lại vì nàng dâu nhà họ Giả, Tần Hoài Như mà đứng ra, dùng vũ lực phá cửa, trực tiếp bị nhà liệt sĩ đá cho ngã dúi dụi!
Đến nước này, cũng không biết ai đúng ai sai.
Nhà họ Giả với Hà Vũ Trụ đúng là tự mình chuốc lấy rắc rối.
Bất quá người của gia đình liệt sĩ thân hình nhỏ bé, công an đứng đầu quét mắt từ trên xuống dưới, không khỏi có chút nghi ngờ.
Dương Hà Hoa thản nhiên đối mặt với ánh mắt của công an, thấy đối phương không tin, cô liền đi ra khỏi nhà, đến bên giếng nước ở sân giữa.
Từ khi có đường ống nước máy, miệng giếng giữa sân này đã được đậy kín bằng một tảng đá nặng hơn 250 kg.
Hít sâu một hơi, Dương Hà Hoa chọn góc độ, rồi cứ thế bê tảng đá lên, nâng quá đầu.
Tất cả những người đi theo đều nhìn đến ngây người.
Một tảng đá to lớn như thế mà một bóng hình nhỏ bé lại đang nâng nó.
Cảnh này ai nhìn mà không sửng sốt chứ.
Hứa Đại Mậu vừa từ nông thôn trở về, đang dắt xe đạp thì thấy mọi người tụ tập ở sân giữa, không khỏi thấy lạ: "Ơ! Hôm nay trong viện có chuyện. . ." lớn gì à!
Hai chữ cuối, hắn không nói thành tiếng.
Chỉ vì Hứa Đại Mậu thấy Dương Hà Hoa đang nâng tảng đá lớn, Dương Hà Hoa cũng nhìn thấy Hứa Đại Mậu, liếc nhìn hắn một cái rồi dễ dàng đặt tảng đá lớn xuống chỗ cũ.
Hứa Đại Mậu bị dọa đến chân run lên.
Hứa Đại Mậu năm nay 19 tuổi, từ lúc 18 tuổi tiếp nhận vị trí của cha hắn làm nhân viên chiếu phim ở nhà máy Hồng Tinh Cương, cuộc sống mỗi ngày đều rất phóng khoáng.
Ở nông thôn chiếu phim không những được ăn ở nhà bà con, mà khi về còn có đặc sản địa phương để mang theo.
Hơn nữa, ở nông thôn còn có cả những góa phụ trẻ hoặc những cô gái trẻ để qua đêm cùng.
Cuộc sống như vậy quả thực rất tuyệt vời...
Bạn cần đăng nhập để bình luận