Tứ Hợp Viện Làm Ta Thành Tần Hoài Như So Sánh Tổ

Tứ Hợp Viện Làm Ta Thành Tần Hoài Như So Sánh Tổ - Chương 114: Cực phẩm thân thích (3000 chữ) (length: 11803)

Nghe thấy cái âm thanh vừa quen thuộc vừa đã lâu không gặp này, Dương Hà Hoa có một loại cảm giác như cuối cùng cũng gặp lại được người thân cực phẩm của mình!
Không sai!
Người phụ nữ vừa mới thốt ra những lời đó chính là bà nội của Dương Hà Hoa.
Hơn nữa còn là bà nội ruột.
Chỉ có điều, vì bố của Dương Hà Hoa là con thứ hai, lại còn khiến bà nội cô khó sinh một thời gian dài, suýt chút nữa thì hai mẹ con mất mạng, nên bà nội cô luôn không đối xử tốt với gia đình cô.
Bây giờ, nghe thấy những lời khiến người ta sôi máu này, Dương Hà Hoa trực tiếp một cước đá tung cửa sân.
Trong sân, cùng với những người trong linh đường đều bị tiếng động bất ngờ hấp dẫn!
Nhìn ba cái bóng người cao thấp không đều đang quỳ trong linh đường, Dương Hà Hoa chỉ cảm thấy cảm giác quen thuộc đã trở về.
"Ngươi... Ngươi là ai!?"
Vì trên đầu Dương Hà Hoa đang quấn khăn, chỉ lộ ra đôi mắt, nên bà lão vừa mới mắng hăng say kia không khỏi lên tiếng hỏi.
"Ta á... Dương Hà Hoa đây..." Dương Hà Hoa nở nụ cười, sau đó kéo khăn trên đầu xuống, để lộ khuôn mặt.
Đợi khi khuôn mặt cô lộ ra, bà nội Dương Hà Hoa lập tức xông tới, miệng còn không ngừng mắng chửi: "Tốt cái con tiện nhân! Thì ra là mày à!"
"Mấy năm trước mày không phải đã trở mặt với chúng tao rồi ư?"
"Sao hôm nay còn dám trở về?"
"Trước bắt mày làm việc cho anh cả mày, mày không làm, còn trực tiếp cắt đứt quan hệ với chúng tao!"
"Hôm nay mày trở về làm gì!?"
"Đồ tiện nhân không có nhà mẹ đẻ! !"
"Đều là tại mẹ con nhà mày!"
"Đều tại cái lũ sao tai họa như hai mẹ con mày, mà đứa con trai đáng thương của tao mới bị khắc chết! ! !"
"Mày trả mạng con trai tao đây!"
Bà lão này vừa mắng, vừa giơ ra đôi Cửu Âm Bạch Cốt Trảo của mình.
Dương Hà Hoa rất thong thả né tránh, sau đó cô lại thấy người phụ nữ trung niên đang quỳ trong linh đường lao tới, ôm chặt lấy bà lão này.
Hai đứa em trai, em gái đang quỳ thì chạy đến trước chân cô: "Tỷ! Tỷ về làm gì vậy?"
"Đi mau! Đi mau!"
"Tỷ không nghe lời của bố sao!?"
Vừa nói, vừa cố đẩy Dương Hà Hoa rời đi.
Thế nhưng đẩy mấy lần, cô vẫn không hề nhúc nhích.
Dương Hà Hoa nhìn hai người trước mắt, lại liếc mắt nhìn người phụ nữ trung niên bị bà lão túm lấy mặt, cào ra mấy vết máu.
Xung quanh đều là những người xem náo nhiệt chứ không ai đến can ngăn.
Dương Hà Hoa động thủ.
Cô cầm lấy một khúc củi khô to bằng bắp đùi người trưởng thành từ đống lửa bên cạnh, quất về phía một thanh niên đang đứng trên bậc thềm xem náo nhiệt.
"Ui da ——"
"Hoa Sen muội tử, cô đánh tôi làm gì á!?"
Thanh niên này là anh cả của Dương Hà Hoa, cũng chính là người muốn nhận Dương Hà Hoa vào làm cách đây hai năm!
Trong sân, Dương Hà Hoa quen không ít người, bây giờ cô là thân nhân liệt sĩ, không tiện đánh người già, vậy thì đánh đứa cháu đích tôn mà bà lão kia quan tâm nhất vậy!
Quả nhiên, theo tiếng kêu đau đớn của người anh cả này, bà lão kia cuối cùng cũng dừng tay, bà ta giậm chân tại chỗ, hướng Dương Hà Hoa mắng lớn: "Con tiện nhân kia!"
"Sao mày lại đánh anh cả mày hả!?"
Cũng chính vì hành động chuyển hướng của bà lão mà những người xung quanh cũng bắt đầu can ngăn, nhất là bác cả của Dương Hà Hoa, nhưng Dương Hà Hoa một tay kéo lấy người anh cả này, một tay cầm củi đánh, tiện thể dùng chân đá ngã mấy người khuyên can.
Trong nhất thời, tiếng kêu rên vang vọng khắp sân.
Bà lão vốn định xông lên, nhưng thấy con trai lớn của mình bị con nha đầu tiện nghi này đá một cái đã ngã nhào, bà ta cũng không dám.
Trừng mắt liếc người phụ nữ trung niên bên cạnh, bà ta mắng: "Đồ sao tai họa, mày còn không bảo con tiện nhân nhà mày dừng tay lại đi!"
Mẹ của Dương Hà Hoa đáp vâng vâng dạ dạ một câu: "Mẹ, mẹ lợi hại như vậy mà còn không thể bảo nó dừng lại được, con thì sao mà gọi được nó..."
Một câu nhẹ nhàng như vậy, khiến bà lão nghe mà tức đến suýt chút nữa thì thăng thiên.
Cuối cùng, khi trưởng thôn cùng đội trưởng đến thì Dương Hà Hoa mới chịu dừng tay.
Nhìn thấy cháu đích tôn mặt mũi bầm dập, đau đớn nằm dưới đất kêu la thảm thiết, bà lão xót xa vô cùng.
Bà lão vốn còn muốn xông lên đánh Dương Hà Hoa vài cái, nhưng một câu của Dương Hà Hoa đã khiến bà ta đứng chết trân tại chỗ.
Những người xung quanh nghe cũng không khỏi lùi về phía sau mấy bước.
Ánh mắt nhìn Dương Hà Hoa cũng thay đổi.
Việc chồng Dương Hà Hoa mất, họ đều biết, nhưng không biết Dương Hà Hoa bây giờ là thân nhân liệt sĩ.
Trưởng thôn cùng đội trưởng liếc nhau một cái, bắt đầu giải tán đám đông, để Dương Hà Hoa cùng mấy người vào nhà nói chuyện.
Thời gian trôi qua rất nhanh, hơn hai tiếng đồng hồ, trong lúc đó cũng có tộc lão cùng tộc trưởng của Dương gia tộc đi vào, kèm theo tiếng khóc lóc của bà lão, cuộc trò chuyện mới kết thúc.
Trước khi đi, bà lão bị con trai lớn kéo lại, trong mắt đầy vẻ hận ý, hung hăng trừng Dương Hà Hoa mấy lần, Dương Hà Hoa đều cười đáp lại.
Trưởng thôn, đội trưởng, tộc trưởng, tộc lão cũng nói với Dương Hà Hoa vài câu rồi rời đi.
Vương Hoa Quế trên mặt vẫn còn vết thương, cô dùng ánh mắt bi thương nhìn đứa con gái đã khác xưa của mình, "Hoa Sen à... Bố con sáng nay mất rồi... Trước khi đi vẫn còn nhắc xem con có được bình an không..."
Vương Hoa Quế khóc nức nở, cô thật sự rất đau lòng.
Tuy bà chồng mình không phải là người tốt, nhưng chồng cô đối với cô thật sự rất tốt.
Thành hôn bao nhiêu năm như vậy, sinh ba đứa con, nhất là, hai đứa trước đều là con gái, mà chồng cô chưa từng nói một lời nặng!
Dương Hà Hoa ôm lấy Vương Hoa Quế đang khóc nức nở, không hề cố gắng quay lưng đi.
Nhìn em gái Dương Liên Hoa và em trai Dương Lâm Cây, Dương Hà Hoa nở nụ cười với hai người.
Vương Hoa Quế chịu đựng nhiều ngày như vậy, cộng thêm chân bị thương trước đó, tuy đã khỏi nhưng lúc này cũng không chịu nổi, trực tiếp khóc thiếp đi.
Dương Hà Hoa ôm mẹ ruột Vương Hoa Quế đặt lên giường, đắp chăn cho bà sau đó lại cùng em gái Dương Liên Hoa và em trai Dương Lâm Cây trò chuyện.
Cũng chính vì cuộc trò chuyện này mà Dương Hà Hoa cũng hiểu rõ được ngọn nguồn mọi chuyện trước đây.
Hơn hai năm trước, không phải cha cô cướp việc mà là bị bà lão kia ép, nhưng việc bị cha ruột cô trực tiếp làm cho đoạn tuyệt quan hệ, cuối cùng bà lão không có được thứ gì.
Cũng chỉ có thể nói cha mẹ thương con thì suy tính đường xa.
Dương Hà Hoa chỉnh sửa lại cho người cha đang được che bằng chiếu ở trong linh đường, nhìn ngôi nhà bốn bề trống trải này, cô không khỏi hỏi: "Liên Hoa, nhà mình sao thành ra thế này?"
Trong ký ức của Dương Hà Hoa, nó không phải như thế này.
Ngôi nhà gỗ này là do cha ruột của Dương Hà Hoa xây vào năm Dương Hà Hoa 9 tuổi, lúc Dương Hà Hoa 4 tuổi, cha cô bị bà lão đuổi ra khỏi nhà theo hình thức phân gia, không mang theo thứ gì.
Sau năm năm nỗ lực, cha cô thường xuyên lên thành phố làm ăn, mới xây được hai gian nhà chính, một gian nhà phụ bằng gỗ.
Cha Dương Hà Hoa là người siêng năng, lại còn rất thông minh, biết săn bắn, trước khi Dương Hà Hoa đi lấy chồng đã mua thêm rất nhiều đồ đạc trong nhà, đến cả tiền sính lễ Tiếu Đông đưa cũng không lấy một đồng nào, còn bù thêm cho Dương Hà Hoa mang đi.
Nhưng bây giờ củi trong nhà cũng như da lông, đều không còn.
Nghe chị gái Dương Hà Hoa nhắc tới, trên mặt Dương Liên Hoa đầy vẻ hận ý: "Đều tại bà nội, mẹ bị gãy chân xong thì cần nhiều tiền chữa trị, nhưng bà nội thừa lúc cha không ở nhà, dẫn bác cả đến hôi của, thế là không còn gì hết, cha cũng vì vậy mà không thể không vào rừng sâu mạo hiểm..."
Nghe xong mọi chuyện, Dương Hà Hoa im lặng.
Liếc mắt nhìn quanh căn nhà, cô lại nhìn người được chiếu bao bọc, trong lòng vô cùng khó chịu.
Kiếp trước qua đời trong sự mơ màng, khiến cho khi trọng sinh trở về, cái gì cũng thấy không chân thật.
Nước mắt của Dương Liên Hoa vẫn còn rơi, còn em trai Dương Lâm Cây thì ngây ngốc quỳ một chỗ.
Dương Hà Hoa nhìn mà thấy xót xa.
Lấy lý do ra ngoài làm một chút việc, tầm một tiếng sẽ về.
Dương Hà Hoa cứ thế đi dọc theo đường núi, thấy không có ai, cô liền vào một cái tuyết ổ trong rừng cây, rồi ý thức chìm vào trong nông trại mua quan tài cùng một vài đồ dùng để làm tang sự, chọn để hệ thống cửa hàng giao đến tận cửa.
Mặt khác, Dương Hà Hoa thả một người phụ nữ trung niên ra, người đã bị cô bỏ vào mấy hôm trước, ra một mệnh lệnh cho cô ta.
Dương Hà Hoa lại theo đường núi trở về thôn Dương Gia, thấy hai đứa nhỏ đều đang đợi mình, "Liên Hoa, Lâm Cây, nhanh đến ăn cơm thôi, chị làm cho các em ít đồ ăn nhé."
"Tỷ... đừng làm, những thứ có thể ăn được trong nhà đều bị bà nội lấy đi hết rồi, bây giờ trong nhà không có gì cả." Dương Liên Hoa ánh mắt khiếp nhược, tự lẩm bẩm đáp lại.
Bà nội cô làm việc quá tuyệt, không chỉ mang đi hết những đồ dùng, mà lương thực cũng không để lại một hạt nào.
Trước khi Dương Hà Hoa đến, bà nội cô đã tính dùng mỗi một chiếc chiếu bọc cha rồi hạ táng.
Đến quyền của mẹ Vương Hoa Quế, bà nội cô cũng đã tính cả, sau khi hạ táng xong, sẽ đuổi cô ra khỏi nhà luôn!
Tuy rằng đã phân gia, nhưng bà ta là trưởng bối, chữ hiếu kia đủ để đè chết một con người!
Dương Hà Hoa nghe vậy, trên mặt không có biểu tình gì: "Không sao đâu, chị có mang theo, đồ đạc chị để trong giỏ hết rồi."
Dương Hà Hoa vào phòng, liền vác gùi hướng phòng bếp đi đến.
Nhìn phòng bếp trống rỗng, cùng mấy cái bát vỡ, cùng bình gốm vỡ, Dương Hà Hoa đều ngây người.
Lão thái bà kia làm việc thật là quá tuyệt!
Trong phòng bếp này hai cái nồi sắt đều không còn.
Lòng bếp trống rỗng, đen như mực.
Dương Hà Hoa bất đắc dĩ thở dài: "Liên Hoa, chúng ta tạm thời nấu chút cháo thôi."
"Vâng! Tỷ!" Dương Liên Hoa tự nhiên cũng nghe được tiếng thở dài của tỷ nàng, đi đến.
Dương Thụ Lâm vẫn chưa đến, hắn ở trong linh đường tiếp tục quỳ.
Dương Liên Hoa từ trong sân ôm một chút củi lửa vào nhà.
Đống củi lửa này vẫn là buổi sáng những người giao hảo với cha Dương Hà Hoa khi còn sống mang đến.
Bọn hắn nghĩ điều kiện trong nhà này, chắc chắn không lo nổi việc tang lễ, nên chờ đến Vương Hoa Quế mang theo hai đứa trẻ giữ một ngày một đêm linh đường, đợi đến ngày thứ hai vừa sáng liền đưa người lên núi hạ táng.
Đang chuẩn bị châm củi thì, ngoài cửa liền có người đến.
Là thôn trưởng và tộc trưởng dẫn người tới.
Trong tay bọn họ cầm củi lửa và nồi sắt lớn, là lấy từ chỗ bà nội của Dương Hà Hoa.
Kỳ thực việc này trước đó bọn hắn đã biết, bất quá mẹ ruột của Dương Hà Hoa là Vương Hoa Quế không đứng lên được, Dương Liên Hoa ngược lại muốn tranh lấy, nhưng võ lực không cao, trực tiếp bị lão thái thái đánh đến ngất đi, Dương Thụ Lâm thì trực tiếp bị giữ lại để hắn ở một bên nhìn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận