Tứ Hợp Viện Làm Ta Thành Tần Hoài Như So Sánh Tổ
Tứ Hợp Viện Làm Ta Thành Tần Hoài Như So Sánh Tổ - Chương 116: Tính toán, tứ hợp viện hiện trạng (3000 chữ) (length: 12255)
Nghe tiếng ngáy phát ra từ trên giường, lại còn không nhỏ, Tiếu Thiến cũng biết chắc mấy ngày nay cô em dâu Tử Dương vất vả lắm rồi, nhỏ giọng dặn dò ba đứa trẻ mấy câu, nàng liền tất bật chuẩn bị bữa tối.
Dương Hà Hoa trở về, trong khu tứ hợp viện có không ít người nhìn thấy.
Dương Thụy Hoa thấy Dương Hà Hoa vác cái gùi sau lưng, trong lòng đoán rằng chắc Dương Hà Hoa mang đồ đạc gì từ quê về.
Chu tẩu tử ở nhờ trong nhà hình như nghe thấy tiếng Dương Hà Hoa, bà vòng lại xem một lượt, thấy Dương Hà Hoa đã ngủ say thì để lại ba quả quýt rồi về.
Dương Hà Hoa ngủ một giấc đến lúc ăn tối mới bị Tiếu Thiến gọi dậy.
Tiếu Thiến sợ nàng đói lả bụng, nên muốn ăn cơm rồi ngủ tiếp.
Ba đứa trẻ đã ba ngày không gặp Dương Hà Hoa, cứ quấn lấy không buông, thức ăn cũng phải Dương Hà Hoa gắp mới chịu ăn.
Hà Vũ Trụ tan tầm về còn cố ý hỏi vọng ra ngoài cửa nhà Dương Hà Hoa xem cô hoa sen đã về chưa.
Nghe tiếng Dương Hà Hoa đáp lời, Hà Vũ Trụ cũng trả lời rồi về nhà.
Ăn tối xong, Dương Hà Hoa quấn lấy ba đứa trẻ một lúc lâu rồi mới ngủ tiếp.
Đến khi mở mắt ra lần nữa, nhìn đồng hồ thì đã gần 5 giờ sáng hôm sau.
Ngủ đủ giấc, Dương Hà Hoa lập tức đưa ý thức vào nông trại.
“Hệ thống, ta muốn điểm danh!” “Kí chủ điểm danh thành công, nhận được 1 tấn táo ×1, đã chuyển vào kho nông trường, mời chú ý nhận!” Ừm… Mấy ngày nay điểm danh ra chủ yếu là mấy đồ dùng sinh hoạt, hoặc là trái cây thực phẩm.
Vì có người mô phỏng sinh vật, việc gieo trồng thu hoạch trong nông trại, Dương Hà Hoa hoàn toàn buông tay không cần lo!
Mấy người mô phỏng sinh vật có thể căn cứ theo sự sắp xếp của Dương Hà Hoa để trồng loại cây nào.
Chỉ có điều mấy ngày nay vì túc trực bên linh cữu nên không đăng bán đồ lên trên thương thành của nông trường.
Lần này Dương Hà Hoa ồ ạt đăng bán lên thương thành 10 tấn bắp, 10 tấn khoai lang, 2000 cân thịt gà, 1000 cân thịt heo, 1000 cân táo.
Nhìn số lượng hàng tồn và số dư còn lại trong kho, Dương Hà Hoa không khỏi nhẩm tính trong lòng.
Mấy ngày ở trong thôn, Dương Hà Hoa nghe được không ít tin tức từ thôn trưởng và mấy người kia, nhất là việc lãnh đạo yêu cầu phải khai hoang nhiều hơn vào đầu xuân, để gieo trồng khoai lang và các loại ngũ cốc thô khác, gần đây bọn họ cũng thu mua rất nhiều ngũ cốc thô.
Dương Hà Hoa biết, đó là do người ở trên đang hành động.
Không biết kế hoạch đại nhảy vọt và ăn tập thể của bọn họ có thành không.
Đành chờ đến tháng năm sang năm.
Thực ra những yêu cầu này chắc ở trên đều có yêu cầu với vùng nông thôn xung quanh Tứ Cửu Thành.
Chỉ lấy mỗi thôn Dương Gia thì căn bản không đủ.
Dương Hà Hoa nhớ, dường như từ năm 58, Điền tỉnh là nơi đầu tiên bắt đầu xảy ra hạn hán, sau đó là từ năm 1959 đến năm 1960 chủ yếu là vùng Hoàng Hà, tây nam, Hoa Nam, năm 1961 chủ yếu là vùng Hoa Bắc, hạ du Trường Giang, năm 1962 chủ yếu là vùng Hoa Bắc và đông bắc, phía sau còn có lũ lụt xảy ra.
Mấy năm thiên tai, lại còn phải trả nợ Mao Hùng bằng lương thực và các sản phẩm nông nghiệp phụ, khiến những năm đó vô cùng gian nan.
Nhưng giờ lãnh đạo ở trên đã bắt đầu hành động, tuy không phải là hành động gì lớn, nhưng biết đâu được, có khả năng đợi khi tin tức về hạn hán ở Điền tỉnh truyền đến Tứ Cửu Thành, sẽ có động thái lớn hơn.
Việc mà Dương Hà Hoa có thể làm, là trồng thật nhiều lương thực, một phần đem đi đăng bán trên thương thành, còn một phần tích trữ lại, khi nào tích lũy nhiều rồi thì sẽ để người mô phỏng sinh vật đi khắp nơi buôn bán, cũng có thể để các nàng tiếp xúc với người trong giới quan chức, giả làm hàng nhập khẩu từ nước ngoài.
Bây giờ chỉ hy vọng lúc điểm danh sẽ có thể điểm được nhiều người mô phỏng sinh vật hơn.
Cuối cùng thì bà lão và cô bé kia vì hành hung ba người Lý Hoài Đức mà gần như bị bỏ, xem như quân cờ phế.
Không thể xuất hiện trên mặt nổi được, còn người phụ nữ trung niên kia, Dương Hà Hoa để cô ở lại bên thôn Dương Gia, theo dõi bà bất công kia cùng gia đình.
Đợi thời gian trôi qua lâu chút nữa, thì sẽ để người phụ nữ mô phỏng sinh vật này thu dọn cả nhà bọn họ.
Thật ra nếu không có người mô phỏng sinh vật thì Dương Hà Hoa cũng có dự tính riêng của mình, có điều sẽ phức tạp hơn một chút.
Bây giờ có người mô phỏng sinh vật, khiến Dương Hà Hoa tiện lợi hơn nhiều.
Hàng đã đăng bán trong thương thành vẫn chưa bán ra, Dương Hà Hoa cũng không lo lắng, vì giờ này mọi người còn đang ngủ say cả mà.
Ngủ đã đời, Dương Hà Hoa tỉnh táo hẳn ra, ý thức của nàng vẫn tiếp tục theo dõi tiểu cố sự trong nông trường.
Lúc này đi ra ngoài cũng là mở to mắt chịu đựng ở trên giường.
Chi bằng để ý thức trong nông trại theo dõi câu chuyện.
—— —— Đồn Cảnh Sát —— —— Dịch Trung Hải mấy ngày nay sống không dễ chịu gì, án tuyên vào thứ ba tuần trước đã có, trừ việc phải trả lại 820 đồng cho Hà Vũ Trụ, còn phải bồi thường cho người ta 100 đồng và lãnh 5 năm ngồi nhà đá.
Thật ra thế này cũng đủ thảm rồi, nhưng vẫn còn thảm hơn.
Xưởng Hồng Tinh sau khi biết kết quả tuyên án thì đã đuổi việc Dịch Trung Hải.
Thậm chí còn phát loa thông báo ba lần!
Làm cho Dịch Trung Hải nổi danh luôn!
Ngay cả Hà Vũ Trụ cũng nổi tiếng luôn!
Chỉ có điều người trước là vì danh tiếng xấu, người sau thì là vì có trong tay một số tiền lớn!
Sau khi kết quả tuyên án được đưa ra, Lưu Thúy Hoa đã hai ngày không bước chân ra khỏi cửa.
Bà lão điếc thì đói bụng hai ngày nay, nhưng trong phòng có mấy cái bánh ngọt, trừ việc hơi nghẹn cổ ra thì không có vấn đề gì!
Bà lão điếc giờ ngày nào cũng lo lắng chuyện cuộc sống sau này của mình sẽ ra sao!
Dịch Trung Hải, người mà bà trông cậy vào để dưỡng già lại bị chính tay bà gài bẫy khiến đưa cái đồ bất tài Ngốc Trụ vào trong ngõ cụt, bảo sao bà lão điếc nghĩ được mới là lạ!
Giả Đông Húc lúc nghe kết quả thì đầu tiên là cười, sau đó thì liền im bặt.
Hắn đã cố hết sức mà đánh Tần Hoài Như, ngay cả Bổng Ngạnh cũng không tránh được một trận đòn đau!
Tiếng kêu la thảm thiết khiến người trong tứ hợp viện nghe không khỏi nhíu mày, vài người tốt bụng trong ngõ còn lắc đầu, vô cùng khinh bỉ cái loại người chỉ biết bạo lực gia đình như Giả Đông Húc!
Thời gian vẫn phải trôi.
—— —— Tiền Viện —— —— Nhà Dương Hà Hoa.
Dương Hà Hoa canh chuẩn giờ để làm đồ ăn sáng, thấy cả bốn người trên giường vẫn đang ngủ, mình thì ăn xong bữa sáng liền dùng ghế đẩu chèn cửa lại.
Xoa xoa tay, chuẩn bị ra ngoài làm việc thì thấy Bổng Ngạnh đang đứng ở chính giữa lối đi từ sân trong sang sân trước, cặp mắt nhỏ thỉnh thoảng liếc nhìn sân trước hai cái.
Dương Hà Hoa đoán rằng thằng nhóc này chắc lại đang tính mưu đồ gì xấu đây.
Nhưng nghĩ đến việc mình đã dùng ghế đẩu chèn cửa lại, cũng không nghĩ nhiều, đi qua mái hiên trước nhà rồi đi ra sân.
“Bổng Ngạnh, về nhà ăn sáng!” Tần Hoài Như đứng ở trước cửa nhà gọi.
Bổng Ngạnh nghe tiếng, miễn cưỡng nhấc chân về nhà.
Bổng Ngạnh vẫn ngửi thấy mùi cháo trắng bay ra từ nhà Dương Hà Hoa, không kìm được mà liếm môi.
Đã rất lâu rồi hắn không được ăn cháo trắng.
Cũng không biết sao trong nhà mấy người tai họa kia khi nào ra ngoài.
Bổng Ngạnh đã sớm nghe ngóng, hắn đã nghe lỏm được cuộc trò chuyện của hai người về chuyện tiền bồi thường, nói rằng hôm nay cô của bọn nhỏ sẽ đưa bọn nhỏ ra ngoài lấy tiền thù lao.
Lúc đó Bổng Ngạnh nghe được thì biết rằng cơ hội mà hắn chờ đợi đã tới!
Cũng vì vậy mà sáng sớm hắn đã dậy ngồi đợi ở lối đi nhỏ từ sân giữa sang sân trước để xem tình hình.
Trong nhà đồ ngon chắc chắn là nhiều, gà ngoài sân và cả đồ đạc trong nhà đều là mục tiêu mà Bổng Ngạnh muốn ra tay.
Quyết định đã nung nấu trong lòng nên Bổng Ngạnh ăn bữa sáng cũng không hề cáu kỉnh như mọi khi, mà ngược lại còn ăn rất nhanh, sau đó chạy ra khỏi phòng.
Tần Hoài Như thấy con trai Bổng Ngạnh chạy đi nhanh chóng biến mất ngoài cửa, không khỏi thấy mí mắt phải cứ giật liên hồi.
Trong lòng nàng cũng có dự cảm không lành.
Vội ăn hết bát cháo bột ngô, mang bao tay vào, Tần Hoài Như đi ra ngoài cửa thì thấy con trai Bổng Ngạnh đang ngồi xổm ở hành lang.
“Bổng Ngạnh, hôm nay trời lại đổ tuyết, con vào nhà sưởi ấm đi, bố con cũng đang ở nhà đó.” Tần Hoài Như vừa liếc nhìn tuyết rơi trắng xóa, vừa lo lắng.
Bổng Ngạnh đã có chủ kiến riêng rồi, tuy rằng còn nhỏ, nhưng nó biết không thể để người lớn biết ý định của mình, hắn lắc đầu: “Mẹ, con cứ ở đây chơi một lúc, tí nữa con về nhà, mẹ đi làm đi ạ…” Trừ mấy ngày đầu tiên, Tần Hoài Như luôn đi làm đúng giờ, mấy ngày nay quen với mọi người trong phân xưởng, nàng cơ bản đều đến đúng giờ.
Sáng nay dậy muộn rồi, nhưng Tần Hoài Như vẫn làm bữa sáng, giờ nghe con trai Bổng Ngạnh nói vậy, Tần Hoài Như tự nhiên cũng không nán lại làm gì.
Xoa đầu Bổng Ngạnh, sợ rằng con trai Bổng Ngạnh làm ra chuyện gì, Tần Hoài Như dặn: “Bổng Ngạnh ngoan nhé, đợi chiều nay mẹ về làm bánh gato cho con ăn!” Nói xong, liền vội vàng đi.
Bổng Ngạnh nhìn bóng lưng Tần Hoài Như đi xa, nghe đến hai chữ bánh gato, trong mắt hắn toàn là thèm thuồng.
Sau đó, lại nhìn chuồng gà nhà Dương Hà Hoa, ánh mắt trầm xuống.
Bổng Ngạnh khác thường, không riêng mẹ hắn Tần Hoài Như chú ý tới, liền nhị đại mụ Dương Thụy Hoa cùng Chu tẩu tử cùng một chút đi ra ngoài tại viện tử xách nước ngoài đường phố cũng chú ý tới.
Cuối cùng ngày tuyết rơi nặng hạt, Bổng Ngạnh như vậy cái hài tử một mực ở trong lối đi nhỏ, ánh mắt còn thỉnh thoảng hướng nhà Dương Hà Hoa, đây là người nào cũng có thể nhìn ra được tốt a.
Bất quá các nàng cũng không để ý cái gì, cuối cùng nhà Dương Hà Hoa này lại có người ở nhà, coi như Bổng Ngạnh muốn làm chuyện gì xấu cũng không thể thực hiện được.
Chu tẩu tử ngược lại muốn đi qua tìm người, nhưng nhìn thấy viện tử có chút tuyết đọng, nàng không có xuống thang.
Đang mang thai nàng không dám lấy thân thể của mình nói đùa.
Chờ Tú Tú Mạn Mạn các nàng hai cái tiểu cô nương lên sau này hãy nói.
—— —— Hồng Tinh Yết Cương xưởng hai nhà ăn —— —— Dương Hà Hoa trở về khiến người hai nhà ăn đều reo hò không thôi, liền nhà ăn chủ nhiệm La Quỳnh Phân mới nhậm chức không lâu cũng tới xem một chút.
Bộ hậu cần Lý Hoài Đức cùng nhà ăn chủ nhiệm Lâm Đại Hải cùng Thôi Đại nhưng xảy ra chuyện, đối với bọn hắn ba vị trí, trừ Thôi Đại nhưng vẫn chưa có ai tới thay thế, nhưng hai vị phía trước thì không nhất định.
Ngày thứ hai bọn hắn xảy ra chuyện đã có người từ địa phương khác điều tới.
Bộ trưởng bộ hậu cần cùng chủ nhiệm nhà ăn là một nam một nữ, bọn hắn đều đến từ cùng một nơi, đó chính là binh sĩ chuyển nghề trở về.
La Quỳnh Phân nếm qua đồ ăn Dương Hà Hoa làm, đối với tay nghề của nàng là hết sức tôn sùng, biết Dương Hà Hoa đang dạy người ở hai nhà ăn làm đồ ăn, trong lòng nàng đối với Dương Hà Hoa đánh giá càng cao hơn.
Cũng vì vậy lúc Hà Vũ Trụ đến xin phép nghỉ cho Dương Hà Hoa, La Quỳnh Phân rất nhanh liền phê duyệt.
"Hoa Sen sư phụ, ngươi trở về rồi a!" Nhà ăn chủ nhiệm La Quỳnh Phân cùng người thương khố cùng nhau đi tới.
Đồ ăn hôm nay trừ cải trắng, khoai tây thông thường, còn có một giỏ lớn rau hẹ cùng gần một trăm trứng gà.
So với trước kia, như vậy là tốt lắm rồi...
Dương Hà Hoa trở về, trong khu tứ hợp viện có không ít người nhìn thấy.
Dương Thụy Hoa thấy Dương Hà Hoa vác cái gùi sau lưng, trong lòng đoán rằng chắc Dương Hà Hoa mang đồ đạc gì từ quê về.
Chu tẩu tử ở nhờ trong nhà hình như nghe thấy tiếng Dương Hà Hoa, bà vòng lại xem một lượt, thấy Dương Hà Hoa đã ngủ say thì để lại ba quả quýt rồi về.
Dương Hà Hoa ngủ một giấc đến lúc ăn tối mới bị Tiếu Thiến gọi dậy.
Tiếu Thiến sợ nàng đói lả bụng, nên muốn ăn cơm rồi ngủ tiếp.
Ba đứa trẻ đã ba ngày không gặp Dương Hà Hoa, cứ quấn lấy không buông, thức ăn cũng phải Dương Hà Hoa gắp mới chịu ăn.
Hà Vũ Trụ tan tầm về còn cố ý hỏi vọng ra ngoài cửa nhà Dương Hà Hoa xem cô hoa sen đã về chưa.
Nghe tiếng Dương Hà Hoa đáp lời, Hà Vũ Trụ cũng trả lời rồi về nhà.
Ăn tối xong, Dương Hà Hoa quấn lấy ba đứa trẻ một lúc lâu rồi mới ngủ tiếp.
Đến khi mở mắt ra lần nữa, nhìn đồng hồ thì đã gần 5 giờ sáng hôm sau.
Ngủ đủ giấc, Dương Hà Hoa lập tức đưa ý thức vào nông trại.
“Hệ thống, ta muốn điểm danh!” “Kí chủ điểm danh thành công, nhận được 1 tấn táo ×1, đã chuyển vào kho nông trường, mời chú ý nhận!” Ừm… Mấy ngày nay điểm danh ra chủ yếu là mấy đồ dùng sinh hoạt, hoặc là trái cây thực phẩm.
Vì có người mô phỏng sinh vật, việc gieo trồng thu hoạch trong nông trại, Dương Hà Hoa hoàn toàn buông tay không cần lo!
Mấy người mô phỏng sinh vật có thể căn cứ theo sự sắp xếp của Dương Hà Hoa để trồng loại cây nào.
Chỉ có điều mấy ngày nay vì túc trực bên linh cữu nên không đăng bán đồ lên trên thương thành của nông trường.
Lần này Dương Hà Hoa ồ ạt đăng bán lên thương thành 10 tấn bắp, 10 tấn khoai lang, 2000 cân thịt gà, 1000 cân thịt heo, 1000 cân táo.
Nhìn số lượng hàng tồn và số dư còn lại trong kho, Dương Hà Hoa không khỏi nhẩm tính trong lòng.
Mấy ngày ở trong thôn, Dương Hà Hoa nghe được không ít tin tức từ thôn trưởng và mấy người kia, nhất là việc lãnh đạo yêu cầu phải khai hoang nhiều hơn vào đầu xuân, để gieo trồng khoai lang và các loại ngũ cốc thô khác, gần đây bọn họ cũng thu mua rất nhiều ngũ cốc thô.
Dương Hà Hoa biết, đó là do người ở trên đang hành động.
Không biết kế hoạch đại nhảy vọt và ăn tập thể của bọn họ có thành không.
Đành chờ đến tháng năm sang năm.
Thực ra những yêu cầu này chắc ở trên đều có yêu cầu với vùng nông thôn xung quanh Tứ Cửu Thành.
Chỉ lấy mỗi thôn Dương Gia thì căn bản không đủ.
Dương Hà Hoa nhớ, dường như từ năm 58, Điền tỉnh là nơi đầu tiên bắt đầu xảy ra hạn hán, sau đó là từ năm 1959 đến năm 1960 chủ yếu là vùng Hoàng Hà, tây nam, Hoa Nam, năm 1961 chủ yếu là vùng Hoa Bắc, hạ du Trường Giang, năm 1962 chủ yếu là vùng Hoa Bắc và đông bắc, phía sau còn có lũ lụt xảy ra.
Mấy năm thiên tai, lại còn phải trả nợ Mao Hùng bằng lương thực và các sản phẩm nông nghiệp phụ, khiến những năm đó vô cùng gian nan.
Nhưng giờ lãnh đạo ở trên đã bắt đầu hành động, tuy không phải là hành động gì lớn, nhưng biết đâu được, có khả năng đợi khi tin tức về hạn hán ở Điền tỉnh truyền đến Tứ Cửu Thành, sẽ có động thái lớn hơn.
Việc mà Dương Hà Hoa có thể làm, là trồng thật nhiều lương thực, một phần đem đi đăng bán trên thương thành, còn một phần tích trữ lại, khi nào tích lũy nhiều rồi thì sẽ để người mô phỏng sinh vật đi khắp nơi buôn bán, cũng có thể để các nàng tiếp xúc với người trong giới quan chức, giả làm hàng nhập khẩu từ nước ngoài.
Bây giờ chỉ hy vọng lúc điểm danh sẽ có thể điểm được nhiều người mô phỏng sinh vật hơn.
Cuối cùng thì bà lão và cô bé kia vì hành hung ba người Lý Hoài Đức mà gần như bị bỏ, xem như quân cờ phế.
Không thể xuất hiện trên mặt nổi được, còn người phụ nữ trung niên kia, Dương Hà Hoa để cô ở lại bên thôn Dương Gia, theo dõi bà bất công kia cùng gia đình.
Đợi thời gian trôi qua lâu chút nữa, thì sẽ để người phụ nữ mô phỏng sinh vật này thu dọn cả nhà bọn họ.
Thật ra nếu không có người mô phỏng sinh vật thì Dương Hà Hoa cũng có dự tính riêng của mình, có điều sẽ phức tạp hơn một chút.
Bây giờ có người mô phỏng sinh vật, khiến Dương Hà Hoa tiện lợi hơn nhiều.
Hàng đã đăng bán trong thương thành vẫn chưa bán ra, Dương Hà Hoa cũng không lo lắng, vì giờ này mọi người còn đang ngủ say cả mà.
Ngủ đã đời, Dương Hà Hoa tỉnh táo hẳn ra, ý thức của nàng vẫn tiếp tục theo dõi tiểu cố sự trong nông trường.
Lúc này đi ra ngoài cũng là mở to mắt chịu đựng ở trên giường.
Chi bằng để ý thức trong nông trại theo dõi câu chuyện.
—— —— Đồn Cảnh Sát —— —— Dịch Trung Hải mấy ngày nay sống không dễ chịu gì, án tuyên vào thứ ba tuần trước đã có, trừ việc phải trả lại 820 đồng cho Hà Vũ Trụ, còn phải bồi thường cho người ta 100 đồng và lãnh 5 năm ngồi nhà đá.
Thật ra thế này cũng đủ thảm rồi, nhưng vẫn còn thảm hơn.
Xưởng Hồng Tinh sau khi biết kết quả tuyên án thì đã đuổi việc Dịch Trung Hải.
Thậm chí còn phát loa thông báo ba lần!
Làm cho Dịch Trung Hải nổi danh luôn!
Ngay cả Hà Vũ Trụ cũng nổi tiếng luôn!
Chỉ có điều người trước là vì danh tiếng xấu, người sau thì là vì có trong tay một số tiền lớn!
Sau khi kết quả tuyên án được đưa ra, Lưu Thúy Hoa đã hai ngày không bước chân ra khỏi cửa.
Bà lão điếc thì đói bụng hai ngày nay, nhưng trong phòng có mấy cái bánh ngọt, trừ việc hơi nghẹn cổ ra thì không có vấn đề gì!
Bà lão điếc giờ ngày nào cũng lo lắng chuyện cuộc sống sau này của mình sẽ ra sao!
Dịch Trung Hải, người mà bà trông cậy vào để dưỡng già lại bị chính tay bà gài bẫy khiến đưa cái đồ bất tài Ngốc Trụ vào trong ngõ cụt, bảo sao bà lão điếc nghĩ được mới là lạ!
Giả Đông Húc lúc nghe kết quả thì đầu tiên là cười, sau đó thì liền im bặt.
Hắn đã cố hết sức mà đánh Tần Hoài Như, ngay cả Bổng Ngạnh cũng không tránh được một trận đòn đau!
Tiếng kêu la thảm thiết khiến người trong tứ hợp viện nghe không khỏi nhíu mày, vài người tốt bụng trong ngõ còn lắc đầu, vô cùng khinh bỉ cái loại người chỉ biết bạo lực gia đình như Giả Đông Húc!
Thời gian vẫn phải trôi.
—— —— Tiền Viện —— —— Nhà Dương Hà Hoa.
Dương Hà Hoa canh chuẩn giờ để làm đồ ăn sáng, thấy cả bốn người trên giường vẫn đang ngủ, mình thì ăn xong bữa sáng liền dùng ghế đẩu chèn cửa lại.
Xoa xoa tay, chuẩn bị ra ngoài làm việc thì thấy Bổng Ngạnh đang đứng ở chính giữa lối đi từ sân trong sang sân trước, cặp mắt nhỏ thỉnh thoảng liếc nhìn sân trước hai cái.
Dương Hà Hoa đoán rằng thằng nhóc này chắc lại đang tính mưu đồ gì xấu đây.
Nhưng nghĩ đến việc mình đã dùng ghế đẩu chèn cửa lại, cũng không nghĩ nhiều, đi qua mái hiên trước nhà rồi đi ra sân.
“Bổng Ngạnh, về nhà ăn sáng!” Tần Hoài Như đứng ở trước cửa nhà gọi.
Bổng Ngạnh nghe tiếng, miễn cưỡng nhấc chân về nhà.
Bổng Ngạnh vẫn ngửi thấy mùi cháo trắng bay ra từ nhà Dương Hà Hoa, không kìm được mà liếm môi.
Đã rất lâu rồi hắn không được ăn cháo trắng.
Cũng không biết sao trong nhà mấy người tai họa kia khi nào ra ngoài.
Bổng Ngạnh đã sớm nghe ngóng, hắn đã nghe lỏm được cuộc trò chuyện của hai người về chuyện tiền bồi thường, nói rằng hôm nay cô của bọn nhỏ sẽ đưa bọn nhỏ ra ngoài lấy tiền thù lao.
Lúc đó Bổng Ngạnh nghe được thì biết rằng cơ hội mà hắn chờ đợi đã tới!
Cũng vì vậy mà sáng sớm hắn đã dậy ngồi đợi ở lối đi nhỏ từ sân giữa sang sân trước để xem tình hình.
Trong nhà đồ ngon chắc chắn là nhiều, gà ngoài sân và cả đồ đạc trong nhà đều là mục tiêu mà Bổng Ngạnh muốn ra tay.
Quyết định đã nung nấu trong lòng nên Bổng Ngạnh ăn bữa sáng cũng không hề cáu kỉnh như mọi khi, mà ngược lại còn ăn rất nhanh, sau đó chạy ra khỏi phòng.
Tần Hoài Như thấy con trai Bổng Ngạnh chạy đi nhanh chóng biến mất ngoài cửa, không khỏi thấy mí mắt phải cứ giật liên hồi.
Trong lòng nàng cũng có dự cảm không lành.
Vội ăn hết bát cháo bột ngô, mang bao tay vào, Tần Hoài Như đi ra ngoài cửa thì thấy con trai Bổng Ngạnh đang ngồi xổm ở hành lang.
“Bổng Ngạnh, hôm nay trời lại đổ tuyết, con vào nhà sưởi ấm đi, bố con cũng đang ở nhà đó.” Tần Hoài Như vừa liếc nhìn tuyết rơi trắng xóa, vừa lo lắng.
Bổng Ngạnh đã có chủ kiến riêng rồi, tuy rằng còn nhỏ, nhưng nó biết không thể để người lớn biết ý định của mình, hắn lắc đầu: “Mẹ, con cứ ở đây chơi một lúc, tí nữa con về nhà, mẹ đi làm đi ạ…” Trừ mấy ngày đầu tiên, Tần Hoài Như luôn đi làm đúng giờ, mấy ngày nay quen với mọi người trong phân xưởng, nàng cơ bản đều đến đúng giờ.
Sáng nay dậy muộn rồi, nhưng Tần Hoài Như vẫn làm bữa sáng, giờ nghe con trai Bổng Ngạnh nói vậy, Tần Hoài Như tự nhiên cũng không nán lại làm gì.
Xoa đầu Bổng Ngạnh, sợ rằng con trai Bổng Ngạnh làm ra chuyện gì, Tần Hoài Như dặn: “Bổng Ngạnh ngoan nhé, đợi chiều nay mẹ về làm bánh gato cho con ăn!” Nói xong, liền vội vàng đi.
Bổng Ngạnh nhìn bóng lưng Tần Hoài Như đi xa, nghe đến hai chữ bánh gato, trong mắt hắn toàn là thèm thuồng.
Sau đó, lại nhìn chuồng gà nhà Dương Hà Hoa, ánh mắt trầm xuống.
Bổng Ngạnh khác thường, không riêng mẹ hắn Tần Hoài Như chú ý tới, liền nhị đại mụ Dương Thụy Hoa cùng Chu tẩu tử cùng một chút đi ra ngoài tại viện tử xách nước ngoài đường phố cũng chú ý tới.
Cuối cùng ngày tuyết rơi nặng hạt, Bổng Ngạnh như vậy cái hài tử một mực ở trong lối đi nhỏ, ánh mắt còn thỉnh thoảng hướng nhà Dương Hà Hoa, đây là người nào cũng có thể nhìn ra được tốt a.
Bất quá các nàng cũng không để ý cái gì, cuối cùng nhà Dương Hà Hoa này lại có người ở nhà, coi như Bổng Ngạnh muốn làm chuyện gì xấu cũng không thể thực hiện được.
Chu tẩu tử ngược lại muốn đi qua tìm người, nhưng nhìn thấy viện tử có chút tuyết đọng, nàng không có xuống thang.
Đang mang thai nàng không dám lấy thân thể của mình nói đùa.
Chờ Tú Tú Mạn Mạn các nàng hai cái tiểu cô nương lên sau này hãy nói.
—— —— Hồng Tinh Yết Cương xưởng hai nhà ăn —— —— Dương Hà Hoa trở về khiến người hai nhà ăn đều reo hò không thôi, liền nhà ăn chủ nhiệm La Quỳnh Phân mới nhậm chức không lâu cũng tới xem một chút.
Bộ hậu cần Lý Hoài Đức cùng nhà ăn chủ nhiệm Lâm Đại Hải cùng Thôi Đại nhưng xảy ra chuyện, đối với bọn hắn ba vị trí, trừ Thôi Đại nhưng vẫn chưa có ai tới thay thế, nhưng hai vị phía trước thì không nhất định.
Ngày thứ hai bọn hắn xảy ra chuyện đã có người từ địa phương khác điều tới.
Bộ trưởng bộ hậu cần cùng chủ nhiệm nhà ăn là một nam một nữ, bọn hắn đều đến từ cùng một nơi, đó chính là binh sĩ chuyển nghề trở về.
La Quỳnh Phân nếm qua đồ ăn Dương Hà Hoa làm, đối với tay nghề của nàng là hết sức tôn sùng, biết Dương Hà Hoa đang dạy người ở hai nhà ăn làm đồ ăn, trong lòng nàng đối với Dương Hà Hoa đánh giá càng cao hơn.
Cũng vì vậy lúc Hà Vũ Trụ đến xin phép nghỉ cho Dương Hà Hoa, La Quỳnh Phân rất nhanh liền phê duyệt.
"Hoa Sen sư phụ, ngươi trở về rồi a!" Nhà ăn chủ nhiệm La Quỳnh Phân cùng người thương khố cùng nhau đi tới.
Đồ ăn hôm nay trừ cải trắng, khoai tây thông thường, còn có một giỏ lớn rau hẹ cùng gần một trăm trứng gà.
So với trước kia, như vậy là tốt lắm rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận