Tứ Hợp Viện Làm Ta Thành Tần Hoài Như So Sánh Tổ
Tứ Hợp Viện Làm Ta Thành Tần Hoài Như So Sánh Tổ - Chương 59: Kén ăn cũng không phải là hảo hài tử, khảo thí danh ngạch (length: 8092)
"Ừm! Về rồi à!"
Đáp lại một tiếng, Tiếu Sinh lấy từ trong đống củi con dao găm cùng xác thỏ được bọc bằng lá lớn ra, đưa cho Tiếu Thiến đang tiến lại.
Bằng ánh mắt ra hiệu với Tiếu Thiến, Tiếu Thiến lập tức hiểu ý tiếp nhận, vừa đi vào phòng, vừa nói: "Anh, đúng lúc chúng ta định ăn cơm, anh làm xong rồi rửa tay vào ăn cơm nhé."
"Được!" Tiếu Sinh cũng không ngẩng đầu, theo thứ tự đặt hai bó củi tươi tới dưới bậc thang bên trái cạnh bồn hoa Tử Dương.
Đống củi trong cùng được để dành đến lúc nguội sẽ dùng để đốt, còn đống củi khô ngoài rìa thì có thể dùng được một thời gian nữa.
Mấy bó củi tươi hắn vừa mới chặt còn cần vài ngày phơi gió phơi nắng để hong khô lượng nước bên trong, có vậy mới có thể dùng để nhóm lửa, nếu không lượng nước quá nhiều sẽ tạo thành khói mù mịt mà lửa lại yếu.
Còn về tại sao không tìm củi khô, chủ yếu là do Tiếu Sinh không có thời gian, tìm hai bó củi khô thì sẽ phí một chút thời gian, hắn đang nóng lòng muốn về ăn cơm rồi đi dạo phố, nên lựa chọn thứ nhất chính là củi tươi.
Chất củi xong, Tiếu Sinh liền ra bờ hồ lấy nước, thô lỗ rửa mặt rửa tay, rồi vung tay đi vào ăn cơm.
Tiếu Thiến cùng Tú Tú, Mạn Mạn, Tiểu Bảo đã sớm ngồi bên bàn, nở nụ cười, chờ Tiếu Sinh đến.
Vừa nãy ở nhà bếp, cả bốn người đã nhìn thấy những miếng lá lớn bọc lấy vật gì đó là thỏ.
Trong lòng bọn nhỏ đặc biệt vui mừng, Tiểu Bảo còn nhỏ chưa từng thấy thỏ, cứ liên tục chỉ vào xác thỏ hỏi đây là cái gì.
Tú Tú nhỏ giọng trả lời là thỏ.
Chờ đến khi biết thỏ có thể ăn được, cả đám càng vui vẻ hơn.
Ba đứa nhỏ ríu rít thảo luận xem nên ăn nó như thế nào.
Nếu không phải Tiếu Thiến nhắc nhở phải đến giờ ăn cơm, ba đứa đã không muốn rời đi rồi.
Bữa tối hôm nay là cháo ngô và hai cái bánh bao bột mì.
Thức ăn là canh trứng gà, canh cải trắng, còn có một bát Dương Hà Hoa muối chua.
Đã đến giờ này rồi mà Dương Hà Hoa vẫn chưa về, Tiếu Thiến biết hôm nay nàng lại phải tăng ca rồi.
Thấy anh trai Tiếu Sinh tới, Tiếu Thiến dùng muôi múc cho ba đứa nhỏ mỗi đứa một muôi lớn canh trứng gà, sau đó tuyên bố bắt đầu ăn cơm.
Tú Tú và Mạn Mạn tự mình gắp thức ăn được, Tiểu Bảo cầm đũa không được thuần thục, Tiếu Thiến dùng muôi múc một thìa cháo, một cái bánh bao, thêm chút rau cải trắng đút cho bé.
Trước đó Dương Hà Hoa đã dặn dò, nước muối dưa ớt bột gừng này không thể cho Tiểu Bảo ăn, nên đành cự tuyệt yêu cầu của bé.
Tiếu Sinh có chút mệt, không nói chuyện, chỉ im lặng ăn cơm, trong bát bánh bao hắn không động, trong chén đồ ăn ngoài rau cải trắng chỉ có dưa chua.
Tiếu Thiến thấy vậy, gắp một thìa vào bát cho hắn: "Anh, chị dâu trước kia nói, chúng ta vẫn đang tuổi ăn tuổi lớn, phải ăn đồ có dinh dưỡng, hơn nữa trứng gà mỗi ngày đều có bốn quả, anh đừng không ăn, chị dâu biết lại nói anh đấy."
Trong nhà Dương Hà Hoa có hai con gà mái, được Dương Hà Hoa nuôi bằng hạt bắp được trồng từ nông trại, mỗi ngày đều đẻ được 4 quả trứng, cũng nhờ đó mà trong nhà không thiếu trứng gà.
Dương Hà Hoa cũng dặn Tiếu Sinh và Tiếu Thiến không cần câu nệ, khi nàng không có nhà, cũng phải nhớ ăn trứng gà.
"Được! Anh biết rồi! Anh không thích ăn lắm, cảm thấy có mùi tanh, em xem hôm qua thịt hun khói anh không phải ăn hết đấy thôi." Tiếu Sinh biết em gái Tiếu Thiến thương hắn, nhưng hắn thật sự là không thích ăn trứng gà mà.
Tiếu Thiến cũng nhớ ra chuyện này, nhịn không được bật cười: "Anh, sao anh lớn từng này rồi mà vẫn còn kén ăn thế!"
Thời buổi này trứng gà là một món hảo hạng, nếu như trên bàn cơm trong nhà có một đĩa đồ ăn làm từ trứng gà, chắc chắn sẽ được khen thưởng và sẽ bị quét sạch không còn gì, chỉ có anh trai Tiếu Sinh của nàng là ngoại lệ.
Mạn Mạn bên cạnh ngẩng đầu lên, trên miệng của bé còn dính cả cháo ngô, "Chú nhỏ ơi, kén ăn không phải là trẻ ngoan đâu!"
"Đúng! Đúng vậy!" Tú Tú cũng nói.
Tiểu Bảo đang chăm chú ăn cơm, ăn từng thìa bánh bao do Tiếu Thiến đút, đôi mắt to tròn đảo qua nhìn mọi người, không tham gia vào.
Tiếu Sinh có chút xấu hổ cười: "Được rồi, chú nhỏ biết rồi, chú ăn mà!"
Nói xong, liền gắp dưa muối, Tiếu Sinh đem canh trứng gà nhanh chóng đưa vào miệng, không cần nhai kỹ, cứ một hơi hoàn chỉnh là nuốt xuống bụng.
"Nhìn này! Chú nhỏ ăn xong rồi đấy!" Nói xong, Tiếu Sinh nở một nụ cười thật tươi với hai cô cháu gái.
Qua một thời gian sống chung, Tiếu Sinh đã biết hai cô cháu gái này của mình rắc rối thế nào rồi.
Nếu như không làm cho hai cô nhóc vừa ý, tai hắn sẽ không lúc nào được yên cả, hai đứa nhỏ sẽ luôn lải nhải chuyện này.
Tú Tú và Mạn Mạn hài lòng, tiếp tục ăn cơm.
Tiếu Thiến đứng một bên nhìn, "Phụt --" một tiếng, nhịn không được cười phá lên.
Tiếu Sinh liếc mắt coi thường sang.
Tiếu Thiến liền lập tức đổi chủ đề: "Anh, anh kể em nghe xem hôm nay anh đã đánh được thỏ như thế nào đi!"
Nhắc tới chuyện này, trên mặt Tiếu Sinh hiện lên vẻ đắc ý, hắn kể lại đầu đuôi mọi chuyện đã xảy ra, cuối cùng lại nói: "Là do anh đây vận may tốt thôi!"
"Ừ ừ..." Tiếu Thiến gật đầu.
Tú Tú và Mạn Mạn nghe mà ngây ra một hồi, chỉ cảm thấy chú nhỏ của mình thật là giỏi.
Chớp mắt một cái liền đánh trúng!
Tiếu Sinh nhanh chóng giải quyết xong bữa tối, tiếp nhận hành động đút cơm cho Tiểu Bảo của Tiếu Thiến, để cho em gái Tiếu Thiến của mình nhanh chóng ăn cơm.
Dương Hà Hoa không có nhà, việc đút cơm này sẽ do hai anh em thay phiên làm.
Tiếu Thiến cười hì hì đi vào bếp lấy thêm một chén cháo ngô nữa, chậm rãi ăn.
Ở một nơi khác, nhà ăn của hai nhà máy Hồng Tinh và Yết Cương.
Tất cả các món ăn đã được đưa lên, Mã sư phụ và Dương sư phụ đã đi, nhân viên nhà bếp và học trò đang dọn dẹp vệ sinh.
Dương Hà Hoa ngồi trên ghế, nhấc ly men sứ lên, từng ngụm từng ngụm nhỏ bổ sung nước.
Chủ nhiệm nhà ăn Lâm Đại Hải cầm một tờ giấy trong tay đi tới.
"Đồng chí Hà Hoa, đồ ăn hôm nay cô làm coi như không tệ, có mấy vị lãnh đạo từ đơn vị khác ăn thấy rất hài lòng, à phải rồi, tôi ở đây có một tờ đơn cần cô điền giúp."
"Ôi! Chủ nhiệm Lâm! Tôi làm ngay đây!"
Dương Hà Hoa vội vàng uống xong nước trong ly men sứ, đi theo chủ nhiệm nhà ăn Lâm Đại Hải ra sảnh lớn của nhà ăn, tìm một cái bàn thường ngày công nhân ngồi ăn cơm rồi ngồi xuống.
"Đồng chí Hà Hoa, đây là phiếu đăng ký thi đánh giá trình độ tay nghề đầu bếp, hôm qua chủ nhiệm Lý đã nói với tôi, tài nấu nướng của cô chắc chắn không chỉ là cấp 8, thứ bảy này vừa hay có một buổi thi, chỗ tôi có chỉ tiêu thi, cầm một tờ đăng ký đưa cô, cô điền vào rồi nộp trước khi đi thi là được!"
"Chế độ đãi ngộ của đầu bếp trong xưởng chúng ta, cô cũng biết rồi đấy, tiền lương cao nhất có thể nhận là ở cấp 6, nhưng mà tăng ca là sẽ có tiền làm thêm giờ, đây là do chủ nhiệm Lý nhờ tôi đưa cho cô."
Nói xong, chủ nhiệm nhà ăn Lâm Đại Hải móc một ít tiền giấy từ trong túi ra, đặt lên bàn.
Trong tay Dương Hà Hoa cầm cây bút, nhìn phiếu đăng ký một cái, lại nhìn đống tiền giấy trên bàn một cái, trong lòng nàng đại khái hiểu được chuyện gì rồi.
Tăng ca có tiền làm thêm giờ, chuyện này nàng biết, không thì Hà Vũ Trụ sao lại chịu tăng ca để làm món xào nhỏ.
Nhưng đống tiền này, đâu phải là tiền làm thêm giờ!
Kết hợp với lời của Lâm Đại Hải, có thể đoán ra được một tin, chính là chủ nhiệm hậu cần Lý Hoài Đức muốn bắt tay giảng hòa với mình.
Không muốn tiếp tục vì chuyện của Lưu Lam mà gây trở ngại nữa.
Mọi người đều là người trưởng thành, đối với mấy chuyện này tự nhiên sẽ hiểu, Dương Hà Hoa trên mặt nở nụ cười: "Chủ nhiệm Lâm, cảm ơn anh đã nói với tôi những lời này! Cũng cảm ơn chủ nhiệm Lý đã tin tưởng tôi, đồng thời cảm ơn anh đã cho tôi chỉ tiêu thi, tôi nhất định sẽ càng làm tốt công việc của mình, làm ra những món ăn ngon hơn cho những nhân viên tạp vụ!"
Đáp lại một tiếng, Tiếu Sinh lấy từ trong đống củi con dao găm cùng xác thỏ được bọc bằng lá lớn ra, đưa cho Tiếu Thiến đang tiến lại.
Bằng ánh mắt ra hiệu với Tiếu Thiến, Tiếu Thiến lập tức hiểu ý tiếp nhận, vừa đi vào phòng, vừa nói: "Anh, đúng lúc chúng ta định ăn cơm, anh làm xong rồi rửa tay vào ăn cơm nhé."
"Được!" Tiếu Sinh cũng không ngẩng đầu, theo thứ tự đặt hai bó củi tươi tới dưới bậc thang bên trái cạnh bồn hoa Tử Dương.
Đống củi trong cùng được để dành đến lúc nguội sẽ dùng để đốt, còn đống củi khô ngoài rìa thì có thể dùng được một thời gian nữa.
Mấy bó củi tươi hắn vừa mới chặt còn cần vài ngày phơi gió phơi nắng để hong khô lượng nước bên trong, có vậy mới có thể dùng để nhóm lửa, nếu không lượng nước quá nhiều sẽ tạo thành khói mù mịt mà lửa lại yếu.
Còn về tại sao không tìm củi khô, chủ yếu là do Tiếu Sinh không có thời gian, tìm hai bó củi khô thì sẽ phí một chút thời gian, hắn đang nóng lòng muốn về ăn cơm rồi đi dạo phố, nên lựa chọn thứ nhất chính là củi tươi.
Chất củi xong, Tiếu Sinh liền ra bờ hồ lấy nước, thô lỗ rửa mặt rửa tay, rồi vung tay đi vào ăn cơm.
Tiếu Thiến cùng Tú Tú, Mạn Mạn, Tiểu Bảo đã sớm ngồi bên bàn, nở nụ cười, chờ Tiếu Sinh đến.
Vừa nãy ở nhà bếp, cả bốn người đã nhìn thấy những miếng lá lớn bọc lấy vật gì đó là thỏ.
Trong lòng bọn nhỏ đặc biệt vui mừng, Tiểu Bảo còn nhỏ chưa từng thấy thỏ, cứ liên tục chỉ vào xác thỏ hỏi đây là cái gì.
Tú Tú nhỏ giọng trả lời là thỏ.
Chờ đến khi biết thỏ có thể ăn được, cả đám càng vui vẻ hơn.
Ba đứa nhỏ ríu rít thảo luận xem nên ăn nó như thế nào.
Nếu không phải Tiếu Thiến nhắc nhở phải đến giờ ăn cơm, ba đứa đã không muốn rời đi rồi.
Bữa tối hôm nay là cháo ngô và hai cái bánh bao bột mì.
Thức ăn là canh trứng gà, canh cải trắng, còn có một bát Dương Hà Hoa muối chua.
Đã đến giờ này rồi mà Dương Hà Hoa vẫn chưa về, Tiếu Thiến biết hôm nay nàng lại phải tăng ca rồi.
Thấy anh trai Tiếu Sinh tới, Tiếu Thiến dùng muôi múc cho ba đứa nhỏ mỗi đứa một muôi lớn canh trứng gà, sau đó tuyên bố bắt đầu ăn cơm.
Tú Tú và Mạn Mạn tự mình gắp thức ăn được, Tiểu Bảo cầm đũa không được thuần thục, Tiếu Thiến dùng muôi múc một thìa cháo, một cái bánh bao, thêm chút rau cải trắng đút cho bé.
Trước đó Dương Hà Hoa đã dặn dò, nước muối dưa ớt bột gừng này không thể cho Tiểu Bảo ăn, nên đành cự tuyệt yêu cầu của bé.
Tiếu Sinh có chút mệt, không nói chuyện, chỉ im lặng ăn cơm, trong bát bánh bao hắn không động, trong chén đồ ăn ngoài rau cải trắng chỉ có dưa chua.
Tiếu Thiến thấy vậy, gắp một thìa vào bát cho hắn: "Anh, chị dâu trước kia nói, chúng ta vẫn đang tuổi ăn tuổi lớn, phải ăn đồ có dinh dưỡng, hơn nữa trứng gà mỗi ngày đều có bốn quả, anh đừng không ăn, chị dâu biết lại nói anh đấy."
Trong nhà Dương Hà Hoa có hai con gà mái, được Dương Hà Hoa nuôi bằng hạt bắp được trồng từ nông trại, mỗi ngày đều đẻ được 4 quả trứng, cũng nhờ đó mà trong nhà không thiếu trứng gà.
Dương Hà Hoa cũng dặn Tiếu Sinh và Tiếu Thiến không cần câu nệ, khi nàng không có nhà, cũng phải nhớ ăn trứng gà.
"Được! Anh biết rồi! Anh không thích ăn lắm, cảm thấy có mùi tanh, em xem hôm qua thịt hun khói anh không phải ăn hết đấy thôi." Tiếu Sinh biết em gái Tiếu Thiến thương hắn, nhưng hắn thật sự là không thích ăn trứng gà mà.
Tiếu Thiến cũng nhớ ra chuyện này, nhịn không được bật cười: "Anh, sao anh lớn từng này rồi mà vẫn còn kén ăn thế!"
Thời buổi này trứng gà là một món hảo hạng, nếu như trên bàn cơm trong nhà có một đĩa đồ ăn làm từ trứng gà, chắc chắn sẽ được khen thưởng và sẽ bị quét sạch không còn gì, chỉ có anh trai Tiếu Sinh của nàng là ngoại lệ.
Mạn Mạn bên cạnh ngẩng đầu lên, trên miệng của bé còn dính cả cháo ngô, "Chú nhỏ ơi, kén ăn không phải là trẻ ngoan đâu!"
"Đúng! Đúng vậy!" Tú Tú cũng nói.
Tiểu Bảo đang chăm chú ăn cơm, ăn từng thìa bánh bao do Tiếu Thiến đút, đôi mắt to tròn đảo qua nhìn mọi người, không tham gia vào.
Tiếu Sinh có chút xấu hổ cười: "Được rồi, chú nhỏ biết rồi, chú ăn mà!"
Nói xong, liền gắp dưa muối, Tiếu Sinh đem canh trứng gà nhanh chóng đưa vào miệng, không cần nhai kỹ, cứ một hơi hoàn chỉnh là nuốt xuống bụng.
"Nhìn này! Chú nhỏ ăn xong rồi đấy!" Nói xong, Tiếu Sinh nở một nụ cười thật tươi với hai cô cháu gái.
Qua một thời gian sống chung, Tiếu Sinh đã biết hai cô cháu gái này của mình rắc rối thế nào rồi.
Nếu như không làm cho hai cô nhóc vừa ý, tai hắn sẽ không lúc nào được yên cả, hai đứa nhỏ sẽ luôn lải nhải chuyện này.
Tú Tú và Mạn Mạn hài lòng, tiếp tục ăn cơm.
Tiếu Thiến đứng một bên nhìn, "Phụt --" một tiếng, nhịn không được cười phá lên.
Tiếu Sinh liếc mắt coi thường sang.
Tiếu Thiến liền lập tức đổi chủ đề: "Anh, anh kể em nghe xem hôm nay anh đã đánh được thỏ như thế nào đi!"
Nhắc tới chuyện này, trên mặt Tiếu Sinh hiện lên vẻ đắc ý, hắn kể lại đầu đuôi mọi chuyện đã xảy ra, cuối cùng lại nói: "Là do anh đây vận may tốt thôi!"
"Ừ ừ..." Tiếu Thiến gật đầu.
Tú Tú và Mạn Mạn nghe mà ngây ra một hồi, chỉ cảm thấy chú nhỏ của mình thật là giỏi.
Chớp mắt một cái liền đánh trúng!
Tiếu Sinh nhanh chóng giải quyết xong bữa tối, tiếp nhận hành động đút cơm cho Tiểu Bảo của Tiếu Thiến, để cho em gái Tiếu Thiến của mình nhanh chóng ăn cơm.
Dương Hà Hoa không có nhà, việc đút cơm này sẽ do hai anh em thay phiên làm.
Tiếu Thiến cười hì hì đi vào bếp lấy thêm một chén cháo ngô nữa, chậm rãi ăn.
Ở một nơi khác, nhà ăn của hai nhà máy Hồng Tinh và Yết Cương.
Tất cả các món ăn đã được đưa lên, Mã sư phụ và Dương sư phụ đã đi, nhân viên nhà bếp và học trò đang dọn dẹp vệ sinh.
Dương Hà Hoa ngồi trên ghế, nhấc ly men sứ lên, từng ngụm từng ngụm nhỏ bổ sung nước.
Chủ nhiệm nhà ăn Lâm Đại Hải cầm một tờ giấy trong tay đi tới.
"Đồng chí Hà Hoa, đồ ăn hôm nay cô làm coi như không tệ, có mấy vị lãnh đạo từ đơn vị khác ăn thấy rất hài lòng, à phải rồi, tôi ở đây có một tờ đơn cần cô điền giúp."
"Ôi! Chủ nhiệm Lâm! Tôi làm ngay đây!"
Dương Hà Hoa vội vàng uống xong nước trong ly men sứ, đi theo chủ nhiệm nhà ăn Lâm Đại Hải ra sảnh lớn của nhà ăn, tìm một cái bàn thường ngày công nhân ngồi ăn cơm rồi ngồi xuống.
"Đồng chí Hà Hoa, đây là phiếu đăng ký thi đánh giá trình độ tay nghề đầu bếp, hôm qua chủ nhiệm Lý đã nói với tôi, tài nấu nướng của cô chắc chắn không chỉ là cấp 8, thứ bảy này vừa hay có một buổi thi, chỗ tôi có chỉ tiêu thi, cầm một tờ đăng ký đưa cô, cô điền vào rồi nộp trước khi đi thi là được!"
"Chế độ đãi ngộ của đầu bếp trong xưởng chúng ta, cô cũng biết rồi đấy, tiền lương cao nhất có thể nhận là ở cấp 6, nhưng mà tăng ca là sẽ có tiền làm thêm giờ, đây là do chủ nhiệm Lý nhờ tôi đưa cho cô."
Nói xong, chủ nhiệm nhà ăn Lâm Đại Hải móc một ít tiền giấy từ trong túi ra, đặt lên bàn.
Trong tay Dương Hà Hoa cầm cây bút, nhìn phiếu đăng ký một cái, lại nhìn đống tiền giấy trên bàn một cái, trong lòng nàng đại khái hiểu được chuyện gì rồi.
Tăng ca có tiền làm thêm giờ, chuyện này nàng biết, không thì Hà Vũ Trụ sao lại chịu tăng ca để làm món xào nhỏ.
Nhưng đống tiền này, đâu phải là tiền làm thêm giờ!
Kết hợp với lời của Lâm Đại Hải, có thể đoán ra được một tin, chính là chủ nhiệm hậu cần Lý Hoài Đức muốn bắt tay giảng hòa với mình.
Không muốn tiếp tục vì chuyện của Lưu Lam mà gây trở ngại nữa.
Mọi người đều là người trưởng thành, đối với mấy chuyện này tự nhiên sẽ hiểu, Dương Hà Hoa trên mặt nở nụ cười: "Chủ nhiệm Lâm, cảm ơn anh đã nói với tôi những lời này! Cũng cảm ơn chủ nhiệm Lý đã tin tưởng tôi, đồng thời cảm ơn anh đã cho tôi chỉ tiêu thi, tôi nhất định sẽ càng làm tốt công việc của mình, làm ra những món ăn ngon hơn cho những nhân viên tạp vụ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận