Tứ Hợp Viện Làm Ta Thành Tần Hoài Như So Sánh Tổ

Tứ Hợp Viện Làm Ta Thành Tần Hoài Như So Sánh Tổ - Chương 21: Mua sắm, ba mẹ con câu cá (length: 7980)

Sau khi nói chuyện xong với Hà Vũ Thủy, Dương Hà Hoa cũng không đến chỗ Tiếu Thiến đón hai đứa nhỏ.
Trong nhà không có đường đỏ, cũng không có kẹo, với lại hộp cơm nhôm cũng ít, nàng chuẩn bị đi cửa hàng hợp tác xã mua chút.
Con trai của Lâm Sinh chắc ngày kia xuất viện, mất nhiều máu như vậy, đương nhiên phải mua chút đường đỏ về.
Đeo cái gùi sau lưng, nàng đi đến cửa hàng hợp tác xã.
Hôm nay là ngày nghỉ, người ở cửa hàng hợp tác xã thật đông, chen chúc muốn nghẹt thở.
Thật sự là chen lấn trong đám đông hơn một giờ, gào cổ họng, đưa tiền rồi nhận vé, mua được những thứ mình muốn.
Nửa cân đường đỏ, cái nàng này lại suy nghĩ nhiều mua chút, nhưng không có vé.
Một xu một viên kẹo trái cây, mua 2 đồng, được 200 viên.
Đồ hộp đào, bột giặt, xà phòng, 5 quyển truyện tranh, 10 viên bi thủy tinh, diêm, bàn chải đánh răng, kem đánh răng, một hộp mỡ dưỡng da muôn màu, phấn rôm, đèn pin, pin, 6 hộp cơm nhôm các loại.
Hộp cơm nhôm này là dùng phiếu công nghiệp và tiền để mua.
Tiếp đó lại đi chợ, mua được hai lạng thịt heo, nửa cân rau hẹ ngũ sắc, 10 cân khoai tây và 5 quả dưa chuột Tứ Cửu thành (chính là dưa chuột).
Dưa chuột này tuy là đã vào mùa thu hoạch, nhưng so với dưa chuột bình thường trên thị trường thì quả ngắn hơn, nhỏ hơn. Nó có gai nhọn dày, chóp quả thực sự nhọn hoắt, hơn nữa vị dưa rất đặc biệt, chưa ăn đã có thể ngửi thấy một mùi thơm mát nồng đậm.
Trái cây thì không mua được, nhưng dưa chuột này ăn cũng không kém trái cây là mấy.
Sau Trung thu, cua được bày bán, nhưng Dương Hà Hoa không thích thứ này, nên không đến chỗ đông người xem náo nhiệt.
Thấy người khác xách cá chép Hoàng Hà lớn, Dương Hà Hoa nghĩ đến con gái mình cầm cần câu mới, lập tức động lòng.
Sau khi mua sắm xong, Dương Hà Hoa che chiếc túi vải đã chuẩn bị trước lên trên gùi, rồi dùng dây buộc lại.
Chủ yếu là để đề phòng có người trộm đồ.
Dương Hà Hoa đầu tiên là mang đồ về nhà, cất vào trong tủ, kiểm tra tất cả các cửa sổ, xác nhận đã đóng hết thì mới không đeo gùi mà đi bệnh viện đón Tú Tú và Mạn Mạn.
Nhưng trước khi đi đón Tú Tú và Mạn Mạn, Dương Hà Hoa ghé qua chỗ Hà Vũ Thủy mua những hộp cơm nhôm đã rửa sạch, Hà Vũ Trụ thấy Dương Hà Hoa tới, không nhịn được ho khẽ hai tiếng, rồi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dương Hà Hoa không hiểu rõ, cũng không để ý, nhận hộp cơm xong, nói vài câu với Hà Vũ Thủy rồi đi.
Xuống lầu liền thấy Tú Tú và Mạn Mạn đang chơi cần câu và thùng sắt.
Tiếu Thiến đứng bên cạnh mỉm cười nhìn chúng.
“Hà Hoa tỷ, vừa nãy bác sĩ nói Lâm Sinh ăn cháo trắng rất tốt, nói hy vọng giữa trưa mang cháo trắng hoặc cháo gạo tới.”
Tiếu Thiến kể lại lời bác sĩ vừa nói cho Dương Hà Hoa nghe.
Dương Hà Hoa gật đầu, tỏ ý đã hiểu, nói chuyện một lát, nàng lại đứng ở chỗ cửa nhìn.
Đến khi Tú Tú và Mạn Mạn gọi, Dương Hà Hoa mới chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi, mang theo luôn cả hộp cơm đã mua lúc trước.
Lúc này đã hơn mười một giờ, thời tiết âm u.
Không oi bức.
Dương Hà Hoa suy nghĩ một chút, liền mang Tú Tú và Mạn Mạn đi câu cá ở Thập Sát hải, lúc này gần đến giờ ăn cơm, nhưng người câu cá ở hậu hải không hề ít.
Lần này, Dương Hà Hoa không thực sự đến để câu cá, nàng chỉ muốn cùng hai cô con gái dạo chơi.
Sau khi móc một hạt ngô vào lưỡi câu cần mới, Tú Tú cứ làm theo kiểu mà Dương Hà Hoa đã dạy, quăng ra ngoài.
Mạn Mạn ngồi trên tảng đá, trông cái thùng sắt.
Một ông lão câu cá thấy vậy, vội nói: “Cô này, mồi của cô như thế không ngon thì cá sẽ không cắn đâu.”
Dương Hà Hoa nghe tiếng nhưng không nhìn lại, “Không sao đâu bác, cháu chỉ đưa bọn trẻ đi chơi thôi, không câu được cá cũng không sao.”
Nhưng Dương Hà Hoa vừa nói xong, thì cần câu của Tú Tú liền có động tĩnh, Dương Hà Hoa vội vàng giúp một tay.
Một con cá chép nặng khoảng 5 cân bị kéo lên!
Ông lão câu cá đứng bên cạnh trợn mắt nhìn!
Chủ yếu là ông ta đã đến câu cá từ lâu rồi mà còn chưa thấy được con cá nào.
Mạn Mạn đang trông thùng sắt reo lên: “Chị hai câu được cá rồi!!!”
Mạn Mạn vui vẻ như vậy, không chỉ vì chị hai Tú Tú câu được cá, mà còn vì trước đó trên đường đi, hai chị em đã nói rằng nếu câu được cá thì sẽ cho người câu tiếp theo.
Tú Tú tuy là còn muốn câu cá, nhưng nghĩ đến lời đã hứa với em, liền đưa cần câu cho Mạn Mạn.
Dương Hà Hoa đổ nửa thùng nước vào thùng, rồi thả con cá chép vào, sau đó lại làm như trước, gắn hạt ngô cho Mạn Mạn rồi dạy con gái quăng lưỡi câu ra.
Lần này cần câu có động, nhưng mà tiếc là hạt ngô mất tiêu mà không thấy cá, Mạn Mạn rất thất vọng, nhưng không khóc, tiếp tục bảo mẹ Dương Hà Hoa gắn hạt ngô vào cho mình.
Thử liên tục bảy lần đều thất bại.
Ông lão đứng bên cạnh thấy mà lắc đầu.
"Cô bé, ông cho cháu một ít giun, cháu cầm mà đi câu cá."
"Không cần ạ, cháu cảm ơn ông ạ." Mạn Mạn tiếp tục hành động câu cá lần thứ tám bằng hạt ngô, vừa nói một cách kiên định.
Tú Tú tuy không chờ được kiên nhẫn, nhưng vẫn đứng bên cạnh chờ.
Cô bé cầm cây cỏ đuôi chó nghịch con cá trích trong thùng.
Lần thứ tám, cuối cùng Mạn Mạn cũng câu được cá.
Cũng là một con cá trích.
Tuy không đến một cân, nhưng Mạn Mạn rất vui, vừa nhận con cá trích từ tay Dương Hà Hoa thì đã chạy đến bên Tú Tú.
“Chị hai ơi, em cũng câu được cá rồi!”
Mạn Mạn cười mãn nguyện, thả con cá trích vào thùng, Tú Tú đưa cho em mình thêm một cây cỏ đuôi chó, trong miệng nói: “Em giỏi quá!”
Hai chị em cười khúc khích, cầm cỏ đuôi chó đùa nghịch với cá.
Dương Hà Hoa nhìn không khí thân mật của hai chị em, cảm thấy vô cùng thoải mái.
Sau khi cất hết hạt ngô đi, nàng đến chỗ hai chị em đang câu cá, chỉ câu không đến ba lần đã bắt được một con cá chép nặng 9 cân.
Lại còn là cá chép đuôi đỏ.
Mạn Mạn và Tú Tú đều nhìn ngây người, sau khi cá chép vào thùng, liền vội vàng thò tay sờ đuôi đỏ của cá.
Dù bị cá chép vẫy đuôi tung tóe bọt nước lên mặt, hai chị em vẫn cười tươi rói.
Mỗi người đều câu được một con cá, Dương Hà Hoa cảm thấy thỏa mãn, mang theo thùng sắt, để Tú Tú và Mạn Mạn, hai cô bé cầm cần câu mới, đi trước mình, ba mẹ con chào tạm biệt ông lão câu cá rồi về.
Nhìn bóng lưng ba mẹ con dần khuất bóng, ông lão lên tiếng trước đó một mặt rất buồn bực: “Thanh Phong này, anh xem có phải mồi câu của tôi dùng sai không, câu được hơn ba tiếng rồi mà chẳng được con cá nào, còn ba mẹ con kia, mới có mười mấy phút mà đã câu được ba con, còn mỗi người một con nữa.”
Lúc này, từ trong bụi cỏ đi ra một người, cao mét chín, đầu đinh, dù mặc thường phục nhưng vẫn không thể che giấu được khí chất trên người hắn.
"Cố lão, tôi thấy ông nghĩ nhiều quá rồi, chuyện câu cá ấy mà, ông có thể quan sát xem có bầy cá xuất hiện hay không, rồi hãy rải ổ, như vậy ít nhất sẽ có thu hoạch.
Cuối cùng, là kỹ thuật câu cá này vẫn là cần có."
Nghe đến câu cuối, ông lão không nhịn được liếc mắt.
Thế mà ý nói kỹ thuật của mình không được à.
Ngươi nói thẳng ra thì hơn đi.
Thật là!
Người trẻ bây giờ không biết chút nào về kính lão đắc thọ!
Hừ!
Tức giận Cố lão quay người tiếp tục câu cá, nhất quyết không thèm để ý đến người trẻ tuổi ăn nói khó nghe này nữa!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận