Thần Hào: Ta 18 Tuổi Cùng Nàng Tại Khách Sạn Vượt Qua

Chương 52: Hứa Thanh xanh cùng Trần Ngữ Tuyết ngang nhau hai cái mỹ nữ tỷ muội

Chương 52: Hứa Thanh Thanh và Trần Ngữ Tuyết, hai mỹ nữ tỷ muội ngang tài ngang sắc
"A... Nổi da gà hết cả lên, tỷ à, ngươi cùng tiểu tỷ muội của tỷ ra ngoài, còn có đây là cái gì, sao lại mua bốn cái giống nhau thế?"
"Hai cái nhờ người mua hộ, vừa hay lúc mua ta thấy giá cả rất tiện nghi, nên cũng mang về cho hai người các ngươi một hộp dùng thử."
Trần Vũ không để ý đến việc Lâm Hà "ghét bỏ" mà muốn đưa quà cho đối phương.
"Không tệ lắm, biết tặng quà cho lão mụ, không cần biết bao nhiêu tiền, lão mụ đều rất cảm động."
Nghe những lời lẽ "đại hiếu tử" hiểu chuyện của nhà mình, bà nhận lấy túi đồ từ đối phương.
"Vậy lão mụ tự xem đi, ở trên đó đều có dán hướng dẫn bảo dưỡng, và cách sử dụng."
"Ừ, đi đi, ta tự nghiên cứu xem, sau đó hộp của tỷ ngươi thì tự mình cầm vào phòng, đặt lên bàn cho người ta."
"Vâng... Đúng rồi, tối nay không cần chuẩn bị cơm cho con, con đi tắm trước."
"Biết rồi, biết rồi."
Cầm trong tay ba hộp quà chuẩn bị cho các cô gái, trước tiên hắn đẩy cửa phòng Trần Ngữ Tuyết ra... Phải nói, con gái không hổ là "tinh xảo", phòng Trần Ngữ Tuyết cũng được dọn dẹp rất tinh xảo, không hề có cảm giác bừa bộn...
Theo như hắn biết, căn phòng này hiện tại Lâm Hà không cần phải để ý đến, bởi vì chỉ cần Trần Ngữ Tuyết có ở nhà, mỗi ngày đều sẽ dọn dẹp sạch sẽ. Ngược lại, phòng Trần Vũ luôn là người bị thu dọn.
Đặt "túi mua sắm" trong tay lên bàn, vừa mới xoay người liền thấy trên giường đối phương có một mảnh vải đen bị gối đè lên...
Vì tò mò, hắn cũng đưa tay vén chăn lên, nhìn thấy khối vải đen này, Trần Vũ nhất thời cảm thấy "tăng huyết áp" của mình sắp không khống chế được.
Quá "gợi cảm", mảnh vải đen này đã không thể gọi là nội y, nói một cách thông tục hơn thì hẳn là "áo tình thú".
Trần Vũ cầm mảnh vải đen này trong tay, cảm nhận được độ "ấm áp" của nó, có lẽ là do bị gối hoặc chăn đè lên.
Quan sát đơn giản một chút, xem kiểu dáng và nhãn hiệu, Trần Vũ cảm thấy đợi về Thượng Hải có thể tìm Vương Thanh thử một chút.
Xem thử chất liệu vải nhà nó thế nào, còn về phần tại sao không tìm Hà Tiêu Tình, bởi vì nàng có chút không được tự nhiên, hơn nữa độ khó để đối phương "chống đỡ" lên quá cao, cho nên vẫn là thôi đi.
Hạ quyết tâm, hắn đặt lại mảnh vải xuống dưới gối đầu, đắp kín chăn, rồi rời khỏi phòng.
Trở lại phòng mình, nhìn "tương lai" còn chưa tỉnh táo lại, Trần Vũ cầm quần áo muốn mặc, đi vào phòng tắm, thuần thục mở vòi nước lạnh...
"Tương lai" cũng bị dòng nước lạnh này dội tắt nhiệt tình.
Mặc quần áo tử tế, đeo đồng hồ, chỉnh sửa lại bản thân một chút, Trần Vũ nhìn mình trong gương... Ừm, thật là đẹp trai.
"Con cẩn thận một chút, đừng chơi quá khuya... Còn nữa, trước khi muốn làm chuyện xấu thì phải nghĩ kỹ hậu quả."
Lâm Hà ngồi trên ghế sofa, nhìn Trần Vũ vừa mới đi ra, lên tiếng nhắc nhở.
"Là cảm giác gì đó rất kỳ quái, còn nữa lão mụ à, con là người tốt, sao lại làm chuyện xấu được."
Dừng bước, Trần Vũ nhìn về phía Lâm Hà, giải thích.
"Ha ha... Ngươi đó, cũng không biết nhà chúng ta vì sao lại có đứa con hoa tâm như ngươi, mau chóng rời đi đi."
"Ai... Không hiểu con trai của mẹ chút nào."
Nhìn Lâm Hà không tin tưởng mình chút nào, Trần Vũ đành phải ấm ức trong lòng, sau đó xỏ giày rời đi.
Đi ra khỏi cửa nhà, đứng đợi ở cửa thang máy.
Lúc đang cầm điện thoại tìm "Vương Lỗi", cửa thang máy còn chưa mở, Trần Vũ liền nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh của hai cô gái.
"Tiểu Tuyết, sao em lại sắc thế, sau này chị gọi em là tiểu sắc tuyết nha!"
"Đáng ghét... Thanh Thanh à, đừng có giống như si hán được không, mọi người đều là con gái, còn nữa ta đây gọi là bản tính."
Thật vừa đúng lúc câu nói này vừa dứt, cửa thang máy cũng mở ra, nhìn ánh mắt Trần Vũ, và nghĩ đến lời vừa nói.
Trần Ngữ Tuyết lập tức đỏ mặt.
"Ngươi... Ngươi nghe thấy hết rồi sao?"
"To tiếng như vậy, ta khẳng định là nghe thấy rồi... Còn nữa, ra ngoài một cái, ta còn có việc phải đi thang máy đây."
"À..."
Trần Ngữ Tuyết ngơ ngác đi ra khỏi thang máy, không thể tin được, lúc này nàng không biết nên phản ứng thế nào, sau đó cùng tiểu tỷ muội của mình đi ra.
Đợi đến khi cửa thang máy đóng lại, Trần Ngữ Tuyết quay đầu nhìn về phía tiểu tỷ muội bên cạnh.
"Thanh Thanh, bây giờ ta thật muốn đổi một thế giới khác."
"Đứa ngốc, 'social death' (chết vì ngại) chẳng qua là do em nghĩ nhiều quá thôi, chỉ cần em không xấu hổ, thì người xấu hổ chính là người khác, yên tâm đi... Đúng rồi, soái ca kia là ai thế, có thể giới thiệu cho chị một chút không, vừa hay chị đang không có đối tượng."
...
"Đó là em trai ta, em không quen sao?"
"Không quen, mỗi lần chị đến đều chưa từng thấy, cũng không biết có phải là trùng hợp hay không."
Hứa Thanh Thanh có một mái tóc xoăn xõa tung, đứng cùng Trần Ngữ Tuyết, ngang nhau, gần như đều là "đại mỹ nữ" series.
"Vậy thì em đến chậm rồi, Trần Vũ đã có bạn gái rồi."
Trần Ngữ Tuyết cũng rất bất đắc dĩ, đành phải xoay người dẫn theo Hứa Thanh Thanh đi tới cửa nhà mình... Đầu tiên là sử dụng vân tay mở khóa, sau đó mở cửa đi vào.
"Mẹ... Con về rồi, mẹ đang làm gì vậy?"
"Về rồi à, Thanh Thanh cũng tới chơi à... Còn về cái này à, là Trần Vũ mua cho mẹ đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận