Thần Hào: Ta 18 Tuổi Cùng Nàng Tại Khách Sạn Vượt Qua

Chương 201: Hiểu chuyện đồ trang điểm cửa hàng trưởng Nhan Tuyết (cầu toàn đặt trước ).

**Chương 201: Nhan Tuyết, trưởng cửa hàng đồ trang điểm hiểu chuyện (cầu toàn đặt trước)**
"Được rồi, Trần tiên sinh, năm phút nữa sẽ có câu trả lời chắc chắn cho ngài."
"Ân, không vội, chỉ cần xác nhận có là được, nếu cửa hàng của cô không có... Giúp ta điều một cái, ta chỉ cần một cái là đủ."
"Vâng, được ạ."
Sau khi Trần Vũ cúp điện thoại, quản lý Vương nhìn mọi người trước mặt rồi lên tiếng:
"Tiểu Hồ đi tìm xem có đồng hồ nữ màu xanh lông vũ không, Trần tiên sinh muốn một cái, nếu không có thì đi chi nhánh khác điều một cái về."
"Vâng, quản lý Vương."
"Những người còn lại tan tầm được rồi thì tan tầm đi, khách hàng này là của Tiểu Hồ, không phải không cho mọi người cơ hội."
Hắn quá hiểu tâm tư của đám người này, đã vào làm ở cửa hàng Patek Philippe thì ai mà không muốn "khách hàng có tiền" chứ. Trần Vũ mặc dù vừa bắt đầu đã tiêu hai ngàn vạn, nhưng khó tránh khỏi việc chỉ tiêu dùng một lần duy nhất.
Nhưng bây giờ đối phương lại đến, nên bọn họ chắc chắn sẽ tìm cách tiếp cận đối phương. Để phòng ngừa cạnh tranh ác ý... quấy rầy đến cuộc sống của Trần Vũ, và cả việc đối phương vì chuyện này mà bất mãn với quản lý, dẫn đến ảnh hưởng làm hắn đổi sang cửa hàng khu vực khác, hắn nhất định phải đứng ra lên tiếng.
"Chúng tôi biết, quản lý Vương."
"Quản lý Vương, chúng tôi không phải loại người đó."
"Đúng vậy, lão Hồ tìm được khách này là dựa vào bản lĩnh, chúng tôi làm gì có khả năng cướp."
Mọi người đều lần lượt bày tỏ mình không phải loại người đó, nhưng dù sao lão Vương cũng đã trải đời nhiều năm... tự nhiên phân biệt được lời nói thật giả, không nói thêm gì, phất tay cho bọn họ tản ra.
Phía bên kia Trần Vũ sau khi cúp điện thoại thì đi đến cửa hàng Gucci do Nhan Tuyết phụ trách.
Lúc này tiệm cũng chuẩn bị chỉnh đốn để tan làm, Nhan Tuyết đang đứng trước quầy thu ngân kiểm kê sổ sách.
"Trần Vũ ca ca... Sao anh lại tới đây."
"Đến mua chút quà, em lấy giúp ta một bộ hộp quà, vẫn là theo cấu hình lần trước... Những người còn lại tan làm rồi à?"
"Ân, vậy Trần Vũ ca ca anh ngồi trước đi, em đi lấy cho anh."
Mặc dù rất cao hứng khi Trần Vũ đột nhiên đến, nhưng Nhan Tuyết nghe thấy đối phương muốn một hộp quà, cũng trực tiếp bày tỏ muốn có chút thời gian để tự mình chỉnh trang.
"Được, em cứ từ từ lấy, không cần tiếp đãi ta."
"Ai nha... Trần Vũ ca ca. Ân..."
"Em cứ làm việc của em đi, không cần vội, ta chỉ là cảm thấy Tiểu Trần có chút khó chịu."
"Đáng ghét, Trần Vũ ca ca."
Nói thì nói thế nhưng Nhan Tuyết vẫn ngoan ngoãn cầm lấy điều khiển từ xa để trên bàn, đóng cửa tự động lại.
Sau đó đỡ kệ hàng, cắn môi, không muốn ầm ĩ ảnh hưởng đến Trần Vũ nghỉ ngơi, mà tay của chính mình thì luồn vào bên trong kệ hàng lấy ra hộp quà đồ trang điểm mà mình muốn chuẩn bị cho đối phương.
"Toàn bộ đều ở đây phải không?"
"Ừm... Ân a... Trần Vũ ca ca."
"Thể lực có chút kém, phải rèn luyện nhiều hơn, nhắc mới nhớ, ta vừa làm rách bộ đồng phục OL mà ta rất thích của em rồi, phải cho em chút tiền tiêu vặt mới được... Lần sau chuẩn bị thêm hai bộ nữa, biết không?"
"Biết rồi, Trần Vũ ca ca, lần sau em mặc tất đen trắng loại thay đổi dần... Anh có thích không?"
Nhan Tuyết tựa vào vai Trần Vũ, đôi gò má ửng hồng nói.
"Thích, bất quá... Ta không thích đơn điệu, mua nhiều một chút, màu sắc khác nhau cũng được, ta thích loại tươi sáng một chút."
"Em biết rồi."
"Tốt, tiền đã chuyển cho em, lát nữa em tự mình cầm năm vạn ra nộp vào quỹ của cửa hàng, đỡ cho công ty nói em tặng một bộ đồ trang điểm giá trị mấy vạn... Đúng rồi, nhớ xóa bỏ nếu có giám sát."
Trần Vũ xem thông tin chuyển khoản thành công, còn có tin nhắn trừ tiền của thẻ ngân hàng, không để ý tắt điện thoại nhìn đối phương nói.
"Biết rồi Trần Vũ ca ca, tạm biệt."
"Tạm biệt."
Xách theo hộp quà đi ra khỏi cửa hàng, sau đó cửa tự động đóng lại, chủ yếu là Nhan Tuyết muốn đi thay bộ đồng phục.
« Trần Vũ: "Trần Vũ chuyển khoản cho Nhan Tuyết 266666 nhân dân tệ" »
Nhìn số tiền Trần Vũ chuyển khoản đến, Nhan Tuyết trong lòng cũng rất vui vẻ.
Sau đó lấy điện thoại ra quét 5 vạn nhân dân tệ cho quầy, rồi cầm bộ đồng phục bị hỏng đi phòng thay đồ để thay.
Bên kia Trần Vũ nhìn thấy "Lão Hồ" gửi tin nhắn hỏi làm sao đưa khối "Màu xanh lông vũ" này đến đâu.
« Trần Vũ: Địa chỉ giao hàng: Hoa Hồng Viên, tòa C 1101, người nhận: Khương Thấm, giúp ta chuẩn bị một hộp quà đẹp mắt rồi đưa qua. »
« Trần Vũ: "Trần Vũ chuyển khoản cho Lão Hồ 90 vạn" »
« Trần Vũ: Còn lại coi như tiền boa, không cần nói với cửa hàng của anh, dù sao chiếc đồng hồ này trừ đi bao nhiêu thì số tiền còn lại chính là cho anh, sau đó anh giúp ta mang đến đó là được »
Lão Hồ cố nén kích động, sau đó gõ chữ gửi đi.
« Lão Hồ: Trần tiên sinh, cảm ơn ngài đã boa, chiếc đồng hồ này tôi sẽ lập tức chọn một hộp quà thích hợp nhất cho Khương nữ sĩ, sau khi đóng gói xong tôi sẽ tự tay đưa đến cho Khương nữ sĩ. »
« Trần Vũ: Ân, đi đi. »
Không hề biết Lão Hồ đang kích động, là bởi vì số tiền boa mình cho đối phương mấy vạn nhân dân tệ, dù sao hắn chỉ là đưa số lẻ trong một mà thôi... Một tay đặt lên tay lái sau đó khởi động xe rời đi, hướng đến vị trí định vị mà Trần Ngữ Tuyết đã gửi mà đi.
Một nhà hàng ở Thượng Hải, Tĩnh An Tự tên là 9898 tươi phòng ăn, liếc nhìn cửa ra vào chiếc Lao Vụt E, vừa định dừng ở bên cạnh xe mình đã mua, kết quả bảo an cửa ra vào lại đem tấm bảng cấm đỗ xe đi chỗ khác, phất tay ra hiệu Trần Vũ dừng xe ở vị trí này.
Trần Vũ thấy thế cũng không làm phật ý đối phương, dừng xe ở chỗ mà đối phương vừa dời bảng hướng dẫn đi.
"Tiên sinh, hoan nghênh quang lâm tươi tiệc lễ, chúc ngài dùng bữa vui vẻ."
"Rất hiểu chuyện, trên tay ta không có tiền mặt, cho ta mã QR đi."
"Tiên sinh, đây là trách nhiệm của tôi, ngài không cần khách khí như vậy, huống hồ xe của ngài xem ra rất đắt, nếu là đặt ở bên kia bị đụng phải thì chúng tôi sẽ rất khó xử."
"Thượng Hải này nhiều người có tiền như vậy, lui tới người có tiền lái Rolls-Royce không phải rất nhiều sao?"
"Ha ha, Trần tiên sinh mặc dù tôi không hiểu về xe, nhưng biển số xe của ngài thực sự quá mức chói mắt."
"Vậy sao, vậy đưa mã QR cho ta đi, giúp ta trông xe cẩn thận."
"Cảm ơn tiên sinh."
"Chuyển khoản 1000 nhân dân tệ" "Xe trông coi cẩn thận."
"Tiên sinh xin đi thong thả, cứ việc uống rượu, nếu cần tài xế, tôi có thể phục vụ ngài."
Trần Vũ xua tay đi vào bên trong phòng ăn.
Cửa ra vào bảo an nhìn xem tới sổ một nghìn đồng, còn có nhìn xem Trần Vũ chiếc xe này biển số xe, không để ý đồng sự ghen tị thì thầm nói.
"Thượng Hải B·CY888 loại này biển số xe còn không phải người có tiền, ai là người có tiền a, còn tốt 3. 7 ta hành động nhanh... Không phải vậy cái này một ngàn khối xác định còn không biết là ai."
Đại Thông Minh bảo an có thể là khá cơ trí, hắn tự nhiên biết Thượng Hải không thiếu người có tiền, nhưng người có tiền không nhất định xa hoa, ngay cả biển số xe cũng không làm một chút gì đặc biệt, nhất định không có quá mức "Hào khí". Nhưng người có biển số xe tốt như vậy, hắn liền biết đối phương là người không tiếc tiền.
Không phải vậy hắn làm gì làm đắt như vậy biển số xe?
Đắc ý, hắn đứng tại bên cạnh xe, sau đó liếc nhìn xe hình như có chút bẩn, liếc nhìn một ngàn khối, trực tiếp đi lấy khăn lau cho đối phương lau một cái, vệ sinh cho tốt, đến lúc đó lão bản cao hứng có thể sẽ còn cho hắn thêm tiền tiêu vặt nữa.
【ps: Ngủ ngon, tối nay sợ trời tối, ngày mai quá bận rộn không rảnh viết, cho nên tranh thủ viết ra, tóm gọn lại. Buồn ngủ quá, đi ngủ sớm một chút a, các vị đại ca, các đại ca có thể tự vào khu bình luận ghim trên đầu xem qua. 】
Bạn cần đăng nhập để bình luận