Thần Hào: Ta 18 Tuổi Cùng Nàng Tại Khách Sạn Vượt Qua

Chương 120: Ta là Hà Tiêu Tình Hà Tiêu Vũ mụ mụ! (cầu toàn đặt trước ).

**Chương 120: Ta là Hà Tiêu Tình, mẹ của Hà Tiêu Vũ! (Cầu toàn bộ đặt trước)**
"Trời tối rồi, mấy giờ rồi..."
"Không biết... Lão Trần, tóc ngươi ép vào ta rồi, mau tránh ra, ta muốn đi ngủ."
Nghe nữ hài nói, Trần Vũ cũng chỉ đành giúp đối phương đổi một tư thế, sau đó tùy ý để nữ hài gối lên cánh tay hắn tiếp tục yên tĩnh chìm vào giấc ngủ. Còn hắn thì một lần nữa nhìn lên màn sáng hệ thống đã lâu không xem.
"Mở thông tin cá nhân của ta."
« Cuộc sống hằng ngày ngợp trong vàng son »
« Kí chủ: Trần Vũ »
« Cấp bậc hiện tại: 3 »
« Giá trị tiêu phí: ** nguyên / 1 ức »
« Mỗi giây sống trên đời này tăng thêm: 5 nguyên »
« Hạn mức hệ thống: 1—52640 nguyên »
« Hạn mức hiện có: ** nguyên (tiền dự bị của phú bà 1 ức) »
Nhìn xem đến bây giờ chính mình cũng mới tiêu phí chừng một ngàn vạn, Trần Vũ bắt đầu vận chuyển suy nghĩ.
Ngày mai phải đi tìm "Khương Thấm" làm người đại diện công ty, chuẩn bị công ty cho tốt, sau đó xem có thể kích hoạt công năng của hệ thống hay không, phải biết đến bây giờ còn chưa thỏa mãn điều kiện kích hoạt.
Như vậy yêu cầu của đối phương khẳng định là chính mình phải có công ty hợp pháp hợp lệ, còn có các loại chứng minh cũng muốn toàn bộ nắm giữ... Như vậy công ty của hắn mới được tính là hợp pháp hóa, đối phương mới có thể kích hoạt công năng này.
Tiếp theo là công ty truyền thông... Cũng muốn quy hoạch một chút, xem có thể trực tiếp tìm mục tiêu thích hợp trên "Douyin" hay không, sau đó gửi cho đối phương một thứ tương tự "Thư mời", kéo vào Vô Ưu truyền thông.
Tốt nhất là tìm một chút nữ hài có thể bồi dưỡng, có cá tính, đặc điểm riêng... Đến mức đối phương nếu nổi tiếng rồi trở mặt không quen biết?
Trần Vũ chỉ cần có hợp đồng pháp chế khống chế các nàng là được, cho nên đây không phải chuyện hắn quan tâm, dù sao đến lúc đó hắn cũng định tìm người quản lý chuyên nghiệp, hoặc là... Để Trần Ngữ Tuyết làm chuyện này.
Bởi vì đối phương có lẽ là sinh viên chuyên nghiệp "Hệ quản lý".
Đặt tay lên "quả táo" của Hà Tiêu Tình suy nghĩ, Trần Vũ lộ ra mười phần "thông minh lanh lợi".
"Đáng ghét... Đau quá, ngươi nhẹ tay chút, ngươi không ngủ được thì đi ra ngoài cho ta!"
Bị Trần Vũ nhào nặn có cảm giác đau, nữ hài đành chịu cưỡng ép mở mắt ra, sau đó quát lớn bảo Trần Vũ mau đi.
"Được được được, ta sai rồi ta sai rồi, ta dỗ dành ngươi ngủ rồi sẽ đi ra, ngoan, ngủ ngon."
Trần Vũ cũng chỉ đành đóng màn sáng hệ thống lại, dỗ dành Hà Tiêu Tình.
Rất nhanh đối phương lại lần nữa yên tĩnh đi ngủ, mà Trần Vũ cũng không dám quấy rầy đối phương.
Cầm cái gối đặt ở dưới "đầu nhỏ" của đối phương, Trần Vũ liền rời khỏi giường. Nhìn quần áo có mùi rượu... Trần Vũ trực tiếp trần trụi thân thể đi ra ngoài.
"A.... . A.. A.. A... . Tiểu... Tiểu Trần, sao ngươi lại trần trụi thân thể!"
Lúc đầu muốn xuống tìm tiểu nữ nhi trò chuyện đôi câu, Lâm Vũ Tình nhìn Trần Vũ mở cửa đi ra... Lập tức che mắt hoảng sợ nói. Nếu nhìn kỹ, đối phương che một chút cũng không nghiêm, thậm chí còn chính giữa lưu lại một lỗ...
"Hiện tại tình huống này có chút phức tạp, một hồi lại giải thích với dì... Hiện tại ta muốn đi tắm trước, Tiêu Tình đang ngủ rồi... Dì phiền phức dì nhường một chút."
"Được..."
Nhìn cánh cửa phòng đóng lại, Lâm Vũ Tình bước nhỏ đi vào phòng của Hà Tiêu Tình...
Nhìn Hà Tiêu Tình đang yên tĩnh ngủ, Lâm Vũ Tình cảm thấy tiểu nữ nhi của mình cũng rất vất vả, không phải vậy làm sao sẽ để Trần Vũ tiếp xúc cùng Hà Tiêu Vũ. Bất quá cũng phải... Loại "quái vật" kia không phải nàng Hà Tiêu Tình một người liền có thể ngăn cản, cho dù nàng cảm thấy thêm Hà Tiêu Vũ đều không nhất định có thể ngăn cản nổi... Cảm thụ được thân thể "cảm giác chua xót", Lâm Vũ Tình tựa như làm ra quyết định gì... Đem cửa phòng Hà Tiêu Tình đóng lại còn khóa trái...
"Đáng ghét... Tiểu Trần đại phôi đản... Vừa gặp mặt liền dùng đồ vật dọa người như vậy làm ta sợ... Ngươi có thật coi ta là mụ mụ của Tiêu Tình không, thật là tiểu tử đáng ghét!" Chuyện phát sinh trong phòng, Trần Vũ không hề biết, thậm chí không hề biết quần áo của mình bị Lâm Vũ Tình làm hư cần phải mua lại.
Đơn giản tắm rửa, mặc quần đùi cùng áo ngắn tay ra khỏi phòng, nhìn cửa phòng Hà Tiêu Tình đóng chặt, hắn cũng cho rằng hai mẹ con đang nói thầm nên mới đóng lại, cũng không để ý nhiều.
Nếu hắn đặt lỗ tai ở khe cửa, có lẽ còn có thể nghe được "bất ngờ vui mừng" gì đó, đáng tiếc Trần Vũ không phải loại người như vậy.
Đi tới phòng khách, nhìn Hà Tiêu Vũ đang bận rộn trong phòng bếp, Trần Vũ cũng đi vào phòng bếp chuẩn bị hỗ trợ.
"Ngươi không được vào phòng bếp, ngươi đi vào ta sẽ càng bận rộn hơn..."
Nhìn Trần Vũ lại muốn đi vào làm chuyện xấu, Hà Tiêu Vũ nhìn gương mặt đối phương nói.
"Có thể là ta rất muốn giúp Tiểu Vũ tỷ cùng nhau nấu cơm, thuận tiện học tập một chút làm thế nào nấu cơm, đến lúc đó có cơ hội cũng làm chút đồ ăn ngon cho Tiểu Vũ tỷ ăn."
Trần Vũ nhìn đối phương trực tiếp như vậy, cũng không nghe theo mà lại gần nói nghiêm túc.
"Vậy... Vậy ngươi không được làm chuyện xấu, không được tùy tiện đụng tay của ta..."
"Có thể là ta sợ tay nhỏ của ngươi bị dầu bắn, cho nên giúp ngươi ngăn một chút không được sao?"
. . .
"Không được... Còn có ta mở lửa rất nhỏ, sẽ không bị dầu bắn đến."
Nghe đối phương lại muốn làm chuyện xấu, Hà Tiêu Vũ cho đối phương một ánh mắt xem thường.
. Vậy ta chỉ có thể ở bên cạnh hiệp trợ Tiểu Vũ tỷ ngươi."
BBBBBBBE cũng không biết có phải Trần Vũ diễn xuất quá tốt, hay là Hà Tiêu Vũ cuối cùng mềm lòng, mím môi sau đó mở miệng nói.
"Vậy ngươi không làm chuyện xấu... Ta có thể cùng ngươi nấu cơm..."
"Ta cam đoan ta sẽ không làm chuyện xấu, Tiểu Vũ tỷ!"
"Vậy... Ngươi đến gần một chút, ta làm sao thêm gia vị ngươi tự xem, còn có đây là muối... Đây là bột ngọt... Đây là dấm..."
"Thật là dễ nhìn."
Trần Vũ nhìn cô gái này cũng không khỏi cảm khái nói, không chỉ mặt đẹp, tâm địa cũng mười phần thiện lương.
"Cái gì? Ngươi đừng nhìn ta... Phải nhìn gia vị... Cứ như vậy ta không dạy ngươi nữa."
Nhìn nhiệt tình trong ánh mắt nam hài... Nữ hài lộ ra có chút thẹn thùng, sau đó nhớ tới ước định vừa nãy, lúc này mới nói nghiêm túc.
"Được được được, Tiểu Vũ tỷ ta học thật tốt."
Mặc dù Trần Vũ là nghĩ muốn làm phụ tá cho đối phương... Nhưng bởi vì vụng về, cộng thêm phối hợp không đúng chỗ. Hà Tiêu Vũ trực tiếp đuổi đối phương ra.
"Mau đi ra, thật là, suýt chút nữa cho nhầm đường trắng và muối, ngươi đồ đần này!"
"Ai... Có thể ta thật sự không cố ý, ngươi xem, đường trắng cũng là màu trắng, muối cũng là màu trắng, theo bản năng nhìn qua đều cho rằng đây là huynh đệ."
"Ngươi đây là nói bậy... Mau đi ra không nên quấy rầy ta, ta còn hai món nữa liền làm xong, ngươi thật sự không có chuyện gì làm thì lên ghế sô pha nghỉ ngơi đi."
"Vậy được rồi... Bất quá trước khi đi, Tiểu Vũ tỷ, ngươi tắt lửa trước, ta nói với ngươi một bí mật."
Vì phòng ngừa đồ ăn bị dính, Trần Vũ cũng không thích ăn đồ ăn dính, đầu tiên là bảo đối phương tắt lửa, sau đó gọi nàng quay đầu lại nhìn hắn.
"Làm sao vậy, ngươi muốn nói gì?"
"Ngô ngô ngô... Lăn lộn... Ngô ngô..."
【ps: Chào buổi tối chào buổi tối nha, các vị nhớ ăn cơm chiều, sau đó ta muốn tiếp tục đi gõ chữ... Bái bai bái bai! »
« Cuối cùng mọi người đừng quên đặt trước toàn bộ, sau đó có người tìm tới số phòng nha... Số phòng ở chương 72... Không thấy tóm tắt cũng ở trong đó nha. Lớn ».
Bạn cần đăng nhập để bình luận