Thần Hào: Ta 18 Tuổi Cùng Nàng Tại Khách Sạn Vượt Qua

Chương 268: So với mở máy bay lớn ta càng thích phát triển an toàn máy bay (cầu toàn đặt trước ).

**Chương 268: So với lái máy bay lớn, ta càng thích phát triển an toàn máy bay (Cầu toàn đặt trước)**
Trần Vũ nói khiến đám lão gia tử bọn họ phải nhìn hắn bằng con mắt khác.
Hiện tại, người ta thấy tiền bồi thường đều sợ hãi, chứ đừng nói đến việc ném tiền vào cái "hố" không thấy đáy này. Mà Trần Vũ ngược lại mới tốt, còn muốn tiếp tục ném tiền vào. Còn việc quốc gia không hỗ trợ cho ngành nghề này ư?
Chỉ có thể nói là bị "âm mưu" làm cho nhiều, nên bọn họ hiện tại cũng rất cẩn thận, cho dù Lâm Thiếu Hoa có đứng ra đảm bảo cho Trần Vũ, cũng không nhất định có thể lấy được bao nhiêu hạn ngạch.
"Cứ làm tốt đi, chuyện này nếu có khởi sắc, ta sẽ đảm bảo cho cậu. Đồng thời, cậu muốn nhân tài, những thứ này đều không thành vấn đề."
Khương Chiến lúc này cũng mở miệng, đối với Trần Vũ, hắn rất hài lòng. Duy chỉ có điều không hài lòng là tiểu tử này quá mức đa tình, còn lại thì đều tốt.
Không những vậy, tiểu tử này còn hiểu chuyện, kiếm tiền cũng không có chút lòng tham nào. Thậm chí còn nguyện ý dẫn dắt mọi người cùng nhau kiếm tiền, thêm vào trải qua sự tình lần trước, hắn đối với Trần Vũ cũng có hảo cảm.
Bằng không thì cũng sẽ không tùy ý để Khương Thấm cùng đối phương quấn quýt bên nhau.
Mặc dù rất muốn Khương Thấm không qua lại cùng Trần Vũ, thậm chí còn nói với cô bé rằng ở cùng hắn sẽ không có kết quả tốt đẹp gì. Nhưng hắn lại không cách nào phản bác lại lời cháu gái nói với hắn.
"Thay vì tìm một tên cặn bã không ra gì, hoặc là dựa dẫm vào gia đình giàu có công tử ca, không bằng người trước mắt này. Ít nhất hắn đối với ta là thật lòng, đồng thời cũng là chân tâm vì ngoại hình của ta, còn đối xử tốt với ta."
Không hiểu vì sao ánh mắt Khương Chiến lại kỳ quái như vậy, nhưng Trần Vũ nhìn đối phương rồi nói.
"Ta đã biết, cảm ơn Khương gia gia."
"Đi thôi, máy bay chở chúng ta tới rồi."
Mở ra nhìn xem máy bay riêng, bởi vì lần này bọn họ đi bằng đường biển. Cho nên lát nữa còn phải đi đón mấy vị khách nhân mà đối phương mời. Nhìn xuống những nhân viên bảo vệ, còn có ba chiếc trực thăng ở phía sau chưa đáp xuống, Trần Vũ cảm thấy bọn họ có phải hơi phô trương quá không? Thứ đồ chơi này nhìn qua liền không thích hợp để đi.
Nhưng nhìn thấy Khai Chiến cùng Khương Chiến cũng muốn đi theo, vậy thì không sao. Hai lão gia tử này rất đáng giá. Một đoàn người đi đến chiếc trực thăng này, dưới sự bảo vệ của những chiếc trực thăng còn lại, bay thẳng đến một nơi đã định trước.
Không để ý đến nhân viên đặc chủng đối diện, Trần Vũ tựa lưng vào ghế, ánh mắt đánh giá xung quanh, lộ ra vẻ hiếu kỳ.
"Tiểu tử chưa từng ngồi trực thăng à?"
"Rất ít, ta rất sợ tai nạn trên không, cơ bản ra ngoài đều là đi đường sắt cao tốc."
"Vậy sao... Vậy cậu có muốn lái máy bay lớn không?"
Khương Chiến tựa như nghĩ đến điều gì đó, nhìn đối phương vừa cười vừa nói.
"Không hứng thú, tương lai có tiền nhàn rỗi, trực tiếp làm một chiếc máy bay tư nhân, kêu người khác lái là được rồi... Tự mình lái chẳng phải chịu tội sao, còn phải thi cử các loại."
Trần Vũ không cần nghĩ ngợi, trực tiếp cự tuyệt, hắn không phải là loại người thích làm việc tốn công vô ích.
Mặc dù lái máy bay rất thoải mái, nhưng vẫn là ngồi máy bay thoải mái hơn.
"Lái máy bay chiến đấu cũng không có hứng thú sao?"
Nghe tiểu tử này nói những lời không có chí khí, Khương Chiến nhìn hắn, khuôn mặt nghiêm túc.
"Loại gì, có khả năng ẩn hình không?"
"Cút đi. Thứ đồ chơi đó là cậu có thể lái sao, mà cho dù có loại máy bay này, cũng không thể để cậu lái."
Nghe Trần Vũ nói, Khương Chiến trực tiếp ném cho một ánh mắt xem thường, tiểu tử này thật đúng là dám nghĩ.
"Vậy thì thôi... Còn nữa, ta là thương nhân, ai lại là lão đầu tử chứ... Đừng có suốt ngày dụ dỗ ta vào quân đội, mục tiêu của ta có thể là thị trường chứng khoán tương lai. Tính toán của ta có thể là đối đầu với đám cá mập quốc tế kia, mỗi lần ra tay ít nhất phải kiếm được mấy vạn tỷ, mà không phải mỗi lần cùng các người tranh cãi, hoặc là đánh trận giả thị uy, mục tiêu của ta. Có thể là để quốc gia bọn họ trực tiếp thụt lùi ba mươi năm."
Mục tiêu của Trần Vũ có thể rất lớn lao... Nhưng mục tiêu này muốn thực hiện được rất khó khăn.
Cho nên mới cần một "căn cứ tình báo" khổng lồ, chỉ cần làm được bước này... Những bước tiếp theo cũng sẽ rất dễ dàng.
"Tiểu tử nhà ngươi... Thật đúng là dám nghĩ, Trương lão đầu, chúng ta bây giờ có đủ năng lực để khiến một quốc gia thụt lùi ba mươi năm không?"
"Còn phải xem là quốc gia nào, nếu như giống P quốc, có Liên Hợp Quốc thì rất phiền phức. Dù sao quốc gia đó ra mặt, những quốc gia khác cũng phải theo, rất phiền phức."
Nghe Trần Vũ nói, Khai Chiến cũng nghĩ đến chính mình đã từng... Đã từng chính mình cũng có giấc mộng này.
Nhưng... Đây vĩnh viễn chỉ là mộng tưởng, nhưng bây giờ, giấc mộng này hắn lại kỳ quái nhìn thấy ở Trần Vũ.
Hắn nhìn thấy một con sói đang chậm rãi phát triển, chậm rãi chờ đợi, hắn cảm giác Trần Vũ tương lai hình như thật sự có thể làm được.
Mặc dù đây chỉ là cảm giác của hắn, nhưng hắn lại hi vọng đối phương có thể làm được. Bởi vì hắn không làm lính, lý do cũng giống như hắn.
"Nghe thấy chưa, chuyên gia phát biểu... Tiểu tử, lần trước cậu chỉ là đánh đấm nhỏ lẻ."
"Đúng vậy... Cho nên ta vẫn chưa đủ ác... Nếu như ta đủ hung ác, ta trực tiếp làm cái tiêu chuẩn gấp trăm lần, sau đó tại thị trường quốc tế hung hăng kéo xuống một cánh cửa. Vào ngày đầu tiên ném mồi lửa, trước đó đập tan cái thị trường chứng khoán này... Ta dự đoán là quốc gia chúng ta sẽ có thêm gấp đôi số người nhảy lầu, mặc dù những quốc gia khác số người c·h·ế·t còn nhiều hơn... Nhưng ta vẫn chưa đủ tàn nhẫn."
Trần Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ... Khẽ thở dài. Hắn không đủ tàn nhẫn, hắn vẫn còn mềm lòng... Nếu đủ hung ác, trực tiếp kéo xuống cánh cửa này thật sự không khó. Nhưng vì an toàn, lại không muốn thấy... Hắn lựa chọn không tăng gấp bội, nếu như làm cái tiêu chuẩn gấp trăm lần... Như vậy cần phải c·h·ế·t bao nhiêu người mới được.
Nghe Trần Vũ nói, Khai Chiến cũng ảo tưởng, nếu như khi đó là mình, "Tiểu tử, cậu đã gián tiếp cứu vớt rất nhiều người."
"Có lẽ vậy, nhưng ta không thích hợp làm sói thương... Nhược Thi tỷ nói ta giống như nho thương... Kỳ thật ta chẳng là gì cả, ta cũng muốn kiếm tiền... Nhưng ta là có mục đích kiếm tiền, kiếm tiền với điều kiện tiên quyết là phải đảm bảo an toàn, đảm bảo năng lực của bản thân. Nếu những điều này không làm được, kiếm nhiều tiền cũng vô dụng, ngược lại... Quá nhiều tiền sẽ cản trở bước chân ta."
Nghe Trần Vũ nói, các thành viên đội đặc chủng đối diện đều tò mò nhìn Trần Vũ.
Lúc đầu còn tưởng rằng người có tuổi đời nhỏ như vậy là đến tham gia náo nhiệt. Kết quả mới phát hiện ra, đây cũng là nhân vật rất lợi hại.
Bọn họ đều biết ba vị lão giả trên máy bay này có thân phận gì... Nhưng không ngờ đối phương lại có thể giao lưu, đối đáp qua lại với đám lão giả này. Máy bay đi tới một bến cảng... Bến cảng lúc này cũng đã sớm bị phong tỏa.
Trần Vũ đi bên cạnh Lâm Thiếu Hoa xuống, một đoàn người nhìn những người mặc quân phục màu xanh.
"Lão Chung. Người của ta, ngươi cũng muốn kiểm tra cái gì, tranh thủ thời gian để cho người đem tài liệu toàn bộ chất lên xe, lát nữa có chuyện gì ta tìm ngươi!"
Nhìn một lão giả mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn, Khai Chiến mở miệng hô.
Đây là người phụ trách hải quân Thượng Hải lần trước đến họp... Cũng là người có chức vụ cao nhất.
"Lão tử đến xem không được sao... Bất quá được, những tài liệu này đều là hàng cao cấp... Tốn bao nhiêu tiền, lão Trương."
【ps: Buổi trưa tốt lành, buổi trưa tốt lành... Cố gắng gõ chữ, cố gắng đổi mới... Đến, thừa dịp thân thể còn khỏe một chút, viết nhiều một chút, không thôi thì sẽ lại thực sự muốn nợ chương... Cuối cùng, toàn bộ các vị đại ca tự mình vào khu bình luận ghim ở trên đầu mà xem tóm tắt chưa đầy đủ nhé. 】
Bạn cần đăng nhập để bình luận