Thần Hào: Ta 18 Tuổi Cùng Nàng Tại Khách Sạn Vượt Qua

Chương 348: Ngươi có thể đem ta coi như là ba nàng (cầu toàn đặt trước ).

Chương 348: Ngươi có thể coi ta là ba của nàng (cầu đặt mua toàn bộ).
Thời gian trôi đến ngày hôm sau.
Hôm nay, Trần Vũ bị gọi dậy từ sớm. Nguyên nhân chủ yếu là do con gái nuôi của hắn, Nhan Khả Khả, gặp vấn đề trong học tập. Nhìn hai cha con ngáp lên ngáp xuống, Nhan Ngọc Hoàn bất đắc dĩ xoa trán.
Cũng may chính mình đã đến khu dân cư Dương Quang, tá túc một đêm ở tầng 9. Nếu không thì đừng nói đến chuyện Trần Vũ đưa Nhan Khả Khả đến lớp. Nàng nghi ngờ rằng đến khi bọn họ tỉnh ngủ, có lẽ buổi học sáng đã kết thúc rồi.
"Được rồi. Tất cả mau ăn cơm đi, đừng ngáp nữa. Tối hôm qua đã bảo đi ngủ sớm mà không nghe."
"Tại chơi vui quá nên chúng ta không thể tự kiềm chế. Chuyện này không thể trách chúng ta được."
Trần Vũ nói rằng tối hôm qua chơi trò chơi rất vui, không những vậy mà còn có Nhan Khả Khả hành hạ người khác nữa.
"Ngươi cũng nhanh ăn rồi đưa Khả Khả đến trường trước đi."
"Được, được, được."
"Chúng ta đi thôi Khả Khả. Đến trường thôi."
Nhìn bé Loli mặc đồng phục trước mặt, Trần Vũ nở nụ cười, nắm tay cô bé nói.
"Ừm ừm. Ba ba xuất phát, gogo!"
Nhan Khả Khả cũng rất vui khi được ba đưa đến trường, cùng ba rời khỏi phòng. Sau đó, cô bé vui vẻ nhún nhảy. Nhìn hai người đi vào thang máy, Nhan Ngọc Hoàn đứng ở cửa ra vào hi vọng Nhan Khả Khả có thể đến trường bình thường.
Để không phải Trần Vũ đột nhiên lại rủ đi chơi. Như vậy, mình sẽ không có cách nào dạy dỗ cô bé được. Dù sao có Trần Vũ bảo vệ, bây giờ nàng rất ít khi dạy dỗ Nhan Khả Khả.
Không hề hay biết tâm tư của vị Mỹ Phụ Nhân nào đó, Trần Vũ đưa Nhan Khả Khả lên xe. Sau đó, hắn liếc nhìn định vị mà Nhan Ngọc Hoàn gửi đến, rồi khởi động xe, hướng về trường tiểu học của cô bé mà đi.
"Ở trường có ai bắt nạt con không? Nếu có thì lát nữa ba ba sẽ cùng con đi vào một chuyến."
"Không có, mọi người ở trường rất tốt. Chỉ là quá ngây thơ, Khả Khả không thích chơi với họ lắm."
Nhan Khả Khả lắc đầu, nói rằng không bị ai bắt nạt. Hơn nữa, học sinh trong trường này đều có tố chất rất tốt, lại thêm giáo viên rất có trách nhiệm, nên cơ bản sẽ không xảy ra tình huống này.
"Vậy thì tốt. Đến mức con nói họ ngây thơ, kỳ thật con cũng rất ngây thơ nên kết giao bạn bè lời nói cũng nên có. Cũng không thể để ba ba mụ mụ lo lắng, con xem các tỷ tỷ Tiêu Tình và Nhược Thi của con có phải đều là tiểu tỷ muội hay không. Cho nên, con có thể tìm bạn gái và xem con như tiểu thư muội, con hiểu ý ba ba không?‖"
Nghe Nhan Khả Khả phát biểu "đại nhân", Trần Vũ mỉm cười nói. Cô bé thật sự là nhỏ mà đã ranh ma rồi.
"Ra là vậy ạ, vậy thì Khả Khả cũng có nha. Khả Khả có Nha Nha, có Hương Hương. Chúng ta đều là tiểu tỷ muội."
"Vậy thì tốt, lát nữa ba ba đưa con vào trường."
"Dạ."
Đến "trường tiểu học tư nhân" mà cô bé đang học, nghe Nhan Ngọc Hoàn nói rằng học phí ở đây khoảng 50 vạn một năm. Vì vậy, an ninh và các thứ khác ở đây đều rất yên tâm.
Đồng thời, những người đến đây học đều thuộc loại không giàu thì sang.
Cho nên, sẽ không xảy ra chuyện mấy đứa trẻ hư bắt nạt người khác. Dù sao, một lớp có khoảng chín giáo viên, hơn nữa còn có sự phối hợp giữa bốn nam và năm nữ. Vậy thì làm sao có chuyện bắt nạt người khác được?
Nếu thật sự có chuyện đó xảy ra, thì danh tiếng của trường sẽ bị phá hủy.
Nhìn những chiếc xe sang trọng trước cổng trường, thậm chí có cả mấy chiếc Tiểu Kim Nhân. Bất quá, họ chủ yếu là tài xế lái những chiếc xe Ghost. Khác với chiếc Mị Ảnh được đặt làm riêng của Trần Vũ.
Dừng xe vào chỗ, không để ý đến những ánh mắt tò mò. Hắn đưa Nhan Khả Khả đi về phía cổng trường. Ở cổng trường, có khoảng mười hai giáo viên, đều là chủ nhiệm của các lớp.
"Khả Khả đến rồi. Hôm nay sao không phải là mụ mụ đưa đến?"
Một giáo viên trong đội ngũ nhìn thấy Nhan Khả Khả và Trần Vũ đi tới, đầu tiên là quan sát Trần Vũ, sau đó ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt ve tóc Nhan Khả Khả.
"Vì hôm nay ba ba có thời gian mà. Nên con kêu ba ba đưa con đi ạ."
"Vậy à. Vậy Khả Khả cùng Nha Nha và Hương Hương đến lớp cùng các tỷ tỷ có được không?"
"Được ạ. Ba ba tạm biệt, con đi học đây."
"Tạm biệt."
Nhìn Nhan Khả Khả chạy đi, cùng với những bé gái khác trong trường chào hỏi Nhan Khả Khả rồi tụ tập lại với nhau.
"Chào anh. Nhan tiên sinh. Tôi là Hà Khiết. Tôi có vài lời muốn nói. Tôi biết những người như các anh rất bận rộn, nhưng tôi hy vọng anh có thể dành nhiều thời gian hơn để chơi và ở bên con. Thời gian trẻ con lớn lên rất nhanh, nếu anh không chú ý, Khả Khả sẽ lớn thành một thiếu nữ mất. Đến lúc đó, nếu anh muốn bù đắp những gì mà cô bé chưa nhận thức được về ba, tôi nghĩ Nhan tiên sinh đã chậm rồi."
"Ở lớp, có ai nói với con bé những chuyện này không?"
"Không có, nhưng. Chắc chắn bọn trẻ sẽ bí mật nói chuyện với nhau, mặc dù chúng tôi thường nhắc nhở họ chú ý đến chuyện này. Nhưng anh cũng biết rằng bọn trẻ không che đậy và Nhan phu nhân luôn là người đưa con bé đến trường. Khó tránh khỏi sẽ có những lời nói không hay."
"Vậy à. Tôi hiểu rồi, tôi làm phiền cô rồi. Và tôi là cha nuôi của con bé, ba của con bé đã qua đời. Nhưng cô cũng có thể coi tôi như ba của con bé mà đối đãi. Nếu có phụ huynh nào vô đạo đức làm tổn thương tâm hồn con bé, xin cô hãy nói với tôi một tiếng. Tôi đảm bảo có thể khiến họ ngoan ngoãn biến thành quỷ nghèo."
Trần Vũ gật đầu, nói rằng mình hiểu. Sau đó, nhìn vào gương mặt của đối phương, hắn tự nhiên giải thích. Cuối cùng, vì sợ Nhan Khả Khả bị ức hiếp ở trường, hắn không quên nói với cô giáo một tiếng.
Câu nói uy h·i·ế·p cực kỳ khiến Hà Khiết im lặng.
"Tôi không đùa đâu. Bởi vì lúc cô vừa nói về việc bọn trẻ lén lút trao đổi chuyện này, tôi đã biết rằng một số người phụ nữ thật sự là rảnh rỗi không có việc gì làm, miệng không che đậy gì cả. Con nít thì không sao, nhưng dù tốt dù xấu, chúng vẫn là con của người khác, c·ã·i lại ba thối như vậy, cô nói xem có phải tôi nên biến họ thành quỷ nghèo không?"
Lời nói của Trần Vũ khiến những phụ nhân xung quanh đều nhìn lại. Giọng nói của hắn không hề nhỏ, thậm chí cả những chủ nhiệm lớp cũng nhìn Trần Vũ, không dám nói gì.
"Vị tiên sinh này. Xin ngài thứ lỗi vì trường Thiên Ca của chúng tôi dạy dỗ không tốt."
Một người đàn ông mặc tây trang nhìn Trần Vũ, áy náy nói.
"Sao lại thế được. Tôi cũng không dám nói những lời này, lát nữa những phụ huynh kia về nhà lại nói với con của mình. Ai nha Khả Khả nhà kia có một ông bố dượng mà dám chửi đổng ở cổng trường. Cô nói xem có buồn cười không."
"Ngài nói đùa rồi. Thân phận Trần Tổng đã như vậy, ai dám nói lung tung."
"Đúng vậy. Ai dám, nhưng vẫn có người dám. Hơn nữa, lá gan của họ còn lớn đến không tưởng."
【ps: Buổi trưa tốt lành. Các vị đại ca, có vấn đề gì hoặc muốn xem thêm, xin mời vào khu bình luận được ghim trên đầu trang.】
Bạn cần đăng nhập để bình luận