Thần Hào: Ta 18 Tuổi Cùng Nàng Tại Khách Sạn Vượt Qua

Chương 210: Tô Vũ Mặc cùng Trần Mộng Dao Đế đô đại ma đều lớn hai tỷ muội (cầu toàn đặt trước ).

Chương 210: Tô Vũ Mặc và Trần Mộng Dao, hai tỷ muội ma nữ lớn của Đế Đô (cầu toàn đặt trước).
Trương Hạo Thiên và đám người kia bị một câu của Tô Vũ Mặc đuổi đi. Mà Trương Hạo Thiên lúc này đâu còn dáng vẻ đắc ý vừa nãy, thậm chí không cần Trần Vũ đả kích, đối phương lúc này đã sợ đến ngoan ngoãn, đi theo các bạn học còn lại vào khách sạn.
Cửa ra vào chỉ còn lại Trần Mộng Dao và Tô Vũ Mặc, hai người ở cửa trao đổi.
"Vũ Mặc, ngươi tìm Trần Vũ làm cái gì?"
"Tìm hắn trò chuyện hai câu, huống hồ ngươi, tiểu nha đầu này không phải thích người ta sao, còn tưởng ta nhìn không ra?"
"Đáng ghét. Ta mới không có."
Trần Mộng Dao rất muốn phản bác câu nói này, nhưng lại không biết giải thích thế nào. Nàng đối với Trần Vũ, "tình cảm" đúng là có. Nhưng nàng lại cảm thấy không được, bởi vì hiện tại hai người còn nhỏ, đối phương vẫn chưa thể chống đỡ được chính mình, cùng trụ cột của hắn, năng lực sinh hoạt.
Không phải nàng thực dụng, mà là nàng biết thế giới này không có tiền là tuyệt đối không thể, nếu như chính mình thật sự lựa chọn đi cùng hắn, vậy nhất định phải chờ đến sau khi tốt nghiệp đại học cân nhắc, hoặc là năm thứ tư đại học, thời điểm thực tập tốt nghiệp, đến lúc đó chính mình học được tri thức, học được bản lĩnh, như vậy liền có thể sáng tạo tài phú.
Nàng từ đầu đến cuối tin tưởng tri thức thay đổi vận mệnh câu nói này, cho nên nàng mỗi một lần thi, thành tích vĩnh viễn là top 3.
"Các ngươi đứng ở đây làm gì?"
Đi vệ sinh xong, đổ nước trở về, Trần Vũ nhìn trước mắt hai nữ hài nói.
"Khanh khách... Trần Vũ, y phục của ngươi thật đáng yêu nha."
Tô Vũ Mặc nhìn Trần Vũ trước mắt, nhịn không được cười lên tiếng nói rằng, bộ quần áo này là Trần Ngữ Tuyết mua cho em trai mình, áo ngắn tay hình gấu nhỏ đáng yêu, phía trên đầu gấu lộ ra đặc biệt "đáng yêu".
"Có đúng không, cảm ơn khích lệ, các ngươi không đi vào?"
Trần Vũ thì không có một tia thẹn thùng, vì cái gì phải xấu hổ? Trên tay hắn, khối kia đồng hồ đơn hai ngàn vạn, trên người hắn thẻ ngân hàng có mười lăm cái ức, hắn làm gì không có sức? Làm gì bởi vì chút chuyện này mà thẹn thùng?
"Đang chờ ngươi... Còn có, cái thế giới này thật không ai để ngươi để ý sao?"
Nhìn đối phương mặc đồ này, Trần Mộng Dao đầu tiên là trầm mặc một chút, sau đó mở miệng dò hỏi.
"Có chứ, chỉ bất quá ta không muốn thể hiện mà thôi, tốt một cái Liên Nghị Hội, để ý nhiều như vậy làm gì, đi thôi, đi vào trong khách sạn. Ta làm tốt cửa ra vào."
Liếc nhìn Trần Mộng Dao một cách kỳ quái, Trần Vũ mở miệng chào hỏi hai người cùng một chỗ vào khách sạn ăn cơm.
"Nơi này nhiều hoa hồng như vậy của ai, lãng phí thế."
Đi tới cửa khách sạn, nhìn xem cửa ra vào đầy hoa hồng, Trần Vũ lên tiếng nói rằng, chủ yếu là những bông hoa hồng này hình như đều rất mới?
"Trương Hạo Thiên, chỉ bất quá hắn nhìn thấy Vũ Mặc ngồi xe, cũng không dám thổ lộ."
"Có đúng không, tên tiểu tử kia thật đúng là muốn ăn thịt thiên nga. Đến, hôm nay mượn hoa hiến Phật, cho hai vị mỹ nữ, mỗi người một bông hoa hồng, đại biểu tâm ý của ta."
Trần Vũ đem hai bó hoa hồng được đóng gói tốt cầm lên, sau đó đưa cho hai nữ hài phía sau đang nhìn mình, nói.
"Khanh khách... Một hồi Trương Hạo Thiên đến, bị ngươi tức chết."
Có chút kinh ngạc, nhưng Tô Vũ Mặc lại vươn tay nhận lấy hoa hồng, sau đó vừa cười vừa nói.
"Có đúng không, không quan tâm hắn, tốt. Ngươi cũng cầm, không cần khách khí với ta."
"Tên xấu xa này."
Nhìn xem gia hỏa này xấu như vậy, Trần Mộng Dao cũng là nhịn không được trợn mắt nhìn đối phương, bất quá cũng tiếp nhận hoa hồng của đối phương. Không để ý người giữ cửa bọn họ "còn có thao tác này" biểu lộ, Trần Vũ mang theo hai nữ hài đi vào khách sạn.
"Ngượng ngùng, tới chậm, nếu biết rõ là Hạo Thiên ca của ta mời khách, ta nhất định đến sớm một chút a."
Trần Vũ đẩy cửa phòng riêng ra, lúc này bên trong phòng Trương Hạo Thiên vừa mới chuẩn bị ra hiệu mọi người đứng lên cạn một chén, lại bị Trần Vũ đánh gãy. Một đoàn người nhìn xem Trần Vũ đi tới, còn có hai nữ hài phía sau hắn, trong tay ôm hoa hồng.
"Không có... Không có việc gì, Trần Vũ, ngươi mau ngồi đi."
"Được, các ngươi mới vừa không biết ta làm cái gì đi. Ta vừa tới thời điểm nhìn thấy cửa lớn có một đống hoa hồng, cũng không biết là công tử ca nào tỏ tình, không có đem hoa hồng lấy đi, may mà ta mắt sắc, phát hiện những bông hoa này đều không có người cầm qua, trực tiếp đưa cho hai nữ thần ta thích nhất ở học kỳ I. Ai, thật muốn thật tốt cảm tạ hắn, không có hắn ta cũng không biết nên tặng lễ vật gì cho nữ thần của ta bọn họ đây."
Trần Vũ mang theo nụ cười, vừa nói xong chuyện lý thú vừa nãy, nhưng chuyện lý thú này tựa như dao, trực tiếp hung hăng chọc vào trong lòng Trương Hạo Thiên, sắc mặt càng là trực tiếp biến thành đen.
"Mọi người mau ngồi. Hôm nay là Liên Nghị Hội của hai lớp chúng ta, bên này đặc biệt cảm tạ Hạo Thiên ca mời khách, cảm ơn cảm ơn."
Trần Vũ tựa như là một "chó săn", cười nhìn Trương Hạo Thiên nói xong, nhưng sắc mặt Trương Hạo Thiên lại biến rồi lại biến, thậm chí suýt chút nữa biến thành đen nhánh.
"Không có. Không có việc gì."
"Có đúng không, thật sự là hào phóng, ta ở trường học ba năm, ta liền biết Hạo Thiên ca ngươi là người có tiền đồ nhất, không những thi đỗ Đế Đô lớn, còn cùng Tô nữ thần của ta học cùng trường. Thật sự là da trâu a, không giống ta chỉ có thể đi Thượng Hải tài chính và kinh tế làm lưu manh sống qua ngày. Tại chỗ này còn phải kính Hạo Thiên ca một ly."
...
Tô Vũ Mặc, Trần Mộng Dao, còn có Vương Lỗi và Cao Bằng mấy người, cũng nhìn ra được Trần Vũ đang chọc tức Trương Hạo Thiên.
Nhưng Trương Hạo Thiên tựa như là "người câm ăn hoàng liên, vừa khổ vừa nói không nên lời", cứ như vậy bị Trần Vũ chọc tức, nhưng hắn lại không tiện phát tác, dù sao Trần Vũ câu nào cũng là lời khen.
"Tốt. Ta chúc rượu đến đây thôi, ta phải đi nghỉ ngơi một chút, ai. Ăn một chút lấp đầy bao tử."
Nhìn xem hệ thống đều không có phản ứng, Trần Vũ cũng không có hứng thú. Người này thậm chí ngay cả hệ thống đều không hứng thú ra tay khen thưởng, vậy thì mình làm gì còn muốn tiếp tục, làm theo khuôn sáo là được, sau đó cầm chén rượu quay người đi ra. Không dám phát tác Trương Hạo Thiên, cứ như vậy trơ mắt nhìn Trần Vũ rời đi, thậm chí còn ngồi ở giữa Tô Vũ Mặc và Trần Mộng Dao.
Quỷ biết các nàng vì cái gì lại ngồi như vậy, nhưng Trần Vũ cũng không có để ý, trực tiếp liền ngồi ở giữa hai nữ hài.
"Các ngươi ngồi như vậy là ý gì, muốn làm gì với ta?"
Trần Vũ một bộ cảnh giác, nhìn xem hai nữ hài này dò hỏi, hai người này là muốn làm chuyện gì?
"Trần Vũ, ngươi suy nghĩ nhiều quá đi. Còn có, ta muốn hỏi ngươi một việc, Cao Bằng có phải là thích Trương Hinh Hinh?"
Hai nữ hài còn không nói gì, người cùng bàn "bí đao" - chính là phía trước Trần Vũ muốn Cao Bằng theo đuổi cô gái kia - mở miệng nói ra.
"Đúng vậy, ở cùng một chỗ, nghe nói ngươi cũng có bạn trai. Chúc mừng a."
Trần Vũ không hứng thú cùng đối phương trò chuyện quá nhiều, chủ yếu là trước đây nhìn đối phương ngoan ngoãn như vậy, không nghĩ tới đều đổi ba người bạn trai, điều này làm cho Trần Vũ rất là hoài nghi ánh mắt của mình lúc đó, nói với đối phương một câu liền đưa mắt nhìn sang gương mặt của Tô Vũ Mặc.
"Ngươi đang đánh giá cái gì?"
Nhìn xem Tô Vũ Mặc bên tay trái một mực nhìn cổ tay của mình, Trần Vũ mở miệng nói ra.
"Đồng hồ thật là dễ nhìn, bao nhiêu tiền mua?"
Tô Vũ Mặc nhìn xem người bạn học mình không nhìn thấu này dò hỏi. Nàng thừa nhận mình nhìn lầm, lần trước nhìn đối phương đều không có đeo chiếc đồng hồ này, không nghĩ tới mới trôi qua bao lâu, liền đeo lên "Patek Philippe", nếu như nàng không nhìn lầm, cái này còn giống như là loại ngàn vạn.
【ps: Chào buổi sáng sớm sớm. Lại là một ngày thứ sáu. Ta lại có thể chuẩn bị tóm tắt nhân vật mới, còn không có nhìn thấy tóm tắt toàn bộ, các đại ca có thể đi ghim lên trên khu bình luận nhìn. Bốc 】
Bạn cần đăng nhập để bình luận