Thần Hào: Ta 18 Tuổi Cùng Nàng Tại Khách Sạn Vượt Qua

Chương 123: Trần Vũ mới ngoại hiệu: Trần Sài Đao Trần cặn bã nam (cầu toàn đặt trước ).

**Chương 123: Biệt danh mới của Trần Vũ: Trần Sài Đao, Trần Cặn Bã Nam (Cầu Toàn Đặt Trước)**
Chờ Trần Vũ rời khỏi "nhà ma" trở về tiểu khu thì đã là bốn giờ sáng.
Sau đó, Trần Vũ cũng cảm thấy có lẽ mình nên quan tâm đối phương hơn một chút, cho nên an ủi thêm hai tiếng rồi mới rời đi...
Bất quá, cái giá của việc an ủi thêm hai giờ chính là hôm nay Lý Minh Nguyệt có khả năng sẽ rất vất vả. Nhưng Trần Vũ không phải là loại người vô tình, trực tiếp ném thêm một cái lì xì 18888 cho đối phương rồi rời đi trước ánh mắt tạm biệt của đối phương.
"Lão Trần... Ngươi thật là dân chơi, 11 giờ đi ra, bốn giờ trở về, năm giờ mời bọn ta uống trà sớm, ngươi đúng thật là..."
"Có ăn ngươi liền vui vẻ đi, còn lắm chuyện. Huống hồ ngươi không phải ăn rất ngon sao?"
Cầm hộp nhựa ăn "mì hoành thánh" trong bát, Trần Vũ nhìn hai người cùng ăn điểm tâm nói.
"Nói thế cũng đúng, bất quá Lão Trần à... Phải tiết chế, đừng có mà cứ như vậy, ta cảm thấy có một ngày ngươi đột nhiên bị Sài Đao... Ta cũng sẽ không cảm thấy bất ngờ."
Vương Lỗi ăn đĩa lòng kiểu Quảng Đông cũng muốn khuyên nhủ đối phương, dù sao... hình như hiện tại người ta cũng đang ở nhà khác mà?
"Cứ yên tâm đi, ta không phải loại người như vậy, huống hồ ta là một người đàn ông tốt, ngươi nghĩ lung tung cái gì thế."
Trần Vũ nhìn ánh mắt lo lắng của đối phương, trực tiếp phản bác.
"Ngươi mà là đàn ông tốt... Khắp t·h·i·ê·n hạ này làm gì còn cặn bã nam."
Cao Bằng cũng không nhịn được lên tiếng, chủ yếu là vì Trần Vũ quá không biết x·ấ·u hổ!
"Thích... còn chưa tới... Giữa t·h·i·ê·n địa, phong vân bỗng nhiên thay đổi... Người có tình nghĩa đều muốn trở về."
"Bảo bối, ngươi đã tỉnh chưa? Ta bị hai người bạn tốt của ta gọi ra ngoài ăn điểm tâm, ngươi có muốn ăn không?"
"Người ta còn đang muốn hỏi ngươi đi đâu đây. Ta muốn ăn, ngươi mua giúp ta, còn có tỷ tỷ, mụ mụ, lão Hà, bọn họ nữa, mua hết một lượt đi."
Còn chưa kịp nói gì, Hà Tiêu Tình nghe thấy Trần Vũ nói xong... Âm thanh mềm mại của cô gái từ trong loa truyền đến.
"Được, vậy ta ăn xong sẽ về."
"Vậy người ta đi rửa mặt trước."
"Đi thôi, đi thôi, đ·á·n·h răng rửa mặt phải chú ý, không phải vậy khi hôn ta có thể sẽ gh·é·t bỏ ngươi."
Trần Vũ không để ý đến ánh mắt của hai người bạn, rất tự nhiên nói chuyện với đối phương.
"Đồ quỷ sứ đáng gh·é·t... A hi hi."
Nghe thấy lời bạn trai nói, cô gái trực tiếp thẹn t·h·ùng nói một câu, sau đó liền cúp điện thoại.
"Lão Trần... Ta hiện tại cuối cùng đã hiểu vì sao ngươi chơi bời thế nào cũng không có việc gì. Có lẽ là bởi vì da mặt của ngươi... Thật sự là quá dày."
"Ta là một người rất biết thẹn t·h·ùng. Còn nữa, tất cả mau ăn nhanh lên đi, bát mì hoành thánh này của ta mà ăn xong là no bụng luôn. Ta gọi đồ ăn ngoài trước, sau đó mang lên cho các nàng ăn trước." Không để ý đến đối phương, Trần Vũ đang dùng điện thoại, đặt bữa sáng trên một ứng dụng "nào đó", cúi đầu tìm kiếm đồ ăn cho bọn họ.
"Cao Bằng, ngươi ăn mau đi, chỗ này cho ngươi hết, đỡ cho lúc ngươi đứng gác lại không còn hơi sức, ăn nhiều một chút cho tinh khí thần sung mãn, đảm bảo chủ hộ Tiểu Đan sẽ coi trọng ngươi!"
Vương Lỗi đưa phần bánh bao mình không ăn hết cho Cao Bằng, ra hiệu đối phương ăn mau.
"Ta không có hứng thú với Tiểu Đan... Ta để ý Tiểu Phương tỷ, nhưng mà nàng lại chẳng có chút hứng thú nào với ta cả, haizz."
"Ngươi đúng là đồ l·ẳng l·ơ, ta chỉ nói vậy thôi, hóa ra ngươi thật sự là đã có mục tiêu. Bất quá... Cũng được, Tiểu Phương quả thật rất không tệ."
Không để ý đến hai người bạn tốt của mình đang m·ưu đ·ồ làm loạn, bởi vì Trần Vũ biết bọn họ cũng chỉ giỏi khoác lác, sẽ không hành động.
Không kể là Cao Bằng hay Vương Lỗi, lá gan của hai người có thể nói là cực kì nhỏ. Mặc dù t·r·o·n·g· ·m·i·ệ·n·g luôn có thể phun ra "lời nói l·ẳ·n·g· ·l·ơ", nhưng trên thực tế thì lại không hề dám...
Đặt xong bữa sáng, Trần Vũ cùng Cao Bằng và Vương Lỗi ngồi lại, đến khi "anh shipper" mang bữa sáng đến. Tổng cộng hết năm trăm đồng, bao gồm há cảo thủ công, còn có một chút các loại canh hầm bổ dưỡng.
"Vậy ta đi trước, các ngươi cứ từ từ mà ăn."
"Tạm biệt, Trần cặn bã nam!"
"Cao Bằng, ngươi đặt cái biệt danh gì vậy, phải nói là, Trần Sài Đao, tạm biệt!"
Không để ý đến hai người bạn tốt, Trần Vũ mang theo đồ đạc rời đi.
Trở lại tiểu khu, mở cửa phòng.
Còn chưa vào phòng khách đã nghe thấy âm thanh TV trong phòng... Nếu hắn không nghe lầm, chắc hẳn là âm thanh của phim hoạt hình "Shin - Cậu bé bút chì".
Thay dép lê trong phòng rồi đi vào trong.
"Lão Trần, ngươi cuối cùng cũng về rồi. Tỷ tỷ còn chưa có tỉnh, người ta đói quá."
"Vậy ngươi ra đây ăn trước đi. Chủ yếu là vì hôm qua ngươi không có ăn bữa tối, cho nên mới đói sớm như vậy."
Đem bữa sáng đã mua đặt lên bàn, đem phần há cảo, canh hầm và mì sợi đã mua cho đối phương bày lên bàn.
"Hắc hắc... Há cảo to thật, ngô ngô... Ngon quá, Lão Trần ngươi có muốn ăn không?"
"Bảo bối nhà ta đã nói vậy... Ta no rồi cũng muốn ăn thêm một cái. Tiểu Vũ, ngươi đút ta ăn một cái là được."
Nghe đối phương nói xong, Trần Vũ cất những hộp còn lại rồi lại gần cô gái nói.
"A... Lão Trần, ngươi sến sẩm quá đi, há miệng ra, ta cho ngươi ăn."
Đem miếng há cảo Hà Tiêu Tình gắp cho ăn vào t·r·o·n·g· ·m·i·ệ·n·g, ăn vào bụng xong, Trần Vũ cũng không phải là loại người không biết "cảm ơn".
Trực tiếp tặng lại đối phương một nụ hôn. Bị tập kích bất ngờ, cô gái thẹn t·h·ùng đ·ậ·p vào cánh tay đối phương, ra hiệu cho đối phương đi nhanh lên.
"Được rồi, ta đi xem TV, ngươi cứ từ từ mà ăn, ăn no vào."
"Đồ quỷ sứ đáng gh·é·t, miệng dính đầy dầu còn muốn hôn ta... Gh·é·t c·h·ết đi được."
"Ta không gh·é·t bảo bối Tiêu Tình của ta là được."
"Chào buổi sáng..."
Lúc Trần Vũ và Hà Tiêu Tình, người vừa ăn xong bữa sáng, đang chen chúc trên ghế sofa xem phim hoạt hình trên TV, thời gian cũng đã đến lúc tỷ tỷ Hà Tiêu Vũ rời g·i·ư·ờ·n·g, 7 giờ 40 phút. Rời g·i·ư·ờ·n·g, nàng nhìn hai người đang ngồi trên ghế sofa rồi nói.
"Chào buổi sáng, bữa sáng ta mua rồi, sáng sớm chúng ta đói quá nên đi mua luôn, bất quá... Hiện tại có thể không đủ nóng, nếu không thì hâm nóng lại một chút?"
"Không cần... Âm ấm là được, Tiêu Tình đã gửi tin nhắn cho mụ mụ bọn họ chưa, gọi bọn họ xuống dưới ăn cơm, đừng lãng phí đồ ăn."
"A nha... Xem phim hoạt hình nên quên mất, giờ ta gửi tin nhắn."
Nghe Hà Tiêu Vũ nói xong, Hà Tiêu Tình đang đắm chìm trong phim hoạt hình mới hoàn hồn lại... Sau đó, đưa tay cầm điện thoại trên bàn, gửi tin nhắn cho Lâm Vũ Tình và Hà Bách Thuận.
Còn Trần Vũ vẫn đang dựa trên ghế sofa xem phim hoạt hình đang chiếu.
"Leng keng leng keng"
"Mụ mụ và bọn họ không có chìa khóa sao?"
"Không có, đây là cho chúng ta ở, làm sao có thể có chìa khóa chứ... Ta đi mở cửa."
Bị tiếng chuông cửa làm ồn ào, Hà Tiêu Tình nghe Trần Vũ nói, trước tiên trả lời một câu, sau đó chạy từ trên ghế sofa ra mở cửa. Còn Hà Tiêu Vũ? Nàng đang hâm nóng đồ ăn.
Bởi vì thời gian cũng đã khá lâu, đồ ăn không được nóng, ăn sẽ không ngon.
"Chào buổi sáng nha, Tiểu Trần, Tiểu Vũ."
"Chào buổi sáng... Lâm a di, Hà thúc thúc."
"Ai nha... Mẹ, mẹ bỏ con ra mau, còn nữa, Lão Trần mua bữa sáng cho mọi người đó, mau đi ăn đi."
(ps: Chúc buổi trưa tốt lành, cầu toàn đặt trước nha, còn nữa mọi người nhớ ăn cơm trưa. Cuối cùng, xin mọi người hãy tặng hoa... Cảm ơn cảm ơn các vị bảo bối!)
Bạn cần đăng nhập để bình luận