Thần Hào: Ta 18 Tuổi Cùng Nàng Tại Khách Sạn Vượt Qua

Chương 226: "Đường phố bọn thổ phỉ" Trần Vũ.

Chương 226: "Dân anh chị đường phố" Trần Vũ.
Hai tỷ muội nói chuyện với nhau. . Trần Vũ không hề hay biết, hắn lúc này đang kh·ố·n·g chế chuột máy tính để xem tin tức thời sự trước mắt, đương nhiên, tin tức cũng là tin tức tài chính. . Dù sao thì hắn, Trần mỗ đây, thích nhất xem những chuyên gia kia phát biểu ở trên mục tài chính.
"Lão Trần. Anh làm xong chưa?"
Lúc Trần Vũ đang xem hăng say, cửa phòng bị Hà Tiêu Tình đẩy ra. Cô ló đầu ra nhìn Trần Vũ hỏi.
"Vừa mới làm xong, các em về lúc nào vậy?"
"Hai giờ đã về rồi, nhưng thấy anh đang bận nên không có quấy rầy anh."
Hà Tiêu Tình nháy mắt, nhìn Trần Vũ đang đeo tai nghe nói.
"Vậy à. Có mua quà vặt gì không, bụng anh còn chưa ăn no, bất quá bốn giờ anh phải ra ngoài mời người khác một bữa."
"A. . Tối nay anh không cùng chúng em đi ăn sao?"
Nghe bạn trai tối nay không có ý định cùng đi ăn, cô bĩu môi ôm cánh tay hắn nói.
"Tối nay không được. Dù sao trưởng bối đã mời, phải đi xem thế nào, tối mai chúng ta cùng nhau chúc mừng một cái có được không."
Nhìn nữ hài như vậy, Trần Vũ vươn tay vuốt tóc của đối phương nói.
"Được thôi, vậy trước ra ăn quà vặt bọn em mua về đi. . Thanh Thanh tỷ nhắn tin nói đồ ăn anh mới ăn được một nửa."
"Hết cách rồi, bận quá không rảnh ăn. Đi thôi, chúng ta ra ngoài."
"Ân ân."
Trần Vũ đóng máy tính, sau đó cầm điện thoại lên, đi theo Hà Tiêu Tình rời thư phòng, tới phòng khách.
"Còn phải để Tiêu Tình đi mời anh, lần sau phải chú ý thời gian ăn cơm. . Biết chưa!"
Nhìn Trần Vũ đi ra còn có Hà Tiêu Tình ở bên cạnh, Trần Ngữ Tuyết đem nồi đất đang nóng đặt ở trên bàn ăn nói.
"Phải phải phải, tỷ tỷ đại nhân nói, em nhớ kỹ trong lòng. . Buổi tối em không thể đi cùng mọi người được, tối mai em sẽ dẫn mọi người đi chúc mừng một bữa."
"Buổi tối muốn đi cùng ai?"
Mỹ phụ nhân mặc bộ sườn xám ngồi ở trên bàn ăn nhìn Trần Vũ hỏi.
"Không biết, Trương gia gia kia nói người ở bên Đế đô tới. . Gọi em tối đến cùng đi ăn cơm."
"Trương gia gia. Nhược t·h·i gọi ông ta là Trương gia gia sao?"
"Ân, nàng đúng là gọi ông ta như vậy, mà còn tối nay địa điểm ăn cơm là ở quân khu bên kia."
Trần Vũ không hiểu vì sao mỹ phụ nhân lại hiếu kỳ như vậy, nhưng nhìn bộ dạng hiếu kỳ của nhiều người như vậy. . Cũng trực tiếp mở miệng nói với các nàng.
"Vậy à, ta đã biết. . Cũng đúng, tin tình báo kia của anh đúng là sẽ gây nên sự chú ý của lão hồ ly kia, tên đầy đủ của ông ta là Quốc Khai, người địa phương Thượng Hải, tên rất bình thường, lại là đại diện cho "Tiền" của Ma Đô, bất kỳ chuyện gì liên quan đến tiền đều phải qua tay ông ta, hiểu ý em chứ."
"Vậy à. . Một vị quân Khương Chiến, một vị quốc Khai, hai đỉnh của Thượng Hải."
"Không sai biệt lắm, không cần nói nhiều. Dù sao anh cũng không phải đồ đần."
"Mau ăn đi, Lão Trần. Tất nhiên muốn cùng những người này giao lưu, vậy anh khẳng định càng không có thời gian ăn cơm, trước ăn no bụng đi đã."
Tuy rằng nghe không hiểu, nhưng Hà Tiêu Tình lại cảm thấy bữa tiệc đêm nay Trần Vũ có thể ăn không đủ no. Cho nên liền gọi đối phương nh·é·t đầy cái bao t·ử trước, muộn một chút lại đi dự tiệc cũng sẽ không quá đói.
"Được được được."
"Leng keng"
"Em đi mở cho. . Mọi người ngồi xuống trước ăn đi."
Nghe tiếng chuông cửa, ở phía sau, Hà Tiêu Vũ lên tiếng, sau đó xoay người đi về phía cửa ra vào.
"Vậy em cũng cùng Lão Trần ăn một chút, hắc hắc."
"Hà Tiêu Tình, em là muốn biến thành heo sao. Cẩn thận đến lúc đó Tiểu Trần không cần em nữa."
Nghe con gái út nhà mình còn muốn ăn, Lâm Vũ Tình nhìn đối phương chuẩn b·ị b·ắt đầu ăn, nói thẳng.
"Em mới không sợ, huống hồ em ăn không mập, cho nên. Dũng cảm Hà Tiêu Tình không sợ khó khăn, xông lên!"
Hà Tiêu Tình không hề để lời của mẹ mình ở trong lòng, n·g·ư·ợ·c lại cùng đối phương bày tỏ thể chất của mình là "Không mập", cuối cùng trực tiếp chu cái miệng nhỏ ăn đồ nướng xiên mình mua.
Nhìn con gái út như vậy. . Lâm Vũ Tình cảm thấy mình nên giáo dục đối phương một chút. . Nhưng là nhìn lấy Trần Vũ không hề cảm thấy đối phương không đủ thục nữ, thậm chí còn nói không đủ thì gọi thêm, trực tiếp khiến nàng trầm mặc.
Mà Trần Ngữ Tuyết cùng Hứa Thanh Thanh thì bày tỏ không ăn, liền đi lên ghế sofa nghỉ ngơi.
"Nhược t·h·i tỷ, buổi chiều tốt lành."
Nhìn Lâm Nhược t·h·i ấn chuông cửa ở cửa ra vào, Hà Tiêu Vũ có chút kinh ngạc, sau đó mới lên tiếng nói.
"Buổi chiều tốt lành, Tiểu Vũ. Ta có thể không quấy rầy chứ?"
"Sẽ không, vừa vặn Trần Vũ làm xong. . Bây giờ đang ăn cơm, Nhược t·h·i tỷ vào đi."
Hà Tiêu Vũ lắc đầu bày tỏ sẽ không, tuy trong lòng là đau lòng Trần Vũ. . Nhưng, rõ ràng không phải nữ hài lại bày tỏ không có việc gì.
"Vậy à. . Vậy chúng ta đi vào trước đi, chủ yếu là bởi vì một hồi muốn đi dự tiệc, cho nên ta liền trực tiếp tới tìm hắn."
"Trương gia gia bọn họ đối với Trần Vũ là t·h·iện ý, hay là ác ý?"
Nhìn gương mặt của Lâm Nhược t·h·i, Hà Tiêu Vũ trực tiếp liền hỏi tới chuyện nàng lo lắng nhất.
". Đã t·h·iện ý mà cũng có ác ý, nhưng có ta chống đỡ. . Có gia gia ta cùng Khương gia gia vạch mặt, cho nên em không cần sợ."
"Hi vọng như vậy, nếu như Trần Vũ xảy ra chuyện. . Hà gia chúng ta cũng không để ý đến lưỡng bại câu thương."
Hà Tiêu Vũ rất lãnh tĩnh nói ra một câu, để Lâm Nhược t·h·i cảm thấy "khó tin" vô cùng. . Nàng thật không nghĩ tới Trần Vũ cùng hai người quan hệ đã tốt đến loại trình độ này.
"Vào đi, Nhược t·h·i tỷ."
Không để ý Lâm Nhược t·h·i kinh ngạc, tất cả mọi người cho rằng Hà gia dễ dàng nắm, nhưng không dám tùy ý nắm. . Cũng là bởi vì phía sau bọn họ còn có một nhà mang tên "Lâm" a!
Cái được gọi là rừng gia tộc của Đế đô kia có thể là nhà mẹ đẻ của Lâm Vũ Tình.
Mà còn hai vị lão nhân kia có thể cực kì yêu thương hai tiểu cô nương này, cho nên một khi vị lão nhân kia ra tay. . Sự tình liền sẽ biến đổi.
"Ừm. . Sớm như vậy đã tới?"
Đang cùng Hà Tiêu Tình và Lâm Vũ Tình ăn đồ nướng xiên, cùng với bào ngư còn thừa giữa trưa. Trần Vũ ánh mắt nhìn hướng Lâm Nhược t·h·i đang đi tới, nói.
"Ừm. Ở nhà không có việc gì liền đến, lần này số liệu ra sao?"
"Không biết, bên kia kêu bọn họ coi là tốt. Sau đó dựa theo quá trình nộp thuế bình thường đi tới quốc nội."
Nghe đối phương nói vậy, Lâm Nhược t·h·i cũng minh bạch đối phương là người thế nào. Hắn thích quốc gia này. . Cũng nguyện ý chi tiền cho quốc gia này p·h·át triển, có lẽ hiện tại tiền còn t·h·iếu, nhưng tương lai thì sao. .
"Em an bài là tốt rồi. . Bất quá, chuyện của em không có gì bất ngờ xảy ra, qua không được bao lâu liền sẽ truyền ra a, bên Đế đô, còn có bản địa Thượng Hải hiện tại có lẽ đều sẽ nghĩ hết biện p·h·áp kết giao em đi."
"Kết giao em? Kết giao em thì có ích gì, coi em là công cụ sao, em còn là học sinh mà."
"Lão Trần, anh không nói em đều suýt quên mất anh là học sinh. Dù sao anh tổng cà lơ phất phơ, haiz, không thể cứu nổi."
Nghe bạn trai nói, Hà Tiêu Tình vẫn không quên ngẩng đầu mở miệng trêu chọc nói.
"Câu này có chút khác biệt, huống hồ em cà lơ phất phơ khi nào?"
"Em chưa từng thấy ai mang đồng hồ đắt như vậy mà còn xỏ dép lào. . Anh như vậy, người khác nhìn thấy đều sẽ chỉ coi là "Dân anh chị đường phố" mà thôi, huống hồ cũng không chỉ em cảm thấy như vậy. Mẹ em, tỷ tỷ em, Ngữ Tuyết tỷ tỷ, Thanh Thanh tỷ, cũng đều cảm thấy như thế a."
【ps: Chúc mọi người buổi trưa tốt lành. . Các đại ca phải nhớ kỹ ăn cơm, cuối cùng cho ta xin nguyệt phiếu, xin bông hoa nhỏ đi. . Đặt toàn bộ các đại ca không nên quên ghim trên đỉnh khu bình luận xem tóm tắt a. 】.
Bạn cần đăng nhập để bình luận