Thần Hào: Ta 18 Tuổi Cùng Nàng Tại Khách Sạn Vượt Qua

Chương 134: Uy uy, a di ngươi muốn làm gì, đừng làm loạn (cầu toàn đặt trước ).

**Chương 134: Uy uy, dì à, dì muốn làm gì, đừng làm loạn (Cầu toàn đặt trước)**
Trần Vũ vừa dứt lời, Hà Bách Thuận liền lên tiếng:
"Thúc thúc, đây là chuyện sớm hay muộn nha, huống hồ ta chỉ là đang bày tỏ không muốn để Tiêu Tình các nàng chờ ta ăn cơm mà thôi."
Trần Vũ nhìn gương mặt đối phương, vừa cười vừa nói.
"Hừ... Tiểu tử ngươi đi chơi cả một ngày, không cảm thấy ngại mà nói ra những lời này sao?"
"...Ta chủ yếu cũng là đi làm một vài chuyện, không có cách nào... Ta cũng rất muốn nhanh chóng trở về... Nhưng Đồ Lỗi những người này, nào có dễ đối phó như vậy... Thêm vào đó còn có những chiêu bài của công ty, ta đều muốn xem qua toàn bộ một lượt. Dù tốt dù xấu thì đây cũng là lần đầu tiên ta làm một công ty, nên biểu hiện ra rất để ý."
Trần Vũ cũng rất tự nhiên mà giải thích, gần như có thể nói là có lý có cứ. Dù sao theo hắn thấy, đây là chuyện rất bình thường?
Chỉ là khi xử lý công việc, vừa vặn gặp phải tình huống ngoài ý muốn, sau đó phát sinh chuyện ngoài ý muốn không cẩn thận trì hoãn đến thời gian. Việc này không trách hắn được?
Hắn cũng rất muốn Hà Tiêu Tình... Rất muốn Hà Tiêu Vũ còn có Lâm Vũ Tình... Hừ... Cái gì mà Lâm Vũ Tình?
"Thôi được rồi, Tiểu Trần cũng là lần đầu làm công ty, cho nên mới như vậy. Huống hồ con gái chúng ta đều không có khẩn trương, ngươi khẩn trương cái gì? Tiểu Trần mau ngồi xuống, cùng nhau ăn cơm đi."
"Được rồi... Tiêu Tình, Tiểu Vũ, đến ăn cơm."
"Buổi tối có muốn đi tìm Kim Bách Vạn không?"
"Không đi... Ta gọi Phàm ca đi cùng hắn. Hơn nữa, ngày mai ta phải về Quảng Thành, làm sao có thể còn đi lêu lổng cùng hắn... Ta vẫn là càng thích ở nhà nghỉ ngơi."
Nghe Hà Tiêu Vũ nói, Trần Vũ thẳng thắn nói... Mặc dù quán bar có thể nhanh chóng vui vẻ, nhưng hắn có thể là một nam nhân tốt!
Trực tiếp lựa chọn ở nhà chăm sóc hai cô gái... Việc này rất thơm.
"Lão Trần, ngươi là thuê lầu, hay là mua nhà lầu?"
Kẹp lấy thịt bò nhúng lẩu, Hà Tiêu Tình đứng lên nhìn Trần Vũ, hỏi.
"Mua nhà lầu, ta mua một tòa, vừa vặn ta nói là Đồ Lỗi đại lâu..."
"Đồ Lỗi... Ngươi có suy nghĩ gì về hắn? Là giống như những người khác, cười trên nỗi đau của người khác, hay cảm thấy đối phương phá sản đáng đời?"
Không đợi Trần Vũ nói xong, nhấp một ngụm "Phi Thiên Mao Đài", Hà Bách Thuận đặt chén xuống, nhìn đối phương nói.
"Đã bội phục hắn đối với bằng hữu tín nhiệm... Lại cảm khái đối phương quá tin tưởng người khác. Nhưng... Ta không có đoán sai, Đồ Lỗi làm giàu khả năng rất lớn, cũng là bởi vì đường đi đủ rộng... Hà thúc."
"Giống như ngươi nói, lão Đồ là dựa vào mạng lưới quan hệ bạn bè, cộng thêm chính mình đủ giảng nghĩa khí, cho nên mới có thể làm lớn được như vậy... Nhưng với tiền đề đó, vòng bạn bè của hắn đột nhiên xâm nhập vào một viên 'cứ·t chuột', chẳng phải lập tức hoàn toàn uổng phí?"
Hà Bách Thuận nhìn đối phương, sau đó cầm chén rượu lên, đem Bạch Tửu uống vào bụng, rồi mới lên tiếng.
"Thôi được rồi... Hai ngươi không muốn nói những chuyện này trên bàn cơm. Có chuyện gì thì ra bàn trà nói, thật tốt bồi tiếp chúng ta ăn cơm."
Lâm Vũ Tình nhìn hai người này uống rượu cảm khái về Đồ Lỗi, cũng trực tiếp lên tiếng nói.
"Phải phải phải..."
"Chủ yếu là nhất thời cảm khái một chút. Hôm nay ta đi mua tòa nhà lớn của hắn, hắn nói có đi Đế Đô, sẽ mang ta đi nhận biết một chút người. Hà thúc, những người kia rất lợi hại phải không?"
"Tạm được... So với bên trên thì không đủ, so với bên dưới thì có thừa. Lão Đồ ban đầu cũng chỉ có chút thành tích này, nhận biết gia tộc mặc dù không vào được tuyến một của các gia tộc, nhưng nhét chung một chỗ lại vừa vặn, vẫn rất không tệ."
"Lão Trần, mau ăn... Đều nguội hết rồi."
"Tốt tốt tốt."
Trần Vũ cũng không có tiếp tục trò chuyện những chuyện này. Trên bàn cơm, mọi người tựa như là một gia đình... Lâm Vũ Tình tỏ ra cực kỳ quan tâm, chăm sóc mọi người.... Trợ thủ Hà Tiêu Vũ cùng đối phương giống nhau, nhìn xem muội muội mình vẫn là Trần Vũ không có ăn, liền đứng lên nhúng thịt...
Mà Lâm Vũ Tình thì là nhìn thấy Trần Vũ không có... liền đứng lên, cũng không biết đối phương có tâm tư gì... Trần Vũ trong lúc nhất thời không hiểu, nhưng cũng không có cự tuyệt hảo ý của đối phương. Đến mức Hà Bách Thuận đã uống say, Trần Vũ bày tỏ vị đại thúc này cũng thật là...
Không biết uống rượu thì uống ít một chút đi.
Cùng Hà Tiêu Tình mọi người ăn xong bữa thứ hai hôm nay, là lẩu cùng cơm tối, Trần Vũ bày tỏ thật no bụng...
Mà bởi vì Trần Vũ ăn cũng không ít, cho nên bọn họ cũng không có phát hiện đối phương ăn no đến mức độ, suýt chút nữa chống đỡ.
Ngồi ở trên ghế sô pha, Trần Vũ tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi... Hôm nay thật là ăn quá no.
"Lâm a di, dì muốn đi lên, vậy ta giúp dì mang Hà thúc thúc lên."
"Đi đi, làm phiền con. Tiêu Tình, phải rửa bát cho sạch, không được lười biếng, Tiểu Vũ có trách nhiệm giám sát."
"Thật là... Nào có mẫu thân nào lại nói với con gái của mình như vậy..."
Bĩu môi, Hà Tiêu Tình nhìn mẫu thân mình, không vui lẩm bẩm.
"Vậy chờ một chút ta đem Hà thúc đưa lên, liền xuống bồi ngươi rửa bát... Không muốn bĩu môi, cẩn thận không dễ nhìn."
"Hì hì... Lão Trần, ngươi thật tốt... Mua a."
Cô gái nghe được những lời của Trần Vũ, đang muốn mang theo Hà Bách Thuận rời khỏi nhà, liền trực tiếp vui vẻ đưa cho đối phương một cái "hôn gió".
"Nhận được... Ở nhà ngoan ngoãn chờ ta, tạm biệt."
"Tạm biệt..."
Cùng hai người nói xong, sau đó đóng cửa lại, mang theo Hà Bách Thuận đi tới cửa thang máy mà Lâm Vũ Tình mở ra, rồi đi vào.
"Ngươi thích Tiểu Vũ cùng Tiêu Tình đúng không..."
Lâm Vũ Tình, mỹ phụ nhân này đứng trong thang máy, không biết nghĩ đến cái gì, nàng đột nhiên mở miệng nói.
"Đúng... Ta chỉ là không chấp nhận được việc Tiểu Vũ tỷ nằm trong ngực người khác, cho nên ta sẽ dùng hết toàn lực, đoạt lấy trái tim của nàng... Dì à, nếu dì muốn khuyên ta thì thôi đi... Sơ tâm của ta không đổi."
"Ngươi thật là to gan, không sợ Hà gia ta ra tay đối phó ngươi sao? Huống hồ ngươi một người liền muốn hai vị công chúa của Hà gia... Ngươi thật cho rằng ngươi là ai?"
"Ta không phải ai... Nhưng ta không ngại trở thành cái kia, người có thể nắm giữ. Được rồi dì à, thang máy đến rồi, ta trước tiên cần phải đem Hà thúc đưa trở về."
Trần Vũ không muốn giải thích thêm, đối phương không đồng ý đó là chuyện của nàng. Liền tính đối phương dùng Hà gia hạn chế chính mình... Nhưng cũng đừng quên hệ thống. Chỉ cần cho hắn chút thời gian là được, hắn không cảm thấy mình có thể làm gì được đối phương.
Hoặc là để các nàng rời đi chính mình... Vậy cũng đừng trách hắn, để cho nàng hối hận.
Nhìn Trần Vũ như vậy, Lâm Vũ Tình hít sâu, tựa như đã quyết định điều gì... Sau đó mở cửa.
Trần Vũ không để ý phản ứng của đối phương, mang theo Hà Bách Thuận lại lần nữa đi tới gian phòng... Nhìn đồ lót trên giường... Trầm mặc một chút, sau đó đem đối phương đặt lên giường rồi đi ra.
Còn về tấm vải màu đen kia, hắn không nhìn thẳng, bất quá không có nghĩ tới, ngự tỷ này lại lớn như vậy, thật không tưởng được.
"Không có việc gì, con đi trước Lâm a di..."
"Ngươi đã thấy đồ lót của ta? Đứng lại, còn có chuyện của Tiểu Vũ, chúng ta cần phải nói chuyện."
"Chuyện này có gì đáng nói... Còn nữa dì à, đây là do dì không cất kỹ?"
"Hừ... Lại đây cho ta..."
"Uy uy uy... Dì muốn làm gì? Dì có thể dùng lời nói khuyên ta không nên cùng Tiểu Vũ ở cùng một chỗ. Nhưng dì không thể trực tiếp đích thân thay đối phương ra tay, dạy dỗ Tiểu Trần Vũ a?"
【ps: Chào buổi tối nha, chào buổi tối nha. Không nên quên ăn cơm a, các vị bảo bối. Cuối cùng vẫn cầu toàn bộ đặt mua. Tối nay ta sẽ đem câu chuyện tình yêu của Khương Thấm đuổi ra. Cho dù có trễ thế nào, cũng sẽ viết xong. Có vấn đề xin mời xem khu bình luận ghim trên đầu. 】
Bạn cần đăng nhập để bình luận