Thái Cổ Thần Tôn

Chương 895: Võ đạo quảng trường

**Chương 895: Võ Đạo Quảng Trường**
Cuộc thi đấu gia tộc của Sở tộc vô cùng long trọng. Sở tộc đã bao trọn võ đạo quảng trường lớn nhất tòa thành cổ này để tiến hành cuộc thi đấu.
Từng người con em trẻ tuổi, ai nấy đều bộc phát khí tức cường đại, lần lượt đi ra từ bên trong Sở tộc, hướng về võ đạo quảng trường lớn nhất giữa tòa thành cổ mà tiến đến.
Trong số đó không thiếu những kỳ tài trẻ tuổi sở hữu tu vi Đế Cảnh cửu trọng thiên, tầng mười đỉnh phong, thậm chí còn có mấy đạo thân ảnh trẻ tuổi, thần sắc lạnh lùng, khí tức trên thân thâm bất khả trắc. Hiển nhiên, đây đều là những tồn tại Vạn Thọ Cảnh, cùng cấp bậc với Sở Tử Huyên.
Ngay cả Diệp Phong cũng có chút chấn động. Sở tộc này không hổ danh là gia tộc đỉnh cấp của Tuyết Châu, thế hệ trẻ tuổi đều lợi hại như vậy, thành tựu rất cao.
Lúc này, Diệp Phong và Sở Tử Huyên cũng đi ra từ trong gia tộc, tiến ra phía ngoài băng thiên tuyết địa.
Toàn bộ cổ thành bị bao phủ bởi giá rét, hoàn toàn trái ngược với cảnh tượng bên trong phủ đệ Sở tộc.
Bởi vì toàn bộ phủ đệ Sở tộc có một tòa đại trận bao phủ, đó là một tòa đại trận bốn mùa, trận pháp đại sư có thể tùy ý điều chỉnh thời tiết khu vực phủ đệ Sở tộc biến hóa, khiến cho cả Sở phủ có thể ở vào mùa xuân, mùa hạ, mùa thu, mùa đông, tùy ý chuyển biến.
Lúc này, Diệp Phong chú ý thấy xung quanh không ít ánh mắt mang theo địch ý hoặc chiến ý đều tập trung đến hướng hắn.
Đương nhiên, những ánh mắt này không phải tập trung vào bản thân Diệp Phong, mà là tập trung vào Sở Tử Huyên bên cạnh.
Hiển nhiên, Sở Tử Huyên thân là nội môn đệ tử Kiếm Thần Thiên Cung, lần này trở về Sở tộc khiến không ít người cảm nhận được uy h·i·ế·p.
Đối với những ánh mắt này, Sở Tử Huyên lười đáp lại, chỉ một mặt lạnh nhạt bước đi.
Rất nhanh, Diệp Phong cùng Sở Tử Huyên, còn có một đám con em trẻ tuổi của Sở tộc, đi theo trưởng bối trong Sở tộc, đi tới xung quanh võ đạo quảng trường trung tâm nhất cổ thành.
Mọi người nhìn về phía võ đạo quảng trường to lớn, lúc này đã có trưởng lão chủ trì của gia tộc đứng ở phía trên.
Bởi vì lần này Sở tộc tổ chức gia tộc thi đấu tại võ đạo quảng trường giữa tòa thành cổ, cho nên rất nhiều người tu hành khác hoặc phàm nhân trong cổ thành đều tụ tập tới, ánh mắt mang theo hưng phấn cùng tò mò, quan sát.
Hiển nhiên, Sở tộc chính là đệ nhất đại gia tộc trong cổ thành, đối với những người khác mà nói, có lực hấp dẫn cực lớn.
Lần này, Sở tộc sở dĩ tổ chức gia tộc thi đấu tại võ đạo quảng trường giữa tòa thành cổ còn có một mục đích, đó chính là tuyên dương uy thế của Sở tộc.
Sở tộc chính là một trong bảy đại gia tộc cao cấp của Tuyết Châu, có quan hệ cạnh tranh với những gia tộc khác.
Sở tộc có thể duy trì vị trí gia tộc cao cấp nhiều năm như vậy, khống chế đông đảo tài nguyên tự nhiên xung quanh, cũng bởi vì không ngừng thu nạp đủ loại nhân tài vào trong gia tộc.
Chỉ nhắm mắt làm ngơ, tự nhiên sẽ dần dần suy sụp.
Cho nên, tại võ đạo tu hành giới, tông môn thường mạnh hơn so với gia tộc, chính là nguyên nhân này.
Gia nhập tông môn, anh hùng không hỏi xuất thân, cũng không kỳ thị ngươi là huyết mạch gì, chủng tộc gì, thân phận gì. Chỉ cần ngươi lợi hại, liền có thể nắm giữ đại quyền trong tông môn, được tài nguyên ưu ái.
Mà tại gia tộc, mặc dù nói cũng thu nạp người ngoài, nhưng đại quyền và tài nguyên đều tập trung trong tay người của bản tộc, gia tộc coi trọng huyết mạch quá nặng, lâu ngày, gia tộc đối với năng lực bồi dưỡng cao thủ, tự nhiên sẽ ngày càng xuống dốc, thay đổi đến suy nhược.
"Chư vị, gia tộc thi đấu lập tức sẽ bắt đầu, mời các vị vào chỗ. Còn những thiên tài trẻ tuổi tham gia lần này gia tộc thi đấu, có thể chuẩn bị ra sân. Lần này gia tộc thi đấu có phần thưởng thập phần phong phú, hy vọng các vị cố gắng, đều có thể thể hiện ra thực lực cường đại nhất của mình."
Vào giờ phút này, một lão nhân mặc trường sam màu xanh đứng trên võ đạo quảng trường, lên tiếng.
Lúc này, không ít trưởng bối của Sở tộc nhộn nhịp vào chỗ. Ngoài ra, lần này gia tộc thi đấu của Sở phủ, còn mời không ít nhân vật lớn khác trong cổ thành, ví dụ như khâm điểm thành chủ đại nhân do triều đình bổ nhiệm, còn có một số hội trưởng đại thương hội, gia chủ của một số nhất lưu gia tộc, v.v., đều ngồi tại chỗ khách quý.
Những người này, cho dù Sở tộc thân là gia tộc cao cấp, cũng cần duy trì mối quan hệ.
"Không ngờ Tử Huyên đường muội còn chưa gả tới châu phủ của Tuyết Châu, xem ra là không chút nào để gia tộc uy nghiêm vào trong mắt a."
Đột nhiên, một giọng nói âm dương quái khí vang lên.
Cách đó không xa, hai người đi tới, theo thứ tự là một nam tử trung niên và một nam tử trẻ tuổi.
Chính là nhị gia của Sở tộc - Sở Vân Trường, còn có nhi tử của hắn - Sở Phong.
Lúc này, người nói chuyện âm dương quái khí chính là nhị thiếu gia của Sở tộc - Sở Phong.
Mặc dù xưng hô Sở Tử Huyên là "đường muội" nhưng Sở Phong này lại không có chút tình cảm nào với Sở Tử Huyên. Ngược lại, trong giọng nói mang theo ý lạnh sâu sắc, hiển nhiên là thập phần kiêng kị Sở Tử Huyên, hy vọng Sở Tử Huyên có thể rời khỏi gia tộc, không muốn gây trở ngại hắn tranh đoạt vị trí gia chủ đời tiếp theo.
Dù sao, ai cũng biết, lần này gia tộc thi đấu, ngoài việc xúc tiến đấu chí của thế hệ trẻ tuổi Sở tộc, còn có một hàm nghĩa ẩn tàng, đó chính là ai có thể từ trong thế hệ trẻ tuổi trổ hết tài năng, người đó có khả năng chính là gia chủ đời kế tiếp của Sở tộc.
Trong Sở tộc, từ trước đến nay đều cường giả vi tôn, không phân biệt nam nữ, ai có nắm đấm cứng rắn, thực lực mạnh, cho dù là nữ tử, cũng có thể trở thành gia chủ.
Không thể không nói, thượng tầng của Sở tộc, đối với việc kế thừa gia chủ, hay là rất khai sáng. Diệp Phong biết, đại bộ phận gia tộc, nữ tử cho dù lợi hại hơn nữa, cũng không có cách nào trở thành gia chủ, nhiều nhất trở thành một vị trưởng lão trong gia tộc.
Nhưng tại Sở tộc, lại không có loại thành kiến này, cho nên Sở Tử Huyên mới trở thành cái gai trong mắt của không ít dòng dõi có thực lực trong Sở tộc.
Sở Tử Huyên đối với lời nói âm dương quái khí của nhị thiếu gia Sở Phong, thì mặt không cảm xúc, căn bản không thèm để ý.
Đối với loại người này, càng phản ứng, hắn càng lấn tới, không bằng đợi chút nữa dùng thực lực chứng minh.
Quả nhiên, thấy Sở Tử Huyên giữ im lặng, Sở Phong chỉ cười lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.
"Tử Huyên đường muội, lần này ngươi nhất định phải đánh nổ những kẻ khinh thường nữ tử chúng ta!"
Đột nhiên, một đạo thân ảnh nữ tử uyển chuyển lấp lóe đến bên cạnh Sở Tử Huyên và Diệp Phong.
Nữ tử này mặc một bộ váy dài trắng, phác họa ra dáng người hoàn mỹ, mái tóc đen rối tung trên vai, cho người ta một cảm giác thập phần yên tĩnh văn nhã.
Thế nhưng lời nàng nói, lại thể hiện rõ tính cách nóng nảy.
Diệp Phong kinh ngạc nhìn thoáng qua nữ tử váy trắng này, hắn có thể nhìn thấu, tu vi của nữ tử này không cường đại, chỉ có Đế Cảnh tam trọng thiên, ở trong Sở tộc không tính là chói mắt.
"Nàng là con gái của gia chủ, cũng là đại tiểu thư của Sở tộc, tên là Sở Băng Linh, từ nhỏ đến lớn đều là bạn tốt của ta." Sở Tử Huyên dường như nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Diệp Phong, không khỏi cười lên tiếng giải thích.
"Hì hì, vị này chính là sư đệ yêu nghiệt mà Tử Huyên ngươi phía trước viết thư cho ta nói tới a? Quả nhiên tuấn tú lịch sự, tu vi khí tức cũng thập phần cường hãn, không hổ giống như ngươi, đều là cao đồ của Kiếm Thần Thiên Cung."
Đại tiểu thư Sở tộc Sở Băng Linh lập tức tập trung vào Diệp Phong bên cạnh, đưa ra một bàn tay nhỏ nhắn trắng tinh như bạch ngọc, hào phóng cười một tiếng, nói: "Thật hân hạnh được gặp ngươi, có thể bồi tiếp Tử Huyên trở về gia tộc."
Diệp Phong vươn tay có chút nắm chặt, cũng mỉm cười nói: "Khách khí."
"Ngươi là ai?"
Đột nhiên ngay lúc này, một nam tử thanh niên có hình thể cao lớn đi tới, lưng đeo một thanh trường đao nhuốm máu, sát khí nồng đậm, từ đằng xa đi tới, tập trung vào Diệp Phong, lạnh lùng nói: "Ngươi không phải người của Sở tộc ta, cũng dám xuất hiện tại ghế khách quý của Sở tộc chúng ta? Mau cút xuống khu bình dân mà ngồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận