Thái Cổ Thần Tôn

Chương 3446: Chân chính hạch tâm

**Chương 3446: Trung tâm đích thực**
Đối với cô bé ăn mày này, Diệp Phong vẫn có chút coi trọng.
Bởi vì Diệp Phong cảm thấy, thiên phú tiềm lực của cô bé ăn mày này, tuyệt đối còn lợi hại hơn so với hắn dự đoán.
Lúc này, Diệp Phong nắm lấy cánh tay cô bé ăn mày trước mặt, vừa cười vừa nói: "Sau này ngươi đi theo ta, cũng không cần đi trộm đồ nữa."
Cô bé ăn mày mặc dù nhìn qua nhếch nhác, thế nhưng xuyên thấu qua vẻ dơ dáy bẩn thỉu, có thể thấy là một cô bé thanh tú.
Lúc này nghe Diệp Phong nói vậy, cô bé ăn mày nhịn không được nói ra: "Không đi trộm đồ, ngươi nuôi ta à?"
Diệp Phong khẽ gật đầu, nói: "Ta nuôi ngươi."
"Ngươi..."
Cô bé ăn mày nghe Diệp Phong nói bốn chữ này, đôi mắt mỹ lệ kia dường như có chút lóe lên, sau đó lại có chút run rẩy hỏi: "Ngươi nói thật hay là giả dối?"
"Đương nhiên là thật."
Diệp Phong cười cười, buông lỏng cánh tay cô bé.
Cô bé nhếch nhác nhìn một chút Dạ Mùi Ương đứng bên cạnh Diệp Phong, nhìn thấy khí chất lãnh diễm tuyệt mỹ của đối phương, dường như có chút tự ti.
Cô bé cúi đầu xuống, âm thanh rất nhỏ, nói ra: "Ngươi có thể coi trọng một cô gái ti tiện như ta sao?"
Diệp Phong vươn tay, bảo cô bé ăn mày ngẩng đầu, vừa cười vừa nói: "Trong mắt ta, chúng sinh bình đẳng, không có gì là ti tiện hay không ti tiện, ngươi đi theo ta là được rồi, đừng lưu lạc nữa."
Nói xong, Diệp Phong cùng Dạ Mùi Ương đi về phía khu vực trung tâm hoàng thành.
Mà cô bé ăn mày này, thì có chút nhút nhát đi theo bên cạnh Diệp Phong, hơi cúi đầu.
Bởi vì nàng nhìn ra, thân phận của Diệp Phong tuyệt đối không tầm thường, rất có thể là dòng dõi của một gia tộc lớn nào đó trong hoàng thành, nếu không bên cạnh không thể nào đi theo một đại mỹ nhân lạnh lùng diễm lệ, khí chất tuyệt luân như vậy.
Lúc này, Diệp Phong đột nhiên quay đầu lại, nhìn cô bé ăn mày đi theo phía sau, hỏi: "Đúng rồi, quên tự giới thiệu, ta tên là Diệp Phong, vị đại tỷ tỷ bên cạnh ta này tên là Dạ Mùi Ương, còn ngươi?"
"Ta?"
Cô bé ăn mày ánh mắt sững sờ, sau đó dường như có chút bứt rứt vội vàng lên tiếng nói: "Ta không có tên, nhưng lão gia gia nhận nuôi ta gọi ta là Tiểu Hiên, bởi vì năm đó khi ông ấy phát hiện ta trong tã lót, trên người ta có một khối ngọc bội, phía trên có khắc một chữ 'Hiên'."
"Tiểu Hiên?"
Diệp Phong lập tức khẽ gật đầu, nói: "Tốt, vậy ta gọi ngươi là Tiểu Hiên, đúng rồi, lão gia gia nhận nuôi ngươi bây giờ ở đâu?"
"Chết sớm rồi."
Tiểu Hiên thở dài, nói: "Bị giặc cỏ bên ngoài hoàng thành giết chết, ta từ một chuồng chó ở tường thành bò vào, mới không chết trong tay giặc cỏ."
Diệp Phong nghe vậy, ánh mắt lóe lên, xem ra cô bé ăn mày này, quả thực thân thế rất thảm.
Diệp Phong nói: "Sau này đi theo ta, ngươi sẽ không cần phải sống cuộc sống không có chỗ ở cố định nữa, ta sẽ dạy ngươi tu hành."
Tiểu Hiên nghe vậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn dơ dáy lập tức lộ ra một tia mừng rỡ, nói: "Đại nhân, ngài nguyện ý nuôi ta, còn muốn dạy ta tu hành sao?"
Đối với cô bé ăn mày có thân thế bi thảm này, tất cả những gì Diệp Phong làm, quả thực vượt quá sức tưởng tượng của nàng, nàng chưa từng gặp người nào tốt với nàng như vậy, ngay cả lão gia gia nhận nuôi nàng năm đó, cũng chỉ muốn nuôi nàng lớn lên, sau đó bán cho quyền quý trong hoàng thành.
Giờ phút này, Dạ Mùi Ương đột nhiên lên tiếng: "Diệp Phong đã nói, vậy thì khẳng định là thật, nói thật, ngay cả ta cũng rất ghen tị với cô gái như ngươi, bởi vì, ngươi phải biết, người nguyện ý nhận nuôi ngươi, có thể là một tồn tại khủng bố, tương lai ngươi sẽ hiểu."
Nghe Dạ Mùi Ương nói vậy, cô bé ăn mày Tiểu Hiên đột nhiên cảm thấy, mình dường như gặp đại vận.
"Đa tạ đại nhân!"
Tiểu Hiên lập tức tới gần Diệp Phong, muốn ôm để cảm ơn Diệp Phong, nhưng nàng lại sợ y phục bẩn thỉu của mình, làm bẩn Diệp Phong.
Diệp Phong mỉm cười, nói: "Không cần xưng hô ta là đại nhân, nếu ta nguyện ý dạy ngươi tu hành, vậy thì đã nói rõ ngươi có tiềm lực này, sau này gọi ta một tiếng sư phụ là được rồi."
"Vâng, sư phụ."
Cô bé ăn mày lập tức vui vẻ nở nụ cười.
...
Nửa canh giờ sau, Dạ Mùi Ương mang theo Diệp Phong đi tới khu vực trung tâm hoàng thành.
Khu vực trung tâm hoàng thành, chính là nơi tọa lạc hoàng cung của hoàng thất Băng Tuyết hoàng triều.
Giờ phút này, trong tầm mắt Diệp Phong, phía trước xuất hiện từng tòa công trình kiến trúc vô cùng to lớn.
Nơi này chính là hoàng cung trọng địa!
Đập vào mắt đầu tiên, là một tòa cung điện to lớn vàng son lộng lẫy.
Tòa cung điện to lớn này cho người ta cảm giác vô cùng thần thánh, phảng phất tiến vào trong đó thì cả tinh thần và linh hồn đều được thăng hoa.
Dạ Mùi Ương đứng bên cạnh Diệp Phong, cười nói: "Xuyên qua tòa cung điện to lớn này, chúng ta xem như chính thức bước vào hoàng cung của Băng Tuyết hoàng triều."
"Nơi chúng ta muốn đến, lại là hoàng cung của Băng Tuyết hoàng triều sao?"
Cô bé ăn mày Tiểu Hiên đứng bên cạnh Diệp Phong, giờ phút này trong ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc sâu sắc, trên mặt còn có một tia sợ hãi.
Bởi vì hoàng cung trọng địa của Băng Tuyết hoàng triều, đối với cô bé ăn mày này, tuyệt đối là nơi thần thánh không thể thần thánh hơn, là nơi cả đời này nàng có lẽ cũng không thể chạm tới, nhưng bây giờ nàng lại đi theo Diệp Phong muốn vào trong hoàng cung.
Lúc này, trong nội tâm Tiểu Hiên trừ sự sợ hãi sâu sắc, còn có một tia hưng phấn.
Bởi vì nàng không thể ngờ, vị đại nhân trẻ tuổi nguyện ý thu lưu nàng, lại có thân phận cao như vậy, là thành viên trong hoàng cung của Băng Tuyết hoàng triều.
Lúc này, Diệp Phong nhìn về phía Dạ Mùi Ương bên cạnh, cười nói: "Vậy bây giờ chúng ta trực tiếp đi gặp cửu hoàng tử sao?"
Dạ Mùi Ương khẽ gật đầu, nói: "Chúng ta bây giờ trực tiếp đi đến cung điện của cửu hoàng tử điện hạ, xem cửu hoàng tử có ở đó không, nếu như không có ở đây, ta sẽ thu xếp cho các ngươi trước."
"Được."
Diệp Phong nghe Dạ Mùi Ương nói vậy, lập tức khẽ gật đầu, đi theo Dạ Mùi Ương hướng vào bên trong hoàng cung.
Mà cô bé ăn mày đứng bên cạnh Diệp Phong nghe thấy bọn họ lại muốn đi gặp nhân vật hoàng tử trong hoàng thất trong truyền thuyết, lập tức trợn to hai mắt.
Tiểu Hiên dường như không dám tin, một ngày nào đó mình lại có thể nhìn thấy nhân vật tôn quý như vậy.
Lúc này, Tiểu Hiên nhìn Diệp Phong bên cạnh, trong lòng đặc biệt hiếu kỳ, vị đại nhân thu lưu mình, bây giờ là sư phụ của mình, rốt cuộc có thân phận gì?
Mà khi trong lòng Tiểu Hiên đang thầm kinh hãi, Diệp Phong đi theo Dạ Mùi Ương đã tiến vào bên trong hoàng cung.
Ông!
Trong nháy mắt, với cảm giác lực mạnh mẽ, Diệp Phong lập tức có thể cảm ứng được một cỗ khí tức khủng bố cường đại, ẩn phục ở mỗi nơi trong hoàng cung.
Diệp Phong lập tức hiểu rõ, tiếp theo đây mình ở trong hoàng cung, tạm thời còn không thể quá mức không kiêng nể gì, dù sao trong hoàng cung này tàng long ngọa hổ, có những tồn tại hết sức mạnh mẽ, không phải nơi biên giới Tuyết Vực trước kia mình có thể so sánh.
Nơi này mới là trung tâm đích thực của Tuyết Vực đại địa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận