Thái Cổ Thần Tôn

Chương 327: Cảnh tượng khó tin

**Chương 327: Cảnh tượng khó tin**
Lúc này, lão binh kia lên tiếng với giọng điệu vô cùng gấp gáp.
Bởi vì Thất Vương phủ hiện tại đã sa sút như vậy, việc người của Lục Vương phủ đích thân đến, quả thực là một nguy cơ to lớn.
Sở Huyễn Tuyết khẽ chớp đôi mắt đẹp, nhìn sang Diệp Phong bên cạnh, nói: "Sư tôn, người nói xem có phải Lục Vương phủ do tổn thất tối hôm qua quá lớn, cho nên sáng sớm hôm nay Lục Vương gia muốn đích thân đến đây hưng sư vấn tội hay không?"
Diệp Phong lắc đầu, nói: "Ta cũng không biết, bất quá chúng ta cứ trực tiếp đến cổng vương phủ chờ là biết."
"Nói cũng phải."
Sở Huyễn Tuyết gật nhẹ đầu, đi theo Diệp Phong hướng về cổng Thất Vương phủ.
Lúc này trong lòng Sở Huyễn Tuyết, Diệp Phong tuyệt đối là tồn tại vô địch.
Ở trước mặt Diệp Phong, dường như bất kỳ nguy cơ to lớn nào đều có thể nháy mắt giải trừ.
Loại cảm giác an toàn sâu sắc này, khiến Sở Huyễn Tuyết căn bản không hề lo lắng, ngược lại lúc này còn mang theo một chút hiếu kỳ, đi về phía bên ngoài phủ.
"Tiểu công chúa, Diệp Phong đại nhân, hai người cứ như vậy đi, không sợ Lục Vương gia sao?"
Lúc này, lão binh Thất Vương phủ mặc áo giáp cũ nát trên người kia vô cùng gấp gáp và lo lắng.
Nhưng hắn không nhịn được dậm chân, cũng đi theo sau lưng Diệp Phong và Sở Huyễn Tuyết, tiến về cổng phủ của vương phủ.
Mặc dù lão binh này biết, tiểu công chúa Thất Vương phủ nhà bọn họ nhận thức vị thiếu niên sư tôn này, có tu vi thập phần cường đại, ngay cả tiểu vương gia của Lục Vương phủ cũng dám trói lại.
Nhưng Lục Vương gia, đây chính là tồn tại có uy vọng thâm hậu ngay cả bên trong Chu Tước thành.
Lần này hắn đích thân giáng lâm Thất Vương phủ, sự tình đã làm lớn chuyện rồi.
Bất quá ngay khi lão binh này vừa vội vàng đi đến cổng Thất Vương phủ.
Hắn lại nhìn thấy một cảnh tượng khó tin.
Lúc này, Lục Vương gia mà trong ấn tượng của hắn luôn cao cao tại thượng, vậy mà lại ôm quyền với Diệp Phong từ xa, ngữ khí còn mang theo từng tia kính sợ, lên tiếng nói: "Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, vị công tử này phong thái tuyệt đỉnh, bản vương rất là khâm phục."
"Tình huống gì đây?"
Nhìn thấy Lục Vương gia khách khí với Diệp Phong như vậy, thậm chí trong giọng nói còn mang theo từng tia lấy lòng.
Một màn này, mười phần rung động, khiến lão binh Thất Vương phủ kia lập tức sững sờ.
Cho dù năm đó Thất Vương gia còn tại thế, cũng không thể nào nắm giữ uy thế như vậy, khiến Lục Vương gia phải cúi đầu.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lão binh Thất Vương phủ này, trong lòng vô cùng chấn kinh và khó tin.
Sở Huyễn Tuyết lúc này nhìn Lục Vương gia khúm núm trước Diệp Phong, nàng rốt cuộc đã hiểu, vì sao Diệp Phong lại thản nhiên như vậy.
Xem ra sư tôn đã sớm liệu đến việc Lục Vương gia sẽ đích thân giáng lâm Thất Vương phủ, xin lỗi bồi tội.
"Không hổ là sư tôn của ta!"
Trong lòng Sở Huyễn Tuyết lập tức cảm thấy vô cùng tự hào.
Nàng đưa tay nhỏ ra, nắm lấy tay Diệp Phong, nói với Lục Vương gia: "Lục Vương thúc, không phải chúng ta nhất định muốn bắt cóc Vũ Tiêu sư huynh, mà là Vũ Tiêu sư huynh khinh người quá đáng."
"Phải, phải!"
Lục Vương gia lúc này, ở dưới mái hiên người ta, không thể không cúi đầu, hắn vội vàng cười làm lành nói: "Là nghịch tử kia của ta sai, chọc giận Huyễn Tuyết chất nữ, nghịch tử này, chờ trở về ta nhất định sẽ dạy dỗ nó thật tốt!"
Nói xong, Lục Vương gia nhìn sang Diệp Phong bên cạnh Sở Huyễn Tuyết, vô cùng cung kính nói: "Công tử, hai trăm gốc Hoàng cấp linh dược ngài muốn ta đã mang đến, xin mời công tử vui vẻ nhận lấy."
Nói xong, Lục Vương gia sai hai thị vệ phía sau, mang hai hộp gấm lớn lên phía trước.
Két!
Két!
Hai nắp hộp mở ra, bên trong chứa đựng từng cây linh dược lấp lánh ánh sáng, tản ra mùi thuốc nồng đậm đến cực điểm, giá trị liên thành!
Bạn cần đăng nhập để bình luận