Thái Cổ Thần Tôn

Chương 1681: Thủ Dạ Nhân

**Chương 1681: Thủ Dạ Nhân**
Nội phủ đại điện của Tần Vương phủ không tráng lệ như trong tưởng tượng.
Khi Diệp Phong theo thị vệ đi tới đại điện này.
Hắn lập tức nhìn thấy một nam tử trung niên mặc cẩm y thuần trắng, khuôn mặt uy nghiêm, ngồi ngay ngắn trên ghế cao nhất trong đại điện, không giận tự uy.
Người này hẳn là Tần Vương, con trai thứ ba của hoàng đế bệ hạ đương kim.
Mà lúc này trong đại điện, Diệp Phong còn nhìn thấy hai người hết sức đặc thù.
Hai người này đều mặc áo giáp màu bạc có phẩm chất riêng.
Loại áo giáp màu bạc này không phải là loại khôi giáp dày cộm nặng nề, mà là một loại áo giáp mỏng, tựa như một lớp áo mỏng, dán sát vào bề mặt cơ thể, nhìn qua mười phần nhanh nhẹn.
Hai người này đều mang mũ che màu bạc, bên hông đeo bội đao màu bạc, từ đầu đến chân toàn bộ đều là màu bạc, thoạt nhìn đã biết thân phận bất phàm.
"Diệp Phong, ngươi đến rồi."
Tần Vương nhìn thấy Diệp Phong đi tới, lập tức khẽ mỉm cười.
Tần Vương mặc dù là siêu cấp cường giả cấp bậc Đại La cảnh, nhưng trước mặt Diệp Phong, lại không tỏ ra quá uy nghiêm hay xa cách.
Có lẽ là tư chất hồn võ đồng tu của Diệp Phong, khiến vị Tần Vương này cũng mười phần thưởng thức.
Diệp Phong tiến lên, ôm quyền nói: "Vương gia, muộn như vậy cho ta tới là có chuyện gì đặc biệt sao?"
Tần Vương cười cười, nói: "Vừa mới phát hiện ngoại địch xâm lấn, đồng thời thần hồn thông báo cho ta, chính là Diệp Phong ngươi đi."
Đối với Diệp Phong, Tần Vương là có ấn tượng, bởi vì Diệp Phong khoảng thời gian này ở trong nội phủ, rất thân thiết với lục nữ nhi và Thất nhi dưới gối hắn, Tần Vương đều để ý đến.
Diệp Phong lúc này không che giấu, trực tiếp nói: "Đúng là ta thông báo vương gia."
Tần Vương cười nói: "Ngươi làm rất tốt."
Diệp Phong lúc này hơi nghi hoặc, nhịn không được hỏi: "Trước đó Hồ Tiên kia, mặc dù hết sức lợi hại, nhưng hiển nhiên không phải đối thủ của võ đạo siêu cấp cường giả như vương gia, vì sao vương gia không làm khó Hồ Tiên kia?"
Chẳng lẽ là vì yêu mỹ nhân?
Bất quá Tần Vương hẳn không phải là dạng người này.
Dù sao, đối phương có thể là yêu ma, là bàng môn tà đạo, thân là thân vương của thần triều, Tần Vương không thể lại bị một đầu hồ yêu mê hoặc.
Lúc này Tần Vương dường như đã sớm đoán được Diệp Phong sẽ hỏi như vậy, hắn nói: "Việc này liên quan đến bí mật của hoàng tộc thần triều ta và tranh đấu triều đình, tạm thời ta sẽ không nói cho Diệp Phong ngươi, bởi vì quá mức phức tạp."
Diệp Phong nghe vậy, lập tức gật đầu.
Cụ thể nguyên nhân là gì, Diệp Phong cũng lười biết.
Có thể xác định Tần Vương không giết An Diệu Y, là vì nguyên nhân khác, vậy là đủ rồi.
Diệp Phong nói: "Nếu vương gia không có chuyện khác, vãn bối xin cáo lui trước."
Nói xong, Diệp Phong liền chuẩn bị rời đi.
"Chờ một chút."
Đột nhiên Tần Vương lên tiếng, hắn nhìn về phía hai người kỳ quái mặc áo giáp bạc bên cạnh, nói: "Diệp Phong, không biết ngươi có từng nghe nói đến bộ môn Thủ Dạ Nhân của thần triều ta không?"
"Thần triều Thủ Dạ Nhân?"
Diệp Phong nghe vậy, lập tức gật đầu nói: "Ta từng nghe nói qua, đã từng tìm hiểu, thần triều Thủ Dạ Nhân là một bộ môn đặc thù nhất trong hoàng thành của Hồng Hoang thần triều chúng ta, trực tiếp nghe lệnh của hoàng đế bệ hạ, giám thị văn võ bá quan, giám sát vương hầu quý tộc, chống cự ngoại địch xâm lấn, quyền lợi to lớn, là ngành đặc biệt mà ai cũng không dám trêu chọc, nhất là câu viết trong thư tịch kia 'Trời không sinh ta Thủ Dạ Nhân, thần triều vạn cổ như đêm dài' càng làm cho vãn bối nhiệt huyết sôi trào."
"Không sai."
Sau khi Diệp Phong nói xong, một trong hai nam tử mặc áo giáp bạc đột nhiên lên tiếng.
Trên mặt hắn không có nụ cười, nhưng ánh mắt dường như mang theo vẻ mong đợi, nhìn chằm chằm Diệp Phong, nói: "Chúng ta những ngày này ở phụ cận hoàng thành tìm hiểu sự tình liên quan đến yêu tộc xâm lấn, không ngờ lại bị ngươi, một võ giả trẻ tuổi nhỏ bé, phá được. Đây là đại công lao, cho nên, ta và đồng bạn tạm thời quyết định, chuẩn bị tiến cử ngươi lên, để đại soái Thủ Dạ Nhân của chúng ta định đoạt, mời ngươi gia nhập Thủ Dạ Nhân."
Tần Vương cười cười, nói: "Diệp Phong, Thủ Dạ Nhân có thể là nhóm người mà ngay cả bản vương cũng cần phải khách khách khí khí a, đây là một cơ hội vô cùng tốt, ngươi phải nắm lấy."
Diệp Phong lúc này ánh mắt có chút kinh dị.
Hắn không thể ngờ, mục đích quan trọng nhất của Tần Vương để hắn đến đại điện này là Thủ Dạ Nhân mời hắn gia nhập.
Là nhìn trúng thiên phú hồn võ đồng tu của mình?
Dù sao ở Hồng Hoang thần triều, người có thể tu luyện đồng thời hai loại đạo là vô cùng hiếm thấy, là hạng người thiên phú dị bẩm.
Diệp Phong nhìn chằm chằm hai nam tử áo giáp bạc kia, ánh mắt mang theo một tia chờ mong.
Hắn từng cẩn thận tìm hiểu về Thủ Dạ Nhân, bộ môn hết sức đặc thù này, là bộ môn thực quyền chân chính.
Nếu như có thể gia nhập, coi như là tiến vào biên chế chính thức của Hồng Hoang thần triều, có thể tích lũy công huân, không ngừng tăng lên địa vị của mình trong thần triều.
Hồng Hoang thần triều, tước vị phân chia như sau, từ lớn đến nhỏ theo thứ tự là: công, hầu, bá, nam tước vị đẳng cấp.
Thấp nhất là nam tước vị.
Nhưng cho dù là nam tước thấp nhất, cũng là mười phần khó mà đạt được.
Cho dù là bình dân có nhiều tiền đến đâu, có thể dùng tiền mua quan trong lục bộ, nhưng đừng hòng dùng tiền mua được tước vị.
Tước vị, là thứ đời đời kiếp kiếp đều có thể truyền lại.
Cho dù trở thành nam tước cấp thấp nhất, thì ở trong thần triều, cũng là thuộc về quý tộc, hoàn toàn khác biệt với bình dân, ngay cả quan nhỏ như hạt vừng gặp ngươi, cũng phải khách khách khí khí.
Mà gia nhập Thủ Dạ Nhân, coi như là biên chế chính thức của thần triều, có thể không ngừng tích lũy công huân, tăng lên tước vị của mình.
Đối với Diệp Phong, người vẫn luôn muốn vì mẫu thân chính danh, mà nói, đây đúng là cơ hội trời cho.
Lúc này Tần Vương tiếp tục nói: "Diệp Phong a, nếu ngươi có thể trở thành Thủ Dạ Nhân, coi như là biên chế chính thức của triều đình, mỗi tháng đều có thể nhận bổng lộc, còn có thể có được một tòa trang viên ở trong hoàng thành, coi như là nơi ở tư nhân của ngươi, ngươi có thể bồi dưỡng thế lực của riêng mình."
Lúc này, sau khi Tần Vương nói xong, ngữ khí mang theo một tia ý vị khó hiểu.
Diệp Phong lập tức phát giác hàm nghĩa đặc thù trong giọng nói của Tần Vương.
Đó chính là để hắn rời khỏi Tần Vương phủ, ra ngoài tự lập môn hộ.
Hắn là đang kiêng kị thủ đoạn hồn đạo của ta sao?
Dù sao, mặc dù Tần Vương là võ đạo chí cường giả, nhưng đối với hồn đạo đôi khi đúng là khó lòng phòng bị.
Để một hồn sư không rõ lai lịch như mình ở trong nội phủ, đối với Tần Vương phủ mà nói, đúng là một nhân tố không ổn định.
Vừa vặn Diệp Phong cũng đã sớm muốn ra ngoài tự lập môn hộ, bồi dưỡng thế lực của mình trong thần triều, để sau này có thể đối kháng với những hoàng thất tông tộc phản đối mẫu thân và đứa con riêng là hắn.
Cho nên Diệp Phong lúc này lập tức ôm quyền nói với hai nam tử áo giáp bạc kia: "Nhận được yêu mến, vãn bối nguyện ý gia nhập Thủ Dạ Nhân, trở thành một phần tử của Thủ Dạ Nhân!"
Một nam tử áo giáp bạc nghe Diệp Phong đồng ý, gương mặt lạnh như băng lập tức nở nụ cười, đi tới trước người Diệp Phong, vỗ vai hắn, nói: "Vậy sau này chúng ta chính là đồng nghiệp, hoan nghênh gia nhập Thủ Dạ Nhân, ngươi tuyệt đối sẽ không hối hận vì quyết định tối nay, đại soái của chúng ta là nhân vật dưới một người trên vạn người của triều đình đương kim, trừ bệ hạ, Võ Thần đại nhân của Võ Đạo thần điện, đều phải khách khách khí khí với đại soái Thủ Dạ Nhân của chúng ta."
Diệp Phong nghe vậy, không khỏi giật mình.
Quả nhiên!
Hồng Hoang thần triều tàng long ngọa hổ.
Lúc đầu cho rằng Võ Thần của Võ Đạo thần điện là trần nhà chiến lực của thần triều.
Nhưng hiện tại xem ra hình như còn chưa phải.
Còn có một Thủ Dạ Nhân đại soái càng thêm thần bí khó lường!
Bạn cần đăng nhập để bình luận