Thái Cổ Thần Tôn

Chương 307: Về gia tộc

**Chương 307: Trở về gia tộc**
Sáng sớm ngày thứ hai, k·i·ế·m Vô Song cùng Lý k·i·ế·m Ý đã rời khỏi k·i·ế·m Tông.
"Mong rằng ngày sau gặp lại, khi đó ta nghĩ Phong sư đệ sẽ càng thêm phong hoa tuyệt đại."
k·i·ế·m Vô Song vẫy chào Diệp Phong và tông chủ ở cửa k·i·ế·m Tông, nói: "Sư tôn, chờ ta tu hành trở về, nhất định sẽ làm cho k·i·ế·m Tông phát triển lớn mạnh."
Tông chủ rất vui mừng, nói: "Vô Song, chuyến đi này ngươi hãy tu luyện thật tốt, có Lý k·i·ế·m Ý tiền bối trợ giúp ngươi, sư phụ cũng yên tâm không ít."
Dứt lời, thân ảnh k·i·ế·m Vô Song và Lý k·i·ế·m Ý đã biến mất ở dãy núi xa xa.
Diệp Phong nhìn sang tông chủ bên cạnh, nói: "Ta cũng chuẩn bị ngày mai sẽ lên đường đi Chu Tước vương triều."
Chu Tước vương triều, một trong mười đại siêu cấp vương triều ở Nam Vực, chắc hẳn nhất định là mười phần phồn vinh hưng thịnh.
Phải biết, Thái Huyền vương triều thậm chí còn không được tính là vương triều cao đẳng, chỉ là tr·u·ng đẳng vương triều mà thôi.
Siêu cấp vương triều bên trong chắc chắn sẽ có vô số t·h·i·ê·n kiêu.
Mà giải đấu tranh bá của các t·h·i·ê·n tài là nơi so tài của vô số t·h·i·ê·n kiêu trong hơn trăm vương triều, chắc hẳn nhất định sẽ làm người ta nhiệt huyết sôi trào!
Tông chủ nhìn Diệp Phong, cười nói: "Trước khi ngươi rời đi, ta muốn đưa ngươi một vài thứ, sau này ngươi tiến vào Hải Thần học viện, có lẽ sẽ không còn cơ hội trở lại k·i·ế·m Tông."
Nói đến đây, tông chủ khẽ thở dài, hai đệ tử đắc ý của k·i·ế·m Tông đều muốn rời đi.
Với tư cách trưởng bối, tự nhiên ông cảm thấy có chút mất mát.
Tuy nhiên tông chủ cũng cảm thấy kiêu ngạo vì hai người, bởi vì ông biết, mảnh đất Nam Vực mênh m·ô·n·g bát ngát này, thậm chí toàn bộ Long Uyên đại lục, mới là sân khấu chân chính cho những tuyệt thế t·h·i·ê·n kiêu như hai người.
k·i·ế·m Tông không nên gò bó bọn họ.
Tiếp theo, Diệp Phong cùng tông chủ đi tới t·à·ng bảo khố của k·i·ế·m Tông.
Tông chủ cười nói: "Bảo khố này là nơi tích lũy mấy trăm năm qua của k·i·ế·m Tông ta, Diệp Phong, nếu ngươi muốn thứ gì, đều có thể lấy đi."
Diệp Phong nhìn toàn bộ bảo khố, khẽ gật đầu, nói: "Đa tạ tông chủ."
Nửa canh giờ sau, Diệp Phong cầm một ít t·h·i·ê·n tài địa bảo, rời khỏi t·à·ng bảo khố.
Thứ duy nhất hắn thiếu hiện tại là tích lũy tu vi.
Cho nên t·h·i·ê·n tài địa bảo có tác dụng lớn nhất với hắn.
Còn những chiến binh, võ học kia, Diệp Phong đã không còn hứng thú.
Đây cũng là lý do Diệp Phong và k·i·ế·m Vô Song đều muốn tiến vào thế lực bá chủ.
Bởi vì tài nguyên tu hành trong k·i·ế·m Tông, đã không đủ để đáp ứng cấp độ tu luyện và tăng tiến của bọn họ.
Cho nên người thường đi lên chỗ cao, nước chảy về chỗ trũng là đạo lý bất biến từ xưa đến nay.
Nếu muốn trở nên cường đại hơn, nhanh chóng tăng tiến bản thân, tự nhiên phải tiến vào thế lực bá chủ có nội tình thâm hậu hơn.
Nơi đó ẩn chứa càng nhiều tài nguyên tu hành và bảo t·à·ng tu luyện, còn có tuyệt thế truyền thừa và võ học bí tịch uy chấn vạn cổ.
Nhất là Hải Thần học viện, có nguồn gốc vô cùng lâu đời, nghe nói từng là thế lực cổ xưa do một vị thượng cổ thần sáng lập ra, sở hữu vô tận nội tình cùng truyền thừa, dù sao cũng là thánh địa võ đạo được c·ô·ng nh·ậ·n ở Nam Vực.
Ngày hôm đó, Diệp Phong không tu luyện, mà đi dạo khắp nơi trong k·i·ế·m Tông, ngắm phong cảnh, thăm hỏi một vài cố nhân.
Ngoài ra, hắn còn dành nửa ngày thời gian, trở về Diệp tộc, thăm tộc nhân, thông báo cho bọn họ biết hướng đi sau này của mình.
Tộc nhân và gia chủ Diệp t·h·i·ê·n Nhai của Diệp tộc đều hết sức vui mừng, dù sao Diệp tộc bọn họ lại xuất hiện một nhân vật truyền kỳ kinh diễm vạn cổ như vậy. Cấp độ của Diệp Phong bây giờ, bọn họ đã không dám tưởng tượng, giống như thần minh cao cao tại thượng.
Diệp Phong trở về, mọi người trong Diệp tộc đều rất vui vẻ, buổi tối tổ chức yến tiệc long trọng, nghênh đón hắn.
Rượu quá ba tuần, Diệp Phong bị gia chủ gọi tới một nơi vắng vẻ.
Diệp t·h·i·ê·n Nhai có chút say, nói: "Diệp Phong, ta biết ngươi bây giờ đã không phải là người mà chúng ta có thể tưởng tượng, thế nhưng Diệp tộc vĩnh viễn là nhà của ngươi, hai đứa con gái của ta đều đi rồi, nha đầu t·ử Linh bị chọc giận rời đi, nha đầu Thần Nguyệt này rất hiểu chuyện, vì có thể theo kịp bước chân của ngươi, nàng cũng lựa chọn rời đi cùng một người thần bí. Diệp Phong à, sau này ngươi có thời gian nhất định phải tìm hai đứa con gái đó của ta. . ."
Gia chủ uống say, nói rất nhiều, đến cuối cùng lời nói đều mơ hồ không rõ.
Diệp Phong cũng thở dài một tiếng, nhìn Diệp t·h·i·ê·n Nhai tiều tụy, đưa vị gia chủ tóc mai hoa râm này về phòng nghỉ ngơi.
"Gia chủ, ngài yên tâm, đại tiểu thư và nhị tiểu thư ta đều sẽ tìm được."
Trong đầu Diệp Phong xuất hiện thân ảnh Diệp Thần Nguyệt và Diệp t·ử Linh.
Vị nhị tiểu thư Diệp t·ử Linh này, Diệp Phong không biết hiện giờ đang ở đâu.
Thế nhưng đại tiểu thư Diệp Thần Nguyệt đã khắc sâu trong ký ức hắn, sau khi rời đi từng để lại cho Diệp Phong một bức thư, nàng đến Nguyệt Thần cung ở Tr·u·ng Châu.
"Hắc hắc, Diệp Phong à, không ngờ trước khi gặp ta, ngươi còn quen biết nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy, có phong phạm của Ma đạo Đại Đế lúc còn trẻ." Lão Ma Long Thương này đột nhiên lên tiếng cười hắc hắc trong đầu hắn.
Diệp Phong không để ý đến Thương, hắn quay người đi về một hướng nào đó của Diệp tộc.
Nơi đó, là hướng đi tông tộc từ đường, Diệp Phong muốn đi gặp người mà hắn muốn gặp nhất trong lần trở về này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận