Thái Cổ Thần Tôn

Chương 115: Ngô Ngạo

**Chương 115: Ngô Ngạo**
Nhìn hai thiếu nữ xinh đẹp trước mặt, cả hai đều mang vẻ mặt mong đợi nhìn mình chằm chằm.
Diệp Phong không nhịn được lắc đầu, cười nói: "Hai người các ngươi a, lòng hiếu kỳ thật đúng là mạnh mẽ."
Vừa dứt lời, Diệp Phong đang chuẩn bị nói ra việc mình đã đột phá đến nhất bộ Võ Vương.
Nhưng ngay lúc này, cách đó không xa, Tô Trần trong bộ áo lam nhìn thấy ba người ở bên này, lập tức đi tới.
Tô Trần lần trước được Diệp Phong cứu, tự nhiên trong lòng cảm kích vô cùng.
Hắn ôm quyền với Diệp Phong, nói: "Diệp huynh, khoảng thời gian này Tĩnh Văn nha đầu này ở chỗ ngươi, không có gây thêm phiền phức cho ngươi chứ."
"Biểu ca, cái gì nha đầu không nha đầu a, ta đã mười sáu tuổi, không nhỏ, đã lớn cả rồi."
Từ Tĩnh Văn lập tức trừng mắt nhìn Tô Trần một cái, sau đó đi tới bên cạnh Diệp Phong, đưa bàn tay trắng nõn ra, ôm lấy một cánh tay của Diệp Phong, nói: "Diệp Phong ca ca, ngươi nói xem, ta không nhỏ chứ."
Diệp Phong cảm nhận được xúc cảm truyền đến trên cánh tay, bất đắc dĩ cười cười, không nói thêm gì.
Hắn đột nhiên phát hiện, từ khi lần trước mình cứu Từ Tĩnh Văn về sau, nha đầu này đối với mình rất là dính người.
Trong thời gian Diệp Phong bế quan tu luyện một tháng ở Linh Tháp, Hồng Lăng quận chúa tới ba lần, mà Từ Tĩnh Văn thì đến xem hắn ròng rã mười lần.
Hơn nữa mỗi lần Từ Tĩnh Văn đến, đều mang theo không ít đồ ăn ngon do nàng tự mình làm, khiến cho Diệp Phong được dịp ăn uống no nê.
"Tĩnh Văn, không được vô lễ!"
Nhìn thấy Từ Tĩnh Văn làm ầm ĩ như vậy, Tô Trần không khỏi nghiêm khắc trách mắng nàng một câu.
Sau đó Tô Trần ánh mắt mang theo áy náy, nhìn Diệp Phong, nói: "Diệp huynh đừng trách."
"Không sao, ta ngược lại rất thích tính cách này của Tĩnh Văn." Diệp Phong cười ha ha một tiếng.
Điều này khiến cho Từ Tĩnh Văn trong lòng âm thầm mừng rỡ, tựa hồ nhận được khích lệ của Diệp Phong, là sự tình khiến nàng cao hứng nhất.
"Tô Trần, ngươi thân là ngoại tông thập đại đệ tử, từ khi nào lại lui tới với một tên tiểu tử tân nhân không ai nhận ra? Thật là khiến người ta thổn thức a."
Đột nhiên ngay lúc này, một đạo âm thanh mang theo từng tia từng tia mỉa mai không đúng lúc, đột nhiên vang lên.
Mấy người hướng về phía cách đó không xa nhìn sang, mấy đệ tử trẻ tuổi đang đi tới.
Tổng cộng ba người, hai nam một nữ, khí chất bất phàm, khí tức trên thân đều mười phần cường đại, con mắt đều giống như lợi kiếm sắc bén.
Hiển nhiên, mấy người kia đều là cao thủ bên trong ngoại tông, là cường giả cấp bậc Võ Vương, lần thi đấu ngoại tông này, bọn họ đều là tuyển thủ hạt giống.
"Tần Vũ, Ngô Ngạo, Liễu Như Yên!"
Tô Trần nhìn hai nam một nữ kia đi tới, ánh mắt có chút trầm xuống.
Diệp Phong cũng có chút hứng thú nhìn ba người này, xem ra bọn họ đều cho rằng chính mình là một tên tiểu tử tân nhân đệ tử yếu đuối a.
Tô Trần ghé sát tai Diệp Phong nhỏ giọng nói: "Nam tử trẻ tuổi mặc cẩm y màu tím kia gọi là Ngô Ngạo, xếp hạng thứ năm trong thập đại đệ tử ngoại tông."
"Nữ tử mặc váy dài kim văn trên người kia gọi là Liễu Như Yên, xếp hạng thứ bảy trong thập đại đệ tử ngoại tông."
"Mà người đứng gần nhất kia, mặc áo trắng, lưng đeo một thanh trường kiếm màu đen, gọi là Tần Vũ, là cao thủ xếp hạng thứ ba trong thập đại đệ tử ngoại tông, nghe đồn hắn là biểu đệ của Tần Ngạo Thiên, hội trưởng Ngạo Thiên hội."
"Ba người này, đều là người nổi bật trong ngoại tông, đều sớm từ nửa năm trước đã bước vào Phong Hào Võ Cảnh, thành tựu Võ Vương cảnh giới, thực lực cường đại, là đệ tử hạt giống trong lần thi đấu ngoại tông này."
Lúc này Tô Trần ghé sát tai Diệp Phong giải thích, Diệp Phong khẽ gật đầu.
Lúc này, Ngô Ngạo trong bộ cẩm y màu tím đôi mắt mang theo vẻ cười lạnh, nhìn chằm chằm Tô Trần, nói: "Vận khí của ngươi không tệ, vậy mà trước khi thi đấu miễn cưỡng bước vào Võ Vương cảnh giới, ngược lại có chút lọt vào mắt ta."
Liễu Như Yên cười ha ha, nói: "Tô Trần, ta thấy kỳ quái là, sao bây giờ gu của ngươi thấp như vậy, cùng một tên đệ tử mới cũng có thể trở thành bằng hữu, thật sự là làm mất mặt cái quần thể thập đại đệ tử ngoại tông chúng ta."
Tần Vũ đứng ở một bên, áo trắng như tuyết, ôm trong ngực thanh trường kiếm màu đen, hơi nheo mắt, tựa hồ đối với mấy người đấu đá căn bản không có hứng thú.
Tô Trần nhìn hai người lên tiếng mỉa mai hắn, chỉ trầm giọng nói: "Diệp huynh mặc dù là tân nhân đệ tử vừa tiến vào tông môn không lâu, nhưng Diệp huynh thiên phú tuyệt thế, một thân thực lực kinh thiên động địa, ngay cả ta đều mười phần kính sợ, các ngươi tốt nhất đừng xem thường hắn."
"Ồ? Thật sao?"
Ngô Ngạo đôi mắt lạnh lùng tập trung vào Diệp Phong, lập tức hắn đột nhiên nhìn thấy Từ Tĩnh Văn bên cạnh Diệp Phong, ánh mắt có chút sáng lên.
Hôm nay vì nghênh đón Diệp Phong xuất quan, Từ Tĩnh Văn đặc biệt mặc vào một chiếc váy dài màu lam nhạt, trên mái tóc đen nhánh có một chuỗi bạc vụn lấp lánh, phối hợp với dáng người thướt tha của thiếu nữ, làn da trắng như tuyết, khiến nàng nhìn qua mười phần mỹ lệ.
Ngô Ngạo tập trung vào Từ Tĩnh Văn, trong ánh mắt lộ ra một tia tham lam mờ ám, hắn đột nhiên nói: "Một tên tiểu tử mới, vậy mà còn có thể có diễm phúc như vậy, thực sự khiến người ta ghen ghét a."
Nói xong Ngô Ngạo trực tiếp đi tới trước người Từ Tĩnh Văn cách đó không xa, nói: "Xem ra vị cô nương này còn căn bản không biết trong Kiếm Tông, chỉ có cường giả, mới là đối tượng ngươi nên theo đuổi, ví dụ như ta."
Vừa dứt lời, Ngô Ngạo toàn thân vậy mà bỗng nhiên bộc phát ra sát khí cuồng bạo, lập tức bao phủ lấy Diệp Phong.
Trong miệng hắn hét lớn: "Tiểu tử, ngươi nắm giữ mỹ nữ như vậy, làm ta rất khó chịu, vừa rồi Tô Trần nói ngươi một thân thực lực kinh thiên động địa, ta ngược lại muốn xem xem, một tên đệ tử mới thì tính là thứ gì, cũng xứng được người ta tán thưởng kinh thiên động địa?"
Ngô Ngạo, đúng như tên gọi, mười phần cuồng ngạo, hắn nhìn Diệp Phong không vừa mắt, vậy mà thật sự liền trực tiếp xuất thủ, bá đạo mà tàn bạo.
Ngô Ngạo vừa ra tay chính là sát chiêu, một cánh tay của hắn, năm ngón tay nháy mắt liền biến thành sắt thép chế tạo, hiện ra sáng bóng kim loại lạnh lẽo, từng chiếc như móc sắt, muốn đem Diệp Phong trực tiếp xé nát.
"Ngô Ngạo, ngươi làm càn!"
Tô Trần lập tức hét lớn lên tiếng.
Mà Từ Tĩnh Văn càng là lập tức dọa đến trốn ở phía sau Diệp Phong.
Hồng Lăng quận chúa cũng kinh hãi, không ngờ cái tên Ngô Ngạo này vô pháp vô thiên như vậy, trước mặt mọi người đã muốn ra tay g·iết người, c·ướp đoạt nữ nhân.
"Tô Trần, không phải vừa nói vị bằng hữu kia của ngươi rất lợi hại sao, vậy ngươi còn ra tay làm cái gì, để hai người bọn họ so chiêu đi."
Liễu Như Yên, nữ tử duy nhất trong thập đại đệ tử ngoại tông, lúc này đột nhiên cười lên tiếng, nàng tiến lên, chặn đường Tô Trần.
"Hắc hắc, tiểu tử, ngươi nhất định phải c·hết, kẻ yếu không xứng đáng có được nữ tử xinh đẹp như vậy!"
Trong ánh mắt Ngô Ngạo tràn đầy tàn nhẫn, hắn lúc này lạnh căm căm lên tiếng, năm ngón tay như móc sắt, gần như đã chộp đến trên lồng ngực Diệp Phong, muốn trực tiếp moi tim Diệp Phong, thủ đoạn cực kỳ ác độc và tàn nhẫn.
Bạch!
Ngô Ngạo tốc độ rất nhanh, hắn thi triển võ học cũng mười phần cường hãn.
Hắn năm ngón tay, tựa như là năm thanh sắt, mười phần bén nhọn và sắc bén, tựa hồ có thể nháy mắt đâm xuyên qua thân thể huyết nhục của một người.
Thế nhưng không đợi Ngô Ngạo cười to lên, công kích của hắn đã bị Diệp Phong chặn lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận