Thái Cổ Thần Tôn

Chương 3001: Trong tông môn tâm khu vực

**Chương 3001: Khu vực trung tâm trong tông môn**
"Hỗn Độn chi hải?"
Cổ Nguyệt Tịch nghe Diệp Phong nói vậy, trong ánh mắt lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, nhịn không được nói ra: "Hỗn Độn chi hải là địa phương trong truyền thuyết, nghe nói nằm ở khu vực sâu nhất Đông Hải của Khởi Nguyên đại thế giới chúng ta, bất quá đây chẳng qua chỉ là một truyền thuyết, đến cùng có tồn tại hay không, ta cũng không rõ lắm."
"Truyền thuyết?"
Diệp Phong lúc này nghe Cổ Nguyệt Tịch nói vậy, trong ánh mắt lập tức lộ ra một tia thần sắc vô cùng kinh ngạc.
Bởi vì Diệp Phong ban đầu cho rằng Hỗn Độn chi hải nơi Diệp gia ở, có lẽ chỉ là một địa phương lớn hơn một chút.
Có thể không ngờ rằng, vậy mà lại trở thành địa phương trong truyền thuyết.
Đây là điều Diệp Phong không nghĩ tới.
Xem ra Diệp gia so với mình tưởng tượng còn không đơn giản hơn.
Diệp Phong vốn chuẩn bị muốn trực tiếp đến Hỗn Độn chi hải.
Nhưng bây giờ lại biết, e rằng mình có đi cũng chỉ làm bia đỡ đạn, không bằng chuyên tâm tăng thực lực của bản thân lên.
Chờ thực lực cường đại đến trình độ nhất định, lại đi Hỗn Độn chi hải, tìm kiếm vết tích của Diệp gia.
Lúc này, Diệp Phong đi theo Cổ Nguyệt Tịch, rời khỏi thiên ngoại thiên, trở lại Khởi Nguyên đại thế giới.
Rất nhanh, hai người đã về tới Nhất Nguyên đạo tông.
Cổ Nguyệt Tịch nhìn sang Diệp Phong bên cạnh, đột nhiên đưa tay lật một cái, một khối ngọc bài tản ra tia sáng xuất hiện trong tay nàng.
Cổ Nguyệt Tịch đưa khối ngọc bài màu trắng này cho Diệp Phong, lên tiếng nói: "Trên khối lệnh bài này, ta đã khắc tên ngươi, sau này ngươi chính là đệ tử của Nhất Nguyên đạo tông chúng ta, có thể tự do ra vào khu vực Nhất Nguyên đạo tông, bất quá giữa ta và ngươi không có quan hệ gì quá nhiều, hi vọng ngươi không mượn danh tiếng của ta, ở trong Nhất Nguyên đạo tông làm xằng làm bậy."
Nghe Cổ Nguyệt Tịch nói vậy, Diệp Phong lộ vẻ vui sướng, lập tức nhận lấy thân phận lệnh bài trong tay Cổ Nguyệt Tịch, sau đó nói: "Cổ điện chủ yên tâm, ta tiến vào Nhất Nguyên đạo tông, chắc chắn sẽ thành thành thật thật tu luyện, tự nhiên sẽ không mượn danh tiếng của Cổ điện chủ để làm xằng làm bậy, ta không phải loại người đó."
Cổ điện chủ nghe Diệp Phong nói vậy, liền khẽ gật đầu, chuẩn bị rời đi.
Dù sao nàng và Diệp Phong có lẽ cũng chỉ giao tiếp đến đây.
Lúc này, Diệp Phong đột nhiên nói: "Cổ điện chủ, trước kia Tần Tố Tố tiền bối cho ta tín vật của Phượng Hoàng thần điện, một cọng lông vũ Phượng Hoàng thần cấp này, ta hiện tại hẳn là cũng cần vật quy nguyên chủ."
Lúc này, Diệp Phong đưa tay ra, trong lòng bàn tay có một cọng lông vũ Phượng Hoàng tản ra hào quang màu đỏ thắm.
Cọng lông vũ Phượng Hoàng này là bảo vật tuyệt thế, ẩn chứa sức mạnh vô cùng mạnh, có thể nói là vật đại diện cho Phượng Hoàng thần điện.
Cổ Nguyệt Tịch nhìn chằm chằm vào cọng lông vũ Phượng Hoàng trong tay Diệp Phong, trong ánh mắt dường như có một tia nhiệt huyết, dù sao đây chính là tín vật của lão điện chủ Phượng Hoàng thần điện, ẩn chứa lực lượng cùng sự bất khả tư nghị vô cùng lớn.
Có lẽ là nghĩ đến điều gì, Cổ Nguyệt Tịch cuối cùng vẫn lắc đầu, rồi nói: "Đây là đồ vật sư tôn chủ động cho ngươi, ta cũng không cần, ngươi tự mình cầm trong tay mà thận trọng sử dụng, nếu về sau ngươi có gặp nguy cơ gì, có thể tới Phượng Hoàng thần điện, cầm tín vật này tìm kiếm che chở, thôi được rồi, ta còn có việc phải đi trước."
Ông!
Cổ Nguyệt Tịch nói xong, thân ảnh khẽ động, dáng người tuyệt mỹ đã biến mất tại chỗ.
Diệp Phong lúc này nhìn về hướng Cổ Nguyệt Tịch rời đi, ánh mắt lộ ra một tia vui sướng.
Nếu Cổ Nguyệt Tịch đã không muốn cọng lông vũ Phượng Hoàng này, vậy thì mình cầm trong tay, tuyệt đối là một con bài bảo mệnh chưa dùng đến.
Dù sao, đây là một bảo vật vô cùng cường đại, vào thời khắc mấu chốt có thể phát huy ra tác dụng cực lớn.
Lúc này, Diệp Phong cầm trong tay thân phận lệnh bài, trực tiếp đi vào phạm vi khu vực Nhất Nguyên đạo tông.
Cửa chính Nhất Nguyên đạo tông có một trận pháp vô cùng cổ xưa, có thể cảm ứng người không phải thành viên của môn phái.
Nếu không phải thành viên, trận pháp này sẽ giáng xuống lực lượng cửu thiên lôi đình, đ·á·n·h g·iết kẻ tự tiện xông vào Nhất Nguyên đạo tông.
Hiện tại Diệp Phong có thân phận lệnh bài trong tay, tự nhiên không có bất kỳ vấn đề gì.
Đương nhiên, trước đó Diệp Phong có thể tiến vào Nhất Nguyên đạo tông là do có thủ hộ đệ tử dẫn hắn vào, cho nên cũng không có vấn đề.
Ông!
Lúc này, Diệp Phong đi vào bên trong Nhất Nguyên đạo tông, lập tức cảm ứng được thiên địa nguyên khí trong toàn bộ Nhất Nguyên đạo tông vô cùng nồng đậm, gần như sắp hóa lỏng.
Diệp Phong vô cùng hưng phấn, khi tiến vào Khởi Nguyên đại thế giới, ban đầu còn tưởng rằng sẽ phải trôi dạt khắp nơi.
Thật không ngờ, bản thân lại không cần bất kỳ khảo hạch nào, có thể trực tiếp tiến vào đại tông môn như Nhất Nguyên đạo tông, tạm thời ổn định lại, đây là một chuyện rất tốt.
Lúc này, Diệp Phong hiểu rất rõ, Khởi Nguyên đại thế giới có vô số cường giả, có thể tạm thời ở lại trong đại tông môn như Nhất Nguyên đạo tông, vẫn hết sức an toàn.
Hơn nữa Diệp Phong cũng biết, mặc dù trước đó Cổ Nguyệt Tịch nói nàng và mình không có bất kỳ dây dưa nào, nhưng Diệp Phong hiểu rõ, mình và điện chủ Cổ Nguyệt Tịch của Phượng Hoàng thần điện đã có một đoạn kinh lịch như vậy, nếu thực sự gặp nguy cơ gì lớn trong Nhất Nguyên đạo tông, đối phương chắc chắn sẽ không ngồi nhìn không quản.
Tuy Cổ Nguyệt Tịch biểu hiện ra tình cảm vô cùng lạnh nhạt, tựa hồ không quan tâm đến mọi thứ, nhưng Diệp Phong vẫn có thể cảm nhận được, sâu thẳm trong nội tâm Cổ Nguyệt Tịch, vẫn là một người tương đối trọng tình cảm, chỉ là không quen biểu đạt mà thôi, nếu không, đã không từ chối tín vật của Phượng Hoàng thần điện trong tay mình.
Lúc này, Diệp Phong vừa suy nghĩ, vừa đi về phía khu vực trung tâm của Nhất Nguyên đạo tông.
Diệp Phong chuẩn bị đi đến khu vực trung tâm nhất của Nhất Nguyên đạo tông, xem đại điện trung tâm của tông môn có ở đó hay không, có thể cho mình một nơi cư trú trong tông môn.
Bất quá Diệp Phong càng đi, đột nhiên phát hiện, càng đi về hướng trung tâm nhất của Nhất Nguyên đạo tông, Diệp Phong càng nhìn thấy không ít cây cối, thụ linh, còn có linh thú tản ra thần quang, đều đi lại gần đó.
"Chuyện này có chút kỳ lạ. . ."
Diệp Phong nhịn không được thầm nói một tiếng.
Bởi vì khu vực trung tâm của Nhất Nguyên đạo tông khác xa so với tưởng tượng của Diệp Phong.
Theo tư duy vốn có của Diệp Phong, khu vực trung tâm của Nhất Nguyên đạo tông hẳn là phải có không ít đại điện xử lý công việc tông môn.
Nhưng bây giờ Diệp Phong lại không nhìn thấy bất kỳ công trình kiến trúc nào.
Lúc này, Diệp Phong còn nhìn thấy xung quanh có không ít đệ tử Nhất Nguyên đạo tông, đều đang nhìn mình, chỉ trỏ.
Diệp Phong cảm thấy hơi kỳ quái, không biết vì sao, nhưng cũng không để ý đến những người xung quanh chỉ trỏ, mà tiếp tục đi về khu vực trung tâm.
Nhìn thân ảnh Diệp Phong biến mất trong cảnh quan tự nhiên ở khu vực trung tâm, xung quanh có không ít đệ tử đều nhịn không được, trong mắt lộ ra thần sắc chờ xem kịch vui.
"Khu vực trung tâm đó, là nơi ở của Mộ Dung Minh Nguyệt, con gái của tông chủ Nhất Nguyên đạo tông chúng ta, là Hoàng gia lâm viên do tông chủ đại nhân hao phí rất nhiều công sức tạo ra."
"Tên tiểu tử ngốc từ đâu tới này, chắc là một tiểu tử mới nhập môn, cũng dám trực tiếp đi vào nơi ở của Mộ Dung Minh Nguyệt, nữ Ma Vương bị tông chủ đại nhân làm hư, ta cảm thấy tiểu tử ngốc này c·hết chắc rồi."
"Chắc lát nữa chúng ta sẽ thấy t·h·i t·hể tiểu tử ngốc này bị ném ra ngoài, dù sao, đó chính là hòn ngọc quý trên tay tông chủ đại nhân, là nữ Ma Vương vô pháp vô thiên trong Nhất Nguyên đạo tông, Mộ Dung Minh Nguyệt!"
. . .
Mọi người xung quanh đều bàn tán ầm ĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận