Thái Cổ Thần Tôn

Chương 1177: Rời đi

**Chương 1177: Rời Đi**
Cửu U Ma Đế hướng về phía bên ngoài chiến trường mà đi.
Diệp Phong lúc này ánh mắt lóe lên, cũng trực tiếp đi theo.
Bọn họ đi tới một ngọn núi hoang cách xa chiến trường.
Diệp Phong nhìn Cửu U Ma tộc Thần cảnh giới chí cường giả trước mặt, không nhịn được mở miệng hỏi: "Tiền bối để ta đơn độc tới, là có chuyện gì đặc biệt sao?"
Cửu U Ma Đế xoay người, nhìn về phía Diệp Phong, khẽ mỉm cười nói: "Ngươi không phải Minh Vương chi tử."
Diệp Phong bất chợt ánh mắt lóe lên, nhưng vẫn ôm quyền nói: "Ta xác thực không phải Minh Vương chi tử gì cả, ta chỉ là một tàn hồn của Cửu U Minh Vương biến thành."
Cửu U Ma Đế cười cười, tựa hồ đã nhìn thấu tất cả, nói: "Ngươi cũng căn bản không phải tàn hồn gì của Cửu U Minh Vương biến thành, ta từ trên người ngươi, ngoại trừ thanh Cửu U Minh kiếm kia, bất luận thứ gì khác đều không cảm nhận được khí tức của tiên tổ chúng ta."
Trong lòng Diệp Phong chấn động, quả nhiên Thần cảnh giới cấp bậc chí cường giả hết sức lợi hại, nhìn thấu ngụy trang của mình.
Bất quá, điều khiến Diệp Phong thở phào một hơi chính là, Cửu U Ma Đế này đoán chừng làm sao cũng không thể nhìn ra được, kỳ thật hắn cũng không phải là Ma tộc, mà là một nhân tộc.
Thần cảnh giới chí cường giả Ma tộc này, chỉ nhìn xuyên thấu tầng ngụy trang thứ nhất của mình, lại không nhìn thấu được tầng ngụy trang thứ hai.
Diệp Phong lúc này trầm mặc một lát, lên tiếng nói: "Vậy vì sao tiền bối không xuất thủ với vãn bối?"
Cửu U Ma Đế cười nói: "Ngươi giúp Cửu U nhất tộc chúng ta thắng cuộc chiến tranh này, ta khẳng định phải cảm tạ ngươi, sao lại ra tay với ngươi."
Diệp Phong nghe Cửu U Ma Đế nói như vậy, lập tức thở phào một hơi.
Xác thực.
Mình mặc dù ngụy trang thành Minh Vương chi tử, nhưng cũng không gây ra bất kỳ tổn hại nào cho Cửu U Ma tộc, hơn nữa còn giúp bọn hắn thắng trận chiến cực kỳ trọng yếu này.
Cửu U Ma Đế chỉ cần không nhìn thấu thân phận nhân tộc chân chính của mình, thì cũng không cần thiết phải ra tay với mình.
Diệp Phong lên tiếng nói: "Thanh Cửu U Minh kiếm này..."
"Tặng cho ngươi."
Cửu U Ma Đế xua tay, nói: "Coi như là vật cảm tạ ngươi đã giúp nhất tộc chúng ta thắng được cuộc chiến tranh này."
Diệp Phong nghe Cửu U Ma Đế nói như vậy, lập tức ánh mắt lộ ra một tia kinh ngạc.
Cửu U Minh kiếm, đây chính là kiếm của tiên tổ Cửu U nhất tộc, là một thanh Thần cấp bảo kiếm vô cùng cường đại, uy năng vô cùng khủng khiếp.
Cửu U Ma Đế tựa hồ nhìn ra nghi hoặc của Diệp Phong, hắn xoay người, chắp hai tay sau lưng, quan sát đại địa trên núi hoang, nói ra một câu bá đạo vô song: "Bản tọa không cần kế thừa đồ vật của tiên tổ, bởi vì bản tọa tương lai sẽ siêu việt tiên tổ."
...
Sau khi đại chiến kết thúc, tất cả chiến sĩ Cửu U nhất tộc đều nhảy cẫng hoan hô, trở về Cửu U vương quốc.
Mà Diệp Phong cũng đi theo Cửu U Ma tộc trở về vương quốc.
Trên đường, Tử Nguyệt công chúa rất là hiếu kỳ, liên tục hỏi thăm phụ vương mình đơn độc nói chuyện gì với Diệp Phong.
Nhưng Diệp Phong lại kín miệng như bưng, không nói ra nội dung cuộc nói chuyện giữa mình và Cửu U Ma Đế, chỉ nói là Cửu U Ma Đế khen thưởng cho mình.
Trở lại Cửu U vương quốc, Diệp Phong trực tiếp tuyên bố bế quan trong một mật thất bên trong vương quốc.
Bên trong mật thất nhỏ âm u, Diệp Phong đem tám cỗ ma thân của siêu cấp chiến tướng Cổ Ma nhất tộc thiêu đốt hoàng kim mà trước đó thu thập được, toàn bộ lấy ra ngoài.
Lập tức, hắn không chút do dự, trực tiếp phóng thích Thôn Phệ lĩnh vực, bắt đầu thôn phệ luyện hóa.
Theo tu vi tăng lên, Diệp Phong phát hiện lực thôn phệ của mình cũng càng ngày càng cường hãn.
Bất quá, thôn phệ luyện hóa ròng rã tám siêu cấp chiến tướng đại thành Tiên cảnh giới, vẫn tiêu tốn của Diệp Phong trọn vẹn hơn một tháng thời gian.
Mà tu vi của hắn, cũng nhờ vào năng lượng bàng bạc mênh mông kia, trực tiếp đột phá đến viên mãn thượng vị Tiên cảnh giới.
Chỉ thiếu chút nữa, liền có thể bước vào đại thành Tiên cảnh giới!
Trong vòng hai tháng ngắn ngủi, Diệp Phong tiến vào Hắc Ám Ma Giới, tốc độ tăng tiến tu vi nhanh đến cực hạn.
E rằng bên trong mười tám châu, không có thiên kiêu trẻ tuổi nào có khả năng yêu nghiệt như Diệp Phong.
Một ngày nọ vào ban đêm, mây đen gió lớn.
Diệp Phong một mình lặng lẽ đi ra từ mật thất tu luyện.
Hắn liếc nhìn toàn bộ Cửu U vương quốc xung quanh, hướng thẳng đến bên ngoài vương quốc mà đi.
Diệp Phong chuẩn bị lén lút rời khỏi Cửu U vương quốc này.
Hắn không phải là không nghĩ tới việc tiếp tục tu luyện bên trong Cửu U vương quốc.
Thế nhưng, Cửu U Ma Đế đã khám phá thân phận Minh Vương chi tử của hắn.
Hơn nữa, Thần cảnh giới chí cường giả này là một đế vương dã tâm to lớn.
Gần vua như gần cọp.
Diệp Phong cảm thấy, mình không sớm rời đi, e rằng về sau tuyệt đối sẽ bị Cửu U Ma Đế, một đế vương hỉ nộ vô thường, trói buộc chặt.
Bởi vì Diệp Phong không thể đoán được tâm tư của loại Thần cảnh giới Ma tộc chí cường giả này, có thể hôm nay hắn còn tán thưởng ngươi, nhưng ngày mai liền sẽ giam cầm, tru sát ngươi.
Đương nhiên, Diệp Phong cũng biết, có lẽ mình cả nghĩ quá rồi.
Thế nhưng ở trong lĩnh vực của Cửu U Ma Đế, một Thần cảnh giới Ma tộc chí cường giả, mà đối phương còn biết mình không phải Cửu U nhất tộc, mà là chủng tộc Ma tộc khác.
Trong trường hợp này, Diệp Phong cảm thấy, mình vẫn nên lén lút rời đi thì tốt hơn.
Diệp Phong không thích loại cảm giác lo lắng đề phòng này, loại cảm giác không thể khống chế tính mạng của mình này, thực sự khiến người ta vô cùng tra tấn.
Dù sao, mục đích lần này đến Cửu U vương quốc, cũng đã toàn bộ đạt tới, Diệp Phong thôn phệ đủ nhiều năng lượng.
Bạch! Bạch! Bạch...
Diệp Phong toàn thân bọc lấy áo bào đen, thân ảnh thon gầy, một mình, trong nháy mắt đã biến mất ở bên ngoài Cửu U vương quốc.
...
Ba ngày sau, Diệp Phong triệt để cách xa cương vực Cửu U vương quốc.
Hắn đi tới một khu rừng rậm hiếm thấy trên mặt đất Ma giới, tìm một ngọn núi lớn, tạm thời xem nơi này là chỗ ở của mình.
Trên ngọn núi, Diệp Phong ngồi xếp bằng, lấy ra một tòa Thủy Tinh cung to lớn từ trong trữ vật linh giới.
Tòa Thủy Tinh cung này, là bảo vật mà Diệp Phong thu được ở Thần Vẫn chi địa trước kia, khi hắn tiến vào Hắc Thiên Ma Giới.
Diệp Phong còn nhớ rõ, lúc ấy cũng bởi vì tòa Thủy Tinh cung bảo vật này mà nảy sinh xung đột với những thiên kiêu trẻ tuổi đến từ các châu khác.
"Không biết trong Thủy Tinh cung này có bảo vật gì..."
Diệp Phong thả tòa Thủy Tinh cung điện to lớn ra, đặt trên đỉnh núi lớn, sau đó bước chân vào trong.
Thủy Tinh cung bên trong chỉ có một đại điện, không có phòng ốc tầng tầng lớp lớp.
Sau khi Diệp Phong tiến vào, phát hiện toàn bộ Thủy Tinh cung trống rỗng, không có bất kỳ thứ gì, cho dù một pho tượng, một bồ đoàn dùng để đả tọa, toàn bộ đều không có.
Bên trong toàn bộ Thủy Tinh cung, chỉ là một đại điện bình thường trống rỗng được rèn đúc từ tử thủy tinh, không có bất cứ thứ gì.
"Không thể nào..."
Diệp Phong có chút kinh ngạc.
Trước đó mình còn hao tổn tâm sức cùng những thiên kiêu trẻ tuổi đến từ các châu khác nảy sinh xung đột, đại chiến một phen.
Không ngờ rằng cướp được Thủy Tinh cung này, lại không có bảo vật gì, chỉ là một tòa cung điện trống rỗng.
Bất quá, Diệp Phong không tin, Thủy Tinh cung kỳ dị làm bằng tử thủy tinh xuất hiện ở Thần Vẫn chi địa, không thể nào lại không có bất cứ thứ gì.
Nhưng Diệp Phong tìm ròng rã mấy canh giờ, đem mỗi một tấc mặt đất và vách tường, thậm chí là bao gồm cả đỉnh chóp cung điện bên trong Thủy Tinh cung dò xét một lần, xác thực không có bất kỳ thứ gì.
"Đáng ghét..."
Cuối cùng Diệp Phong chỉ có thể thầm mắng một câu, thật là xui xẻo.
"Phía trước còn tốn nhiều khí lực cùng thiên kiêu các châu khác đại chiến, mới cướp được tòa Thủy Tinh cung này, quay đầu lại thì lại vui mừng hụt một phen, hừ!"
Diệp Phong có chút thất vọng lắc đầu, đi ra khỏi nội bộ Thủy Tinh cung, chuẩn bị trực tiếp ném bỏ Thủy Tinh cung rách nát này.
Nhưng ngay khi Diệp Phong vừa đi ra khỏi Thủy Tinh cung, hắn đột nhiên ánh mắt chấn động.
Bởi vì lúc này Diệp Phong nhìn thấy, sắc trời bên ngoài đã tối đen.
"Ta rõ ràng lúc đi vào Thủy Tinh cung hơn một canh giờ trước là sáng sớm, sao ta ở bên trong hơn một canh giờ, bên ngoài trời đã tối?"
Diệp Phong trong lòng suy nghĩ, lập tức hắn đột nhiên giống như hiểu ra điều gì, toàn thân chấn động, con ngươi bỗng nhiên co rút lại.
Hắn quay người nhìn tòa Thủy Tinh cung phổ thông phía sau, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt: "Không gian bên trong Thủy Tinh cung này, chẳng lẽ có khả năng làm chậm tốc độ thời gian? Ta ở trong Thủy Tinh cung mới hơn một canh giờ, bên ngoài lại đã sắp tối, đây chẳng lẽ là..."
Đây chẳng lẽ là một món bảo vật thuộc tính thời gian?
Diệp Phong lập tức mở to hai mắt, ánh mắt vốn thất vọng, trong nháy mắt thay đổi thành vô cùng nóng bỏng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận