Thái Cổ Đệ Nhất Thần

Chương 891: Về tông

Chương 891: Về tông môn Thiên Chấn Vân lúng túng gãi đầu, nhìn Cố Trường Thanh, một lúc không biết rõ nên nói gì.
“Nàng đã để ngươi truyền lời, tự nhiên là tin tưởng được ngươi!”
Cố Trường Thanh lần nữa nói: “Ngươi như đã nói là nàng nói, cần gì giấu giếm nữa?”
Thiên Chấn Vân lập tức nói: “Vậy ngươi cũng đừng nói là ta nói.”
“Khương Nguyệt Bạch cô nương cùng Hư Diệu Linh cô nương, đều ở bên trong thiên cấm chi môn, cùng Quân Thiên Tự cùng rời đi, tựa hồ muốn... Tru ma!”
Tru ma?
Cố Trường Thanh nhìn về phía trước mênh mông vô bờ sương mù, trong lòng cảm thấy nặng nề.
“Các nàng hai người, tru cái gì ma?”
Hai tay Cố Trường Thanh nắm chặt.
Thiên Chấn Vân nghe những lời này, lại nói: “Còn có một vị Thất tiên sinh nữa…”
Thất tiên sinh?
Thấy vẻ mặt mê mang của Cố Trường Thanh.
Thiên Chấn Vân ngạc nhiên nói: “Ngươi không biết Thất tiên sinh sao?”
Cố Trường Thanh lắc đầu.
Thiên Chấn Vân lập tức nói: “Thất tiên sinh có thể là một vị nhân vật lớn đã từng có danh tiếng vang dội trong Thái Sơ vực của chúng ta, bất quá đã rất nhiều năm không xuất hiện ở Thái Sơ vực.”
Thiên Chấn Vân không ngừng kể.
Cố Trường Thanh nhìn hướng Thái Sơ mỏ quáng, trong mắt đầy lo lắng.
“Cố công tử, không cần phải lo lắng, có Thất tiên sinh ở đó, chắc chắn không có vấn đề gì đâu!”
Thiên Chấn Vân lập tức nói: “Ngươi còn không bằng lo Ly Hỏa tông thì hơn!”
Ly Hỏa tông!
Cố Trường Thanh hỏi ngay: “Ngươi ở chỗ này đợi ta bao lâu rồi?”
“Không lâu, không lâu, chỉ hai tháng thôi!”
“Hai tháng?”
Vẻ mặt Cố Trường Thanh thay đổi, lập tức nói: “Đi!”
Hai tháng!
Đã đủ để các đại bá chủ diệt Ly Hỏa tông mười lần!
Cố Trường Thanh phi thân bỏ đi, Thiên Chấn Vân vội vàng đuổi theo.
Thấy Cố Trường Thanh lo lắng như vậy.
Thiên Chấn Vân lên tiếng: “Ngươi yên tâm đi, không có việc gì đâu, với lại ta nói với người Thiên Hư thành rồi, muốn giúp đỡ Ly Hỏa tông một chút!”
“Tiền bối có biết không, ngoài ngươi khôi phục ra, còn có Tông Thiên Lai, còn có Thời Hồng Vân, còn có Thái Cực Huyền Nhất các loại, cũng đều đã khôi phục rồi?”
Cố Trường Thanh vội vàng nói: “Mấy vị này đều là Vũ Hóa cảnh, hơn nữa Nguyên Quân Ngữ, Tề Vạn Kinh cũng đạt đến Vũ Hóa cảnh.”
“Hiện tại khai chiến, nhìn qua không còn là tầng thứ Thuế Phàm cảnh nữa!”
Trên đường đi, Cố Trường Thanh đều lộ vẻ rất lo lắng.
Đến gần địa phận Ly Hỏa tông, Cố Trường Thanh cùng Thiên Chấn Vân hai người ngự không bay, có thể thấy các thành trì ven đường, phần lớn không còn mang theo biểu tượng của Ly Hỏa tông.
Mà thay vào đó là biểu tượng của Nguyên gia, Tề gia!
Cố Trường Thanh thấy cảnh này, nội tâm khẽ rùng mình.
Đến cuối cùng.
Đến khu vực Ly Hỏa sơn mạch, Cố Trường Thanh thấy chỗ này không có dấu vết chiến tranh lớn nào, mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra, chiến đấu quả thực đã bắt đầu, chỉ bất quá, các thế lực bá chủ, không chọn tiến công quy mô lớn, mà từ từ xâm chiếm từng bước một.
Việc này so với trực tiếp tiến công càng làm người hoảng sợ hơn.
Nếu năm đại bá chủ trực tiếp tấn công đại bản doanh Ly Hỏa tông, thì chắc chắn sẽ làm cho Ly Hỏa tông trên dưới thề sống chết phản kháng.
Như vậy, tổn hao nhất định rất lớn.
Nhưng mà trước mắt, bắt đầu từ biên giới, tiến công từng bước, theo Ly Hỏa tông từng bước một bại lui, lòng người nhất định tan rã.
Cố Trường Thanh đứng giữa không trung, nhìn sang Thiên Chấn Vân bên cạnh, chắp tay nói: “Đa tạ tiền bối đã đợi ta ở bên ngoài mỏ quáng, hay là tiền bối cùng ta đến Ly Hỏa tông ngồi chơi một chút?”
“Thôi thôi.”
Thiên Chấn Vân lên tiếng: “Ta phải nhanh chóng trở về Thiên Hư thành, xem nữ nhi ta hiện tại đang làm gì!”
“Tốt!”
Cố Trường Thanh chắp tay.
Thiên Chấn Vân cười cười, quay người rời đi.
Rất nhanh.
Cố Trường Thanh xuất hiện ở bên ngoài sơn môn Ly Hỏa tông.
Thời gian trôi qua nhanh, gần một năm, lại lần nữa thấy sơn môn trước mắt, Cố Trường Thanh trong lòng dâng lên một cảm giác thân thiết.
Ở Ly Hỏa tông hai ba năm này, hắn nhận được sự trưởng thành rất lớn.
Bây giờ.
Có người muốn hủy diệt nơi này.
Vậy, hắn sẽ giết những kẻ muốn hủy diệt nơi này!
Cố Trường Thanh xuất hiện trước sơn môn.
Lập tức.
Ở cổng sơn môn, mấy bóng người lần lượt đi ra, cách vài trượng liền quát: “Dừng lại!”
Cố Trường Thanh dừng bước.
“Ngươi là ai?”
“Cố Trường Thanh, đệ tử chân truyền Ly Hỏa tông!”
Cố Trường Thanh?
Nghe Cố Trường Thanh trả lời, mấy vị đệ tử càng thêm cảnh giác.
“Đứng đó đừng nhúc nhích!”
Nhìn những người này cảnh giác như vậy, Cố Trường Thanh cười nói: “Ta có lệnh bài đệ tử.”
Nói xong, Cố Trường Thanh ném lệnh bài ra ngoài.
Một vị đệ tử nhận lấy lệnh bài, lập tức nói: “Lệnh bài của ngươi, không tính đâu, Ly Hỏa tông vì phòng gian tế trà trộn vào, đã đổi mới lệnh bài trên dưới một thể rồi!”
Đối với chuyện này, Cố Trường Thanh lại không có gì bất mãn, nói: “Đã vậy, làm phiền mấy vị đi tìm Phù Như Tuyết sư tỷ, nói với nàng, Cố Trường Thanh đã trở về!”
“Phù sư tỷ ra ngoài trấn thủ phía trước rồi, không có ở tông môn!”
“Ly Bắc Huyền sư huynh thì sao?”
“Cũng không có ở đây.”
“Ngao Văn Diệp sư huynh? Cốt Văn Lan sư huynh?”
“Không có ở đây!”
Cố Trường Thanh nghe vậy, vẻ mặt trở nên căng thẳng.
Nói như vậy, tình hình chiến sự tiền tuyến còn tồi tệ hơn dự đoán của hắn.
Cố Trường Thanh lập tức nói: “Nếu như vậy, mấy vị trưởng lão có ở đó không?”
Vừa nói xong, sắc mặt đệ tử kia khổ sở nói: “Các trưởng lão không rảnh tiếp ngươi đâu.”
“Tốt thôi…”
Cố Trường Thanh bất đắc dĩ nói.
Nếu đã như vậy, hắn chỉ có thể lặng lẽ lẻn vào.
Đúng lúc Cố Trường Thanh đang suy nghĩ trong lòng thì, phía trước sơn môn, có tiếng gió xé vang lên.
Mấy chục bóng người kết bạn bay đến, phong trần mệt mỏi hạ xuống.
“Tránh ra, tránh ra!”
Một âm thanh vang lên, mấy chục người từ trên phi ưng xuống, mang theo mấy cái cáng thương.
Một người cầm đầu quát: “Nhanh nhanh nhanh, tránh hết ra!”
Trên những cái cáng thương kia, có mấy người toàn thân bê bết máu, lúc này miệng không ngừng rên rỉ.
“Sơn sư huynh?”
Cố Trường Thanh nhìn người đi đầu, không khỏi mở miệng nói.
“Ai đấy?”
Sơn Minh Hiên lúc này toàn thân dính đầy máu, trông rất mệt mỏi, nghe thấy tiếng gọi, không khỏi quay người lại nhìn.
Ánh mắt của hắn rơi lên người Cố Trường Thanh, ngẩn ra một chút sau đó, không khỏi quay đầu sang chỗ khác.
“Ngọa tào!”
Đột nhiên.
Sơn Minh Hiên lại lần nữa quay đầu lại, nhìn Cố Trường Thanh, một mặt kinh ngạc, liên tục kinh hoàng nói: “Ngọa tào! Ngọa tào! Ngọa tào!”
Nghe tiếng hô kinh hãi của Sơn Minh Hiên, mấy người khác cũng đều ngơ ngác.
“Cố Trường Thanh!”
Sơn Minh Hiên bước lớn tiến lên, hai tay nắm lấy vai Cố Trường Thanh, vẻ mặt không thể tin nổi nói: “Cố Trường Thanh! Thật là ngươi! Ngươi không chết! Ngươi vẫn còn sống sót! Tốt quá rồi!!!”
Sơn Minh Hiên ngay lập tức nhìn những người khác, nói: “Mau đưa những người bị thương kia đến đan cốc trị liệu, mau lên!”
Mấy chục người lập tức khiêng cáng thương đi.
Sơn Minh Hiên kéo Cố Trường Thanh liền bay vào sơn môn.
Một vị đệ tử tiến lên phía trước nói: “Sơn sư huynh, không có lệnh bài đệ tử mới, không được…”
“Mau mau cút…”
Sơn Minh Hiên nhìn đệ tử kia, quát: “Đầu óc chết cứng rồi à, ngươi có biết hắn là ai không hả?”
Đệ tử kia gãi đầu.
Sơn Minh Hiên nói ngay: “Đây là Cố Trường Thanh, thiên kiêu yêu nghiệt đệ nhất của Ly Hỏa tông chúng ta đó, có biết chưa?”
Đệ tử kia tiếp lời: “Có thể là thời kì đặc biệt, tình huống đặc biệt, không có lệnh bài…”
“Đồ đầu óc chết cứng!”
Sơn Minh Hiên nói: “Ngươi biết Cố Trường Thanh trở về, có ý nghĩa như thế nào không hả?”
Mấy vị đệ tử phụ trách canh gác sơn môn, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mặt mũi mờ mịt.
Sơn Minh Hiên khẳng định nói: “Ý nghĩa là, Ly Hỏa tông có thể còn sống sót, ý nghĩa là, đám hỗn đản kia của bọn họ sắp xong đời rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận