Thái Cổ Đệ Nhất Thần

Chương 462: Kém quá xa

"Thương Lỗi, ngươi ở đâu?"
Thương Vân Dã cầm Hắc Thiết Huyền Xích trên tay, cẩn thận cảnh giác, hô lớn: "Ta đến đây, ta đến cứu ngươi!"
Theo lời của Thương Vân Dã vừa dứt.
Từ trong sơn cốc truyền đến một giọng nói lo lắng: "Mây Dã ca, Mây Dã ca, ngươi mau chạy đi. . ."
"Chạy?"
Ngay lúc này, hai bên miệng hang sơn cốc xuất hiện mấy bóng người.
Lữ Chính Huyền bước ra từ bên trong.
Tiếp theo sau là Thanh Nguyên Mệnh, huynh muội Thanh Nguyên Phương cũng lần lượt đi ra.
"Tính ra thì dụ được một con cá lớn!"
Lữ Chính Huyền nhếch mép cười nói: "Thương Vân Dã, ngươi tới vừa đúng lúc!"
Thương Vân Dã cầm hắc thước trong tay, phía sau đi theo Hàn Tuyết Tùng, Hàn Tuyết Vi và Bùi Chu Hành.
"Lữ Chính Huyền, là ngươi!"
Thương Vân Dã khẽ nói: "Thả Thương Lỗi bọn hắn ra!"
"Thả?"
Lữ Chính Huyền cười nhạo nói: "Sở dĩ giữ mấy người kia lại, chính là để dụ ngươi."
Mặt Thương Vân Dã sầm lại.
Lúc này.
Thanh Nguyên Mệnh bước lên phía trước, nói: "Thương Vân Dã, ta biết rõ đời này của Thương gia, ngươi là người xuất sắc nhất, tương lai tộc trưởng Thương gia có lẽ đều là ngươi."
"Nếu ngươi chịu đầu quân cho bản hoàng tử, ta đảm bảo, sẽ để Thương gia các ngươi còn chút ít người sống, ngày sau ngươi làm việc cho ta..."
"Ngươi cũng xứng?"
Thương Vân Dã cười nhạo nói: "Thanh Nguyên Mệnh, trong mười mấy vị hoàng tử công chúa của Thanh Đằng, thiên phú của ngươi chỉ có thể nói là ở mức trung bình khá, ngươi có thể làm được cái gì?"
Nghe những lời này, Thanh Nguyên Mệnh nhíu mày.
"Ngươi đến Linh Anh cảnh rồi?"
"Không sai!"
Khí tức trong cơ thể Thương Vân Dã ngưng tụ.
"Hóa Anh trung kỳ!"
Vẻ mặt Thanh Nguyên Mệnh kinh ngạc.
Hiện tại hắn ba mươi hai tuổi, đạt tới Hóa Anh hậu kỳ, thực tế mà nói, thiên phú này đã rất tốt.
Nhưng Thương Vân Dã mới hai mươi bốn tuổi, đã đạt đến Hóa Anh trung kỳ.
Đặt hai người so sánh, đủ để thấy được chênh lệch thiên phú giữa hai người.
"Thương Vân Dã!" Thanh Nguyên Mệnh nói thẳng: "Nếu ngươi chịu đầu hàng, quy thuận ta, để ta sử dụng, ta bảo đảm ngươi sẽ..."
"Ngươi lấy gì để đảm bảo?"
Thương Vân Dã trực tiếp ngắt lời: "Ngay cả mạng sống của ngươi, ngươi có thể nắm giữ sao?"
Hả?
Thần sắc của Thanh Nguyên Mệnh, Thanh Nguyên Phương, Lữ Chính Huyền ba người trở nên cảnh giác.
"Giết!"
Gần như trong nháy mắt, Thương Vân Dã quát lên một tiếng.
Hàn Tuyết Tùng, Hàn Tuyết Vi hai người tả hữu xông lên giết ra.
Bùi Chu Hành liền là thân hình chợt động, phóng về phía mấy người đang bị giam giữ là Thương Lỗi.
Lữ Chính Huyền không nghĩ tới, rõ ràng mình có con tin trong tay, mà Thương Vân Dã lại dám trực tiếp ra tay.
"Giết!" Lữ Chính Huyền quát: "Giết mấy tên đó đi! Nhanh lên!"
Một người chịu trách nhiệm trông coi Thương Lỗi vung trường kiếm đâm tới.
Phập. . .
Nhưng, còn chưa kịp để mũi kiếm của hắn chạm đến Thương Lỗi, một mũi tên từ hư không hiện ra, trực tiếp xuyên thủng cổ người đó, phù một tiếng, yếu ớt ngã xuống đất.
Những người khác thấy cảnh này thì biến sắc, một người vội vàng giơ đao lên.
Phập. . .
Lại là một mũi tên ghim tới, trực tiếp đoạt mạng hắn.
Thấy vậy, những người còn lại làm sao dám động thủ, lập tức lùi lại, hoảng sợ nhìn xung quanh.
"Cung tiễn thủ!"
Lữ Chính Huyền thấy vậy thì giận không kìm được, cầm đao trong tay, trực tiếp hướng về phía Thương Lỗi.
Hắn là Linh Anh cảnh, một cung tiễn thủ bình thường muốn giết hắn là không thể!
"Ta ngược lại muốn xem, là tên nào ở trong bóng tối bắn lén!"
Vừa nói, Lữ Chính Huyền nắm chặt tay, đao lóe lên hàn quang, làm bộ muốn chém về phía Thương Lỗi.
Thực ra hai mắt hắn vẫn luôn chú ý bốn phía, đề phòng mũi tên bắn ra.
"Giết!"
Lữ Chính Huyền quát lớn một tiếng.
Trường đao chém xuống.
Đúng lúc này.
Vút. . .
Một mũi tên đen ngòm, từ nơi xa lao tới.
Lữ Chính Huyền lập tức bắt được quang mang màu đen của mũi tên kia, vội đánh đao xuống, chém về phía hướng mũi tên lao đến.
Nhưng. . .
"Không ổn!"
Mũi tên quá nhanh!
Sắc mặt Lữ Chính Huyền kinh biến, thân hình nhanh chóng lùi lại, đưa ngang trường đao trước người.
Keng. . .
Một luồng kình đạo cường hoành bắn ra, mũi tên oanh kích lên lưỡi đao, trực tiếp đánh gãy lưỡi đao, sau đó xuyên thủng ngực Lữ Chính Huyền.
"Phụt. . ."
Lữ Chính Huyền phun ra một ngụm máu tươi, mặt mày tái mét, bị dư kình của mũi tên hất lùi mấy chục bước, quằn quại ngã rạp trên mặt đất, không ngừng phun máu.
"Sao có thể. . ."
Vào lúc này.
Một đôi chân xuất hiện trước người Lữ Chính Huyền.
Lữ Chính Huyền ngẩng đầu, chỉ thấy sóng lớn mãnh liệt, không thấy rõ mặt nữ tử kia.
Bị che mất.
Dần dần.
Nữ tử nắm chặt tay, một kiếm đâm xuyên lưng Lữ Chính Huyền.
"Là ngươi..."
Lữ Chính Huyền kinh ngạc nói: "Cù Tiên Y. . ."
Ở một bên khác.
Bùi Chu Hành đã giải cứu mấy người Thương Lỗi, đưa đến một bên sơn cốc.
Khương Nguyệt Thanh cùng Bùi Chu Hành đang chiếu cố mấy người.
Đồng thời.
Ở vị trí cửa hang sơn cốc, Cố Trường Thanh, Nguyên Tự Hành hai người xuất hiện.
"Cố Trường Thanh!"
Thanh Nguyên Mệnh và Thanh Nguyên Phương lập tức chú ý tới Cố Trường Thanh.
Sau vài tháng không gặp, Cố Trường Thanh nhìn có vẻ cao lớn hơn, khí chất trên người cũng rất khác.
"Ngươi..."
"Sao?"
Cố Trường Thanh nhìn hai người, mở miệng nói: "Chỉ có các ngươi thôi sao?"
Mấy người ban đầu cùng nhau đến đây, sau khi Bùi Chu Hành điều khiển mấy con linh thú nhỏ, đã đặc biệt điều tra một lượt, phát hiện trong sơn cốc có mai phục.
Vốn nghĩ không chỉ có mỗi Thanh Nguyên Mệnh và Thanh Nguyên Phương, nhưng hiện tại xem ra, thì chỉ có hai người bọn hắn!
Đối với chuyện này, Cố Trường Thanh ngược lại có chút thất vọng.
Lúc này.
Hàn Tuyết Tùng, Hàn Tuyết Vi, Thương Vân Dã, Cù Tiên Y, Nguyên Tự Hành năm người cùng nhau giết ra.
Năm vị cường giả Linh Anh cảnh, cấp bậc Hóa Anh, thực lực không phải để trưng.
Bùi Chu Hành và Khương Nguyệt Thanh phụ trách chăm sóc những người bị thương như Thương Lỗi.
Cố Trường Thanh thu hồi Huyền Vũ Cung và Phá Minh Tiễn, nhìn Thanh Nguyên Mệnh và Thanh Nguyên Phương.
"Ta còn tưởng sẽ có trưởng bối hoàng thất hoặc những nhà khác bày bẫy, không ngờ, chỉ là hai người các ngươi!"
Giờ phút này.
Thanh Nguyên Mệnh và Thanh Nguyên Phương từ trong lời nói của Cố Trường Thanh lại nghe ra vài phần cảm giác tẻ nhạt vô vị.
"Ngươi là thứ gì?"
Thanh Nguyên Mệnh quát: "Rơi vào bẫy của ta, ta sẽ khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong..."
Bành! ! !
Thanh Nguyên Mệnh chưa dứt lời.
Cố Trường Thanh lóe lên thân hình, trong khoảnh khắc đã xuất hiện trước người hắn, sau đó một quyền đánh vào bụng hắn.
"Oa...Phụt..."
Cả người Thanh Nguyên Mệnh lập tức co rút thành con tôm lớn, máu tươi hòa lẫn thịt nát phun ra, mặt mày tái mét.
Thanh Nguyên Phương đứng bên cạnh thì hoàn toàn ngây người.
Thật quá nhanh!
Nàng cùng Thanh Nguyên Mệnh đều ở cảnh giới Hóa Anh hậu kỳ, thế mà không hề phản ứng gì đã thấy Cố Trường Thanh giết đến trước người.
Thanh Nguyên Phương lập tức lùi lại, kéo dài khoảng cách.
Lúc này Cố Trường Thanh liền là một tay túm lấy cổ áo Thanh Nguyên Mệnh, không khỏi nói: "Thực lực của ngươi thế này... Hóa Anh hậu kỳ à... So với Thanh Vô Song kém xa quá."
"Thanh Vô Song..."
Hai mắt Thanh Nguyên Mệnh đỏ ngầu, khó nhọc nói: "Là ngươi... Là ngươi giết hắn?"
Cố Trường Thanh gật đầu nói: "Đúng."
Lời vừa nói ra, Thanh Nguyên Phương bên kia không hề do dự, thân hình chợt lóe lên, đột ngột bay lên từ mặt đất, hướng về phía ngoài sơn cốc bỏ chạy.
Cố Trường Thanh ngẩng đầu liếc mắt, thản nhiên nói: "Ngươi cảm thấy, ngươi có thể chạy thoát sao?"
Khi Cố Trường Thanh vừa dứt lời, thân thể mềm mại của Thanh Nguyên Phương run lên, thân hình rơi xuống, không dám nhúc nhích.
Vừa rồi Cố Trường Thanh một mũi tên bắn giết Lữ Chính Huyền Hóa Anh sơ kỳ, nàng nhìn thấy rõ.
Nàng tự đánh giá mình không đến mức bị Cố Trường Thanh một mũi tên bắn giết, nhưng mà chạy...nhất định là không thể chạy thoát!
Thanh Nguyên Phương rơi xuống, chuyển sang nhìn Cố Trường Thanh, giọng nói run rẩy: "Ngươi...ngươi muốn làm gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận