Thái Cổ Đệ Nhất Thần

Chương 165: Bởi vì lão tử nữ nhi

"Đường Ngọc?" Cố Trọng Nguyên suy nghĩ một chút rồi nói: "Có chút không đúng thật, ta cảm thấy có vài lần ngươi vừa nói thì nàng đã muốn lật bàn rồi."
"Ha ha, ngươi cũng thấy đúng không?" Khương Văn Đình liền nói ngay: "Có thể là nàng không nói ra thôi, mà vẫn luôn cố gắng duy trì nụ cười!"
Nghe những lời này, Cố Trọng Nguyên không khỏi nói: "Lão già chết tiệt, rốt cuộc ngươi muốn nói gì, nhanh lên!"
Khương Văn Đình lập tức nói: "Ta nhớ rõ, hơn hai năm trước, Đường Ngọc từ Thương Linh thành đi ngang qua, khi đến tìm ta, nàng cưỡi một con linh thú tam giai, không phải Hỏa Linh Tước hôm nay mà là Thuần Dương Hổ có thực lực thấp hơn Hỏa Linh Tước một chút!"
"Lúc đó, Đường Ngọc có thể là vênh váo hống hách lắm đó, nhìn ta như nhìn một thằng ngốc vậy, nếu không phải nàng muốn thu Nguyệt Bạch, ta cảm thấy nàng đã muốn cầm giày tát vào mặt ta rồi!"
Cố Trọng Nguyên chậm rãi nói: "Ai mà gặp ngươi lần đầu, cũng đều muốn tát vào mặt thôi!"
"Xéo đi!"
Cố Trọng Nguyên cười ha ha một tiếng nói: "Ngươi nói tiếp đi."
"Lúc đó Đường Ngọc rất cao ngạo, ngạo mạn vô cùng, cứ như hoàng đế nhìn ăn mày, trong ánh mắt thể hiện rõ sự coi thường Khương gia ta!"
"Đúng thật!" Cố Trọng Nguyên gật gật đầu.
"Nhưng chỉ trong nháy mắt hơn hai năm, tọa kỵ của nàng từ Thuần Dương Hổ đã đổi thành Hỏa Linh Tước, thực lực chắc chắn là càng cao hơn rồi, đúng không?"
"Ừ."
"Nhưng mà lần này nàng đến đây lại thể hiện là tạm thời không tiện lộ diện, vì mở rộng tuyển sinh cho Thanh Diệp học viện, còn nói là Nguyệt Bạch dặn đến để đặc huấn cho Nguyệt Thanh!"
"Có thể là..." Khương Văn Đình chân thành nói: "Ta mà gọi những người có tiếng nói ở Thương Linh Thành đến, không quá ba ngày, Thương Châu sẽ biết, đạo sư Đường Ngọc của Thanh Diệp học viện phụ trách mở rộng tuyển sinh đang ở nhà Khương gia ở Thương Linh thành, thế mà nàng lại không tức giận, cứ thế mà nhịn nhục."
"Trên bàn rượu, ta cố ý ăn nói thô lỗ một chút, lại còn cố tình kéo dài thời gian, tuy rằng nàng không kiên nhẫn nhưng vẫn nhẫn nhịn!"
"Ta lại nói địa điểm khảo hạch cứ chọn tại Thương Linh Thành, cả Thương Châu này, tứ đại tông môn nơi nào mà không thích hợp hơn Thương Linh thành? Thế mà nàng lại không hề phản bác, vẫn cứ đồng ý!"
Nói đến đây, Cố Trọng Nguyên đã phản ứng lại, đột ngột đứng dậy, vỗ tay một cái nói: "Bởi vì Nguyệt Bạch!"
"Không sai, bởi vì con gái ta!"
Khương Văn Đình mặt đầy kiêu ngạo, lập tức chân thành nói: "Hôm nay, ta cố ý thăm dò nàng vài lần, nàng đều nhịn cả, cộng thêm lần trước Nguyệt Bạch gửi thư về nói không cần lo lắng Huyền Thiên Tông trả thù Thương Linh thành."
"Ta cảm thấy con gái lớn của ta chắc chắn là đang giấu giếm tình hình của mình, địa vị của nàng tại Thanh Diệp học viện hiện tại chắc chắn là không hề tầm thường, không tầm thường đến mức một vị đạo sư cũng phải lễ độ với nàng như thế!"
Cố Trọng Nguyên nghe xong những lời này trong lòng chửi thầm: một cái "con gái ta", một cái "con gái ta"! Sợ hắn cướp mất sao? Thật là không biết xấu hổ!
"Lão Cố, lần này đừng gây áp lực quá lớn cho Trường Thanh cháu ngươi!" Khương Văn Đình khẽ mỉm cười nói: "Vị hôn thê của nó bây giờ chắc ghê gớm lắm, còn sợ cái búa gì nữa?"
Cố Trọng Nguyên nghe xong không khỏi thở dài: "Cái này... nói đi nói lại thì... vẫn là... vị hôn thê a..."
"Ha ha, ngươi cái lão già chết tiệt, tâm nhãn còn nhiều hơn cả lỗ đít!"
Khương Văn Đình lập tức nói: "Yên tâm, ta còn chưa chết, cuộc hôn nhân này phải thành hiện thực!"
"Ai, đừng đừng đừng..." Cố Trọng Nguyên vội nói: "Nếu Nguyệt Bạch mà gặp được người thích hợp hơn, vậy coi như là Trường Thanh cùng nàng duyên mỏng, ngươi đừng ép Nguyệt Bạch, ép dưa xanh sao ngọt được!"
"Ha ha, lão già chết tiệt, tuy không ngọt nhưng lại thơm đó nha!" Khương Văn Đình không khỏi nói: "Trường Thanh cưới được Nguyệt Bạch, dù có làm kẻ ăn bám cũng được!"
"Không được không được, làm vậy không tốt..." Cố Trọng Nguyên liên tục xua tay nói: "Nếu như Nguyệt Bạch thật sự gặp được người thích hợp hơn, ngươi không thể cưỡng ép nó được, đến lúc đó cả hai nhà chúng ta mang giấy hôn ước ra hủy, coi như chuyện này chưa từng xảy ra!"
"Nàng dám!" Khương Văn Đình khẽ nói.
"Ngươi xem kìa, lại bắt đầu nóng rồi!" Cố Trọng Nguyên thở dài: "Nếu thật không được thì hôn ước giữa Trường Thanh với Nguyệt Bạch giải trừ, chúng ta làm lại một cái hôn ước mới vậy!"
"Làm lại... À... À??" Khương Văn Đình trợn tròn mắt nhìn Cố Trọng Nguyên, tức giận mắng lớn: "Ngươi cái đồ góa vợ, ăn trong chén lại nhìn vào trong nồi sao? Ngay cả Nguyệt Thanh cũng nhòm ngó rồi hả?"
"Ý ngươi nói đó, ý ta là..."
"Ngươi nằm mơ đi, đồ góa vợ!" Khương Văn Đình khẽ nói: "Ta có thích Trường Thanh thế nào thì nhà ngươi có cưới được con gái nhà ta đã là mồ mả tổ tiên được ông trời phù hộ lắm rồi, ngươi còn muốn hai hả? Đúng là không biết xấu hổ!"
"Ngươi đồ góa vợ kia, chẳng phải là ta đang lo cho quan hệ của cả hai nhà sao, nhỡ Nguyệt Bạch thật sự không thành với Trường Thanh thì ngươi nói làm sao?" Cố Trọng Nguyên mắng lại: "Ta thấy Nguyệt Thanh cùng Trường Thanh quan hệ cũng rất tốt mà, chẳng lẽ ngươi cái lão già kia không thấy ý tứ của con gái mình sao?"
Lời này vừa thốt ra, hai ông già góa vợ lập tức từ từ ngồi xuống, chìm vào suy tư.
"Thảo!"
Khương Văn Đình đột nhiên nói: "Ngươi mà không nói thì ta còn không phát hiện ra, con bé Nguyệt Thanh kia không đúng lắm..."
"Cố Trọng Nguyên, sao người nhà lão Cố các ngươi không biết xấu hổ như vậy vậy hả!"
Một cô con gái ngả vào tay Cố Trường Thanh thì đã được rồi, còn muốn cả hai con sao?
Chuyện này không xong! Tuyệt đối không được!
"Thôi được rồi, đừng cằn nhằn chuyện này nữa, quay đầu hai chúng ta cùng hỏi Nguyệt Bạch, nếu nó thực sự không muốn thì chúng ta sẽ nói chuyện cho tử tế, đừng mặt đỏ tai tía lên nữa!"
"Ta cố hết sức!" Khương Văn Đình hừ một tiếng.
Cố Trọng Nguyên tiếp lời: "Nếu tiếp tục tổ chức sự kiện khảo hạch của Thanh Diệp học viện thì chúng ta phải nỗ lực sắp xếp thôi, còn có mười ngày nữa, vẫn còn kịp!"
Khương Văn Đình rất tán thành nói: "Tất cả tửu lâu ở Thương Linh Thành phải được trang trí lại, người của Thanh Diệp học viện phụ trách khảo hạch thì ở tại Khương gia ta, đến lúc người của Thái Hư Tông và Thanh Liên Tông đến thì ở tại Cố gia ngươi."
"Đến lúc đó cứ cho người Huyền Thiên Tông ở tại tửu lâu tốt nhất, giá cả cứ tăng gấp mười lần!"
"Ta hiểu rồi!"
Hai lão hồ ly bắt đầu lên kế hoạch tỉ mỉ mọi việc.
Đến mức các thế lực lớn nhỏ trong Thương Châu tới đó mà náo loạn thì hai người bọn họ cũng chẳng hề lo lắng gì.
Các nhân vật lớn của Thanh Diệp học viện đến đây để tuyển sinh thì ai mà dám gây sự, có thì xéo thôi!
Sau một hồi thảo luận, Khương Văn Đình nhìn sang Cố Trọng Nguyên, nhỏ giọng nói: "Mà nói đi cũng phải nói lại, gần đây vị cao nhân đến phủ ngươi kia rốt cuộc là có lai lịch gì?"
Khoảng mười mấy ngày trước, một vị cao nhân xuất hiện ở Thương Linh thành, trùng hợp gặp Cố Linh Nguyệt của Cố gia, vị cao nhân này vừa thấy đã trúng ý thiên phú của Cố Linh Nguyệt, muốn thu Cố Linh Nguyệt làm đệ tử.
Kịch bản này, Khương Văn Đình và Cố Trọng Nguyên quá quen thuộc rồi.
Đầu tiên là Khương Nguyệt Bạch bị cao nhân để ý.
Sau lại là Cố Trường Thanh cũng bị cao nhân để ý cứu chữa.
Lần này lại đến Cố Linh Nguyệt.
Hai người thậm chí đều cảm thấy, lẽ nào tất cả cao nhân trên đời đều muốn tìm kiếm thiên tài ở Thương Linh thành sao?
Chuyện này đúng là tà môn!
Cố Trọng Nguyên liền nói ngay: "Nữ tử kia tự xưng tên là Liễu Thanh Đao, nàng chỉ nói mình đến từ Thanh Huyền đại lục, cụ thể ở đâu thì cũng không nói rõ."
"Nhưng mười mấy ngày nay, nàng thật sự rất nghiêm túc dạy dỗ Nguyệt nhi, hôm qua Nguyệt nhi đã vào Luyện Thể cảnh nhất trọng rồi!"
Luyện Thể cảnh là rèn luyện nhục thân, bất kỳ thiên tài nào cũng phải dùng thời gian, tâm huyết để rèn luyện bản thân thật tốt ở giai đoạn này, nếu không sẽ ảnh hưởng đến cao thấp thực lực ở Dưỡng Khí cảnh và Ngưng Mạch cảnh sau này.
"Ai da, hơn mười ngày liền nhất trọng rồi hả?" Khương Văn Đình xoa cằm nói: "Nhìn người phụ nữ kia, chân dài mông lớn, nuôi rất tốt đó, nhìn độ tuổi có khi bốn mươi? Lão Cố, hay là ngươi cưới đi!"
"Để còn sinh cho Trường Thanh và Linh Nguyệt thêm đứa em trai em gái nữa... Ta thấy hai đứa đó đều là nhân trung long phượng cả, tương lai sẽ không có ai kế thừa ngươi đâu!"
"Xéo đi!" Cố Trọng Nguyên hùng hổ nói: "Ta mà muốn cưới thì đã cưới từ lâu rồi, cần gì phải chờ đến giờ!"
"A, còn ra vẻ quân tử đạo mạo sao?" Khương Văn Đình cười nhạo nói: "Hôm nào mời ngươi đi Hồi Xuân Lâu nhé, đi không?"
Hồi Xuân Lâu là thanh lâu lớn nhất ở Thương Linh thành, trước đây thuộc sản nghiệp của Bạch gia, gần đây mới bị Cố gia và Khương gia thu về.
Hoa khôi ở trong đó chỉ bán nghệ chứ không bán thân, quả thực rất tuyệt.
Nghĩ ngợi, Cố Trọng Nguyên mặt đầy nghiêm nghị nói: "Đi!"
"A, chết tiệt!"
"Ngươi đừng làm ta ghê tởm chứ!"
Hai ông già góa vợ, nhìn nhau, nở nụ cười đầy ý vị sâu xa.
Cùng lúc đó.
Đường Ngọc điều khiển Hỏa Linh Tước, mang theo Khương Nguyệt Thanh đã rời khỏi Khương gia.
Nàng sợ nếu mình còn nán lại thì hận không thể tát chết tươi Khương Văn Đình!
Cái lão già chết tiệt đó, thật là thô tục!
Thật sự là không hiểu nổi, cái lão già chết tiệt đó làm thế nào mà dạy dỗ ra được những người con gái xuất sắc như Khương Nguyệt Bạch và Khương Nguyệt Thanh thế chứ!
Quả thực là vào đầm lầy mà không bị nhiễm bẩn!
"Đường đạo sư, chúng ta định đi đâu vậy ạ?" Khương Nguyệt Thanh nhìn bóng đêm của Thương Linh thành, khó hiểu hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận