Thái Cổ Đệ Nhất Thần

Chương 306: Thiên Vị lâu

Chương 306: Thiên Vị lâu
Nghe Khương Nguyệt Bạch nói vậy, Thanh Vô Song dừng bước, ánh mắt khó hiểu quay lại.
"Phạm luật, giết người trong học viện, ngay cả loại thiên phú như ta, cũng phải bị nhốt vào Thông Thiên Tháp!"
Khương Nguyệt Bạch nói tiếp: "Lần sau, muốn động thủ với vị hôn phu của ta, hãy cân nhắc cho kĩ."
Thanh Vô Song nghe vậy, ánh mắt lạnh lẽo, khẽ nói: "Khương Nguyệt Bạch, hậu hội hữu kỳ."
Vào Thông Thiên Tháp hai tháng, đến lúc ra chắc Khương Nguyệt Bạch chẳng còn gì.
Còn Cố Trường Thanh...
Hắn tính là cái thá gì?
Chỉ là, không hiểu sao, nghe Khương Nguyệt Bạch nói những lời kì quái này, Thanh Vô Song lại thấy có gì đó không đúng.
Nữ nhân này... Chẳng lẽ có thể chống đỡ hai tháng trong tầng thứ tư của Thông Thiên Tháp?
Không thể nào!
Từ trước đến nay, chưa có ai làm được.
Đó là Thông Thiên Tháp!
Được coi là thần bảo tuyệt thế đứng đầu Thanh Huyền đại địa!
Nghe nói tòa tháp này có thể nối liền trời đất.
Đương nhiên, thật giả thế nào thì không biết, Thanh Vô Song cũng cảm thấy tám chín phần là giả, nhưng cũng đủ thấy tòa tháp này ảo diệu phi phàm.
Thiên phú Khương Nguyệt Bạch dù tốt, thực lực bày ra đó, làm sao có thể chống lại?
Lúc này, bốn phía mọi người dần tản đi.
Vương Tiệm dẫn theo mười mấy đệ tử Hình Phạt đường, gắng gượng đi đến trước mặt Khương Nguyệt Bạch, chắp tay nói: "Khương sư tỷ, mời."
Khương Nguyệt Bạch hiện tại là Nguyên Đan cảnh, thăng lên nội viện, là chuyện đã định.
Vương Tiệm là đệ tử thượng viện, hạng 14 trên bảng Nguyên Phủ, còn mạnh hơn Đào Vân Yên một bậc.
Hơn nữa, hắn gia nhập Hình Phạt đường, hiện cũng được ba vị phó đường chủ coi trọng, tương lai có lẽ sẽ ở lại học viện, tiếp nhận chức vị cao tầng của Hình Phạt đường.
Có thể nói, tương lai đầy hứa hẹn.
Nhưng đối mặt với Khương Nguyệt Bạch, nhỏ tuổi hơn hắn, nhưng thực lực mạnh hơn hắn, hắn vẫn phải gọi một tiếng Khương sư tỷ.
"Không vội!" Khương Nguyệt Bạch thản nhiên nói.
"Vâng." Vương Tiệm mỉm cười, cố gắng khách sáo.
Dù biết rõ đối phương là người sắp chết, cũng phải cung kính, nếu không, mấy cỗ thi thể dưới đất kia, e là phải thêm một cỗ nữa!
Khương Nguyệt Bạch liền nhìn về phía Cố Trường Thanh, nói: "Không cần ta chào hỏi các bằng hữu của ngươi à?"
"A?"
Cố Trường Thanh sực tỉnh, không khỏi nói: "Nguyệt Bạch, Thông Thiên Tháp..."
"Không sao." Khương Nguyệt Bạch nói: "Chào hỏi bọn họ xong, ta đi cũng không muộn."
"Vậy ngươi..."
"Không có việc gì." Khương Nguyệt Bạch nói bằng giọng ôn hòa: "Không cần lo lắng."
Hai người cùng nhau đi xuống Sinh Tử lôi đài.
"Tỷ tỷ!"
Khương Nguyệt Thanh dẫn đầu chạy lên đón, thấy muội muội, Khương Nguyệt Bạch giang hai tay, Khương Nguyệt Thanh bước nhanh tới, hai chị em ôm nhau thắm thiết.
"Tỷ tỷ, muội nhớ tỷ lắm."
"Ta cũng vậy."
Khương Nguyệt Bạch nhìn Khương Nguyệt Thanh, không khỏi mỉm cười nói: "Cao lên nhiều rồi, cũng là võ giả tự gánh vách một phương, sau này tu hành, không được lười biếng."
"Ừm!"
Sau đó, Cố Trường Thanh giới thiệu mọi người cho Khương Nguyệt Bạch.
"Ninh Vân Lam, là sư tỷ của ta, còn có Hư Hoa Thanh, Hư Diệu Linh, Bùi Chu Hành, Tư Như Nguyệt, đều là bạn của ta."
Cố Trường Thanh giới thiệu xong, lúc này mọi người nhìn Khương Nguyệt Bạch, ngược lại có chút rụt rè.
"Vị này là Tổ Vân Ninh sư huynh, còn có Thương Vân Phi sư huynh, vẫn luôn rất chiếu cố chúng ta." Cố Trường Thanh cười nói: "Hai vị sư huynh cũng rất muốn làm quen với ngươi."
Khương Nguyệt Bạch nhìn hai người, khom người nói: "Cảm ơn hai vị đã chăm sóc Trường Thanh nhà ta."
Tổ Vân Ninh và Thương Vân Phi nhất thời cảm thấy lâng lâng.
"Đâu có... Hẳn là... Hẳn là..."
"Khương sư tỷ khách sáo!"
Lúc này, Thân Đồ Cốc mấy người chạy tới, Thân Đồ Cốc vừa bước ra, liền hô lớn: "Ân công, ân công, còn có ta nữa!"
Cố Trường Thanh lại giới thiệu Thân Đồ Cốc, Cù Tư Ngữ cho Khương Nguyệt Bạch.
"Khương sư tỷ!" Cù Tư Ngữ thấy Khương Nguyệt Bạch, kích động nói năng lộn xộn: "Ta... Ta có thể gia nhập Nguyệt Bạch hội không?"
"Nguyệt Bạch hội?" Khương Nguyệt Bạch khó hiểu nói: "Là gì?"
"A?" Cù Tư Ngữ ngẩn người.
Bên cạnh, Thương Vân Phi không khỏi nói: "Là hội học do các đệ tử sùng bái Khương sư tỷ tự phát lập nên, trong đó đều là fan cuồng của tỷ!"
"Hội trưởng là ai?"
"Hình như là... Lục Viêm..."
"Lục Viêm?" Khương Nguyệt Bạch suy nghĩ một chút, trong ấn tượng không nhận ra người này.
Thương Vân Phi lập tức nói: "Lục Viêm thứ hai trên bảng Nguyên Phủ của thượng viện..."
Lời này vừa nói ra, mọi người đều ngẩn ra.
Lục Viêm thứ hai trên bảng Nguyên Phủ của thượng viện, lập ra Nguyệt Bạch hội, trở thành người ủng hộ trung thành của Khương Nguyệt Bạch?
Sao nghe kỳ lạ thế.
"Theo họ đi đi!"
Khương Nguyệt Bạch nhìn mọi người, mỉm cười nói: "Các ngươi đều là bạn của Trường Thanh, chính là bạn của ta, mọi người phần lớn đều là lần đầu gặp mặt, ta mời các ngươi đến Thiên Vị lâu tụ họp một chút!"
Nói xong, Khương Nguyệt Bạch nhìn về phía Cố Trường Thanh, đưa tay ngọc ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay Cố Trường Thanh, nói: "Cũng coi như là mở tiệc chiêu đãi cho ngươi và Nguyệt Thanh."
Thấy cảnh này, Hư Diệu Linh sắc mặt không được tự nhiên.
Khương Nguyệt Thanh cũng buồn bực trong lòng.
Còn những người khác, đều ít nhiều cảm thấy, Khương Nguyệt Bạch như đang tuyên bố chủ quyền vậy.
"Tỷ tỷ... Nhưng mà ngươi..." Khương Nguyệt Thanh nhìn Vương Tiệm cùng các đệ tử Hình Phạt đường phía sau, mặt lộ vẻ lo lắng.
"Không có việc gì." Khương Nguyệt Bạch thân mật khoác tay muội muội, cười nói: "Một bữa cơm, không sao đâu."
Nói xong, Khương Nguyệt Bạch dẫn đường phía trước, cả nhóm người rời khỏi Sinh Tử cốc, hướng Thiên Vị lâu trong học viện mà đi.
Đợi đến khi mọi người dần tản đi, nhìn Sinh Tử cốc, Công Tôn Diệp chậm rãi bước ra, không khỏi nói: "Sinh Tử cốc của ta, ngày nào cũng yên tĩnh, thích hợp dưỡng lão, các ngươi đừng đến... làm phiền giấc mộng đẹp của ta..."
Học viện Thanh Diệp.
Theo việc Khương Nguyệt Bạch xuất hiện, đánh bại liên tiếp mấy đệ tử thượng viện, bị phạt vào Thông Thiên Tháp hai tháng dần dần truyền ra, lập tức gây ra sóng gió lớn.
Việc bàn tán về Thanh Vô Song thăng lên Nguyên Đan cảnh, trở thành đệ tử nội viện, cùng với Khương Nguyệt Bạch thăng lên Nguyên Đan cảnh, trở thành đệ tử nội viện, căn bản không hề dừng lại.
Lúc này, Khương Nguyệt Bạch dẫn theo Cố Trường Thanh, Khương Nguyệt Thanh cùng một nhóm người, hướng Thiên Vị lâu của học viện mà đi.
Học viện Thanh Diệp diện tích rộng lớn, sinh hoạt tự nhiên đầy đủ mọi thứ.
Mà tửu lâu nổi tiếng nhất của học viện, chính là Thiên Vị lâu, kém hơn một chút là Bách Vị lâu.
Trước đó Tổ Vân Ninh và Thương Vân Phi định dẫn Cố Trường Thanh đến Bách Vị lâu ăn một bữa no nê, dù sao hai người cũng kham nổi.
Nhưng bây giờ lại đi thẳng đến Thiên Vị lâu, cả hai đều thấy được dịp vớt vát, quá đáng giá!
Thiên Vị lâu này, món ăn giá cả cực kỳ đắt đỏ, nhưng hương vị xác thực là nhất tuyệt.
Thông thường, chỉ có các đạo sư cấp cao trong học viện mới được thưởng thức món ngon nơi này.
Đa số đệ tử đều đến Bách Vị lâu để thỏa mãn nhu cầu ăn uống của mình.
Thiên Vị lâu, thật sự không kham nổi!
Chẳng mấy chốc, cả nhóm đã đến bên ngoài Thiên Vị lâu, mà dọc đường, không biết đã có bao nhiêu đệ tử thượng viện, hạ viện đi theo.
Cảnh tượng đó...
Khương Nguyệt Bạch mười mấy người đi trước, thong thả bước đi.
Phía sau đi theo Vương Tiệm dẫn đầu mười mấy đệ tử Hình Phạt đường.
Lại phía sau đi theo hơn trăm đệ tử thượng viện, hạ viện của học viện.
Như đi ăn cơm.
Ngược lại giống vương công quý tộc tuần tra vậy!
Vương Tiệm rốt cuộc lo lắng chuyện truyền ra ngoài không hay, bước lên phía trước, nhìn Khương Nguyệt Bạch, mỉm cười nói: "Khương sư tỷ, hay là, đừng ăn cơm nữa? Đến Thông Thiên Tháp cho nhanh..."
Khương Nguyệt Bạch chỉ ngẩng đầu nhìn Vương Tiệm một cái, Vương Tiệm lập tức ngẩn người.
"Ta thấy ăn cơm cũng không sao, ta sẽ đánh tan đám đệ tử này ngay lập tức." Vương Tiệm cười cười, lùi lại.
Phó đường chủ cũng quá đáng!
Ra lệnh cho hắn bắt người!
Nói bậy gì vậy?
Hắn một tên Nguyên Phủ cảnh, sao bắt được Nguyên Đan cảnh?
Vương Tiệm cũng mặc kệ, Khương Nguyệt Bạch muốn đi lúc nào thì đi, hắn cứ theo là được rồi.
Mọi người cùng nhau vào Thiên Vị lâu, một vị chưởng quầy bước lên, thấy Khương Nguyệt Bạch đi tới, lại ngẩn ra.
"Chưởng quầy, sắp xếp đi, mang tất cả các món đặc trưng khác lên."
"Được rồi."
Nhanh chóng, mọi người theo Khương Nguyệt Bạch đến một gian phòng chung ở lầu hai, lần lượt ngồi xuống.
Tiếp đó có mười mấy người hầu lần lượt vào phòng, bưng mâm bát đũa lên.
Ngay cả Thương Vân Phi và Tổ Vân Ninh cũng có chút mơ màng.
Thiên Vị lâu này, bọn họ cũng là lần đầu đến, phải nói là cao cấp... Thật sự là cao cấp!
Vẫn nghe nói Thiên Vị lâu món ngon khó tìm trên Thanh Huyền đại lục, không biết hương vị thế nào!
Trong phòng, tuy có mười mấy người, nhưng nhất thời lại có vẻ yên tĩnh.
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, một tiếng cười ha hả vang lên: "Tiểu Nguyệt Bạch, ta nghe nói ngươi tới, ha ha ha ha... Sao vậy? Lại nhớ lão phu rồi hả?"
Mọi người theo tiếng cười, đều nhìn về phía cửa ra vào.
Chỉ thấy xuất hiện một lão giả trông sáu bảy mươi tuổi.
Trông béo mập, mặc bộ đồ vải thô, hai bên má đầy mỡ, đầu đội mũ, trông có vẻ buồn cười.
"Ngọa Tào!"
"Ngọa Tào!"
Thấy lão giả, Tổ Vân Ninh và Thương Vân Phi đồng thời đứng bật dậy, vẻ mặt ngây dại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận