Thái Cổ Đệ Nhất Thần

Chương 230: Thân Đồ Cốc

"Ngươi ở đâu?"
Cố Trường Thanh dừng bước, quay đầu nhìn lại, nói: "Ta phải làm sao mới cứu được ngươi?"
Thanh âm đứt quãng lại vang lên.
"Ta ở trong thân cây... Ngươi... Ngươi vào trong thân cây... Sẽ rơi đến chỗ này... "
"Dưới cành cây... Là một khoảng không gian, ta ở chỗ này... Tìm bảo... Rơi vào đây, bị trọng thương..."
Trong thân cây?
Cố Trường Thanh đi đến trước cây cổ thụ, giơ tay ra.
Nhưng chỉ một lát, Cố Trường Thanh chần chừ rồi rụt tay về, lấy ra một chủy thủ, ném vào thân cây.
Ngay sau đó, con dao găm cắm vào chỗ không người, rồi xuyên qua thân cây, biến mất không thấy tăm hơi.
"Ối..."
Đột nhiên.
Một tiếng kêu đau vang lên.
Vẻ mặt Cố Trường Thanh hơi giật mình.
"Ngươi... Ngươi muốn giết... giết ta sao..."
Tiếng rên rỉ vang lên, mang theo vài phần suy yếu nói: "Sao... Sao lại cầm dao găm ném ta?"
"Khụ khụ..."
Cố Trường Thanh lúng túng ho khan một tiếng.
"Muốn ta cứu ngươi cũng phải biết dùng cách chứ!" Cố Trường Thanh mở miệng nói: "Ngươi tên gì?"
"Ta là Thân Đồ Cốc!" Thanh âm lại vang lên, nói: "Ngươi đã ở đây, chắc...chắc là tham gia cuộc thí luyện của học viện Thanh Diệp à? Ngươi cứu ta một mạng, ta chắc chắn sẽ báo đáp ngươi!"
Thân Đồ Cốc?
Thân Đồ Cốc của Thân Đồ gia, một trong bảy đại gia tộc?
Người này tục danh, Cố Trường Thanh cũng biết, là nhân vật yêu nghiệt xuất sắc giống như Vạn Thiên Nhất, Ngu Phi Trần, Lữ Tử Trạc.
"Đợi đấy!"
Cố Trường Thanh thở ra một hơi, phóng một bước, thân ảnh xuyên qua thân cây, biến mất không thấy tăm hơi.
Vào trong thân cây, chân hẫng xuống, Cố Trường Thanh rơi xuống, ước chừng cao vài trượng, bàn chân chạm đất, Cố Trường Thanh cảnh giác nhìn xung quanh.
"A..."
Một tiếng hét thảm vang lên.
"Ngươi dẫm lên chân ta!"
Cố Trường Thanh lập tức lùi lại một bước, chỉ thấy dưới đáy hành lang, một bóng người đang ngồi.
Hắn mặc một bộ đồ màu đen, tóc dài buộc lên, giữa lông mày mang vài phần tà mị, nhưng lúc này sắc mặt trông rất khó coi.
"Huynh đệ, ngươi rốt cuộc là đến cứu ta, hay là đến giết ta vậy?"
Thanh niên ngồi dưới đất mặt mày khó chịu nói: "Một con dao găm đâm vào tay ta, rơi xuống lại dẫm vào chân ta, không bị cương thi ở đây giết, thì cũng bị ngươi giết..."
Nghe lời này, Cố Trường Thanh lúng túng nói: "Xin lỗi, hơi tối, không thấy rõ ngươi."
Cố Trường Thanh ngồi xuống, kiểm tra vết thương của Thân Đồ Cốc, chỉ thấy ở bụng hắn, một vết thương lớn đang đóng vảy.
Mà ở hai bắp đùi, có hai lỗ máu xuyên thấu, máu đen không ngừng chảy ra.
"Sao lại quanh co thế?"
"Nói dài dòng!" Thân Đồ Cốc nói thẳng: "Ta ở sau một thác nước, tìm được một hành lang, đi tới đi tới thì đến được tòa cổ thành này, tìm mấy ngày, vô tình phát hiện hầm rượu cổ quái này."
"Kết quả, vào đây, đi theo con đường như của ngươi, quả thực phát hiện ra mánh khóe, bị một đám cương thi chú ý, những cương thi kia đều có tu vi Ngưng Mạch cảnh đỉnh phong, số lượng lại quá nhiều, ta bị dạy cho một bài học!"
Thân Đồ Cốc sắc mặt khó coi nói: "Hơn nữa, bị cương thi công kích, bị thương rồi còn trúng độc, ta trốn đến đây, thở mạnh cũng không dám, may là đám cương thi kia không đuổi theo kịp!"
"Vốn chuẩn bị bỏ chạy, kết quả độc phát tác, hai chân phế, trốn không nổi, đã hai ngày rồi."
"Nếu không phải vừa rồi nghe loáng thoáng có tiếng ở bên ngoài, ta đã không dám gọi rồi."
Cố Trường Thanh ngồi xuống, xem xét các lỗ máu trên chân Thân Đồ Cốc, mùi hôi thối nồng nặc, độc tính không hề nhẹ.
"Ta có linh dịch giải độc, thử xem sao."
Cố Trường Thanh nói, lấy ra mấy bình bình lọ lọ, có đồ Khương Nguyệt Thanh chuẩn bị cho hắn, cũng có đồ hắn kiếm được từ người Tương Tinh Hà, Thanh Vô Ứng.
"Ấy ấy ấy, cái này dùng được, cái này dùng được!" Thân Đồ Cốc chỉ vào một bình ngọc màu xanh thẫm dưới đất, vội vàng nói: "Đây là bát linh dịch đặc hữu của hoàng thất, được luyện chế từ tám loại linh dược quý hiếm."
Cố Trường Thanh cầm lấy bình ngọc màu xanh lục đó, nói: "Ngươi chắc chứ?"
"Chắc chắn và khẳng định!"
Thân Đồ Cốc thúc giục nói: "Nhanh nhanh nhanh, bôi cho ta, rồi đút ta uống hai cái!"
Cố Trường Thanh cầm bình ngọc lên, nói: "Ta với ngươi vốn không quen, không thể không công cứu ngươi."
"Ngươi muốn gì? Linh thạch? Linh đan? Linh khí? Ngươi ra giá đi, Thân Đồ gia ta có đủ."
Cố Trường Thanh cười nói: "Bây giờ là đang trong cuộc thí luyện linh quật, ta muốn mấy thứ đó chẳng có nghĩa gì, trên người ngươi có Linh Thú Phách Ấn, đưa cho ta một trăm cái là được!"
Nghe câu này, hai mắt Thân Đồ Cốc trợn tròn nhìn Cố Trường Thanh, ngây ngốc nói: "Sao ngươi không đi cướp luôn?"
Cố Trường Thanh đứng dậy, nói: "Không chịu thì thôi, cáo từ."
Nói xong, Cố Trường Thanh nhảy lên một cái.
"Chờ một chút!"
Thần sắc Thân Đồ Cốc run lên, lập tức nói: "Ta không có nhiều vậy, trên người ta chỉ có sáu mươi chín cái!"
Lời vừa dứt, Cố Trường Thanh nói: "Ngươi dù gì cũng là yêu nghiệt đương thời của Thân Đồ gia, cuộc thí luyện còn năm sáu ngày nữa là kết thúc, mà ngươi chỉ có sáu mươi chín cái? Ngươi nghĩ ta tin?"
Nói rồi, Cố Trường Thanh lắc đầu.
"Thật mà!"
Thân Đồ Cốc lập tức nói: "Ta thề, chỉ có sáu mươi chín cái, ta cho ngươi hết."
Thân Đồ Cốc vừa nói vừa lấy ra sáu mươi chín cái Linh Thú Phách Ấn, lơ lửng trước người.
"Thế này, sáu mươi chín cái này cho ngươi, ta nợ ngươi ba mươi mốt cái Linh Thú Phách Ấn, ngươi cứu ta, ta nhất định trả ngươi!"
Cố Trường Thanh hứng thú nhìn Thân Đồ Cốc, không khỏi cười nói: "Sao ta biết chắc, khi ngươi khỏi rồi, sẽ không trở mặt cướp của ta cả gốc lẫn lãi?"
"Cách làm người của Thân Đồ Cốc ta, ngươi hỏi thử xem, nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy!"
Cố Trường Thanh vung tay, thu sáu mươi chín cái Linh Thú Phách Ấn vào.
Cộng thêm một trăm năm mươi tám cái lúc trước, hiện giờ hắn đã có hai trăm hai mươi bảy cái Linh Thú Phách Ấn.
Số lượng này có thể nói là đã chắc chắn vào top mười, nhưng để tranh vị trí đầu, thì nhất định là không đủ!
Cố Trường Thanh đưa bình ngọc màu xanh lục cho Thân Đồ Cốc, sau đó chuẩn bị rời khỏi đây.
"Này, đừng đi mà!"
Thân Đồ Cốc nhận lấy bình ngọc, đổ bát linh dịch ra, đồng thời uống hai cái, nói: "Huynh đệ, ở bên kia lối đi, có đồ tốt đấy, ngươi không hứng thú sao?"
Nghe vậy, Cố Trường Thanh liếc nhìn phía sau.
Vị trí Thân Đồ Cốc đang ngồi ngược lại giống đáy giếng, có một con đường lan về phía trước, xung quanh u ám, không nhìn rõ.
"Ngươi tu vi Ngưng Mạch cảnh đỉnh phong mà còn bị thương thê thảm thế này, thôi bỏ đi." Cố Trường Thanh nói thẳng.
"Không phải, ngươi hiểu lầm rồi."
Thân Đồ Cốc mở miệng nói: "Ban đầu ta không biết có cương thi, nếu biết, với thực lực của ta thì đã giết hết mười mấy con rồi, còn lại có lẽ chỉ bảy, tám con thôi."
"Hai người chúng ta hợp tác, giết ngược trở lại, thu được gì chia năm năm, thế nào?"
Thân Đồ Cốc có chút vô tư nói.
Thực tế khi cầu cứu, Thân Đồ Cốc cũng lo mình sẽ gặp phải đối thủ, như vậy thì cái mạng nhỏ của hắn sẽ xong.
Nhưng nghĩ kỹ thì, nếu không liều, hắn cũng bị độc chết ở đây thôi, nên mới hô lên.
May mắn là.
Vận may không tệ.
Thiếu niên trước mắt tuy đòi Linh Thú Phách Ấn, nhưng lại không có ý xấu.
Ít nhất, không có chuyện nhận Linh Thú Phách Ấn rồi sau đó muốn cướp sạch đồ trên người hắn, rồi lại giết người diệt khẩu.
Thực ra, không phải Cố Trường Thanh không nghĩ đến chuyện đó, chỉ là, hắn cùng Thân Đồ gia cũng không có thù oán gì, cứu Thân Đồ Cốc một mạng, lấy được Linh Thú Phách Ấn, giữ lời hứa là được!
Mà nghe Thân Đồ Cốc nói vậy, Cố Trường Thanh không khỏi nói: "Ngươi đang bị thương..."
"Vết thương ở bụng không quan trọng, chỉ là trúng độc lợi hại thôi, cho ta hai canh giờ, ta đảm bảo không thành vướng víu, chúng ta cùng nhau đi hang hùm miệng sói một chuyến!"
Thân Đồ Cốc cười nói: "Chia năm năm, thế nào? Trả lời luôn đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận