Thái Cổ Đệ Nhất Thần

Chương 105: Không thể lại chờ

Chương 105: Không thể chờ thêm được nữa
Mười hai võ giả Thanh Liên tông bị bắt, người cầm đầu là một mỹ phụ khoảng chừng bốn mươi tuổi. Bên cạnh mỹ phụ là một thiếu nữ nhìn không quá mười bốn mười lăm tuổi, váy trắng lấm lem bùn đất, khuôn mặt xinh xắn cũng có chút tái nhợt, tay chân bị xích sắt trói buộc, bị đẩy vào trong đám người bị bắt.
"Khương Nguyệt Thanh."
Cố Trường Thanh nhìn Khương Nguyệt Thanh, trong lòng càng thêm lo lắng. Trong số hai ba chục võ giả tiến vào cái hố trước đó không có đội của Khương Nguyệt Thanh, xem ra các nàng là những người vào sau, chỉ là giờ đã bị bắt. Lúc này, số võ giả bị bắt đã lên đến hơn bốn mươi người, từ Dưỡng Khí cảnh đến Ngưng Mạch cảnh đều có cả.
Khương Nguyệt Thanh vừa bị ném vào đám tù nhân thì ngay lập tức có một tiếng kinh hô vang lên.
"Khương Nguyệt Thanh!"
Tư Như Nguyệt nhìn Khương Nguyệt Thanh, vẻ mặt ngạc nhiên.
"Là ngươi, yêu nữ!" Khương Nguyệt Thanh cũng kinh ngạc nói: "Ngươi... ngươi cũng bị bắt rồi..."
Bị Khương Nguyệt Thanh gọi là yêu nữ, Tư Như Nguyệt không để ý mà chỉ hỏi: "Ngươi có gặp tỷ phu của ngươi không?"
"Tỷ phu? Hắn cũng đến sao?" Khương Nguyệt Thanh nhanh chóng nhìn quanh đám võ giả bị bắt, khi không thấy bóng dáng Cố Trường Thanh, nàng âm thầm thở phào.
"Ngươi cùng tỷ phu đi chung?"
"Ừ, lúc đầu thì đi cùng nhau, nhưng lúc tiến vào chỗ cầu dây thì... hắn..."
"Hắn làm sao?" Khương Nguyệt Thanh sốt sắng hỏi.
Bùi Chu Hành ở bên cạnh không khỏi nói: "Hắn bị một cái cự trảo bắt vào trong động gió, bọn ta chờ ba ngày mà không thấy hắn ra, nên đi về phía sâu hơn, kết quả sau đó bị bọn người này bắt..."
Rơi vào động gió!
Mặt Khương Nguyệt Thanh tái mét.
Tư Như Nguyệt trấn an: "Tỷ phu ngươi gặp phải khó khăn lớn như vậy còn không chết, lần này chắc chắn sẽ không sao!"
Khương Nguyệt Thanh cúi đầu, không nói gì, không rõ đang nghĩ gì.
Lúc này, Cố Trường Thanh vẫn luôn di chuyển vị trí xung quanh để quan sát đám người đến từ Thanh Huyền đại địa.
"Lão giả Nguyên Phủ cảnh kia tên là Khang Thành... Hạo thiếu gia... Hi Nguyệt tiểu thư... E rằng thân phận của đám người này không hề đơn giản."
"Lúc đầu vào hố có tổng cộng ba mươi sáu người, giờ chỉ còn lại ba mươi... "
"Hầu hết đều là cao thủ Ngưng Mạch cảnh, người dưới tam trọng cảnh giới cơ bản không có, bọn chúng rất quen thuộc địa hình, rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, bắt những người này không giết, phần lớn là vì thứ cấm chế gì đó sau vách đá đen này sao?"
Cố Trường Thanh liên tục tự ép mình phải bình tĩnh, đồng thời phân tích tình hình hiện tại. Hơn bốn mươi võ giả của các thế lực Thương Châu bị xích trói, căn bản không có cách thoát thân. Hắn chỉ là Ngưng Mạch cảnh nhất trọng, cho dù có mạnh đến đâu, cũng không thể đối đầu với ba mươi cao thủ Ngưng Mạch cảnh tam trọng trở lên, huống chi, còn có một Nguyên Phủ cảnh. Không, không chỉ một người. Gã trung niên nam tử Nguyên Phủ cảnh kia cũng không ở đây, có lẽ đã đi bắt người.
Trước mắt nếu đối đầu trực diện là tự tìm đường chết. Nhưng mặc kệ là Bùi Chu Hành, Tư Như Nguyệt, hay là Khương Nguyệt Thanh, hắn không thể khoanh tay đứng nhìn.
"Bình tĩnh, bình tĩnh chút!"
Cố Trường Thanh vỗ vỗ mặt, tự nhủ: "Sẽ có cách thôi!"
Có điều, phải để Giảo gia trổ tài thêm một lần nữa!
Trên người Hạo thiếu gia kia có linh thú tam giai Bá Viêm Hồng Sư thú hỏa cùng thú hạch, nếu có thể giết hắn trước, cướp thú hạch, cho Phệ Thiên Giảo nuốt, thực lực Phệ Thiên Giảo sẽ tăng lên mạnh mẽ, có lẽ làm được chăng?
Dù sao thì cũng phải thử xem!
Trong lúc Cố Trường Thanh âm thầm suy nghĩ thì một thân ảnh từ xa đã trở lại. Đó chính là một cự đầu Nguyên Phủ cảnh khác.
Hạo thiếu gia nhìn người nọ tay không mà về, cười lạnh nói: "Bành Hoành, Khang Thành bắt được mười mấy người, những người khác cũng có thu hoạch, còn ngươi thì ngược lại, tay trắng trở về hả?"
Bành Hoành, cự đầu Nguyên Phủ cảnh, đối diện với sự chế giễu của Hạo thiếu gia vẫn cực kỳ khiêm tốn nói: "Hạo thiếu gia, là thuộc hạ vô dụng, ban đầu bắt được mười mấy người, nhưng trên đường về thì gặp phải một đàn Hắc Ảnh Lang, thuộc hạ chỉ có thể bỏ lại bọn chúng cho đàn sói để chạy thoát..."
Hắc Ảnh Lang! Là linh thú nhị giai, nhưng Lang Vương trong đàn có thể tiến cấp thành linh thú tam giai, có thực lực Nguyên Phủ cảnh.
Hạo thiếu gia định dạy dỗ vài câu, thiếu nữ bên cạnh không nhịn được nói: "Ngu Hạo, im miệng đi."
Ngu Hạo! Cố Trường Thanh thầm ghi nhớ cái tên này.
Ngu Hạo bị thiếu nữ bên cạnh mắng một tiếng, lúc này nhẹ giọng nói: "Ngu Hi Nguyệt, ta là anh trai ngươi, ít nhất cũng nên tôn trọng ta một chút chứ."
Ngu Hi Nguyệt chỉ lườm Ngu Hạo một cái rồi lạnh nhạt nói: "Ngươi mười tám tuổi là Ngưng Mạch cảnh lục trọng, còn ta mười tám tuổi đã là Ngưng Mạch cảnh bát trọng, đợi khi nào ngươi mạnh hơn ta rồi hãy để ta tôn trọng ngươi!"
"Ngươi..."
Ngu Hạo hừ một tiếng rồi bước sang một bên, đá mạnh vào người mấy võ giả Thương Châu đang bị trói.
Lúc này, Bùi Chu Hành, Tư Như Nguyệt và Khương Nguyệt Thanh chen chúc vào nhau, mỹ phụ ở bên cạnh Khương Nguyệt Thanh vẻ mặt khó coi nói: "Nguyệt Thanh, là ta có lỗi với ngươi, ban đầu muốn dẫn ngươi đi học hỏi, ai ngờ lại hại ngươi."
"Vân trưởng lão..." Khương Nguyệt Thanh vội nói: "Sao có thể trách ngươi được."
"Tên Ngu Hạo, Ngu Hi Nguyệt, cùng với Khang Thành và Bành Hoành hai vị Nguyên Phủ cảnh, bọn chúng căn bản chưa từng giấu diếm tên tuổi trước mặt chúng ta, có nghĩa là bọn chúng cũng không định để ai sống sót, hoặc là bọn chúng không quan tâm chúng ta có biết bọn chúng là ai hay không..." Vân trưởng lão tiếp tục nói: "Trước mắt chỉ có thể chờ đợi, nếu có cơ hội, ta sẽ liều hết mình để cứu các ngươi ra."
Nghe vậy, hai mắt Khương Nguyệt Thanh đỏ lên.
Lúc này, Ngu Hi Nguyệt nhìn Ngu Hạo tra tấn những võ giả bị bắt kia, trong đáy mắt lộ ra vẻ chán ghét rồi quay sang Khang Thành và Bành Hoành, nói: "Thành bá, Hoành thúc, chắc là đủ rồi, bắt đầu thôi!"
"Ừm!"
Ngay lập tức, hai cự đầu Nguyên Phủ cảnh vung tay, linh khí hùng hậu hóa thành móng vuốt, túm lấy năm sáu người.
"Các ngươi muốn làm gì?"
"Ta là cháu nội của Vương trưởng lão Thanh Minh tông, các ngươi dám!"
"Thả ta ra, thả ta ra!"
Sáu thân ảnh bị tóm lấy, gào thét, Khang Thành và Bành Hoành căn bản không để ý, vung tay lên, sáu người bị ném thẳng lên bức tường đá đen trước mặt.
Vừa rồi sáu người còn đang gào thét, ngay sau đó, bức tường đá đen lại chậm rãi nhúc nhích như xúc tu màu đen, xuyên thấu qua người sáu người, hút lấy tiên huyết cùng nhục thân của bọn họ, chỉ trong chớp mắt, sáu thân ảnh đã biến thành sáu bộ hài cốt, bị Khang Thành và Bành Hoành ném xuống đất.
"Quá độc ác!"
Cố Trường Thanh đứng từ xa quan sát cảnh này, ánh mắt lạnh lùng.
Rất nhanh, Khang Thành và Bành Hoành lại một lần nữa túm lấy sáu người, ném về phía bức tường đá đen, tiếng la hét thảm thiết không ngừng vang lên, Ngu Hạo và Ngu Hi Nguyệt thấy cảnh này thì lại thờ ơ.
Rất nhanh, từng thân ảnh bị bức tường đá đen hút hết tiên huyết và nhục thân, biến thành bộ xương khô, số võ giả bị bắt còn lại ngày càng ít đi.
"Không thể chờ thêm được nữa..."
Nhìn những võ giả bị bắt chỉ còn chưa tới hai mươi người, Cố Trường Thanh nắm chặt Băng Viêm kiếm, sẵn sàng xông ra.
Dù được hay không thì cũng phải liều một phen!
Hắn không thể trơ mắt nhìn Khương Nguyệt Thanh chết.
Thấy một nhóm sáu võ giả nữa bị bức tường đen hút sạch huyết nhục, biến thành bộ xương khô mà bức tường vẫn không có thay đổi gì, Ngu Hi Nguyệt thở dài rồi nhìn sang Khang Thành và Bành Hoành, ra hiệu cho hai người tiếp tục.
Hai người kia liền dùng tay túm lấy, lại có sáu thân ảnh bị bắt, trong đó có cả Bùi Chu Hành và Tư Như Nguyệt.
"Không thể chờ nữa!"
Ánh mắt Cố Trường Thanh lạnh lẽo, như một con báo đang săn mồi, chỉ cần cơ hội là sẽ lao ra.
"Chờ một chút!"
Ngay lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận