Thái Cổ Đệ Nhất Thần

Chương 769: Thế nào bay tới rồi?

"Chương 769: Sao lại bay đến rồi?"
"Tứ Linh Huyền Bá Ấn!"
Một tiếng quát khẽ vang vọng.
Cố Trường Thanh cả người trên dưới, sức mạnh bùng nổ tán ra.
Một đạo linh ấn, hội tụ sức mạnh từ bốn đầu cự thú, hung hãn hướng Ngô Khâm va chạm tới.
Ầm...
Tiếng nổ kịch liệt không ngừng vang lên.
Rất nhanh.
Ngô Khâm toàn thân ngã xuống đất, miệng phun máu tươi.
Hắn thua rồi!
Thua một cách triệt để!
"Cố Trường Thanh!"
Ngô Khâm sắc mặt khó coi nói: "Sao ngươi lại ở đây?"
Cố Trường Thanh nói thẳng: "Nguyên Hoằng Huy, Nguyên Hoằng Viêm, Nguyên Bán Hạ, đều bị ta g·iết c·hết!"
Nghe đến câu này.
Ngô Khâm lập tức hiểu ra.
"Vậy nên, ngươi luôn theo dõi chúng ta!" Ngô Khâm kinh hãi nói: "Ngươi muốn g·iết hết bọn ta?"
"Có gì không thể?"
Lời Cố Trường Thanh vừa dứt, hắn bước một bước, bàn tay nắm lại, một quyền oanh nát thân thể Ngô Khâm.
Tiếp theo, một chiếc nhẫn trữ vật bị hắn tóm lấy, thu vào.
Lập tức.
Cố Trường Thanh lại trở về hầm mỏ cuối cùng.
Giữa không trung.
Hầu Hạo Càn và chín người khác vẫn đang cùng nhau c·ô·ng k·í·ch phong cấm của cung điện kia.
Có thể thấy, khí cơ mà Hầu Hạo Càn thể hiện là Thuế Phàm cảnh thất biến.
Mà bên cạnh hắn còn có hai người Thuế Phàm cảnh ngũ biến.
Thuế Phàm cảnh thất biến...
Cố Trường Thanh sắc mặt trở nên nghiêm trọng.
Với cảnh giới nhị biến hiện tại, đối mặt Nguyên Hoằng Huy lục biến, dù Nguyên Hoằng Huy đang bị thương, hắn cũng không thắng dễ dàng.
Cảnh giới thất biến, cho dù có thể thắng, e rằng cũng phải đánh đổi một vài thứ.
Cố Trường Thanh nghĩ kết quả tốt nhất là, mình không b·ị th·ương mà vẫn hạ được Hầu Hạo Càn cùng mười người này.
Ngay lúc Cố Trường Thanh đang âm thầm chờ đợi thời cơ.
Đột nhiên.
Từ trong cung điện huyền không kia, một đạo hào quang tứ tán, phát ra sức s·á·t thương cường đại, trực tiếp x·u·y·ê·n thủng hai người trong đó.
Hầu Hạo Càn lập tức quát: "Rút lui!"
Bảy người khác lập tức lùi lại, tản ra xung quanh.
Một người trong đó nói: "Hầu huynh, chỉ còn chút nữa thôi!"
"Ừm!"
Hầu Hạo Càn không vui nói: "Sao Ngô Khâm còn chưa gọi người trở lại?"
"Mấy khoáng thạch và linh tinh đó, có thể trên đường về hãy lấy sau, hiện tại việc cấp bách là p·h·á giải cấm chế này!"
Nghe vậy, mọi người gật đầu.
"Hầu huynh, ta lại đi gọi bọn hắn!"
"Không cần!"
Hầu Hạo Càn khoát tay, không vui nói: "Mấy tên không biết nặng nhẹ."
"Thêm chút sức mạnh nữa, ta chủ trì, phá bỏ cấm chế này!"
Hầu Hạo Càn nói nhỏ: "Bên trong tòa đại điện này chắc chắn có đồ tốt không thể tưởng tượng được, tất cả hãy giữ vững tinh thần!"
"Mấy tên ngốc kia, đến muộn sẽ bị chia phần ít hơn!"
"Vâng."
"Vâng."
Những người khác nghe vậy thì mừng rỡ.
Lúc này.
Hầu Hạo Càn nuốt một viên đan dược, thân ảnh lại bay lên không trung, nói: "Trong tòa đại điện này, tuyệt đối có những thứ đồ tốt không thể tưởng tượng được, tất cả hãy tập trung tinh thần vào!"
Mọi người nghe vậy, lần lượt dồn khí tức, tiếp tục p·h·á cấm.
Chín bóng người, bốn người trong số đó là Thuế Phàm cảnh, đồng loạt phát lực, khí thế quả thực cực kỳ mạnh mẽ.
Bỗng một khắc.
Lớp lớp phong cấm bên ngoài cung điện huyền không, trong chớp mắt vỡ tan.
Hầu Hạo Càn vui mừng, cười lớn: "Phá rồi, cùng ta xem xem rốt cuộc có cái gì."
Chín bóng người, từng người tiến vào cung điện huyền không.
Cố Trường Thanh đứng từ xa thấy cảnh này, trong lòng cũng tò mò.
Ngay lúc Hầu Hạo Càn cùng tám người kia bước vào đại điện.
Đột nhiên.
Cố Trường Thanh cảm giác được Vân Văn Lệnh trong n·g·ự·c mình, lúc này phát ra luồng sức nóng rực.
Cố Trường Thanh liền cầm lấy Vân Văn Lệnh, thấy trên lệnh bài xuất hiện đồ án văn ấn của một loại đan dược.
Sau một khắc.
Vút vút vút...
Từ trong cung điện lơ lửng, vang lên những tiếng xé gió, mấy đạo quang mang vụt đến chỗ Cố Trường Thanh.
Đó là bốn viên đan dược.
Mỗi viên đan dược to cỡ mắt rồng, bề mặt trong suốt sáng bóng, phát ra ánh sáng xanh nhạt.
Cố Trường Thanh nhìn kỹ.
Bốn viên đan dược đó gần như giống hệt với văn ấn đan dược trên Vân Văn Lệnh.
Mà lúc này.
Trên Vân Văn Lệnh, hiện lên dòng chữ nhỏ — Bát phẩm linh đan, Cửu Chuyển Dịch Hồn Đan!
Bốn viên đan dược nhẹ nhàng trôi nổi trên Vân Văn Lệnh.
"Cửu Chuyển Dịch Hồn Đan bát phẩm, gột rửa hư hồn, cường hóa hư hồn, thăng hoa nhục thân cùng hồn thức!"
Cố Trường Thanh nhìn bốn viên linh đan trước mặt, ánh mắt mừng rỡ.
Nhưng rất nhanh.
Nét vui mừng trong mắt biến thành ngây người.
Không phải chứ.
Mấy viên, sao lại bay đến đây?
Cố Trường Thanh còn chưa kịp phản ứng, thì bên trong đại điện huyền không, lại có thêm những đạo quang hoa giáng xuống, hướng về phía Cố Trường Thanh.
"Ừm?"
Cố Trường Thanh nhìn kỹ, thấy ba quả linh quả màu đỏ thẫm, lúc này đã lơ lửng trước mặt.
"Đây là..."
Trên Vân Văn Lệnh, hiện lên hình dạng quả đỏ thẫm.
"Hồng long viêm Thụ sinh ra hồng long viêm quả!"
Cố Trường Thanh vô cùng vui mừng.
Hồng long viêm quả này, nghe nói ngàn năm mới kết trái một lần, mỗi một quả ẩn chứa sinh cơ mạnh mẽ, giúp cường giả Thuế Phàm cảnh củng cố kinh mạch xương cốt.
Đối với việc tăng cường hư hồn, nó cũng có tác dụng tuyệt diệu.
Hai loại này đều là đồ vật cực kỳ tốt, có tác dụng lớn cho việc nâng cao cảnh giới Thuế Phàm!
Cố Trường Thanh không khỏi nhìn về phía đại điện huyền không.
Lúc này.
Trên bình đài bên ngoài đại điện, mấy bóng người đứng sừng sững, đôi mắt đều chăm chăm nhìn xuống phía dưới.
Bị phát hiện rồi!
Cố Trường Thanh gần như không hề do dự, bóng người lóe lên, chạy theo thông đạo.
Hắn không ngờ.
Vân Văn Lệnh lại trực tiếp hút bốn viên Cửu Chuyển Dịch Hồn Đan và ba quả hồng long viêm quả về bên cạnh mình.
"Bắt hắn lại!"
Hầu Hạo Càn lúc này giận dữ hét: "Bắt hắn, bắt hắn lại!!!"
Tốn bao công sức, cuối cùng cũng vào được đại điện, hắn đang dẫn người tìm xem trong đại điện có gì đặc biệt.
Kết quả.
Đầu tiên là bay ra bốn viên đan dược, rực rỡ lóa mắt.
Tiếp đến là ba quả linh quả, thần thái phi phàm.
Sau đó, cả tòa đại điện bắt đầu rung chuyển, có dấu hiệu tan rã.
Hầu Hạo Càn vội dẫn người đuổi theo bốn viên đan dược và ba quả linh quả kia, nhưng cuối cùng lại thấy, Cố Trường Thanh đứng ở lối vào thông đạo.
"Là hắn!"
Hầu Hạo Càn giận dữ quát: "Cố Trường Thanh của Ly Hỏa tông, là hắn, không sai được!""
"Tên vương bát đản này, lại dám chơi xỏ lão t·ử!"
Hầu Hạo Càn giận dữ nói: "G·i·ết, g·i·ết hắn!"
Lập tức, tám người khác đồng loạt xông ra.
Cố Trường Thanh lập tức thu lấy bốn viên đan dược, ba quả linh quả, sau đó không quay đầu chạy.
Cố Trường Thanh chạy.
Hầu Hạo Càn đuổi.
Rất nhanh, Hầu Hạo Càn cùng mọi người thấy xác của Ngô Khâm, Từ Thiên Vũ... ở hầm mỏ thứ hai.
"Đáng ghét!"
Hầu Hạo Càn giận dữ quát: "Tên khốn này, đến từ lúc nào vậy?"
Đến mỏ quặng thứ nhất, thấy xác của Tạ Văn Bác và những người khác, Hầu Hạo Càn càng giận điên người.
Hai nhóm người này đều c·hết, vậy hơn ức tr·u·ng phẩm linh tinh và hơn chục loại khoáng thạch đều rơi vào tay Cố Trường Thanh!
"Đuổi theo cho ta!!!"
Hầu Hạo Càn giận dữ: "Ta muốn hắn c·hết không có chỗ chôn!"
Từng bóng người, dọc theo thông đạo, không ngừng đuổi g·iết Cố Trường Thanh.
Khi Cố Trường Thanh xuất hiện ở vị trí mỏ quặng ban đầu, nhìn ba lối đi khác, Cố Trường Thanh cảm thấy chần chừ, không chọn bỏ trốn, mà lại chuyển hướng, tiến vào con đường mà Uông Cảnh Đồng dẫn người vào trước đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận