Thái Cổ Đệ Nhất Thần

Chương 653: Cần ta xuất thủ?

Chương 653: Cần ta ra tay? Cố Trường Thanh nắm chặt tay, Ly Vương kiếm ánh sáng rực rỡ, Huyền Phượng Vân Tiêu trảm trong khoảnh khắc chém ra. Oanh. . . Kình khí kinh khủng, gào thét phóng ra. Tám người kia lập tức tản ra, dùng đao, kiếm, thương, kích trong tay phối hợp, thi triển linh quyết chống đỡ. Khanh. . . Cương khí không ngừng oanh kích, khoảng cách giữa hai bên không ngừng rút ngắn. Nhưng khí tức lăng liệt giữa bọn họ cũng từng bước tiêu tán. Tám người này lại có thể đỡ được một kiếm của mình! Cố Trường Thanh không khỏi kinh ngạc. Hắn cảm nhận rõ ràng được, tám người này chỉ ở mức Thông Huyền cảnh nhất trọng đến tam trọng. Một người thì một quyền xong, còn cả đám xông lên, thì chỉ cần mấy quyền mới đúng. Ở phía khác, Ninh Uyển Nhi quát: "Cố Trường Thanh, Huyền Giáp vệ Tề gia đều có linh quyết phối hợp, thường xuyên rèn luyện tâm ý tương thông chi pháp, khi phối hợp với nhau, có thể bộc phát chiến lực lớn hơn cả một cộng một!" Lúc này. Tề Bạch Triết được Hứa Vạn Sơn và cô gái điệu đà kia đi theo bên cạnh, đi tới một hành lang. Nhìn sân nhỏ tan hoang xung quanh, Tề Bạch Triết bất đắc dĩ nói: "Mấy tên tự cho mình là thiên tài, cứ cảm thấy mình một chấp mười được, đúng là... Ngu xuẩn!" "Huyền Giáp vệ Tề gia ta, mỗi một người đều là tinh anh trong trăm người, phối hợp cực kỳ ăn ý, lại thêm đã trải qua bao nhiêu gió tanh mưa máu, sao có thể so sánh với mấy tên non choẹt như hắn?" Trong lòng Hứa Vạn Sơn chỉ muốn chửi: Ngươi bớt ra vẻ đi! Nhưng ngoài mặt vẫn cười ha ha nói: "Đại nhân, mười tám Huyền Giáp vệ, lại thêm ngài ra tay. . . " "Ta?" Tề Bạch Triết liếc Hứa Vạn Sơn một cái, cười nhạo nói: "Cần ta xuất thủ?" Nghe vậy, Hứa Vạn Sơn hơi giật mình. Ngươi có thể bớt ra vẻ đi được không? Lão tử lạy ngươi đó! Cố Trường Thanh này liên tiếp chém mấy tên Thông Huyền cảnh tam trọng, tứ trọng, đủ chứng minh thực lực mạnh mẽ! Nếu ngươi là Thông Huyền cảnh thất trọng, bát trọng, cửu trọng thì không nói làm gì! Ngươi chỉ là Thông Huyền cảnh ngũ trọng thôi! Đằng kia còn một tên yêu nghiệt Thông Huyền cảnh tứ trọng nữa đó! Phối hợp với mười tám Huyền Giáp vệ, trực tiếp giết Cố Trường Thanh cho xong, tránh đêm dài lắm mộng, không phải tốt hơn sao? Cứ nhất quyết ra vẻ làm gì vậy? Giờ phút này, Hứa Vạn Sơn hận không thể cạy não Tề Bạch Triết ra xem xem, trong đầu gia hỏa này đang nghĩ cái gì. "Hứa Vạn Sơn, ngươi đang nghĩ cái gì vậy?" Tề Bạch Triết cười nhạo nói: "Mười tám tên Huyền Giáp vệ có thể giết cả Thông Huyền cảnh ngũ trọng, còn cần ta ra tay bắt hắn à?" Hứa Vạn Sơn cười hùa theo: "Vâng vâng vâng... Đại nhân nói phải. . ." Tề Bạch Triết cười lạnh, lấy ra một bình rượu nhỏ tinh xảo, nhấp một ngụm, chậc chậc nói: "Ta thích nhất cái cảm giác, bóp chết đối thủ!" Hứa Vạn Sơn im lặng triệt để. Lúc này. Bốn phía tiếng chém giết không ngớt. Cố Trường Thanh đứng giữa đám người. Mười tám Huyền Giáp vệ, mỗi người cầm vũ khí khác nhau, đứng ở những vị trí khác nhau, nhìn chằm chằm vào hắn. "Phối hợp khá có bài bản, linh quyết tu hành đều ăn khớp, chiến lực cũng mạnh thật!" Cố Trường Thanh lẩm bẩm: "Hẳn là ngang với Thông Huyền cảnh ngũ trọng, hoặc là mạnh hơn một chút." "Đã vậy thì, không phải Tứ Linh Huyền Quyền thuật có thể đối phó rồi!" Cố Trường Thanh cầm Ly Vương kiếm trong tay, ánh mắt trong veo. Hắn hiện giờ là Thông Huyền cảnh nhất trọng, dùng Tứ Linh Huyền Quyền thuật, oanh sát võ giả nhất trọng đến tứ trọng thì có thể. Còn đối phó mười tám người phối hợp chặt chẽ thế này, Tứ Linh Huyền Quyền thuật có vẻ không đủ. Nhưng không sao. Ầm... Ly Vương kiếm lúc này ánh sáng ngưng tụ, thân kiếm phát ra tiếng vù vù. "Phối hợp rất tốt, mười tám người giống như mười tám điểm, xen lẫn thành một tấm lưới!" "Đã vậy, xem một kiếm này của ta, các ngươi có chống đỡ nổi không!" Cố Trường Thanh lẩm bẩm trong lòng rồi giơ kiếm. "Huyền Phượng Vân Tiêu trảm!" Trong chốc lát. Kiếm khí óng ánh ngưng tụ, tựa như những Hỏa Phượng huyền diệu khó lường, trong mưa to như trút nước trở nên vô cùng bắt mắt. Xích Giao Địa Hỏa và kiếm khí hòa làm một. Khí tức kinh khủng phóng ra. Kiếm ý gia tăng lên mỗi một kiếm khí được chém ra. Trong chớp mắt. Vô vàn kiếm khí gào thét, chia làm mười tám luồng hỏa mang, chém về phía mười tám người xung quanh. Oanh. . . Oanh oanh oanh. . . Tiếng oanh minh chấn động trời đất bùng nổ. Một tiếng nổ vang dội hơn một tiếng nổ vang khác, kéo dài không ngớt. Ngay cả mưa lớn khủng bố cũng không thể rơi xuống. Còn mười tám người kia lại lần nữa thể hiện ra khả năng phối hợp mạnh mẽ. Nhưng dù sao. . . Dù lưới có mạnh đến đâu, nếu bị lưỡi kiếm sắc bén cắt đứt, thì vẫn không thể chịu nổi. Trong nháy mắt mười tám người, có mười hai người bị kiếm khí chém trúng, chết tức tưởi. Sáu người còn lại thì mỗi người phun máu, mặt mày xám xịt lùi lại. "Hả?" Tề Bạch Triết biến sắc, bật dậy. "Sao có thể. . ." Bên cạnh, Hứa Vạn Sơn sắc mặt cũng sa sầm xuống. Mặc dù hắn thấy mười tám Huyền Giáp vệ không hẳn đã vây giết được Cố Trường Thanh, nhưng chí ít cũng phải làm Cố Trường Thanh trọng thương! Nhưng... Mới giao thủ vài chiêu, vừa thấy có ưu thế. Kết quả, chớp mắt đã chết mười hai, phế sáu. Đây là Huyền Giáp vệ của Tề gia ư? Chỉ vậy thôi sao? Tề Bạch Triết nhìn bóng người mảnh khảnh trong mưa, trong mắt lạnh lùng. "Hừ!" Hắn hừ lạnh một tiếng, thân ảnh lóe lên rồi xuất hiện trong màn mưa, tay hóa thành đao, trực tiếp đánh xuống. Cố Trường Thanh không nói hai lời, một tay hóa chưởng, đánh ra. "Huyết Nguyên Viêm Chưởng!" Bành. . . Chưởng ấn va chạm với chưởng đao, cương khí và cương khí triệt tiêu lẫn nhau, hai người chạm vào nhau liền tách ra. Hứa Vạn Sơn đứng dưới hành lang, lẳng lặng quan sát. "Lão gia. . ." Cô thiếp nhỏ điệu đà kia tiến tới gần Hứa Vạn Sơn, nói: "Vị đại nhân kia không có đụng ta, lão gia, ngài sẽ không ghét bỏ chứ. . . " "Cút qua một bên!" Hứa Vạn Sơn vung tay, mắng: "Lão tử bây giờ có tâm trạng lo cái này à?" Oanh. . . Trong đình viện tan hoang, Cố Trường Thanh và Tề Bạch Triết không hề nói nhảm, quyền chưởng va chạm nhau, Cố Trường Thanh thỉnh thoảng lại chém một kiếm. Dù nhìn thì Tề Bạch Triết luôn chật vật chống đỡ. Nhưng, mỗi lần hắn đều có thể gắng gượng được. "Đã vậy. . ." Cố Trường Thanh lạnh nhạt. "Lưu Nhận Địa Hỏa trảm!" Linh lực trong cơ thể sôi trào, cương khí phóng ra, sức mạnh kinh khủng tàn phá xung quanh. Trong nháy mắt, bề mặt Ly Vương kiếm bị lửa bao trùm. Cố Trường Thanh vung một kiếm, trên mặt đất, một con Hỏa Xà ngưng tụ, gầm thét lao lên, đánh vào Tề Bạch Triết. "Hừ!" Tề Bạch Triết mặt mày âm trầm. Cương khí của Cố Trường Thanh rất kỳ lạ, mà rõ ràng là nhất trọng cảnh, lại có một lớp cương khí khác bao bọc bên ngoài. Giống như một quả lớn lại mọc thêm một quả nhỏ. Tuy nói lớp cương khí thứ hai kia không phải cảnh giới nhị trọng của Cố Trường Thanh, nhưng nó thật sự có lực phòng ngự và công kích mạnh mẽ. Tiểu tử này tu hành kiểu gì vậy? Quan trọng nhất là... Gia hỏa này là kiếm tu. Một kiếm tu chưởng khống kiếm ý viên mãn. Khó trách mười tám Huyền Giáp vệ kia thất bại. Nhưng hắn thì không bại! "Đại Minh Linh Quyền!" Tề Bạch Triết khẽ quát một tiếng, hai tay nắm chặt, tung hai quyền, nghênh đón những kiếm khí đang lao đến, công kích một cách bá đạo. Dựa vào thực lực vững chắc Thông Huyền cảnh ngũ trọng, thua ư? Tuyệt đối không thể!
Bạn cần đăng nhập để bình luận