Thái Cổ Đệ Nhất Thần

Chương 117: Nhất định phải tìm đến

"Chương 117: Nhất định phải tìm đến"
"Đã như vậy, đều đi ch*t đi!" Ngu Hi Nguyệt thấy cảnh này, lại không nhịn được nữa, tay cầm trường kiếm, thân ảnh trực tiếp xông lên.
"Bảo vệ tiểu thư!" Bành Hoành quát lên một tiếng, mấy tên cường giả Ngưng Mạch cảnh cao trọng luôn ở cạnh Ngu Hi Nguyệt lập tức xông lên theo.
Trong thông đạo, tiếng kêu thảm, tiếng rên rỉ không ngừng vang lên, mùi máu tươi bắt đầu lan tỏa. . .
Cùng lúc đó, ở phía sau quần thể nhà đá, Cố Trường Thanh đứng trên một nóc nhà đá, nhìn về phía xa xăm.
"Cơ quan này, thật bá đạo!" Cố Trường Thanh thở dài.
Đám tượng binh kia, yếu nhất cũng có thực lực Ngưng Mạch cảnh nhất trọng nhị trọng, có mấy tượng cao hơn một trượng đều đạt tới thực lực Nguyên Phủ cảnh.
Quá mạnh!
Lúc này, nhìn thấy Ngu Hi Nguyệt được mọi người bảo vệ rút lui về phía cửa thông đạo, khóe miệng Cố Trường Thanh hiện lên một nụ cười.
Cảm thấy bản thân mình cao cao tại thượng? Xem mạng người như cỏ rác?
Hiện tại, mạng của chính mình có phải cũng rẻ mạt như rau hẹ không?
. . .Ước chừng một nén nhang sau, cửa thông đạo ngập đầy thi thể và máu tươi.
Còn ở trong sân trên mặt đất, Ngu Hi Nguyệt lúc này đang chật vật nằm dưới đất, bộ ngực đầy đặn phập phồng, mặt tái mét.
Váy áo của nàng bị xé rách nhiều chỗ, lộ ra những mảng da thịt trắng như tuyết, tóc dài thì rối bời, không còn chút tiên khí nào, ngược lại giống như ăn mày đầu đường.
Bên cạnh nàng, Bành Hoành mang một chút vết thương, ngoài ra còn có bốn vị cao thủ Ngưng Mạch cảnh đi theo.
Mà người của Tam Hợp bang và Cổ gia, cũng tổn thất nặng nề, những người còn lại thì đã chạy trốn.
Thở hổn hển, Ngu Hi Nguyệt đứng dậy, nuốt mấy viên linh đan rồi đi về phía thông đạo bên trong đại sảnh.
"Tiểu thư!" Bành Hoành vội vàng đứng dậy, chặn trước mặt nàng.
"Tránh ra!"
"Tiểu thư! ! !"
"Tránh ra! ! !" Ngu Hi Nguyệt mặt mày lạnh băng nói: "Ta muốn đi cứu Thành bá bọn họ!"
"Tiểu thư!" Phù một tiếng, Bành Hoành cùng bốn người khác quỳ xuống đất, giọng bi thương nói: "Đám tượng binh dưới đất quá nguy hiểm, xuống dưới đó sợ rằng chỉ có con đường chết, Khang Thành và Ngu Vạn Thanh đã ngã xuống bên trong, người không thể đi!"
"Cút ngay!"
"Tiểu thư, thuộc hạ cầu người!" Bành Hoành nói tiếp: "Lần này chúng ta tìm kiếm Huyền Vũ Cung Phá Minh Tiễn mới là quan trọng nhất, Ngu Hoa là đại sư cơ quan, nếu hắn bố trí cơ quan ở đây, thì chắc chắn là không muốn người ngoài tiến vào, nói rõ Phá Minh Tiễn của Huyền Vũ cung ở đây!"
"Lối vào lòng đất chắc chắn không chỉ một cái, chỉ cần tiếp tục tìm thì nhất định có thể tìm thấy!"
Từ từ, Ngu Hi Nguyệt đã bình tĩnh trở lại, nhìn cửa hang tối om trong đại sảnh, Ngu Hi Nguyệt thở hắt ra, nói: "Tìm, nhất định phải tìm cho bằng được!"
Cả năm người rời khỏi chỗ này.
Cùng lúc đó.
Trong không gian dưới lòng đất, giữa các ngôi nhà đá, đám tượng binh vẫn chưa tan rã, sau khi giết sạch những người ở đây, chúng vô cảm lượn qua lượn lại.
Cố Trường Thanh ngồi khoanh chân trên một nóc nhà đá.
Một khi cơ quan này đã mở ra, thì phải mất ít nhất ba ngày, đám binh tượng này mới mất đi động tác vì tiêu hao hết lực lượng. Hiện giờ hắn cũng không thể đi ra, dứt khoát an tâm tu luyện tại chỗ này.
Lúc trước hắn cũng quan sát được, hơn trăm người của Cổ gia, hơn trăm người của Tam Hợp bang và hơn hai mươi người thân cận của Ngu Hi Nguyệt đã chết hơn chín thành, đặc biệt là khu vực cửa thông đạo, mùi máu tanh nồng chắc chắn phải lâu lắm mới tan đi được.
Cố Trường Thanh không vội vàng đi ra, mà bắt đầu xem xét chiến lợi phẩm của mình.
Nhẫn không gian của Ngu Hạo.
Nhẫn không gian của tên này không hề nhỏ, lại có phong ấn, sau khi làm phiền Giảo gia giúp đỡ mở ra, Cố Trường Thanh liền đổ hết mọi thứ bên trong ra.
"Ha ha, thú hạch!" Phệ Thiên Giảo nhanh tay lẹ mắt, nhào tới giữa, ngậm lấy thú hạch của Bá Viêm Hồng Sư rồi nuốt chửng.
"Mỹ vị a!" Phệ Thiên Giảo tặc lưỡi khen: "Nhị giai thật vô vị, tam giai thì mới có chút cảm giác tận hưởng!"
Con Bá Viêm Hồng Sư này lúc trước bị Khang Thành và Bành Hoành giết, thú hạch và thú hỏa đều được giao cho Ngu Hạo, bây giờ lại tiện nghi cho Cố Trường Thanh.
"Thú hỏa này. . . Ta có thể dùng để dung hợp, tăng cường sức mạnh của hạt giống địa hỏa!"
"Ừm!"
Cố Trường Thanh vung tay, đưa mấy chục viên thú hạch cho Phệ Thiên Giảo, nói: "Cái này chắc là thú hạch do bọn họ giết linh thú sau khi vào Âm Linh cốc, trách sao khi chúng ta tiến vào lại không gặp nhiều linh thú như vậy, đám người này giết thật nhiều. . ."
Phệ Thiên Giảo giống như ăn kẹo đậu, chậm rãi nuốt từng viên thú hạch vào bụng.
"Ta ***!"
Bất ngờ, Cố Trường Thanh trợn mắt.
Từ trong nhẫn không gian của Ngu Hạo đổ ra một đống lớn linh thạch, hoàn toàn chồng chất thành một ngọn núi nhỏ, sáng lấp lánh.
"Cái này. . ." Cố Trường Thanh kinh hãi: "Ước chừng khoảng mười hai vạn viên!"
Lúc trước Cố Trường Thanh giết mấy tên kia, linh thạch lấy được trên người bọn họ nhiều nhất cũng chỉ được hơn ba vạn viên, vậy mà riêng Ngu Hạo lại có tận mười hai vạn viên, đúng là quá khủng bố!
"Đây đều là đan dược. . ." Cố Trường Thanh nhặt lên từng bình từng lọ, bên trong đựng đan dược, có thuốc chữa thương, thuốc giải độc, phần lớn đều là nhị phẩm.
"Ừm?" Cố Trường Thanh cầm ba bình sứ, kinh ngạc nói: "Đây là Khai Mạch Đan!"
Lúc trước hắn tại nơi vị tiền bối Hồ Uyên chết đi, nhặt được một bình Khai Mạch Đan, cũng chỉ có năm viên, hắn đã dùng ba viên để đột phá lên Ngưng Mạch cảnh, còn lại hai viên thì cho Khương Nguyệt Thanh.
Còn Ngu Hạo này lại có đến ba bình, mỗi bình mười viên.
"Để lại cho Nguyệt Thanh một bình, hai bình còn lại đem bán đổi lấy linh thạch."
Cố Trường Thanh thu ba bình sứ vào.
"A?"
Cúi đầu nhìn lại, giữa mớ đồ hỗn độn, còn có ba bình sứ đặc biệt.
"Đây là. . . Cố Mạch Đan!"
Cố Mạch Đan!
Tuyệt phẩm trong số linh đan nhị phẩm!
Cố Mạch Đan khác với Uẩn Mạch Đan và Khoách Mạch Đan ở chỗ nó có thể tăng cường sự phù hợp giữa linh khí và kinh mạch, đồng thời cường hóa kinh mạch của n*c thân, hiệu quả rất tốt.
"Mỗi bình mười viên, tổng cộng ba mươi viên. . . Để một bình cho Nguyệt Thanh, còn lại thì chia cho Tư Như Nguyệt và Bùi Chu Hành. . ." Cố Trường Thanh hưng phấn cất bình sứ.
Tầng thứ nhất của Cửu Ngục Thần Tháp rộng lớn này quả thật là một cái kho riêng của hắn.
"Đợi chút nữa làm thêm vài cái giá gỗ nhỏ, để vào trong này, đem linh thạch, linh đan, linh khí, còn có các loại thiên tài địa bảo ta có được, phân loại cất giữ. . ." Nghĩ thầm như vậy, Cố Trường Thanh tiếp tục kiểm tra.
Đan dược tốt nhất là Cố Mạch Đan, những loại khác hỗn tạp thì không có tác dụng lớn.
Đáng xấu hổ nhất là, thế mà lại phát hiện thuốc tăng cường năng lực đàn ông và thuốc giảm áp lực khí huyết trong đan dược của Ngu Hạo.
Tên này, đúng là dễ nóng nảy mà sức phòng ngự thì kém, lại còn bất lực nữa chứ!
"Đây đều là linh khí. . ."
Dưới đất bày la liệt các loại binh khí như trường kiếm, đao, côn, chỉ riêng linh kiếm nhị phẩm đã có tận sáu thanh!
Cố Trường Thanh hiện tại có Băng Viêm kiếm, là linh khí nhị phẩm sư phụ Hư Văn Tuyên từng dùng, hiện giờ đã giải phong, rất thích hợp với hắn.
Ngoài ra, còn có thanh linh kiếm tam phẩm của tiền bối Hồ Uyên - Vấn Đạo Linh Kiếm!
Hắn cũng không cần những linh kiếm này, quay về Thái Hư tông trực tiếp bán đi để đổi linh thạch.
"Đây đều là bản gốc linh quyết. . ." Cố Trường Thanh nhặt lên từng tấm ngọc giản, đọc giới thiệu trên đó.
"Đa phần là linh quyết nhị phẩm. . . A? Linh quyết này. . . Tam phẩm! ! !" Cố Trường Thanh mở ra đọc, kinh ngạc thốt lên: "Linh quyết tam phẩm: Ẩn Tức Thuật, có thể che giấu khí tức của bản thân, bắt đầu tu luyện từ Dưỡng Khí cảnh, quyết này có ba cấp độ: tiểu thành, đại thành và viên mãn, khi tu luyện tới viên mãn, những võ giả mạnh hơn một đại cảnh giới cũng không thể phát hiện ra!"
Mạnh!
Môn linh quyết này quá hữu dụng!
Lần này đến Âm Linh cốc, nhiều lần phải núp lùm là do lo bị phát hiện, phải ở rất xa.
Nếu tu thành Ẩn Tức Thuật này, phối hợp với địa hình, e rằng ở khoảng cách một hai trượng cũng sẽ không bị phát hiện.
Môn linh quyết này, quá hữu dụng!
Cố Trường Thanh thu gọn Ẩn Tức Thuật rồi tiếp tục xem những quyển trục ngọc giản khác.
"Ừm?"
Đột nhiên một ngọc giản thu hút ánh mắt Cố Trường Thanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận