Thái Cổ Đệ Nhất Thần

Chương 175: Nên liếm vẫn là phải liếm

"Chương 175: Nên liếm vẫn là phải liếm "Thảo!" Nghe vậy, Tổ Vân Ninh lập tức nổi đóa lên nói: "Lão già, ngươi đừng hù ta, Thanh Diệp học viện ta ra một Khương Nguyệt Bạch, ta đã thấy sống lưng lạnh toát rồi, lại thêm một người nữa...chúng ta còn sống kiểu gì?"
Thương Vân Phi bất đắc dĩ nói: "Mười bốn tuổi, Ngưng Mạch cảnh tam trọng a... Ngươi và ta hiện tại hơn hai mươi tuổi, mới đều là Nguyên Phủ cảnh, Nguyên Đan cảnh không biết có thể đạt được trước ba mươi tuổi hay không..."
Nói đến đây, Thương Vân Phi nhìn xung quanh, vẻ mặt thần bí nói: "Khương Nguyệt Bạch mấy tháng trước, vừa tròn mười lăm tuổi, đã đến Nguyên Phủ cảnh, ngươi biết chứ?"
"Nói nhảm, chuyện này trong học viện ai mà không biết?" Tổ Vân Ninh bĩu môi.
Vừa tròn mười lăm tuổi, liền đạt đến Nguyên Phủ cảnh, đây là người sao?
Thương Vân Phi tiếp tục nói: "Ta nghe nói, trước khi chúng ta đến, Khương Nguyệt Bạch dường như đang chuẩn bị ngưng tụ Nguyên Đan."
"Ngươi mẹ nó..." Tổ Vân Ninh lúc này xù lông lên, toàn thân nổi da gà nói: "Không tin tin đồn, không truyền tin đồn!"
"Thật... Nghe nói có đệ tử thượng viện thấy nàng ở Tàng Thư Các của học viện, mượn sách liên quan đến việc ngưng tụ Nguyên Đan!"
Nghe vậy, Tổ Vân Ninh ngồi xổm xuống, vỗ vỗ ngực nói: "Không thể nào, tuyệt đối không thể nào... Nàng mới đến Nguyên Phủ cảnh được nửa năm, nửa năm từ nhất trọng lên đến cửu trọng? Dù... Dù cho có thần đan cũng không thể nhanh vậy được..."
"Ai biết được..." Thương Vân Phi thở dài nói: "Nói thật, ta thật muốn bổ não nàng ra xem xem, rốt cuộc nó mọc thế nào... Đây rốt cuộc là kiểu tu luyện gì vậy chứ..."
Hai người một trận thở ngắn than dài.
Một lát sau, Tổ Vân Ninh ngẩng đầu lên nói: "Vừa nãy tên Cố Trường Thanh kia, là vị hôn phu của Khương Nguyệt Bạch?"
"Mấy ngày nay ở Thương Linh thành, ta ngược lại hay nghe người ta nhắc đến..." Thương Vân Phi tiếp lời nói: "Nói đi thì nói lại, Khương Nguyệt Bạch tiến bộ thì rất kiêu ngạo, nhưng ngược lại rất kín tiếng a, nếu không phải lần này theo Đường Ngọc đạo sư đến đây, ta căn bản không biết Khương Nguyệt Bạch vốn là người Thương Châu, còn có vị hôn phu..."
"Chuyện này biết thì biết thôi, đừng có mà nói lung tung!" Tổ Vân Ninh lập tức nói: "Không thì tai họa ập đến đó."
"Ừm?"
Thương Vân Phi tỏ vẻ khó hiểu.
Tổ Vân Ninh lập tức nói: "Ngươi ngốc hả... Trước tiên, việc hôn ước giữa Khương Nguyệt Bạch và Cố Trường Thanh, ít nhất là ở Thanh Diệp học viện, không ai biết cả, nếu Khương Nguyệt Bạch cố tình giấu giếm, thì chỉ có hai khả năng."
Thương Vân Phi vẻ mặt rất hứng thú nhìn Tổ Vân Ninh.
Tổ Vân Ninh tiếp tục nói: "Khả năng thứ nhất, Khương Nguyệt Bạch muốn từ hôn, chuyện này giấu diếm, không ai hay biết, sau này nàng mà đính hôn với người khác, vị hôn phu mới sẽ không biết, đương nhiên sẽ không để ý, nhưng nếu đã biết rồi thì trong lòng không thoải mái, cho nên việc hôn ước này, nếu Khương Nguyệt Bạch muốn từ hôn thì nhất định không muốn để bất kỳ ai biết."
"Có lý!" Thương Vân Phi gật gù.
Tổ Vân Ninh tiếp tục nói: "Khả năng thứ hai, Khương Nguyệt Bạch không muốn từ hôn, nhưng mà, nàng ở Thanh Diệp học viện quá xuất sắc, theo đuổi nàng rất nhiều, nếu để đám người theo đuổi kia biết nàng còn có vị hôn phu, thì ngươi nghĩ xem... Số người muốn g·iết Cố Trường Thanh phải nhiều đến mức nào?"
"Tóm lại, việc giấu giếm này là để bảo vệ Cố Trường Thanh!"
Thương Vân Phi lập tức nói: "Có lý, có lý..."
Nhìn về phía Tổ Vân Ninh, Thương Vân Phi lại nói: "Vậy ngươi nói xem, chúng ta với Cố Trường Thanh..."
"Giữ thái độ bình thường là được, không thân thiết, cũng không đắc tội." Tổ Vân Ninh cười nói: "Nhỡ Khương Nguyệt Bạch không muốn từ hôn, vậy Cố Trường Thanh lần này thật có thể vào Thanh Diệp học viện, có Khương Nguyệt Bạch ở đó, cho dù Cố Trường Thanh là đệ tử hạ viện, cả thượng viện hạ viện ai dám gây sự với hắn?"
"Nếu Khương Nguyệt Bạch muốn từ hôn, ta thấy quan hệ giữa tộc trưởng Cố gia và tộc trưởng Khương gia thân thiết thế kia, cũng sẽ không xuống tay s·á·t h·ạ·i vị hôn phu này."
"Dù sao hai người chúng ta chỉ là đến bồi Đường Ngọc đạo sư khảo hạch, không gây sự, không gây chuyện là được."
Thương Vân Phi suy nghĩ rồi gật đầu.
Tổ Vân Ninh chuyển giọng, cười hắc hắc nói: "Đương nhiên, cái vị tộc trưởng Khương gia kia nên liếm vẫn là phải liếm, dù sao cũng là cha Khương Nguyệt Bạch, nhỡ đâu đến lúc đó ông ta nói giúp hai chúng ta vài câu trước mặt Khương Nguyệt Bạch, nói không chừng lại là một kỳ ngộ thì sao?"
"Cái này ta hiểu, ta hiểu!"
Hai người nhìn nhau, không cần nói gì thêm.
Trong Thương Linh thành, khi một đám người Huyền Thiên tông vội vã đến tửu lâu Huyền Vô Nhập Diệp, nhìn tửu lâu bảy tầng cao trước mắt, mang dáng vẻ cổ kính, đầy vẻ xưa cũ thì mọi người chỉ nghĩ mình đã đi nhầm chỗ.
"Là chỗ này!"
Trên sảnh của quán rượu, biển hiệu còn rất mới, thậm chí còn có mùi sơn mới bay ra.
Khi mọi người đi vào đại sảnh, chỉ thấy chưởng quỹ cùng mười mấy người tiểu nhị, đứng thành một hàng, mặt mày tươi cười.
"Hoan nghênh các vị đại nhân!"
Huyền Thiên Lãng nhíu mày, nhìn xung quanh, tửu lâu lớn này, nhìn thì lâu năm không tu sửa, bàn ghế cũng như cầu thang đều cũ nát, ngẩng đầu nhìn các gian phòng trọ, đều có cảm giác cổ xưa.
"Cái tên Cố Trọng Nguyên và Khương Văn Đình này, đúng là tự tìm đường ch·ết!" Lục trưởng lão Doãn Vân Nghiệp mặt lạnh tanh quát: "Cầm linh thạch, còn dám lừa ta và mọi người như vậy!"
"Phải tìm bọn chúng hỏi cho ra lẽ!"
"Đúng vậy đúng vậy..."
Một đám người, ai nấy đều tức giận không kìm được.
"Đi!"
Huyền Thiên Lãng đột nhiên quát lớn, sắc mặt âm trầm nói: "Việc khảo hạch còn ba ngày nữa mới kết thúc, không cần thiết ở đây dây dưa với chúng, tự nhiên rước họa vào thân, chọc cho người Thanh Diệp học viện thêm chán ghét."
Huyền Vô Ngôn lạnh lùng nói: "Cố gia và Khương gia không có bản lĩnh đối đầu với Huyền Thiên tông chúng ta, cũng chỉ có thể dùng những phương thức buồn nôn này để trút chút bất mãn trong lòng, thật đáng cười."
Nhìn về phía cha mình, Huyền Vô Ngôn chắp tay nói: "Cha, con trai xin đi điều tức trước, để bảo đảm tinh thần và trạng thái tốt nhất để nghênh đón cuộc khảo hạch."
"Tốt!" Huyền Thiên Lãng tỏ vẻ tán thưởng.
Huyền Vô Ngôn lập tức cất bước, men theo cầu thang đi lên lầu trên.
Rầm...
Đột nhiên, một bậc cầu thang sụp xuống, Huyền Vô Ngôn cả người ngã nhào xuống đất, suýt chút nữa thì lộn cổ.
Đám người Huyền Thiên tông nhìn thấy cảnh tượng này thì ai nấy nín thở im thin thít.
"Cố Trường Thanh!"
Huyền Vô Ngôn chật vật nói: "Ta nhất định sẽ khiến hắn quỳ gối cầu xin ta, cầu ta tha mạng!!! "
… Thương Linh thành.
Trong phủ Cố gia.
Cố Trọng Nguyên dẫn Cố Trường Thanh cùng đám người Thái Hư tông đến ở lại.
Cố gia dù sao cũng là một trong tứ đại gia tộc từng có của cả Thương Linh thành, giờ đây là một trong hai gia tộc lớn, phủ đệ đình viện đương nhiên không thiếu.
Lần này đệ tử Thái Hư tông đến tham gia khảo hạch vốn đã rất ít, cộng cả người đi theo cũng chỉ hơn trăm người, hoàn toàn ở vừa chỗ.
"Cha..."
Chờ đến khi sắp xếp ổn thỏa cho mọi người, hai cha con tụ tập lại một chỗ, Cố Trường Thanh không khỏi nói: "Cha cùng Khương thúc làm vậy với người Huyền Thiên tông, cho dù sư phụ con nguyện ý che chở, nếu chọc giận bọn họ, âm thầm giở trò, thì vẫn khó phòng bị."
"Không sao đâu."
Cố Trọng Nguyên nhìn quanh một lượt, lập tức nói: "Lát nữa cha sẽ nói cho con."
"Vâng." Cố Trường Thanh lập tức nói: "Vậy con đi thăm Linh Nguyệt."
"Trường Thanh, đừng đi!" Cố Trọng Nguyên giữ chặt con trai, nói: "Linh Nguyệt không có ở nhà."
"Không có ở nhà, đi đâu rồi?"
Cố Trường Thanh khó hiểu hỏi.
Cố Trọng Nguyên lập tức nói: "Đến tối, sang nhà Khương thúc con sẽ nói chuyện, cha đi làm việc trước."
Cố Trọng Nguyên nói rồi liền rời đi.
Việc Thương Linh thành đảm nhận lần mở rộng tuyển chọn của Thanh Diệp học viện lần này, thực sự khiến hai cha con ông và Khương Văn Đình bận túi bụi.
Tuy nhiên, cả hai người hợp tác nhiều năm, cộng thêm mấy tháng qua nắm giữ Thương Linh thành, lại có cường giả Thanh Diệp học viện chống lưng, nên ngược lại không có gì quá rối loạn.
Nhìn thấy dáng vẻ bận rộn của cha mình, Cố Trường Thanh càng thêm tò mò.
Đến giữa đêm, hai cha con vào Khương phủ, đi đến một mật thất, không bao lâu, Khương Văn Đình dẫn theo Khương Nguyệt Thanh xuất hiện ở cửa mật thất.
"Tỷ phu."
Khương Nguyệt Thanh nhìn Cố Trường Thanh, mắt sáng lên.
Khương Văn Đình ghen ghét bước lên trước, chắn trước người Khương Nguyệt Thanh, nói: "Đến, ngồi đi."
Bốn người mỗi người một chỗ ngồi xuống, Khương Nguyệt Thanh nhìn Cố Trường Thanh, không khỏi hỏi: "Tỷ phu có đột phá chưa?"
"Vẫn là Ngưng Mạch cảnh tứ trọng, tạm thời chưa muốn đột phá."
"Ổn định cảnh giới cũng tốt, mười ngày nay ta đột phá tận hai tầng, cảm giác có hơi bất ổn đó!"
"Muội là đi cùng Đường Ngọc đạo sư ra ngoài à?"
"Đúng vậy, nàng đưa ta đến một linh huyệt, nhưng mà linh huyệt đó cũng không khai mở, ta cũng không biết sao nàng đưa ta vào trong được, sau đó thì ta..."
Nói đến đây, Khương Văn Đình ho khan một tiếng, sắc mặt trầm xuống nói: "Hay là hai con nói chuyện, cha và bác đi ra ngoài chờ nhé?"
"Cũng được, cha, cha với bác Cố đi uống vài chén..."
"Mày là cái đầu heo ấy!" Khương Văn Đình tức giận cốc một cái vào đầu con gái, khẽ nói: "Tỷ phu mày quan trọng hay cha mày quan trọng?"
"Cha..." Khuôn mặt Khương Nguyệt Thanh đỏ lên, vội nói: "Hai người định nói gì đó a!"
"Nói chuyện của tỷ tỷ con!"
Khương Văn Đình nói sang chính sự, mặt bình tĩnh trở lại, nói: "Tỷ tỷ con... Không đơn giản đâu!"
Vừa dứt lời, ánh mắt Cố Trường Thanh và Khương Nguyệt Thanh cùng nhìn lại, vẻ mặt không giống nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận