Thái Cổ Đệ Nhất Thần

Chương 596: Ngươi ao ước cái gì?

Triệu Tài Lương khống chế phi ưng dừng lại, hai người không khỏi quay người nhìn lại. Chỉ thấy một đám ba đạo thân ảnh, từ bên ngoài sơn môn Thanh Diệp học viện lao vút lên, không rơi xuống trên thân phi ưng. Nhìn một trong số đó, Cố Trường Thanh lộ vẻ vui mừng. "Thương Vân Dã!" "Ngươi không phải đang tu hành ở Ly Hỏa tông sao? Sao lại đến đây?" Thương Vân Dã nhìn thấy Cố Trường Thanh, nhếch miệng cười một tiếng, tiến lên một bước, hai người ôm chầm lấy nhau. "Mấy ngày trước ta nhận được tin ngươi tỉnh lại, gần đây Hư Diệu Linh và hai nàng ra ngoài làm nhiệm vụ, tông môn quyết định phái người quen như ta đến đón ngươi!" Thời gian trôi qua hơn nửa năm, Thương Vân Dã trông cường tráng hơn chút, khí tức cũng hoàn toàn khác. Trước đó, Cố Trường Thanh đã dưỡng thương hai tháng rưỡi, lại hôn mê lần này hơn nửa năm, tính ra cũng phải tám, chín tháng. "Đến Huyền Thai cảnh rồi sao?" "Ha ha, huynh đệ, đừng xem thường người như vậy chứ!" Thương Vân Dã cười hắc hắc nói: "Ta đã đạt tới Huyền Thai cảnh trung kỳ, giờ cũng coi như là đệ tử nội tông của Ly Hỏa tông đấy!" Nghe vậy, Cố Trường Thanh khẽ cau mày. Mình đã lỡ mất gần một năm thời gian, xem ra đám bạn bè này đều không hề chậm trễ chút nào! Thương Vân Dã lập tức quay sang nhìn một nam một nữ phía sau, nói: "Ta giới thiệu cho ngươi." "Hai vị này, là Thẩm Thiên Tuyết và Phong Minh Nhạc, đệ tử nội tông của Ly Hỏa tông!" Cố Trường Thanh nhìn hai người kia. Trông cả hai cũng chỉ như hai mươi tuổi hơn. Nữ tử mặc váy dài màu đỏ nhạt, thân hình thướt tha, nhan sắc rất đẹp, nam tử cũng xem như tuấn tú lịch lãm. "Tại hạ Cố Trường Thanh!" Thẩm Thiên Tuyết cùng Phong Minh Nhạc nhìn Cố Trường Thanh, chắp tay, thái độ hờ hững. Triệu Tài Lương lúc này nhìn sang hai người, nói: "Có ta bên cạnh Cố huynh đệ, còn gì không yên tâm, đến nỗi các ngươi phải tới đón?" "Ai mà biết được!" Thẩm Thiên Tuyết bực bội nói: "Ta vốn không muốn đến, nhưng ông nội cứ bắt ta đi." Ông nội? Triệu Tài Lương lập tức nói: "Cố huynh đệ, ông nội của vị Thẩm Thiên Tuyết này chính là Thẩm Khai Thiên trưởng lão, một trong tám vị trưởng lão của Ly Hỏa tông đấy!" Nghe vậy, Cố Trường Thanh gật đầu. Thấy trên mặt Cố Trường Thanh không chút gì gọi là kinh ngạc, Thẩm Thiên Tuyết trong lòng xem thường. Tên nhà quê này, có lẽ căn bản không biết ý nghĩa của việc làm trưởng lão trong Ly Hỏa tông là gì đi? Thật không hiểu sao ông nội cứ phải bắt nàng đến đây! Đại lục Thanh Huyền này cách Thái Sơ vực cũng không gần, ít nhất cũng mất mười ngày nửa tháng. Lãng phí thời gian! Trên thực tế. Lúc trước biết tin các bá chủ phân phái võ giả ra, đều đã bị giết, các bá chủ không còn nhắc đến chuyện Thanh Mộc Long Ấn nữa. Do đó, hành vi của Cố Trường Thanh ở đại lục Thanh Huyền rất nổi tiếng, nhưng trong Thái Sơ vực, rất nhiều người căn bản không biết chuyện này. Nói tiếp, Thượng tông chủ Ly Nguyên, trưởng lão Thẩm Khai Thiên, trưởng lão Triệu Vô Dung các loại đều hận không thể che giấu thân phận của Cố Trường Thanh đến mức thấp nhất. Vì vậy, trong tông môn, chỉ có mấy vị cao tầng biết được Cố Trường Thanh có thất tiên sinh đứng sau lưng. Thẩm Thiên Tuyết chỉ nghe ông nội nói qua, vị Cố Trường Thanh này thiên phú cực tốt, bảo nàng nên tiếp xúc nhiều hơn. Nhưng hôm nay gặp Cố Trường Thanh, Thẩm Thiên Tuyết chỉ thấy, ngoài có cái mã tốt ra thì dường như chẳng có gì đặc biệt. Còn không bằng Phong ca. Nghĩ tới đây, Thẩm Thiên Tuyết không khỏi nhìn sang Phong Minh Nhạc bên cạnh. Phong Minh Nhạc cũng xuất thân từ một đại lục nhỏ, không có bối cảnh gì, nhưng thiên phú cực tốt, năm nay mới 23 tuổi đã đạt tới Huyền Thai cảnh hóa cảnh, chỉ cần thêm một bước nữa là có thể tới Thông Huyền cảnh, trở thành đệ tử chân truyền của Ly Hỏa tông! Đây mới chính là chân mệnh thiên tử của nàng! Còn Cố Trường Thanh... Thật không hiểu có chỗ nào tốt. Bất quá, bọn họ Ly Hỏa tông ngược lại đã tìm được một mầm mống tốt từ đại lục Thanh Huyền. Đó là Hư Diệu Linh, người gia nhập Ly Hỏa tông chưa đầy nửa năm...rất mạnh. Nhưng như Thân Đồ Mạn, Cù Tiên Y, còn có Thương Vân Dã này, chỉ có thể nói là bình thường. Phi ưng chở theo năm người, cùng rời khỏi đại lục Thanh Huyền, hướng về phía Thái Sơ vực mà bay. Phi ưng bọn họ dùng là linh thú lục giai, toàn lực phi hành, chỉ mất khoảng bảy, tám ngày là đến được Thái Sơ vực. Đi được một ngày, đã rời khỏi khu vực của đại lục Thanh Huyền, khi mặt trời lặn về phía tây, năm người lựa chọn dừng lại nghỉ ngơi. Đêm xuống. Bên đống lửa trại. Thương Vân Dã cầm bầu rượu, đưa cho Cố Trường Thanh, vẻ mặt buồn thiu nói: "Sau trận đại chiến ngày đó, ngươi bị thương, dưỡng thương mất hai, ba tháng." "Vừa mới đỡ chút, lại nằm một giấc liền hơn nửa năm, thật đáng ghen tị a!" Cố Trường Thanh không khỏi hỏi: "Ngươi ghen tị cái gì?" "Ngươi nói xem?" Thương Vân Dã buồn rầu nói: "Ghen tị ngươi được nằm ấy, còn ta thì không, bị Ly Hỏa tông bắt đi, ngay từ đầu chỉ là đệ tử ngoại tông, vốn định giở trò." "Nhưng mà Hư Diệu Linh bá bá bá tấn thăng, bây giờ đã là đệ tử chân truyền rồi!" "Cù Tiên Y cùng Thân Đồ Mạn hơn nửa năm này cũng đã đạt đến đỉnh phong Huyền Thai cảnh." "Ta muốn giở trò cũng chẳng được nữa!" Thương Vân Dã bất đắc dĩ nói: "Lúc đầu ta không muốn đến, kết quả cha ta treo lên đánh cho một trận, bảo ta không có tiền đồ, không muốn phát triển!" "Lần này thì hay rồi, lại qua một năm nửa năm, ta mà mạnh hơn ông ta, ông ta không xấu hổ khi treo ta lên đánh sao?" Thương Vân Dã không có quá nhiều tham vọng. Nghĩ ở đại lục Thanh Huyền trở thành võ giả mạnh nhất, làm một phú gia ông, vui vẻ thoải mái. Nhưng chẳng hiểu sao, Ly Hỏa tông lại cứ muốn thu hắn vào. Hơn nửa năm nay, hắn coi như đã nghĩ thông suốt. Ly Hỏa tông đâu có coi trọng hắn, mà là nhắm tới Cố Trường Thanh, sợ Cố Trường Thanh đến Ly Hỏa tông không quen, trước cứ mang mấy người bọn hắn qua đấy. Bọn họ đây chẳng khác gì là thái tử bồi đọc! Hư Diệu Linh thì còn được, có thể hết lần này tới lần khác lại có Cù Tiên Y, Thân Đồ Mạn đi cùng, họ chẳng coi mình là bồi đọc mà tu luyện một cách cực kỳ khắc khổ. Nhị nữ mỗi ngày cùng Hư Diệu Linh đi làm nhiệm vụ, tôi luyện cảnh giới, đồng thời còn được tông môn ban thưởng, nâng cao cảnh giới. Làm hắn cũng chẳng có hứng thú mà giở trò. "Vậy nếu ngươi cảm thấy không học được gì ở Ly Hỏa tông thì cứ trở về!" "Ta cũng nghĩ như vậy!" Thương Vân Dã lập tức nói: "Nhưng cha ta nói, nếu không đạt đến Thông Huyền cảnh, ta mà dám trở về, ông sẽ truyền vương vị cho đám đệ đệ khác của ta." Nghe vậy, Cố Trường Thanh không khỏi bật cười. Thương Vân Dã rõ ràng là có một bụng đắng không có chỗ xả, tán gẫu với Cố Trường Thanh hồi lâu, cuối cùng uống say, ngủ thật say, cũng không biết là ai đến bảo vệ ai. Triệu Tài Lương thì lại rất siêng năng, vẫn luôn thức gác đêm ở nơi không xa. Cố Trường Thanh ngồi khoanh chân xuống, tâm tư dần tĩnh lặng. Hắn mê man hơn nửa năm, tuy ý thức bị giam hãm, nhưng vẫn luôn cảm nhận được biến hóa trong cơ thể mình. Bên trong tầng thứ ba của Cửu Ngục Thần Tháp, có một luồng lực lượng đang thôn phệ lấy sinh mệnh tinh khí của hắn. Mà bên ngoài thì không ngừng có thiên tài địa bảo chứa sinh mệnh tinh khí vận chuyển vào cơ thể hắn. Sự giằng co này duy trì liên tục suốt nửa năm, bên trong tầng thứ ba của Cửu Ngục Thần Tháp rốt cuộc cũng ổn định lại. Nhưng mà... Tầng thứ ba này vẫn chưa hề mở ra. Nói cho đúng thì Cố Trường Thanh cũng không biết là có mở hay chưa. Cánh cổng tầng thứ ba đã biến mất. Nhưng hắn lại không có cách nào tiến vào bên trong tầng thứ ba. Rõ ràng phía trước không có gì ngăn cản cả, nhưng cứ như có một luồng sức mạnh đang bài xích hắn ở bên ngoài. Cố Trường Thanh liếc nhìn Phệ Thiên Giảo bên chân, không khỏi lên tiếng: "Giảo gia, ngươi đoán bên trong tầng thứ ba này sẽ có gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận