Thái Cổ Đệ Nhất Thần

Chương 222: Huyền Thiên Quy Nhất Kiếm

Chương 222: Huyền Thiên Quy Nhất kiếm
Huyền Vô Ngôn hai tay mở rộng, mười ngón xòe ra, ngay vị trí ngực, không ngừng có giọt máu thấm ra, ngưng tụ vào bên trong huyết cầu. Huyết cầu dần chuyển thành màu đen tím, nhìn bên ngoài thì chỉ to bằng nắm tay trẻ con, nhưng bên trong lại dựng dục một lực lượng khủng bố. Cố Trường Thanh không cần nghĩ cũng biết nó khủng bố đến mức nào.
"Ngươi đáng chết!"
"Hắn cũng đáng chết!"
"Ta, Huyền Vô Ngôn, chính là muốn giẫm lên những kẻ như các ngươi, từng bước một, đi đến đỉnh phong!"
Một tiếng quát vang lên, Huyền Vô Ngôn hai tay đẩy tới, huyết cầu to bằng nắm tay trẻ con hướng về phía Cố Trường Thanh đánh tới.
Cố Trường Thanh nắm chặt Băng Viêm kiếm, kiếm ý lượn lờ, hờ hững nói: "Vậy ngươi... đã giẫm nhầm người rồi!"
Ầm...
Trong khoảnh khắc, một cổ khí tức cường hoành từ trong người hắn bùng nổ.
"Huyền Thiên kiếm pháp!"
"Huyền Thiên Quy Nhất kiếm!"
Trong nháy mắt, trong người Cố Trường Thanh, một luồng nhuệ khí mạnh mẽ, phóng lên trời cao, luồng nhuệ khí cường thịnh ấy, mơ hồ ngưng tụ thành kiếm quang chói lòa, như mấy trăm đạo kiếm khí đang lẫn vào nhau mà ngưng tụ.
Huyền Thiên Quy Nhất kiếm!
Đây không phải chiêu kiếm thượng quyển hay hạ quyển của Huyền Thiên kiếm pháp, mà là một chiêu thức do Cố Trường Thanh trong thời gian gần đây, không ngừng luyện tập và suy nghĩ từ bốn chiêu Thanh Phong Chỉ Nguyệt, Đoạn Vân Đoạn Thủy, Lưu Tinh Truy Nguyệt và Thiên Địa Nhất Kiếm mà thành.
Hơn nữa, Cố Trường Thanh cảm nhận rõ ràng, đây không phải là do hắn tự sáng tạo, mà là chiêu thức này vốn đã ẩn chứa bên trong bốn chiêu kia.
Huyền Thiên kiếm pháp, là kiếm quyết mà vị kiếm tu Từ Thanh Nham ba trăm năm trước lưu lại, từ nhập môn cho đến chính thức, Cố Trường Thanh gần như đã hiểu hết. Môn kiếm pháp này, ở một mức độ nào đó, Cố Trường Thanh cảm thấy không thể địch nổi.
Mà chiêu thức cuối cùng này, có lẽ là do tiền bối Từ Thanh Nham kia ẩn giấu trong bốn chiêu kiếm pháp kia. Nếu không có thiên phú kiếm thuật mạnh mẽ, căn bản không thể nào phát hiện ra chiêu này.
Mà chiêu này… Mạnh phi thường!
Kiếm khí thu lại, ngưng tụ vào trong kiếm, trên thân Băng Viêm kiếm, một khí tức hoang vắng mà âm trầm khủng bố, tuôn trào ra ngoài.
Một kiếm đâm ra, mũi kiếm dài ngưng tụ thành một đạo kiếm quang sáng chói, lập tức hướng về phía huyết cầu mà đánh tới.
Ầm...
Trong thiên địa, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.
Hơn mười dặm xung quanh hai người, mặt đất nứt toác, sóng xung kích khủng bố, hồi lâu không tan.
Bốn người đứng trước Huyền Tuyết Ngưng, từ xa quan sát cảnh tượng này, trong mắt đầy kinh hãi. Một kẻ Ngưng Mạch cảnh ngũ trọng, một kẻ Ngưng Mạch cảnh bát trọng, điều này cũng quá khoa trương rồi.
Rất lâu sau.
Bụi tan hết.
Trên mặt đất, Cố Trường Thanh cầm kiếm đứng, sắc mặt nghiêm nghị.
Ở phía trước hắn, Huyền Vô Ngôn ngạo nghễ đứng đó, ánh mắt lại càng lạnh lẽo.
Bất phân thắng bại?
Vẻ mặt của bốn người Đường Văn Huyền biến sắc.
Nhưng ngay sau đó.
Huyền Vô Ngôn chậm rãi đưa tay lên, há to miệng, một ngụm máu tươi phun ra.
Gió nhẹ lướt qua, quần áo rách tả tơi, trên ngực hắn, một lỗ máu xuất hiện, có thể nhìn thấy rõ ràng.
Bịch!!!
Huyền Vô Ngôn quỳ hai đầu gối xuống đất.
"Huynh trưởng..."
Huyền Tuyết Ngưng lúc này sắc mặt tái mét, lảo đảo hướng phía trước bò đi.
Đường Văn Huyền sắc mặt kinh hãi, hai chân run lên. Tiểu sư đệ trước kia đã rất lợi hại rồi, nhưng căn bản không lợi hại đến mức này! Ba người đứng bên cạnh Đường Văn Huyền, trong mắt cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Huyền Vô Ngôn vậy mà thua!
Có điều, viện thủ vẫn chưa đến. Lúc này, một người mở miệng: "Cố Trường Thanh cũng bị trọng thương..."
Ba người nhìn Cố Trường Thanh, trên ngực hắn máu tươi chảy ra, mơ hồ còn nhìn thấy cả xương trắng.
"Nếu như ba người ta giết hắn..." Một người khác khẽ nói: "Vậy thế tử sẽ ban thưởng gì cho chúng ta?"
"Có thể là hắn đã giết Huyền Vô Ngôn rồi!"
"Nhưng hắn hiện tại đang bị thương nặng!"
Ba người ngươi một lời ta một câu, nhìn về phía trước, cuối cùng vẫn đưa ra quyết định.
Vụt, vụt, vụt…
Ba bóng người xông thẳng ra.
"Điên!"
Đường Văn Huyền thấy cảnh này, lau mồ hôi trên mặt, mắng: "Đều điên rồi, điên rồi..."
Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo mà! Hắn không có dũng khí xông lên.
Đường Văn Huyền không nói hai lời, quay người bỏ chạy. Thừa lúc ba tên kia đang dây dưa, hắn có thể trốn thoát!
"Cố Trường Thanh, chịu chết đi!"
Ba người mang theo sát khí lập tức xông đến chỗ Cố Trường Thanh, khí tức trong người bộc phát, tay cầm binh khí, hung hăng tiến lên.
"Cút!"
Cố Trường Thanh khẽ quát một tiếng, nhấc tay một kiếm, Thiên Địa Nhất Kiếm thức chém ra.
Phập, phập, phập...
Ba vị hảo thủ Ngưng Mạch cảnh lục trọng, thất trọng trong nháy mắt bị kiếm khí đánh trúng, oanh một tiếng ngã xuống đất, máu me không ngừng.
Ba người không cam lòng trừng lớn mắt. Gia hỏa này... nhìn như sắp chết đến nơi, vung tay một kiếm, lại có thể… Mạnh như vậy?
Một kiếm chém ra, Cố Trường Thanh khóe miệng trào máu tươi, cũng không thể gắng gượng được nữa, chống kiếm, quỳ nửa gối xuống đất.
"Huynh trưởng... Huynh trưởng..."
Huyền Tuyết Ngưng nén đau kịch liệt, bò từ xa đến bên cạnh Huyền Vô Ngôn, nước mắt không ngừng rơi.
"Huynh trưởng, ngươi không thể chết... Ngươi còn muốn trở thành thiên tài chói mắt nhất Thanh Huyền đại lục, ngươi từng nói muốn dẫn ta đi xem non sông vạn dặm..." Huyền Tuyết Ngưng một tay kéo Huyền Vô Ngôn lên, để hắn tựa vào trong ngực. Một bên vai khác của nàng máu tươi chảy ra, sắc mặt tái nhợt, nhưng trong mắt nàng chỉ có Huyền Vô Ngôn đang thoi thóp.
Cố Trường Thanh cố gắng đứng dậy, chậm rãi bước đến trước mặt hai huynh muội.
"Cố... Cố Trường Thanh..."
Huyền Vô Ngôn lúc này hai mắt mê ly, yếu ớt nói: "Ngươi cho rằng giết ta... là để báo thù sao..."
"Đương nhiên không phải!"
Cố Trường Thanh lạnh lùng nói: "Ta sẽ giết Huyền Thiên Lãng, ta sẽ tự tay giết hắn!"
"Ha ha..."
Huyền Vô Ngôn cười nhạo: "Ngươi không hiếu kỳ sao?"
"Cái gì?"
"Ngươi không thấy ta thi triển thần cốt lực lượng sao? Hỗn Độn Thần Cốt thuở nhỏ trong người ngươi, ngươi hẳn biết rõ thần cốt tốt thế nào..."
Cố Trường Thanh cau mày. Hắn thực sự một mực phòng bị Huyền Vô Ngôn thi triển thần cốt lực lượng. Nhưng gia hỏa này, đến chết vẫn không thi triển!
"Hỗn Độn Thần Cốt, cũng không phải do huynh trưởng ta dung hợp!"
Huyền Tuyết Ngưng nhìn thẳng vào Cố Trường Thanh, khinh miệt nói: "Là do thế tử Thanh Vô Song dung hợp!"
Lời vừa nói ra, bàn tay cầm trường kiếm của Cố Trường Thanh, khẽ run lên.
Huyền Tuyết Ngưng tiếp tục: "Ngươi mang Hỗn Độn Thần Cốt, phụ thân ta đối đãi với ngươi một mực như con ruột, thu ngươi làm đồ đệ, tất cả đều là thật, nhưng cho đến mấy tháng trước, người của Thanh Huyền đại địa đến..."
"Bình Lương Vương Thanh Vân Hồng, ngươi hẳn là nghe qua chứ?"
"Hắn là bát thúc của hoàng đế Thanh Huyền đế quốc hiện nay, quyền thế ngập trời, thực lực cường đại. Bình Lương Vương biết rõ ngươi mang Hỗn Độn Thần Cốt, phái người đến tìm phụ thân ta, cho Huyền Thiên tông ta rất nhiều thiên tài địa bảo, khiến từ trưởng lão cho đến đệ tử của Huyền Thiên tông, đều được tăng cường thực lực!"
"Hắn còn cho ta một gốc Cửu Diệp Huyết Thiên Liên, mới khiến ta trong khoảng thời gian ngắn, tăng cường nhanh chóng như vậy!"
"Huyết mạch Lục Dực Lôi Bằng, cũng là do người của hắn phái tới giúp huynh trưởng ta dung hợp!"
Huyền Tuyết Ngưng nhìn Cố Trường Thanh, lạnh lùng nói: "Tất cả những điều này, hắn chỉ có một điều kiện, đó chính là muốn Hỗn Độn Thần Cốt của ngươi, Cố Trường Thanh!"
"Cố Trường Thanh, Hỗn Độn Thần Cốt là trời sinh, muốn tách nó ra khỏi cơ thể ngươi một cách nguyên vẹn, ngươi cảm thấy, chỉ dựa vào phụ thân ta bọn họ, có thể làm được?"
"Muốn ngươi chết, không phải là bọn ta, mà là Bình Lương Vương Thanh Vân Hồng và nhi tử của hắn Thanh Vô Song!"
Nghe đến đây, Cố Trường Thanh siết chặt hai tay. Giờ nghĩ lại, rất nhiều chuyện thực sự khó giải đáp. Sư phụ Hư Văn Tuyên đã từng nhắc nhở hắn, người Huyền Thiên tông gần đây, thực lực tăng lên rất lớn, khá là kỳ quái. Hóa ra là vậy! Đây là một cuộc giao dịch!
Một cuộc giao dịch giữa Huyền Thiên tông và Bình Lương Vương, mà hắn, bất quá chỉ là hàng hóa trao đổi mà thôi!
"Cố Trường Thanh..." Huyền Vô Ngôn suy yếu nói: "Nói thật cho ngươi biết, cho dù Bình Lương Vương không tìm tới, ta cũng hận ngươi."
"Từ khi ngươi bái nhập Huyền Thiên tông, ta liền biết, dù không có Hỗn Độn Thần Cốt, thiên phú của ngươi cũng rất tốt!"
Huyền Vô Ngôn nhìn Cố Trường Thanh, ánh mắt oán độc nói: "Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì thiên phú của ngươi tốt như vậy? Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà thiên phú của Thanh Vô Song lại tốt như vậy? Dựa vào cái gì mà hắn vừa sinh ra đã là thế tử, cái gì tài nguyên tu luyện cũng có được dễ dàng, tuổi còn trẻ đã có thể đạt tới Nguyên Phủ?"
Nghe những lời này, Cố Trường Thanh hờ hững nói: "Thế gian này, vốn dĩ đã bất công, một số chuyện, lúc sinh ra đã định sẵn rồi, chúng ta mấy kẻ tu võ đều là để nghịch thiên cải mệnh, nhưng nếu đem hết mọi sự bất công đổ lên đầu người khác, thì đó mới gọi là ngu!"
"Ngươi là thiên tài, ngươi đương nhiên có thể nói vậy!"
"Ngươi sai rồi!" Cố Trường Thanh chân thành nói: "Từ khi ta bái nhập Huyền Thiên tông, ngươi chỉ cảm thấy cảnh giới của ta tăng lên nhanh, nhưng ta từng ngày không đêm luyện tập, ta từng không tiếc sinh mạng mà xông pha, ngươi lại không nhìn thấy!"
"Chỉ nhìn sói ăn thịt, không nhìn sói chịu đòn, lại trách người khác là sói, còn mình là chó, oán trách vận mệnh bất công!" Cố Trường Thanh lãnh đạm nói: "Dù cho ngươi nói Thanh Vô Song là tuyệt thế thiên tài, mà không bỏ ra 100% công sức, hắn có thể thành công?"
"Nói hay lắm!"
Đột nhiên, một giọng nói tán thưởng vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận