Thái Cổ Đệ Nhất Thần

Chương 257: Thất Tinh Kiếm Quyết

Từ xưa đến nay, bất kể là linh quyết, quyền pháp hay chưởng pháp, đao pháp, kiếm pháp các loại, dựa vào cái gì mà được truyền lại? Đó chính là võ quyết! Vậy cái gì gọi là võ quyết? Là người sáng tạo ra môn võ quyết đó, dùng chính tinh khí huyết của bản thân khắc họa chiêu thức võ quyết, ý cảnh, cùng với văn tự, đồ hình ghi chép lại sự vận chuyển linh khí, hình dáng chiêu thức,... Đây là một quá trình vô cùng phức tạp. Vì thế mới có khái niệm bản gốc của võ quyết. Bất kỳ võ quyết nào, nếu không dựa vào bản gốc võ quyết để tu hành, thì tuyệt đối không thể tu luyện thành công. Tất nhiên, có một số võ quyết bản gốc là duy nhất, một số thì không. Giống như Tứ Tượng Trấn Giao Quyết của Ngu gia. Quyết này không chỉ có ba quyển, Cố Trường Thanh trước đó đã lấy được ba quyển bản gốc từ Ngu Hạo, nhưng đây là bản phục chế chứ không phải bản gốc ban đầu. Suy cho cùng, quyển thứ nhất, thứ hai, thứ ba tương ứng với ba cảnh giới Dưỡng Khí, Ngưng Mạch, Nguyên Phủ. Mà trong Ngu gia có cường giả cấp Nguyên Đan, Linh Anh cảnh, họ tu luyện thành công quyết này, đại khái có thể dùng chính tinh khí huyết của mình để phục chế lại ba quyển bản gốc, giao cho con cháu tu luyện. Đương nhiên, nếu là quyển thứ tư, thậm chí quyển thứ năm sau đó, Ngu gia chưa chắc có thể phục chế ra được. Hơn nữa, cho dù là bản phục chế, sự bảo hộ của những gia tộc lớn này cũng rất nghiêm ngặt. Cố Trường Thanh không rõ vì sao Ngu Hạo lại có trong người, có thể coi đó là vận may của hắn. Ít nhất sau đó khi giết Ngu Huyễn và Ngu Phi Trần, hắn không hề phát hiện ra ba quyển bản gốc của Tứ Tượng Trấn Giao Quyết trên người hai người họ. Mà như lời tiền bối Lý Thiên Nguyên nói, kiếm pháp nằm ngay trong những đường kiếm ngân này, hắn lần đầu tiên mới nghe đến. Lý Thiên Nguyên tiếp tục nói: "Kiếm pháp này ta sáng tạo đã nhiều năm, cũng đã từng có người học được." "Trong hàng ngàn hàng vạn đường kiếm ngân này ẩn chứa căn bản kiếm pháp, tổng cộng có bảy chiêu!" Lý Thiên Nguyên mặt mang vẻ ngạo nghễ nói: "Kiếm pháp này thuộc tam phẩm, uy lực tuyệt đối mạnh hơn phần lớn các kiếm pháp tam phẩm khác." "Người tu kiếm lần đầu quan sát bức tường kiếm ngân này, nếu nhìn thấy hơn trăm đường kiếm ngân có linh tính, điều này chứng minh thiên phú về kiếm đạo không hề tệ..." "Lần đầu quan sát mà nhìn thấy được bảy mươi hai đường kiếm ngân có linh tính, thì thiên phú về kiếm đạo tuyệt đỉnh rồi!" "Lần đầu quan sát, thấy được ba mươi sáu đường kiếm ngân có linh tính, thì có thể gọi là yêu nghiệt kiếm đạo." "Nếu lần đầu quan sát mà tìm ra được bảy đường kiếm ngân ẩn chứa chiêu kiếm, thì đó chính là kỳ tài kiếm tu cái thế!" Nghe vậy, Cố Trường Thanh kinh ngạc nhìn Lý Thiên Nguyên. "Chẳng lẽ tiền bối đang lừa ta?" "Ừm?" Lý Thiên Nguyên thoáng giật mình, rồi cười ha hả: "Thiếu niên, không sao, ngươi thấy được bao nhiêu cứ nói thật, ta đã quyết ý truyền kiếm quyết này cho ngươi rồi, sẽ không vì thiên phú của ngươi quá kém mà không truyền." Nghe vậy, Cố Trường Thanh có chút ngượng ngùng nói: "Ta thấy được bảy đường." "Bảy đường? Ừm... cũng được... Hả???" Ánh mắt Lý Thiên Nguyên đổ dồn lên người Cố Trường Thanh, không khỏi thốt lên: "Thiếu niên, đừng có nói khoác." Cố Trường Thanh không hề do dự, đi đến trước vách đá, chụm hai ngón tay, khắc lên một đường kiếm ngân trên vách đá, rồi tiếp tục đường thứ hai, đường thứ ba... Khi bảy đường kiếm ngân đã được đánh dấu xong, Cố Trường Thanh nhìn Lý Thiên Nguyên, không khỏi hỏi: "Tiền bối, thế nào?" Lý Thiên Nguyên nhìn bảy đường kiếm ngân đó, một hồi đứng sững tại chỗ, hai tay chắp sau lưng nắm chặt, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh. Liếc mắt một cái liền nhìn ra được bảy đường. Đây là loại thiên phú kiếm đạo gì vậy? Lý Thiên Nguyên không biết, nhưng hắn có thể xác định, mình chưa từng gặp kiếm tu nào có thiên phú như vậy. "Ừm... cũng tạm được..." Lý Thiên Nguyên vội nói: "Nếu ngươi có thể một mắt nhìn thấu bảy đường kiếm ngân này, thì chứng tỏ Thất Tinh kiếm quyết của ta có duyên với ngươi." "Thất Tinh kiếm quyết..." "Ừm!" Lý Thiên Nguyên chân thành nói: "Quyết này có tổng cộng bảy chiêu, mỗi chiêu đều có chỗ độc đáo riêng..." "Thiên Xu Nhất trảm, Thiên Tuyền Nhất trảm, Thiên Cơ Nhất phách, Thiên Quyền Nhất động, bốn chiêu này chủ công sát, dùng lực phá địch, dùng khí phá địch." "Ngọc Hành phá, Khai Dương phá, Dao Quang Thuấn sát, ba chiêu này là ba chiêu thăng hoa, càng khó tu luyện, uy lực càng mạnh!" Tiếp đó, Lý Thiên Nguyên bắt đầu giảng giải về sự ảo diệu của bảy chiêu trong Thất Tinh kiếm quyết do ông sáng tạo, đồng thời cũng giảng giải sự khác biệt giữa bảy chiêu, cách vận chuyển linh khí, phương thức bộc phát kiếm khí... Nghe Lý Thiên Nguyên giảng, Cố Trường Thanh có một phen ngẩn ngơ. Huyền Thiên kiếm pháp từ nhập môn thiên, chính thức thiên thượng quyển, đến chính thức thiên hạ quyển, đều là một môn kiếm quyết siêu cường. Nhưng tất cả đều do chính Cố Trường Thanh tự mò mẫm. Còn bây giờ, Thất Tinh kiếm quyết này, hắn được nghe Lý Thiên Nguyên giảng giải, đây là một cảm giác hoàn toàn khác biệt. Một vị đại năng kiếm thuật tiền bối đang đứng trước mặt mình, giảng giải những lĩnh ngộ của bản thân về kiếm thuật, cảm giác này thật sự quá đã! Chỉ là, nghe mãi, Cố Trường Thanh hoàn toàn quên mất thời gian trôi. Bỗng một khắc, Cố Trường Thanh đứng bật dậy, mặt đầy lo lắng: "Thí luyện chỉ còn hai ba ngày nữa, ta phải ra ngoài!" "Đừng hoảng!" Lý Thiên Nguyên cười ha hả: "Thời gian ở đây trôi chậm lắm, ngươi yên tâm, sẽ không ảnh hưởng đến việc thí luyện của ngươi!" Nghe những lời này, Cố Trường Thanh mới an tâm, nhìn Lý Thiên Nguyên rồi nói: "Nếu vậy, tiền bối cứ tiếp tục." Nhìn vẻ mặt thèm thuồng của Cố Trường Thanh, Lý Thiên Nguyên cũng cảm thấy vô cùng sảng khoái. Tìm được một kiếm tu có tính lĩnh ngộ cao về kiếm đạo, được dốc hết những gì mình biết, và mỗi lần giảng giải lại đều nhận được phản hồi, cảm giác này thật quá thoải mái! Suy cho cùng, người đời luôn thích làm thầy. Thế là một người giảng, một người nghe, chỗ nào không hiểu lại hỏi. Trong sơn cốc, thời gian trôi qua như nhanh hơn một chút. Khoảng chừng ba bốn ngày trôi qua, thân thể của Lý Thiên Nguyên lại dần trở nên hư ảo. "Móa!" Trong lòng thầm mắng một tiếng, Lý Thiên Nguyên ngoài mặt ho khan rồi nói: "Suýt chút nữa ta quên mất, thân thể này của ta không duy trì được lâu." Nghe vậy, Cố Trường Thanh vẻ mặt tiếc nuối. Lý Thiên Nguyên cười: "Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, lần này ta giảng giải, lấy Thất Tinh kiếm quyết làm chủ, điều này sẽ rất có lợi cho việc tu luyện Thất Tinh kiếm quyết của ngươi." "Mấy ngày nay, chắc hẳn ngươi đã lĩnh ngộ được chút gì đó, thi triển một chiêu cho ta xem thử." Lúc này Cố Trường Thanh đứng lên, cầm Băng Viêm kiếm trong tay, chân thành nói: "Được, vừa hay có thể nhờ tiền bối chỉ điểm!" Trong lòng bình tĩnh, Cố Trường Thanh nắm chắc Băng Viêm kiếm trong tay, trong khoảnh khắc cảm giác toàn thân có một loại khí tức thoải mái dâng lên. Linh khí trong cơ thể vận chuyển, kiếm ý tiểu thành cũng rục rịch, hắn từ từ giơ tay lên, đột nhiên tốc độ tăng nhanh. Linh khí hóa thành kiếm khí. Linh kiếm như cánh tay. "Thiên Xu Nhất trảm!" Một kiếm xuất ra, kiếm khí khổng lồ gào thét mà tụ lại, hóa thành một đạo kiếm ảnh như Tinh Thần, chớp mắt đã lao ra. Oanh... Một tiếng nổ vang dội vang lên. Mặt đất phía trước hoàn toàn cháy đen. Cố Trường Thanh thu kiếm đứng thẳng, thở ra một hơi rồi nói: "Ta chỉ là Ngưng Mạch cảnh thất trọng, kiếm quyết tam phẩm này, cũng chỉ miễn cưỡng thi triển ra được một chiêu..." Thấy cảnh này, Lý Thiên Nguyên lại một lần nữa nắm chặt hai tay kiềm chế lại sự kích động trong lòng. Mẹ kiếp! Đúng là quái vật! Dạy ngươi có ba bốn ngày, ngươi đã học được một chiêu rồi á? Ngươi làm thế này, để mặt mũi ta vào đâu? Cố Trường Thanh chắp tay nói: "Đa tạ tiền bối chỉ bảo, nếu không nhờ tiền bối mấy ngày khổ tâm chỉ đạo, vãn bối nhất định không thể nhanh chóng nắm giữ chiêu thức này..." "À, cái này... ha ha ha ha ha..." Lý Thiên Nguyên cười ha hả: "Tốt tốt tốt..." Thằng nhãi này biết ăn nói à nha! Bình tĩnh lại, Lý Thiên Nguyên liền nói: "Vất vả lắm mới leo lên được đỉnh núi, phần thưởng tự nhiên không thể chỉ là một môn kiếm quyết tam phẩm, ngươi theo ta." Nói xong, Lý Thiên Nguyên dẫn Cố Trường Thanh đi đến gốc cây đại thụ to lớn ở trung tâm sơn cốc. Thân cây tráng kiện, cần tới chín người ôm mới hết, cành lá xum xuê, gần như bao phủ cả sơn cốc. "Đi lên cùng ta." Nói rồi, Lý Thiên Nguyên nhảy lên không trung, mang theo Cố Trường Thanh, đến giữa tán cây cổ thụ. Cuối cùng, hai người đạt đến độ cao trăm trượng, đứng trên ngọn cây, nơi ngọn cây lại trải dài xuống một bậc thang ngọc thạch. Theo bậc thang ngọc thạch đi tiếp, cuối cùng đến một tòa lầu các vuông vắn làm từ bạch ngọc. Lý Thiên Nguyên mở lời: "Những gì ta lưu lại khi xưa, đều ở chỗ này, chỉ là linh quật vẫn luôn ẩn mình, nhiều thứ đã mất đi giá trị, nhưng cũng có vài thứ, giá trị không hề nhỏ!" Nói đoạn, Lý Thiên Nguyên cách không vung tay một chiêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận