Ta Thật Không Muốn Nói Yêu Đương

Chương 64: Tiếp tục viết đừng có ngừng

Chương 64: Tiếp tục viết, đừng dừng lại
Nguyên nhân lớn nhất khiến Thu Viễn đồng ý đơn giản như vậy đi tìm Bạch Nhã… Có lẽ là khi Thu Viễn kể chuyện cho Bạch Tiểu Ngọc, hệ thống tung ra phần thưởng, trong đó có một phần thưởng mà Thu Viễn chưa từng thấy qua.
"Gia thuộc độ thiện cảm hồi báo mở ra: Bạch Nhã"
Phần thưởng này Thu Viễn lý giải đơn giản một chút, chính là khi cùng muội muội phát triển tình cảm, không chỉ cần phải xoát đầy độ thiện cảm của muội muội, sau đó chiếm được muội muội là xong.
Nếu thật sự muốn ôm muội muội mặc váy cưới về nhà, thế nào cũng phải rút ngắn một chút quan hệ với người nhà của muội muội chứ?
Nhưng vấn đề bây giờ là mẹ vợ còn không biết Thu Viễn đã đem con gái nàng ôm lên giường, thậm chí mẹ vợ còn không biết Thu Viễn đang hẹn hò với con gái nàng, ngay cả con gái nàng cũng không biết Thu Viễn muốn hẹn hò với nàng.
"Mẹ kiếp! Trên đời này có nữ hài nào lại dẫn lốp xe dự phòng của mình đi gặp phụ mẫu chứ!"
Khi Thu Viễn xuống xe taxi đã là một giờ chiều, đứng trước khu nhà của Bạch Nhã, Thu Viễn hiếm thấy vậy mà... Khẩn trương?
Nhưng mãi cho đến khi Thu Viễn đi vào khu nhà này, một đường đi tới cửa nhà Bạch Nhã, phản ứng đầu tiên của Thu Viễn là…
Mẹ kiếp! Nhà ai lốp xe dự phòng lại chủ động đi gặp phụ mẫu của nữ thần? Lại còn đơn thương độc mã.
Bất quá quan hệ giữa Thu Viễn và Bạch Tiểu Ngọc cũng không thể xem là lốp xe dự phòng, về phần Bạch Tiểu Ngọc, tình cảm của nàng đối với Thu Viễn vẫn còn quá đơn thuần, rất đơn thuần là chán ghét, không có chút thành phần lợi ích nào ở trong đó.
Đây có lẽ là tình cảm chỉ có ở học sinh cấp ba và học sinh trung học.
Thu Viễn bắt đầu suy nghĩ xem lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Nhã nên nói gì, nhưng không đợi Thu Viễn nghĩ rõ ràng, Thu Viễn phát hiện cửa phòng vậy mà không khóa?
Trong nhà... Có trộm rồi?
Đây là phản ứng đầu tiên của Thu Viễn, khi Thu Viễn đẩy cửa ra liền kéo căng cảnh giác, thuận tay rút ra một cây dù dài đặt ở cạnh cửa, cẩn thận từng li từng tí đi vào trong.
Trong nhà Bạch Tiểu Ngọc không mở nhiều đèn, trong phòng khách cũng chỉ mở một hai chiếc đèn không khí, hơn nữa tất cả đều là những chiếc đèn ở quầy rượu, quầy bar mà trước đó Thu Viễn cảm thán 'không hổ là thổ hào'.
Trong phòng khách tràn ngập mùi rượu, để Thu Viễn đại khái hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Cửa phòng không đóng không phải vì có trộm, mà là Bạch Nhã cố ý mở cửa chờ Thu Viễn trở về.
Khu nhà này thế nào đi nữa cũng là khu nhà xa hoa nhất Giang Thành.
Phương diện bảo an cũng là nhất lưu, bảo an là Bạch Nhã cố ý thông báo trước mới thả Thu Viễn vào, thang máy càng là Bạch Nhã đưa cho Thu Viễn thẻ cửa, Thu Viễn mới có thể đi thang máy lên lầu.
Cho nên Bạch Nhã mới có thể lựa chọn mở cửa chờ Thu Viễn trở về, về phần nguyên nhân cụ thể nàng làm như vậy là... Bạch Nhã nàng lại say rượu.
Thu Viễn đi tới bên cạnh quầy bar, phát hiện nữ nhân này một tay cầm chén rượu, một tay gối lên trán mình đã đổ gục trên quầy bar bất tỉnh nhân sự.
Có người mẹ nào lại như ngươi không? Con gái bỏ nhà đi ở bên ngoài tá túc, bản thân lại có thể yên tâm thoải mái say rượu trong nhà?
Thu Viễn suýt chút nữa đã cầm cây dù trong tay gõ lên đầu Bạch Nhã, muốn cho nàng thanh tỉnh một chút.
Có thể điện thoại trong tay Bạch Nhã lại sáng.
Nàng giống như cố ý thiết lập điện thoại di động thành trạng thái bao lâu cũng không tắt màn hình.
Đây không phải Thu Viễn cố ý thiết lập, mà là thói quen sử dụng di động của nàng.
Giao diện điện thoại của Bạch Nhã dừng lại ở giao diện trò chuyện cùng Triệu Khả Duy.
Thu Viễn đoán có thể đọc được tin tức Triệu Khả Duy hẳn là đã gửi ảnh Bạch Tiểu Ngọc ngủ cho Bạch Nhã.
Nàng trông thấy con gái mình được người quen đáng tin cậy chăm sóc, sau đó mới lựa chọn uống thả ga như vậy, uống đến say khướt.
Cũng không thể nói say đến bất tỉnh, hiện tại nàng phần lớn là vì quá mệt mỏi mới có thể gục trên quầy bar ngủ.
Nếu Thu Viễn dám động vào nàng một chút, nàng đoán chừng sẽ lập tức tỉnh lại.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng việc Thu Viễn ngồi ở bên cạnh nàng quan sát nàng.
Tuế nguyệt quả thực không lưu lại quá nhiều dấu vết trên người Bạch Nhã, có chăng chỉ là khiến nàng trở nên thành thục hơn mà thôi.
Hiện tại Bạch Nhã không giống như lần đầu tiên Thu Viễn gặp nàng, lúc đó nàng rất ra dáng.
Trâm cài tóc trên đầu đã bị nàng tháo xuống, tóc dài đen nhánh xõa tung trên vai và sau lưng nàng.
Có thể do gần đây xã giao, còn có tìm kiếm nhà đầu tư cho kịch bản quá mức mệt mỏi... Giày cao gót của nàng trực tiếp bị đá sang hai bên, cứ như vậy để chân trần đi tất đen giẫm lên ghế ngồi dưới quầy bar.
Loại thời điểm này làm một đứa con rể hợp cách, hẳn là phải đánh thức mẹ vợ dậy để nàng nhanh chóng về phòng ngủ đi ngủ.
Nhưng Thu Viễn hiện tại không làm như vậy, bởi vì lực chú ý của Thu Viễn đặt ở kịch bản trong tay Bạch Nhã.
Kịch bản đó chính là «Phim mới» mà Thu Viễn đã thấy trước đó ở trên xe.
Kịch bản bộ phim này vừa bị Bạch Nhã tàn phá, vốn là bìa giấy da của tập bản thảo kịch bản đã bị Bạch Nhã xé nát một phần.
Xem ra không chỉ là phía đầu tư, mà còn có cả Bạch Nhã cũng vô cùng bất mãn với phần kịch bản này, áp lực của nàng cũng lớn đến mức khiến nàng sụp đổ.
Nhưng kịch bản bị xé đến phía sau này dù thế nào cũng là tâm huyết nàng vất vả viết ra, cuối cùng khi tâm trạng buồn khổ nàng vẫn lựa chọn mượn rượu giải sầu.
Thu Viễn len lén từ trong tay Bạch Nhã lấy đi phần kịch bản này, mở ra túi văn kiện kiểm tra một hồi.
Đây không phải Thu Viễn muốn xem kịch bản này viết có bao nhiêu hiếm có, mà là Thu Viễn muốn học tập một chút phương thức sáng tác kịch bản.
Muốn nói về sáng tác kịch bản, Thu Viễn không hề có kinh nghiệm, không có nghĩa là hoàn toàn không biết gì cả, hoàn toàn dốt đặc cán mai.
Cái này cũng dẫn đến cơ hội sáng tác kịch bản hoàn mỹ của Thu Viễn luôn luôn biểu hiện màu xám, không thể sử dụng.
Hiện tại Thu Viễn tối thiểu nhất muốn hiểu rõ ràng phương thức của kịch bản phim là như thế nào, cho nên Thu Viễn sơ lược xem qua «Phim mới» của Bạch Nhã.
Quả nhiên như Thu Viễn dự liệu, là một câu chuyện rất cũ rích, phối hợp với một phương pháp tự thuật cũng rất cũ rích, văn vẻ đến mức không có thuốc chữa.
Nhưng tối thiểu cũng làm cho đẳng cấp sáng tác kịch bản của Thu Viễn biến thành 2, hơi nhập môn, hiểu được chút da lông.
Thu Viễn đã có mô bản làm tham khảo, từ trong hành trang lấy ra giấy viết bản thảo ngay từ đầu mình đã chuẩn bị, cứ như vậy ở trên quầy bar bắt đầu sáng tác.
Cơ hội sáng tác kịch bản phim hoàn mỹ được kích hoạt, Thu Viễn nhìn mô bản kịch bản phim của Bạch Nhã, liên quan tới các chi tiết của phim Dược Thần bắt đầu hiện lên trong đầu Thu Viễn.
Lần này Thu Viễn không hoàn toàn sao chép kịch bản Dược Thần, mà là căn cứ tình tiết của phim để viết kịch bản, như vậy tính ra không có gì khó khăn, kịch bản phim đối với hành văn yêu cầu không cao, nhưng số lượng rất lớn.
Thu Viễn cứ như vậy ngồi ở trước quầy bar chuyên chú viết.
Toàn bộ trong phòng khách vô cùng yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng bút của Thu Viễn sột soạt trên giấy viết bản thảo, còn có tiếng hít thở như có như không của Bạch Nhã.
Khi thời gian trôi qua đến ba giờ rưỡi, Thu Viễn đang chuyên chú sáng tác kịch bản đột nhiên nhận được một đầu nhắc nhở của hệ thống.
"Ngài nhận được 50 nguyên tiền thưởng"
Hả? Sao lại đột nhiên có phần thưởng? Không lẽ nào Bạch Tiểu Ngọc đang ngủ tỉnh lại phát hiện mình không ở bên cạnh chứ?
Nhưng khi Thu Viễn dừng bút lại thì cũng cảm thấy bên người truyền đến ánh mắt.
Thu Viễn nghiêng đầu qua phát hiện Bạch Nhã không biết đã tỉnh từ lúc nào, nhưng nàng vì không quấy rầy đến Thu Viễn nên vẫn lựa chọn lấy tay gối đầu, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Thu Viễn.
Sau khi bị Thu Viễn phát hiện mình đã tỉnh lại, rốt cục nàng cũng ngồi dậy, chỉnh lại một chút mái tóc có hơi xốc xếch, còn dùng tay xoa bóp cái trán có chút nhức đầu.
Làm xong những điều này, nàng lấy tay nâng cằm mình, nhìn Thu Viễn đồng dạng cũng đang ngẩn người nhìn nàng nói.
"Ngươi đừng để ý ta, tiếp tục viết những thứ trong tay ngươi đi, ta muốn xem xem ngươi ở phía sau là định viết như thế nào."
Bạch Nhã lay động ly rượu trong tay, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bản thảo trên quầy bar của Thu Viễn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận