Ta Thật Không Muốn Nói Yêu Đương
Chương 21: Chờ ngươi đến hoàng hôn
**Chương 21: Chờ Ngươi Đến Hoàng Hôn**
Đại học Nghệ Thuật Giang Thành, nhà ăn số 3 nằm ngay sát vách thư viện, gần đến nỗi Lâm Vãn Hương chỉ cần đi qua một con đường là tới nơi.
Lâm Vãn Hương chạy chậm một mạch đến cửa sổ chuyên bán cháo của căn tin số 3.
"A di, cho một phần cháo đậu đỏ." Nàng đưa phiếu ăn quẹt nhẹ lên máy đọc thẻ.
"Hôm nay sao cháu đến muộn vậy? Cháo đậu đỏ nguội mất rồi, có cần hâm lại không?"
Bác gái ở nhà ăn này rất quen Lâm Vãn Hương. Lâm Vãn Hương thường xuyên la cà trong thư viện suốt buổi trưa, nên suốt hai năm đại học, cô hay ghé đến nhà ăn số 3 này nhất.
Gái xinh đi mua cơm luôn có những ưu đãi rất đặc biệt, đây có lẽ là điều Thu Viễn cả đời này chẳng bao giờ được nếm trải.
"A? Vâng ạ... Phiền a di."
Lâm Vãn Hương hiện tại không tập trung vào chuyện ăn uống, từ khi rời thư viện, nàng cứ nghĩ ngợi lung tung.
Lúc mới rời thư viện, nàng còn đang nghiền ngẫm bài "Đậu đỏ sinh nam quốc" mà Thu Viễn viết, kết quả nghĩ đi nghĩ lại, lại nghĩ lệch sang chuyện khác.
Nghĩ đến câu "Ta đã có người thích" của Thu Viễn.
Lâm Vãn Hương không hiểu sao mình lại để tâm đến câu nói này. Có lẽ vì khi nghĩ đến cảnh Thu Viễn thân mật bên cô gái khác, trong lòng nàng lại cảm thấy là lạ.
Không phải là thích, ví von chuẩn xác hơn thì có cảm giác như món đồ chơi bị người khác giành mất.
Đặc biệt là khi tưởng tượng Thu Viễn làm thơ cho cô gái khác, cảm giác kỳ lạ này càng trở nên mãnh liệt.
Lâm Vãn Hương biết mình nghĩ vậy là không đúng. Nàng và Thu Viễn chỉ là bạn bè bình thường. Cho dù Thu Viễn có chơi Phi Hoa Lệnh cùng cô gái khác cũng chẳng liên quan gì đến nàng.
Đáng lẽ phải là như vậy...
Nhưng...
"Doanh Doanh, ta thấy người kia trông cũng chẳng có gì đặc biệt, sao tự dưng cậu lại phát cuồng lên như vậy?"
"Cái gì mà si tâm? Ta chẳng qua là không nuốt trôi cục tức này!"
"Vậy chúng ta bây giờ quay lại thư viện xem sao?"
Lâm Vãn Hương nghe thấy những lời này, lập tức ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa phòng ăn. Đi trên đường, nàng rất ít khi chú ý người khác nói chuyện gì.
Nhưng có lẽ có vài chuyện đã được số mệnh định sẵn, nàng vừa ngẩng đầu đã thấy Nhậm Doanh cùng hai cô bạn thân đang bàn tính xem có nên quay lại thư viện hay không, và hình như Nhậm Doanh đã đồng ý.
Hình như cô ta không phải người Thu Viễn thích, nhưng bây giờ Thu Viễn có còn đang ở thư viện không?
Những suy nghĩ kỳ quái này khiến Lâm Vãn Hương chẳng còn tâm trạng nào mà ăn uống.
"A di, cháu muốn gói cháo đậu đỏ mang về, làm phiền a di." Lâm Vãn Hương hoàn hồn, vội vàng nói với a di nhà ăn.
"Có ngay đây."
A di nhà ăn không hỏi gì thêm, đổ phần cháo đậu đỏ còn nóng vào một chiếc cốc trà sữa rồi đóng gói kín lại.
Lâm Vãn Hương cầm cốc cháo đậu đỏ này quay lại thư viện. Nàng không cố ý chạm mặt hay đối đầu với Nhậm Doanh, chỉ lặng lẽ đi theo sau Nhậm Doanh và nhóm bạn thân của cô ta. Lâm Vãn Hương muốn quan sát xem mối quan hệ giữa Nhậm Doanh và Thu Viễn rốt cuộc là như thế nào.
Nhưng đi được nửa đường, Lâm Vãn Hương lại đổi ý. Bởi vì nàng trông thấy Thu Viễn đang nằm gục trên bàn thư viện ngủ thiếp đi!
Điều này khiến Lâm Vãn Hương nhớ lại lúc mình vừa tới thư viện, còn thấy kỳ lạ khi Thu Viễn ôm một chiếc gối nhỏ ngủ gật.
Lúc Thu Viễn làm thơ, cũng thường xuyên có những động tác như dụi mắt, xoa huyệt Thái Dương để tỉnh táo hơn.
Hình như Lý Như học muội cũng nói, sáng tác bài "Tình Yêu Đơn Giản" rất phiền phức và khó khăn, tốn rất nhiều thời gian.
Cho nên Thu Viễn đã thức cả đêm để viết bài hát này? Sau đó lại cố gắng gượng, cùng nàng chơi Phi Hoa Lệnh… Còn rất cẩn thận, cố không để nàng phát hiện ra mình đang buồn ngủ.
Thu Viễn làm tất cả những điều này là vì nàng, điều này khiến Lâm Vãn Hương cảm thấy có một chút tội lỗi rất nhỏ.
Nhưng Nhậm Doanh không hề có cảm giác tội lỗi. Cô ta thấy Thu Viễn một mình ngủ gục trên bàn trong thư viện, nở một nụ cười gằn. Cô ta biết Lâm Vãn Hương không thể nào ở bên cạnh Thu Viễn cả đời được.
Dù sao cô ta không cho rằng với nhãn quang của Lâm Vãn Hương, lại có thể để mắt tới một kẻ hèn mọn như Thu Viễn.
Nhậm Doanh định đi tới lay Thu Viễn dậy, hỏi tại sao lại chặn cô ta. Đúng lúc này, một cốc cháo đậu đỏ đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt cô ta. Nhậm Doanh ngẩng đầu lên, quả nhiên lại là Lâm Vãn Hương.
Không biết vì sao, từ khi Thu Viễn chặn cô ta, Lâm Vãn Hương tựa như cái bóng theo sau Thu Viễn. Mỗi lần cô ta muốn tìm Thu Viễn, Lâm Vãn Hương luôn xuất hiện đúng lúc, dùng ánh mắt thâm sâu nhìn chằm chằm cô ta, khiến cô ta cảm thấy áp lực vô cùng lớn.
Nhậm Doanh đã né Lâm Vãn Hương hai lần, lần này có hai người bạn thân làm chỗ dựa, lẽ ra cô ta định nhường Lâm Vãn Hương một bước.
"Bạn học này, tôi chỉ muốn tìm người sau lưng cậu, còn nữa, cậu với hắn rốt cuộc có quan hệ gì?"
Nhậm Doanh hiện giờ đang kìm nén lửa giận, cho nên giọng điệu cũng không mấy thân thiện.
Lâm Vãn Hương không trả lời Nhậm Doanh, vì nàng không biết phải trả lời thế nào. Nàng và Thu Viễn là bạn bè, điểm này Lâm Vãn Hương tuyệt đối có thể khẳng định.
Nhưng quan hệ bạn bè cũng không có lý do gì ngăn cản Nhậm Doanh đi tìm Thu Viễn a…
Có điều suy nghĩ lúc trước của Nhậm Doanh là đúng, đó chính là Lâm Vãn Hương là người mà cô ta tuyệt đối không thể trêu chọc!
Lâm Vãn Hương đứng đó, có vẻ hơi bất lực, khẽ véo ống hút cắm trên cốc cháo đậu đỏ. Dưới ánh mắt hung hổ dọa người của Nhậm Doanh, dường như nàng mới là người bị bắt nạt.
Trong thư viện, mọi ánh mắt lại bị giọng nói của Nhậm Doanh thu hút. Trong đó bao gồm cả nhân viên quản lý thư viện. Vị nhân viên này chú ý tới tình hình ở đây, vội vàng đi xuống cầu thang từ tầng hai của thư viện.
Nhân viên quản lý thư viện không phải đến để hòa giải cuộc tranh chấp này, anh ta đến để giúp Lâm Vãn Hương lên tiếng!
Nhân viên quản lý thư viện đi xuống cầu thang từ phía sau lưng Lâm Vãn Hương, Nhậm Doanh liếc mắt đã nhận ra vị nhân viên quản lý thư viện này đang nhắm vào mình mà đến.
Lâm Vãn Hương ở đại học Nghệ Thuật Giang Thành có loại đặc quyền này, có lẽ chính bản thân nàng cũng không biết.
Là "BOSS ẩn" của lớp 217, Lâm Vãn Hương nếu bị cuốn vào bất cứ cuộc tranh chấp nào, nhân viên nhà trường tuyệt đối sẽ đứng về phía nàng đầu tiên.
Gia thế của nàng là một phần nguyên nhân, một phần nguyên nhân khác là Lâm Vãn Hương thuộc kiểu học sinh mà đại học Nghệ Thuật Giang Thành có thể đem ra khoe khoang.
Cho nên chỉ cần "thủ hộ linh" Lâm Vãn Hương này ở bên cạnh Thu Viễn một ngày, Nhậm Doanh sẽ không có cơ hội tiếp xúc với Thu Viễn.
"Đi thôi." Hiểu rõ điều này, Nhậm Doanh có chút không cam lòng, lần nữa lựa chọn rời đi.
Lúc này nhân viên quản lý thư viện mới chậm rãi đi tới bên cạnh Lâm Vãn Hương.
"Lâm Vãn Hương, bọn họ tìm cháu có chuyện gì không?" Hiển nhiên, nhân viên quản lý thư viện này cũng nhận ra Lâm Vãn Hương.
"Cảm ơn chú, không có việc gì ạ."
Lâm Vãn Hương trả lời với giọng rất khẽ, đồng thời dùng ánh mắt áy náy liếc nhìn xung quanh, những người đã bị quấy rầy.
Nhân viên quản lý thư viện thấy mọi chuyện không có gì đáng ngại liền rời đi, chỉ để lại Lâm Vãn Hương bưng một cốc cháo đậu đỏ, nhìn Thu Viễn đang say ngủ gục đầu trên gối.
Trong nháy mắt, nàng có một xúc động, đó là lay Thu Viễn dậy, hỏi hắn "Bài "Tình Yêu Đơn Giản" kia anh viết trong bao lâu?". Nhưng ý nghĩ này chỉ chợt lóe lên trong đầu nàng rồi biến mất.
Chiều nay không có bất kỳ tiết học nào, Lâm Vãn Hương suy nghĩ một chút, tìm mấy cuốn tiểu thuyết trong thư viện, rồi một lần nữa ngồi xuống vị trí đối diện Thu Viễn. Sau đó mở một cuốn tiểu thuyết ngoại quốc tên là "Âu Duy" ra, bắt đầu nghiền ngẫm một cách cẩn thận.
Nàng dự định ngồi ở đây, chờ cho đến khi Thu Viễn tỉnh lại mới thôi.
Đại học Nghệ Thuật Giang Thành, nhà ăn số 3 nằm ngay sát vách thư viện, gần đến nỗi Lâm Vãn Hương chỉ cần đi qua một con đường là tới nơi.
Lâm Vãn Hương chạy chậm một mạch đến cửa sổ chuyên bán cháo của căn tin số 3.
"A di, cho một phần cháo đậu đỏ." Nàng đưa phiếu ăn quẹt nhẹ lên máy đọc thẻ.
"Hôm nay sao cháu đến muộn vậy? Cháo đậu đỏ nguội mất rồi, có cần hâm lại không?"
Bác gái ở nhà ăn này rất quen Lâm Vãn Hương. Lâm Vãn Hương thường xuyên la cà trong thư viện suốt buổi trưa, nên suốt hai năm đại học, cô hay ghé đến nhà ăn số 3 này nhất.
Gái xinh đi mua cơm luôn có những ưu đãi rất đặc biệt, đây có lẽ là điều Thu Viễn cả đời này chẳng bao giờ được nếm trải.
"A? Vâng ạ... Phiền a di."
Lâm Vãn Hương hiện tại không tập trung vào chuyện ăn uống, từ khi rời thư viện, nàng cứ nghĩ ngợi lung tung.
Lúc mới rời thư viện, nàng còn đang nghiền ngẫm bài "Đậu đỏ sinh nam quốc" mà Thu Viễn viết, kết quả nghĩ đi nghĩ lại, lại nghĩ lệch sang chuyện khác.
Nghĩ đến câu "Ta đã có người thích" của Thu Viễn.
Lâm Vãn Hương không hiểu sao mình lại để tâm đến câu nói này. Có lẽ vì khi nghĩ đến cảnh Thu Viễn thân mật bên cô gái khác, trong lòng nàng lại cảm thấy là lạ.
Không phải là thích, ví von chuẩn xác hơn thì có cảm giác như món đồ chơi bị người khác giành mất.
Đặc biệt là khi tưởng tượng Thu Viễn làm thơ cho cô gái khác, cảm giác kỳ lạ này càng trở nên mãnh liệt.
Lâm Vãn Hương biết mình nghĩ vậy là không đúng. Nàng và Thu Viễn chỉ là bạn bè bình thường. Cho dù Thu Viễn có chơi Phi Hoa Lệnh cùng cô gái khác cũng chẳng liên quan gì đến nàng.
Đáng lẽ phải là như vậy...
Nhưng...
"Doanh Doanh, ta thấy người kia trông cũng chẳng có gì đặc biệt, sao tự dưng cậu lại phát cuồng lên như vậy?"
"Cái gì mà si tâm? Ta chẳng qua là không nuốt trôi cục tức này!"
"Vậy chúng ta bây giờ quay lại thư viện xem sao?"
Lâm Vãn Hương nghe thấy những lời này, lập tức ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa phòng ăn. Đi trên đường, nàng rất ít khi chú ý người khác nói chuyện gì.
Nhưng có lẽ có vài chuyện đã được số mệnh định sẵn, nàng vừa ngẩng đầu đã thấy Nhậm Doanh cùng hai cô bạn thân đang bàn tính xem có nên quay lại thư viện hay không, và hình như Nhậm Doanh đã đồng ý.
Hình như cô ta không phải người Thu Viễn thích, nhưng bây giờ Thu Viễn có còn đang ở thư viện không?
Những suy nghĩ kỳ quái này khiến Lâm Vãn Hương chẳng còn tâm trạng nào mà ăn uống.
"A di, cháu muốn gói cháo đậu đỏ mang về, làm phiền a di." Lâm Vãn Hương hoàn hồn, vội vàng nói với a di nhà ăn.
"Có ngay đây."
A di nhà ăn không hỏi gì thêm, đổ phần cháo đậu đỏ còn nóng vào một chiếc cốc trà sữa rồi đóng gói kín lại.
Lâm Vãn Hương cầm cốc cháo đậu đỏ này quay lại thư viện. Nàng không cố ý chạm mặt hay đối đầu với Nhậm Doanh, chỉ lặng lẽ đi theo sau Nhậm Doanh và nhóm bạn thân của cô ta. Lâm Vãn Hương muốn quan sát xem mối quan hệ giữa Nhậm Doanh và Thu Viễn rốt cuộc là như thế nào.
Nhưng đi được nửa đường, Lâm Vãn Hương lại đổi ý. Bởi vì nàng trông thấy Thu Viễn đang nằm gục trên bàn thư viện ngủ thiếp đi!
Điều này khiến Lâm Vãn Hương nhớ lại lúc mình vừa tới thư viện, còn thấy kỳ lạ khi Thu Viễn ôm một chiếc gối nhỏ ngủ gật.
Lúc Thu Viễn làm thơ, cũng thường xuyên có những động tác như dụi mắt, xoa huyệt Thái Dương để tỉnh táo hơn.
Hình như Lý Như học muội cũng nói, sáng tác bài "Tình Yêu Đơn Giản" rất phiền phức và khó khăn, tốn rất nhiều thời gian.
Cho nên Thu Viễn đã thức cả đêm để viết bài hát này? Sau đó lại cố gắng gượng, cùng nàng chơi Phi Hoa Lệnh… Còn rất cẩn thận, cố không để nàng phát hiện ra mình đang buồn ngủ.
Thu Viễn làm tất cả những điều này là vì nàng, điều này khiến Lâm Vãn Hương cảm thấy có một chút tội lỗi rất nhỏ.
Nhưng Nhậm Doanh không hề có cảm giác tội lỗi. Cô ta thấy Thu Viễn một mình ngủ gục trên bàn trong thư viện, nở một nụ cười gằn. Cô ta biết Lâm Vãn Hương không thể nào ở bên cạnh Thu Viễn cả đời được.
Dù sao cô ta không cho rằng với nhãn quang của Lâm Vãn Hương, lại có thể để mắt tới một kẻ hèn mọn như Thu Viễn.
Nhậm Doanh định đi tới lay Thu Viễn dậy, hỏi tại sao lại chặn cô ta. Đúng lúc này, một cốc cháo đậu đỏ đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt cô ta. Nhậm Doanh ngẩng đầu lên, quả nhiên lại là Lâm Vãn Hương.
Không biết vì sao, từ khi Thu Viễn chặn cô ta, Lâm Vãn Hương tựa như cái bóng theo sau Thu Viễn. Mỗi lần cô ta muốn tìm Thu Viễn, Lâm Vãn Hương luôn xuất hiện đúng lúc, dùng ánh mắt thâm sâu nhìn chằm chằm cô ta, khiến cô ta cảm thấy áp lực vô cùng lớn.
Nhậm Doanh đã né Lâm Vãn Hương hai lần, lần này có hai người bạn thân làm chỗ dựa, lẽ ra cô ta định nhường Lâm Vãn Hương một bước.
"Bạn học này, tôi chỉ muốn tìm người sau lưng cậu, còn nữa, cậu với hắn rốt cuộc có quan hệ gì?"
Nhậm Doanh hiện giờ đang kìm nén lửa giận, cho nên giọng điệu cũng không mấy thân thiện.
Lâm Vãn Hương không trả lời Nhậm Doanh, vì nàng không biết phải trả lời thế nào. Nàng và Thu Viễn là bạn bè, điểm này Lâm Vãn Hương tuyệt đối có thể khẳng định.
Nhưng quan hệ bạn bè cũng không có lý do gì ngăn cản Nhậm Doanh đi tìm Thu Viễn a…
Có điều suy nghĩ lúc trước của Nhậm Doanh là đúng, đó chính là Lâm Vãn Hương là người mà cô ta tuyệt đối không thể trêu chọc!
Lâm Vãn Hương đứng đó, có vẻ hơi bất lực, khẽ véo ống hút cắm trên cốc cháo đậu đỏ. Dưới ánh mắt hung hổ dọa người của Nhậm Doanh, dường như nàng mới là người bị bắt nạt.
Trong thư viện, mọi ánh mắt lại bị giọng nói của Nhậm Doanh thu hút. Trong đó bao gồm cả nhân viên quản lý thư viện. Vị nhân viên này chú ý tới tình hình ở đây, vội vàng đi xuống cầu thang từ tầng hai của thư viện.
Nhân viên quản lý thư viện không phải đến để hòa giải cuộc tranh chấp này, anh ta đến để giúp Lâm Vãn Hương lên tiếng!
Nhân viên quản lý thư viện đi xuống cầu thang từ phía sau lưng Lâm Vãn Hương, Nhậm Doanh liếc mắt đã nhận ra vị nhân viên quản lý thư viện này đang nhắm vào mình mà đến.
Lâm Vãn Hương ở đại học Nghệ Thuật Giang Thành có loại đặc quyền này, có lẽ chính bản thân nàng cũng không biết.
Là "BOSS ẩn" của lớp 217, Lâm Vãn Hương nếu bị cuốn vào bất cứ cuộc tranh chấp nào, nhân viên nhà trường tuyệt đối sẽ đứng về phía nàng đầu tiên.
Gia thế của nàng là một phần nguyên nhân, một phần nguyên nhân khác là Lâm Vãn Hương thuộc kiểu học sinh mà đại học Nghệ Thuật Giang Thành có thể đem ra khoe khoang.
Cho nên chỉ cần "thủ hộ linh" Lâm Vãn Hương này ở bên cạnh Thu Viễn một ngày, Nhậm Doanh sẽ không có cơ hội tiếp xúc với Thu Viễn.
"Đi thôi." Hiểu rõ điều này, Nhậm Doanh có chút không cam lòng, lần nữa lựa chọn rời đi.
Lúc này nhân viên quản lý thư viện mới chậm rãi đi tới bên cạnh Lâm Vãn Hương.
"Lâm Vãn Hương, bọn họ tìm cháu có chuyện gì không?" Hiển nhiên, nhân viên quản lý thư viện này cũng nhận ra Lâm Vãn Hương.
"Cảm ơn chú, không có việc gì ạ."
Lâm Vãn Hương trả lời với giọng rất khẽ, đồng thời dùng ánh mắt áy náy liếc nhìn xung quanh, những người đã bị quấy rầy.
Nhân viên quản lý thư viện thấy mọi chuyện không có gì đáng ngại liền rời đi, chỉ để lại Lâm Vãn Hương bưng một cốc cháo đậu đỏ, nhìn Thu Viễn đang say ngủ gục đầu trên gối.
Trong nháy mắt, nàng có một xúc động, đó là lay Thu Viễn dậy, hỏi hắn "Bài "Tình Yêu Đơn Giản" kia anh viết trong bao lâu?". Nhưng ý nghĩ này chỉ chợt lóe lên trong đầu nàng rồi biến mất.
Chiều nay không có bất kỳ tiết học nào, Lâm Vãn Hương suy nghĩ một chút, tìm mấy cuốn tiểu thuyết trong thư viện, rồi một lần nữa ngồi xuống vị trí đối diện Thu Viễn. Sau đó mở một cuốn tiểu thuyết ngoại quốc tên là "Âu Duy" ra, bắt đầu nghiền ngẫm một cách cẩn thận.
Nàng dự định ngồi ở đây, chờ cho đến khi Thu Viễn tỉnh lại mới thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận