Ta Thật Không Muốn Nói Yêu Đương

Chương 155: Tranh chấp

**Chương 155: Tranh chấp**
Lâm Uyển Thu và Triệu Khả Duy ở tại một khu dân cư vô cùng sang trọng, Lâm Vãn Hương cũng bị nàng kéo đến ở cùng một đêm.
Vãn Hương vốn muốn về trường học, có thể Lâm Uyển Thu sợ muội muội mình sau khi trở về chắc chắn sẽ bị mẫu thân trách cứ, cho nên nàng vẫn lựa chọn bảo vệ Lâm Vãn Hương.
Nhưng nàng không có cách nào bảo hộ Lâm Vãn Hương cả đời, nếu thân sinh mẫu thân Hứa Tú Thanh đã quyết tâm thì có thể mang đến cho nữ nhi mình rất nhiều phiền phức.
Mà khởi nguồn của mọi phiền phức chính là Thu Viễn, hoặc là nói mối nghiệt duyên chém không đứt của muội muội nàng và Thu Viễn.
Lâm Uyển Thu bây giờ còn có thể ổn định tâm thần để cho muội muội mình theo đuổi Thu Viễn, nguyên nhân chính là nhờ một đống lý luận 'Thu Viễn là một con chó ngoan' của Triệu Khả Duy.
Hiện tại xem ra lý luận này đã không còn tác dụng.
"Là Lâm Uyển Thu tiểu thư sao?"
Lâm Uyển Thu nghe thấy thanh âm truyền tới từ điện thoại di động của mình, nàng có một cảm giác rất kỳ quái.
Cái loại cảm giác chính mình gọi điện thoại đi cho trượng phu để tra, kết quả tình nhân của trượng phu lại quang minh chính đại nghe điện thoại rồi nói 'Lão công ngươi hiện tại đang ngủ chung với ta, ngươi cũng không cần trở về', cảm giác bị khiêu khích này.
"Là ta, chính là hôm nay ta đã yêu cầu Thu Viễn có thể ngủ cùng ta, có lẽ nói ra có chút ngây thơ, nhưng gần đây ta có chút áp lực, hy vọng trước khi ngủ có thể tìm người trò chuyện một chút, Thu Viễn hắn đồng ý, cho nên. . ."
Lương Tuyết Nhàn rất kiên nhẫn giải thích với Lâm Uyển Thu về quá trình nàng và Thu Viễn lăn ga giường.
"Ta chỉ là cùng Thu Viễn nằm trên giường nói chuyện phiếm, cũng không có làm. . . chuyện gì khác."
"Bất kể giải thích thế nào, nguyên nhân vấn đề vẫn là ở chỗ Thu Viễn hắn trong mắt ta đã vượt quá giới hạn."
Lâm Uyển Thu hiện tại đang một thân một mình ngồi trên ghế sofa trong phòng khách của khu dân cư.
Vãn Hương bởi vì quá mệt mỏi nên đã ngủ t·h·i·ế·p đi trong phòng mình, Triệu Khả Duy nghe thấy động tĩnh liền mặc áo ngủ đi ra từ phòng mình.
Lâm Uyển Thu cũng mở loa ngoài điện thoại để Triệu Khả Duy có thể nghe thấy cuộc nói chuyện giữa mình và Lương Tuyết Nhàn.
"Vượt quá giới hạn? Lâm Uyển Thu tiểu thư, ngươi không cảm thấy. . . cách nói này của ngươi giống như Thu Viễn là đồ vật của ngươi sao?" Lương Tuyết Nhàn phản bác một câu đã dẫm trúng điểm giận của Lâm Uyển Thu.
Từ khi Lâm Uyển Thu gặp được Thu Viễn, số lần nàng tức giận còn nhiều hơn so với những năm trước cộng lại.
Có thể nàng vẫn rất tốt khống chế cơn giận của mình, ánh mắt nhìn Triệu Khả Duy, tiếp tục tỉnh táo nói với Lương Tuyết Nhàn.
"Ta có thể chịu được việc muội muội của ta cứ khăng khăng một mực chờ Thu Viễn, có một điều kiện tiên quyết rất trọng yếu, đó là hắn có thể phân rõ quan hệ nam nữ, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, đây cũng là điều khác biệt giữa việc hắn là một nam nhân đáng để muội muội ta chờ đợi, hay là một gã tra nam, với người sau, mặc kệ muội muội ta có hận ta, ta cũng sẽ để nàng rời xa Thu Viễn."
Lâm Uyển Thu khi nói ra những lời này vừa lý trí lại có vẻ hơi lạnh lùng, trong lòng nàng liền cảm thấy rất khó chịu.
Đặc biệt là khi nhìn mì tôm để trên bàn trà, trong nội tâm nàng càng cảm thấy khó chịu.
Bởi vì hành động của Thu Viễn trong lúc liếm nàng, theo Lâm Uyển Thu thì việc Vãn Hương chờ đợi là có giá trị.
Thu Viễn cho tới bây giờ sẽ không làm ra hành vi vượt qua lôi trì đạo đức quan hệ nam nữ.
Khả năng trong này có việc mị lực của Lâm Uyển Thu không đủ, không đúng. . . Là do thái độ của nàng đối với Thu Viễn quá cường ngạnh.
Kết quả đổi thành Lương Tuyết Nhàn, Thu Viễn đây có coi là triệt để lộ ra nguyên hình không?
Lâm Uyển Thu sớm đã biết bất kỳ nam nhân nào đều không thể nắm giữ chính mình trước mặt nữ tính như Lương Tuyết Nhàn, 'nghe lời ngoan cẩu'? Chẳng qua là do chưa tới kỳ phát tình mà thôi.
"Vậy Thu Viễn đâu. . . Các ngươi có cân nhắc qua ý nghĩ của Thu Viễn không?" Lương Tuyết Nhàn sau khi nghe một tràng thao thao bất tuyệt của Lâm Uyển Thu, liền hỏi một vấn đề chí mạng nhất.
"Đó là lựa chọn của chính hắn, nếu như hắn lựa chọn đến với ngươi. . ."
Lâm Uyển Thu nói đến một nửa, điện thoại liền bị cúp, Lương Tuyết Nhàn cũng có tính tình riêng.
Lâm Uyển Thu nghe âm thanh tút tút truyền đến từ điện thoại di động, mặt không đổi sắc ném điện thoại di động lên bàn trà, sau đó nhìn Triệu Khả Duy đang đi tới.
"Đây chính là khả năng mà ngươi nói, ngươi liền không nghĩ tới việc sẽ có người trộm đi, mà lại Thu Viễn hắn có khả năng khống chế không nổi tình huống của mình sao?"
"Có nghĩ qua." Triệu Khả Duy nói.
"Vậy ngươi định làm như thế nào? Cứ như vậy nhịn xuống?"
"Còn có thể làm sao. . . Nếu Thu Viễn thật sự chọn Lương Tuyết Nhàn, vậy ta cũng chỉ có thể an tĩnh rời đi, nhưng vấn đề là ngươi không cảm thấy hiện tại Lương Tuyết Nhàn rất giống ngươi trước kia sao?"
Triệu Khả Duy yên lặng dọn dẹp đồ ăn vặt thừa Lâm Uyển Thu ăn để lại trên bàn trà.
" . . Ngủ."
Lâm Uyển Thu không muốn cùng Triệu Khả Duy tiếp tục đề tài này, Triệu Khả Duy đây là đang đổi phương pháp đến đánh mặt nàng, trước kia nàng đã thề son sắt nói với Triệu Khả Duy 'Yên tâm đi! Thu Viễn sẽ không rời đi ta!'
Kết quả chưa đến nửa tháng Thu Viễn đã đắc ý dẫn một người vợ tây về nhà ra mắt phụ mẫu.
Vậy người vợ tây này có thể kiên trì bao lâu? Lâm Uyển Thu không hiểu sao có chút mong đợi nhìn thấy ngày Lương Tuyết Nhàn bị đào thải.
. . .
Tối đó Phương Mẫn cũng mất ngủ cả đêm, nguyên nhân nàng không ngủ có rất nhiều, một năm không gặp Thu Viễn, sự thay đổi quá lớn của hắn khiến nàng có chút lo lắng.
Nàng không thích những thay đổi này của Thu Viễn, còn có những nữ hài vây quanh hắn.
Suốt đêm Phương Mẫn đều suy nghĩ làm sao để Thu Viễn trở về dáng vẻ quá khứ.
Bởi vì nguyên nhân gia đình, từ nhỏ Phương Mẫn đã có tính cách có chút vặn vẹo, lại thêm khi còn bé Thu Viễn thường để nàng sai sử, bất luận nàng yêu cầu Thu Viễn làm chuyện gì, Thu Viễn đều ngoan ngoãn đi làm.
Điều này làm cho nàng hiện tại đối với Thu Viễn có một loại cảm giác rất đặc thù.
Loại cảm giác đặc thù này cụ thể mà nói có thể hình dung là 'Không muốn nhìn thấy Thu Viễn có bạn gái, nhưng mình lại không muốn yêu đương với Thu Viễn' một loại thèm muốn chiếm hữu vặn vẹo.
Loại thèm muốn chiếm hữu này đã tồn tại trước khi Phương Mẫn lên đại học, hết thảy trong sinh hoạt của Thu Viễn đều dưới sự giám thị của nàng.
Cho dù Thu Viễn trong đại học cố gắng theo đuổi những nữ thần kia như hắn nói, cuối cùng cũng chỉ rơi vào kết cục chia tay.
Mặc kệ là Nhậm Doanh, Lâm Vãn Hương, hay là Bạch Tiểu Ngọc, theo lý mà nói cuối cùng đều cùng Thu Viễn nghênh đón một kết cục bi thảm.
Thu Viễn bây giờ nhìn thấy các nàng hẳn là rất hậm hực, sợ sệt mới đúng. . . Đúng, hậm hực và sợ sệt.
Cho nên Thu Viễn cuối cùng mới chọn người mới quen gần đây là Lương Tuyết Nhàn?
Các loại ý niệm kỳ quái vờn quanh trong đầu Phương Mẫn, dẫn đến việc nàng cả đêm đều không ngủ ngon.
Mãi đến sáng ngày thứ hai, trong nhà Phương Mẫn tới một vị khách nhân rất đặc thù.
Hứa Tú Thanh.
Phương Mẫn mở cửa phòng ra. . . Nhìn thấy vị đại cổ đông truyền thông Vân Đoan này đang cầm lễ vật đứng tại cửa nhà nàng.
"Ương Mỹ hội trưởng hội học sinh khi gặp vinh dự giáo sư của trường mình, thái độ có nên nhiệt tình hơn một chút không?"
Câu nói đầu tiên của Hứa Tú Thanh làm Phương Mẫn đang có chút tinh thần không tốt bỗng chốc tỉnh táo lại.
Phương Mẫn nhớ kỹ nàng là. . . Mẫu thân của Lâm Vãn Hương? Cổ đông truyền thông Vân Đoan, từ địa vị xã hội mà nói, là một tồn tại nàng tuyệt đối không thể trêu chọc.
"Xin hỏi ngài có chuyện gì không?"
Phương Mẫn lên làm hội trưởng hội học sinh Ương Mỹ cũng không phải đơn thuần là để chơi, hoặc là để làm đẹp kinh nghiệm bản thân trong trường học, nàng đang cạnh tranh lấy nguồn tài nguyên nhân mạch mà chức hội trưởng hội học sinh mang lại để chuẩn bị cho mình sau khi bước vào xã hội.
Trên thực tế, trong khoảng thời gian đại nhất, Phương Mẫn cũng đã bắt đầu lập nghiệp, đồng thời kết giao không ít giáo sư và học sinh có thực lực trong trường.
Phương Mẫn nàng không phải là một người bằng lòng sống tầm thường, cơ hội nhận biết Hứa Tú Thanh này nàng đương nhiên cũng không nguyện ý buông tha.
"Ta có chút việc riêng muốn cùng ngươi nói chuyện, tiện thể mời ngươi đi ăn sáng, có muốn đi cùng không?" Hứa Tú Thanh hỏi.
Việc riêng? Chỉ sợ là có liên quan đến nữ nhi của nàng và Thu Viễn, Phương Mẫn suy tư một hồi, liền đáp ứng lời mời này của Hứa Tú Thanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận