Ta Thật Không Muốn Nói Yêu Đương
Chương 108: Nhìn chăm chú ta đừng có lại chỉ nhìn thiên hoa (6500 chữ )
**Chương 108: Nhìn ta đây... Xin đừng chỉ ngắm nghía trần nhà (6500 chữ)**
Vòng thi đấu thứ ba bắt đầu cùng ngày.
Triệu Khả Duy không thể liên lạc được với Thu Viễn, bất kể là tin nhắn trên điện thoại, hay là nhờ Triệu Hán Uy đến ký túc xá tìm Thu Viễn đều không có kết quả.
Bất đắc dĩ, Triệu Khả Duy chỉ có thể mang theo tâm trạng bất an, một mình đến phim trường.
Khi nàng đi vào phòng nghỉ ở phim trường, Triệu Khả Duy ngồi một mình trong phòng nghỉ một lúc, cuối cùng cảm thấy có người đi đến phía sau.
"Hôm nay việc trang điểm ta tự mình làm là được, các người không cần..."
Triệu Khả Duy còn tưởng rằng là đội trang điểm tìm tới mình, chuẩn bị trước khi lên sân khấu giúp nàng trang điểm cho chỉn chu.
Nhưng khi nàng xuyên qua tấm gương nhìn về phía người đi vào phòng nghỉ phía sau lưng, phát hiện không phải là các lão sư trong đội trang điểm hôm qua mà là Lâm Uyển Thu.
"Cô không cần phiền phức tới thuyết phục tôi nữa, lát nữa khi cuộc thi bắt đầu, tôi sẽ tự mình lên sân khấu tạm biệt khán giả."
Triệu Khả Duy không quay đầu lại, bắt đầu tự trang điểm nhẹ nhàng.
Đây là kết quả nàng đã suy tính rất lâu, lên sân khấu xin lỗi khán giả rồi lại thoái ẩn một thời gian.
Cho đến khi hợp đồng của nàng với truyền thông Vân Đoan hết hạn mới thôi.
"Đã muộn rồi." Lâm Uyển Thu đột nhiên nói.
"Đã muộn? Cuộc thi không phải còn chưa bắt đầu..."
Triệu Khả Duy nói đến đây, cây trâm cài tóc trên tay nàng rơi xuống đất, mái tóc đen nhánh trong nháy mắt xõa tung.
Từ khi tham gia cuộc thi này, lựa chọn Thu Viễn, tất cả cảm giác bất an đều hội tụ trong nội tâm Triệu Khả Duy, cho tới bây giờ toàn bộ đều biến thành tiếng khóa cửa rõ ràng kia.
Khi Triệu Khả Duy ý thức được, nàng quay đầu lại thì phát hiện Lâm Uyển Thu đã khóa trái cửa phòng nghỉ.
"Cô đang làm cái gì?"
Triệu Khả Duy đứng dậy từ trước bàn trang điểm, vọt tới trước mặt Lâm Uyển Thu.
Lâm Uyển Thu không cản nàng, trực tiếp yên lặng ngồi trên ghế sô pha, nhìn Triệu Khả Duy giãy giụa nắm cửa phòng nghỉ.
"Hôm qua ta đã chuyên môn tìm người đổi ổ khóa, không có chìa khóa thì không mở ra được từ bên trong." Lâm Uyển Thu thấy Triệu Khả Duy có khuynh hướng phá cửa mới lên tiếng nói với nàng, "Yên tâm đi, vòng biểu diễn thứ ba đã có người thay thế cho cô rồi."
"Là Thu Viễn?"
Triệu Khả Duy cũng dần dần bình tĩnh lại, xoay người lại nhìn Lâm Uyển Thu, còn có cả chương trình "Người Sáng Tác Xuất Sắc Nhất" đang phát sóng trực tiếp trong phòng nghỉ.
"Cô... Để Thu Viễn thay thế tôi, lên sân khấu xin lỗi Trương Úc?" Triệu Khả Duy suy đoán khả năng này.
Khả năng này khiến nàng khi nói chuyện với Lâm Uyển Thu vẫn đè nén lửa giận, không có loại nóng nảy muốn phá cửa như vừa rồi.
Bởi vì Thu Viễn trong trận tranh chấp này chỉ là một người qua đường, coi như hắn thay thế Triệu Khả Duy lên sân khấu xin lỗi, cũng sẽ không mang đến bất kỳ ảnh hưởng gì.
Bất kể là fan hâm mộ của Triệu Khả Duy, hay là fan hâm mộ của Trương Úc cũng sẽ không nhớ kỹ và để ý đến cộng tác viên Thu Viễn này.
"Nếu như hắn nguyện ý thay cô nói xin lỗi thì tốt."
Lời nói của Lâm Uyển Thu khiến cảm giác nôn nóng vừa lắng xuống không lâu lại dâng lên trong lòng Triệu Khả Duy.
Lâm Uyển Thu đang nói cái gì, Thu Viễn muốn làm cái gì, những điều này Triệu Khả Duy đều có thể mơ hồ đoán được, nhưng nàng không muốn tin tưởng.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản, Triệu Khả Duy bất kể thế nào cũng nhớ quan hệ của nàng và Thu Viễn không tốt đến mức, Thu Viễn sẽ bỏ ra cái giá lớn như vậy để giúp nàng.
Cảm giác nôn nóng này cứ bám theo, đến tận khi đến lượt nàng ra sân.
Triệu Khả Duy đứng trong phòng nghỉ, không chớp mắt nhìn chằm chằm chương trình "Người Sáng Tác Xuất Sắc Nhất" đang phát sóng trực tiếp trên TV.
"Chúng ta hãy hoan nghênh tuyển thủ có số phiếu bình chọn cao nhất từ khán giả trước mắt, sau ba năm, một lần nữa quay về sân khấu, toàn năng Nữ Vương Triệu Khả Duy!"
Trong tiếng giới thiệu đầy nhiệt tình của người chủ trì, ánh đèn chói lọi bừng sáng trên sân khấu.
Cách thức ra sân được thiết kế cho vòng ba đã sớm được quyết định, Triệu Khả Duy sẽ đứng trên bục nâng, theo ánh đèn và tiếng nhạc từ từ xuất hiện ở giữa sân khấu.
Fan hâm mộ của nàng, còn có một đám khán giả đã chờ đợi nàng xuất hiện quá lâu, nhưng khi sân khấu trung ương dâng lên, thân ảnh Thu Viễn xuất hiện trong làn sương khói mờ ảo, trong nháy mắt trên màn hình bình luận xuất hiện hàng loạt dấu chấm hỏi.
'Cộng tác viên?' 'Có phải người lên nhầm rồi không? Khả Duy tỷ đâu?' những bình luận mang đầy sự nghi hoặc, trong mắt Triệu Khả Duy thậm chí còn lấn át cả những bình luận ác độc của fan hâm mộ Trương Úc.
Loại tình huống này, Triệu Khả Duy cũng có thể đoán được, Thu Viễn ra sân mà nói, bất kể là fan hâm mộ của nàng, hay là fan hâm mộ của Trương Úc đều sẽ thất vọng.
Có thể mấu chốt là phía sau... Xin hãy, coi như mình là một cộng tác viên, tùy tiện diễn một chút rồi xuống đi! Tuyệt đối không nên làm chuyện ngu xuẩn gì a!
Triệu Khả Duy nhìn Thu Viễn mặc âu phục, tâm trạng thấp thỏm không yên.
Chủ yếu vẫn là một loại cảm giác đau lòng, Thu Viễn ăn mặc như thế này có chút buồn cười, giống như một đứa trẻ mặc quần áo của người lớn, cố gắng gồng mình lên.
Mà Thu Viễn đứng tại chỗ mặt không biểu cảm, còn có cả âm thanh thất vọng của khán giả đều là nguyên nhân khiến Triệu Khả Duy đau lòng.
Bốn vị giám khảo khi nhìn thấy Thu Viễn đứng lặng lẽ trên sân khấu, cũng có chút nghi ngờ, một vị giám khảo còn dẫn đường truyền bá hỏi một chút có phải đã nhầm người không, nhưng khi nhận được xác nhận từ màn theo dõi mới bắt đầu tương tác với Thu Viễn.
"Xin hỏi vị tuyển thủ này, quan hệ của anh với tuyển thủ vốn được sắp xếp lên sân khấu là Triệu Khả Duy là như thế nào?" Nguyên Thành Kính thân mật mở lời.
"Tôi là người sáng tác của Triệu Khả Duy, nhưng chương trình quay đến bây giờ, một mực không cho tôi chút màn ảnh nào, cho nên không nhịn được muốn lên đây hát một chút."
Thu Viễn khuấy động bầu không khí trên sân khấu và trêu đùa khán giả vẫn rất giỏi, Thu Viễn đứng trên sân khấu, có thể nghe thấy khán giả tại hiện trường có một bộ phận bị mình chọc cười.
"Thì ra là công thần phía sau hai bài hát của Khả Duy tuyển thủ."
Nguyên Thành Kính gật đầu tán thưởng, Trương Úc bên cạnh cũng thả lỏng ngồi xuống ghế.
"Người Sáng Tác Xuất Sắc Nhất" ở hai vòng trước, ca sĩ và người sáng tác trao đổi, lên sân khấu biểu diễn đã từng có tiền lệ.
Trương Úc có lẽ cho rằng, trong tình hình dư luận như thế này, để Triệu Khả Duy tạm thời biến mất một, hai vòng, đưa Thu Viễn, hiệp sĩ gánh nồi này lên để làm bia đỡ đạn là quyết sách vô cùng cao minh.
Nhưng tại sao lại là Thu Viễn? Trương Úc luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, lúc trước hắn tham gia tiệc tối kỷ niệm thành lập trường của Giang Đại, phần biểu diễn trên sân khấu của hắn bị sinh viên Thu Viễn này làm lu mờ, để lại cho hắn bóng ma tâm lý cực sâu.
Cho nên hắn vừa thấy Thu Viễn lên sân khấu liền nhận ra thân phận thật của Thu Viễn.
Lo lắng của Trương Úc thật ra là đúng, hắn không ngờ rằng, Thu Viễn lần này không chỉ lên đây gánh nồi, còn mang theo một đống lớn thuốc nổ cực mạnh.
"Kỳ thật lần này lên sân khấu, tôi còn có một chuyện muốn nói với Trương Úc lão sư."
Thu Viễn cười híp mắt, nhìn về phía Trương Úc đang có chút buông lỏng.
"Chuyện gì?"
Trương Úc hỏi có chút cẩn thận, hắn nghĩ tới kết quả tốt nhất chính là Thu Viễn là đến thay Triệu Khả Duy xin lỗi.
Nhưng khi Thu Viễn đặt micro ở bên môi, từ trong cổ họng bật ra mấy âm phù tạo thành lời nói, trực tiếp khiến Trương Úc như bị trúng Định Thân Thuật, ngồi trên ghế giám khảo, không thể động đậy.
"Trương Úc lão sư, dựa vào cái gì anh có tư cách ngồi ở vị trí kia đảm nhiệm ban giám khảo của chương trình này?"
Thu Viễn sao dám hỏi như vậy!
Trương Úc ngây ra, hắn biết Thu Viễn có địch ý nhàn nhạt với hắn, nhưng hắn không dám tưởng tượng Thu Viễn dám tại một chương trình phát sóng trực tiếp có mấy ngàn vạn người quan sát, trực tiếp chất vấn tư cách ban giám khảo của hắn?
Là ai cho Thu Viễn lá gan? Chẳng lẽ sinh viên này không nghĩ tới, kết cục của việc sỉ nhục hắn là gì sao? !
"Thu Viễn tuyển thủ, tôi không hiểu anh đang nói cái gì." Trương Úc đáng lẽ không nên đáp lại chất vấn của Thu Viễn, nhưng lửa giận trong lòng vẫn khiến hắn giằng co với Thu Viễn, "Dựa vào thành tựu của tôi trong giới âm nhạc Hoa ngữ, ngồi ở trên ghế giám khảo còn thừa, đúng chứ?"
"Chuyện này không liên quan đến thành tựu, Trương Úc lão sư, nơi ngài nên ở bây giờ là trong ngục giam mới đúng… Có truyền thông Vân Đoan bao che ngài, ngài liền quên những chuyện xấu mình từng làm sao?"
Triệu Khả Duy trong phòng nghỉ kinh ngạc nhìn Thu Viễn liệt kê các loại việc ác Trương Úc đã làm trong giới giải trí.
Nếu như Triệu Khả Duy lại ngây thơ, đơn thuần hơn một chút, hiện tại nhất định trong mắt tràn đầy hình ảnh Thu Viễn đứng trên sân khấu vì nàng mà đứng ra.
Bởi vì Thu Viễn trên sân khấu nói những lời Triệu Khả Duy muốn nói, nhưng căn bản không dám nói, còn liều lĩnh vì nàng, đứng trên sân khấu dũng cảm đối đầu Trương Úc.
Đối với một vài cô gái nhỏ, nam sinh như vậy đặc biệt dễ dàng cho người ta cảm giác an toàn.
Nhưng Triệu Khả Duy không phải cô gái nhỏ ngây thơ, đơn thuần, nàng biết rõ… Thu Viễn bây giờ, là vì nàng mà hy sinh chính mình!
Thu Viễn nói mỗi một câu liên quan tới lịch sử đen của Trương Úc, đều như một cây mâu đâm vào người Trương Úc, nhưng tương tự, cũng sẽ tác dụng lên người Thu Viễn!
Chuyện đến nước này, Triệu Khả Duy đột nhiên hiểu rõ… Mình vẫn làm những chuyện giống như Lâm Vãn Hương và Bạch Tiểu Ngọc.
Đó chính là yên tâm thoải mái hưởng thụ những điều tốt đẹp Thu Viễn làm, sau đó trong lúc lơ đãng, dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất làm tổn thương hắn.
Nhưng khác biệt ở chỗ là… Triệu Khả Duy sẽ không ở sau khi phạm sai lầm, nghi ngờ hỏi Thu Viễn ‘Vì sao anh muốn rời xa em?’
"Khả Duy!"
Lâm Uyển Thu trong nháy mắt này đột nhiên đứng lên, bởi vì Triệu Khả Duy đột nhiên cầm chiếc ghế đẩu cao trong phòng nghỉ, không lưu tình chút nào nện về phía cửa phòng nghỉ.
Triệu Khả Duy ra tay rất mạnh, chiếc ghế đẩu cao trong nháy mắt biến dạng khi va đập, ổ khóa cửa phòng nghỉ cũng bị nện biến dạng một phần nhỏ, nhưng vẫn không có cách nào mở ra.
Triệu Khả Duy muốn nhấc ghế lên, nện lần nữa vào cánh cửa đang bị khóa chặt.
"Lời Thu Viễn đã nói ra! Cho dù bây giờ cô có bù đắp… Vô dụng."
Thanh âm của Lâm Uyển Thu khiến Triệu Khả Duy đang cầm ghế dừng lại.
Triệu Khả Duy nghiêng đầu tiếp tục xem mưa đạn trên màn hình, đã có một đống bình luận kiểu ‘Người kia là ai vậy?’ ‘Dám sỉ nhục Trương Úc đại đại của chúng ta như vậy mà không có ai quản hắn sao?’
"Nghĩ theo hướng tốt đi, Thu Viễn hắn không có ai nhận biết, cũng không có người nào để ý hắn, cho nên những lời Thu Viễn nói, cũng sẽ không có nhiều người nhớ kỹ, fan hâm mộ của Trương Úc nhiều nhất chỉ coi hắn là một người qua đường muốn nổi thôi."
Lâm Uyển Thu chỉ có thể dùng phương thức này để an ủi Triệu Khả Duy, nàng thật sự rất sợ Triệu Khả Duy trực tiếp dùng tay không phá cửa, sau đó chạy lên sân khấu lôi Thu Viễn xuống.
Nếu làm như vậy, Thu Viễn mới thật sự là ‘Nổi’.
Đúng vậy, Thu Viễn chỉ là một tiểu trong suốt.
Triệu Khả Duy nghĩ tới đây, lại có chút cảm giác vớ được cọng rơm cứu mạng, fan hâm mộ của nàng có thể đối đầu với Trương Úc, là bởi vì số lượng fan của nàng và Trương Úc tương đương.
Cho nên hai nhà càng mắng càng hăng, còn Thu Viễn thì sao?
Thu Viễn sợ rằng ngay cả một tài khoản Microblogging chính thức cũng không có, fan hâm mộ của Trương Úc bây giờ phun Thu Viễn một chút, phỏng chừng rất nhanh liền quên đi Thu Viễn, cái tiểu trong suốt này.
Coi như thân phận thật của Thu Viễn trong hiện thực có bị thịt người ta, để Thu Viễn tránh đầu sóng ngọn gió, khắp nơi đi du lịch một thời gian, sức nóng hạ xuống liền không sao.
Nhưng tất cả điều kiện tiên quyết là Thu Viễn không có chút danh tiếng nào, chỉ làm một tiểu trong suốt ưu tú, khán giả căn bản sẽ không nhớ kỹ hắn.
Cho nên coi như là ta van xin anh, đừng nhất thời cao hứng mà hát một bài hát nào đó còn hay hơn cả « Thành Toàn » a!
Lời cầu nguyện trong nội tâm của Triệu Khả Duy như được đáp lại, giám khảo Nguyên Thành Kính là người đầu tiên không quen nhìn Thu Viễn trên sân khấu, lớn tiếng đối đầu với Trương Úc.
"Thu Viễn tuyển thủ, chẳng lẽ anh lên đây chỉ vì muốn cãi nhau với Trương Úc lão sư sao?" Nguyên Thành Kính chất vấn.
"Theo một ý nghĩa nào đó, coi như là đúng?"
Câu nói này của Thu Viễn chặn ngang, khiến Nguyên Thành Kính suýt nữa nghẹn.
Điều khó chịu nhất chính là, phía sau sân khấu còn có khán giả bật cười, nhưng cười không được bao lâu, những khán giả kia liền ý thức được không khí chung quanh có chút ngưng trọng, liền ngậm miệng lại.
"Thu Viễn tuyển thủ, nơi này là sân khấu của Người Sáng Tác Xuất Sắc Nhất, nếu như anh không phải lên đây để biểu diễn, xin mời anh xuống sân khấu, nhường sân khấu lại cho những tuyển thủ khác."
Nguyên Thành Kính vẫn duy trì tỉnh táo, nhưng lời hắn nói với Thu Viễn đã có chút đè nén tức giận.
Hắn vẫn còn nghi hoặc màn theo dõi, vì sao không tìm người đuổi Thu Viễn, kẻ gây rối này xuống? Hiện tại đang là phát sóng trực tiếp a!
Rốt cuộc Thu Viễn có hậu trường cứng rắn cỡ nào? Dám trực tiếp sỉ nhục giám khảo tại chỗ như vậy, mà vẫn còn có thể an ổn đứng trên sân khấu?
"Nguyên Thành Kính lão sư, tôi đi lên đúng là có bài hát muốn hát, nhưng là, để tôi đoán xem…" Thu Viễn nhìn về phía đám khán giả trên sân khấu, "Giống như loại người như tôi mà nói, các người hẳn là sẽ không tin tưởng? Coi như tin, các người hẳn là cũng sẽ không để ý, đảo mắt liền sẽ quên? Nhưng tôi muốn, để cho các người nhớ kỹ lời nói của tôi, còn có bài hát tôi sắp hát."
Câu nói có chút không biết lượng sức này của Thu Viễn đưa tới một trận cười nhạo, trong thính phòng, còn có người hô to một câu: "Ngươi cho rằng ngươi là ai? Muốn nổi danh đến phát điên rồi a?"
Câu nói này bị màn theo dõi bắt được, ghi lại rất rõ ràng trong tai Thu Viễn và bốn vị giám khảo, còn có tất cả khán giả trước màn ảnh.
Thu Viễn hơi cười không trả lời, chỉ là yên lặng nói ra tên của bài hát.
"Xin mời thưởng thức bài hát này « Xốc nổi »."
Để tất cả khán giả nhớ kỹ anh sao? Thu Viễn thật sự có thể làm được sao?
Triệu Khả Duy, người đang xem phát sóng trực tiếp trong phòng nghỉ, nhìn Thu Viễn đứng trên sân khấu chỉ có một mình, càng nghĩ, cảm giác đau lòng và lo lắng lại càng nặng nề hơn!
Bởi vì Thu Viễn không có cái gì, không có đội trang điểm, không có ánh đèn đặc hiệu, không có người điều chỉnh âm thanh, không có bạn nhảy, thậm chí còn không di chuyển trên sân khấu, chỉ đứng tại chỗ cúi đầu, lẳng lặng chờ đợi nhạc đệm vang lên.
So với mấy vòng biểu diễn trước của "Người Sáng Tác Xuất Sắc Nhất", việc này quá mức keo kiệt, bạn nhảy không có thì coi như xong, ngay cả một chiếc đèn chiếu đơn giản cũng không có.
Nằm trong loại trạng thái này, sân khấu đơn độc của Thu Viễn, cùng với kỹ năng biểu diễn sẽ bị phóng đại vô hạn.
"Đây đều là Thu Viễn yêu cầu, không phải ta cố ý làm khó hắn." Lâm Uyển Thu cảm thấy ánh mắt chất vấn của Triệu Khả Duy liền vội vàng nói, "Ý của hắn chính là, không cần bạn nhảy, ánh đèn đặc hiệu, thậm chí ngay cả người điều chỉnh âm thanh cũng không cần."
"Ngay cả người điều chỉnh âm thanh và ánh đèn đặc hiệu cũng không cho? Cô thật coi Thu Viễn hắn là…" Triệu Khả Duy lời còn chưa dứt, nhạc đệm của "xốc nổi" trong nháy mắt vang lên.
Toàn bộ trong phòng nghỉ đều bị một loại âm thanh mà Triệu Khả Duy rất ít khi nghe thấy bao phủ.
Đây là âm thanh của đàn Tere, trầm lắng, tà tính, như đang đè nén điều gì đó, trong nháy mắt hấp dẫn giác quan của Triệu Khả Duy.
Thu Viễn cầm micro đứng ở nguyên vị trí, mặt không biểu cảm hát ra câu đầu tiên của bài hát.
"Có người hỏi ta, ta liền sẽ giảng… nhưng là không người tới. Ta mong đợi đến bất lực, có lời muốn giảng, không chiếm được trang bị"
Cảm giác mà Thu Viễn hát ra, giống như đang kể lể với ai đó.
Hỏi anh? Hỏi cái gì?
Triệu Khả Duy, khi Thu Viễn hát đoạn ca từ đầu tiên, trong nháy mắt hiểu rõ.
Đây cũng là một bài hát, Thu Viễn hát cho chính mình, hoặc là nói, Thu Viễn hát cho tất cả những người giống như hắn, bị người coi nhẹ, nhưng lại muốn được người ta chú ý… những tiểu nhân vật.
"Tâm tình của ta, còn giống như chiếc vại đóng, chờ được mở ra, miệng lại đang nuôi rêu xanh…" Thu Viễn hát đến đây, vẫn cúi đầu nhìn xuống đất.
Mấy câu ca từ ngắn ngủi, đều là những lời kể rất bình tĩnh.
Bởi vì đây là những chuyện mà Thu Viễn đã sớm quen thuộc, vì nội tâm tự ti, khi ở cùng người khác, bị người ta không nhìn, bị người ta chế giễu, chưa bao giờ được bất luận kẻ nào coi trọng, càng không chiếm được bất luận kẻ nào tôn trọng.
Nhưng, có ai lại cam tâm như vậy chứ? Ít nhất Thu Viễn không cam tâm, nhưng những người giống như hắn, muốn được người ta chú ý và coi trọng, thì có thể làm thế nào?
Đáp án là…
"Phải tự mình làm ra ngoài ý muốn." Thu Viễn hát đến đây, rốt cục ngẩng đầu nhìn về phía thính phòng, sau đó kéo cao giọng hát ra câu tiếp theo, "Giống như đột nhiên hát vang ở bất kỳ nơi đâu, cũng giống như mở tứ phía đài…"
Không thay đổi chút nào, Triệu Khả Duy nhìn Thu Viễn lúc này đứng trên sân khấu, lại nhớ lại hình ảnh Thu Viễn hát bài "Thành Toàn" tại tiệc tối kỷ niệm thành lập trường trước kia.
Ngày đó, tất cả mọi người tham gia tiệc tối kỷ niệm thành lập trường đều biết, bài "Thành Toàn" mà Thu Viễn thể hiện quá hoàn mỹ.
Tất cả mọi người đều đang tán thưởng phần biểu diễn của Thu Viễn, nhưng, phía sau màn biểu diễn hoàn mỹ trên sân khấu của Thu Viễn, ai biết được những tổn thương mà hắn phải chịu?
Không ai chú ý, cũng không ai để ý, thậm chí ngay cả bản thân Thu Viễn cũng không để ý, bởi vì hắn chỉ muốn ánh mắt của những người kia nhìn chăm chú vào hắn.
Cho dù mình đầy thương tích cũng không quan trọng! Dù sao điều này cũng tốt hơn là bị coi nhẹ!
Lần này đứng trên sân khấu, Thu Viễn cũng như vậy, Triệu Khả Duy biết hắn sẽ chọc cười tất cả mọi người, bao gồm cả chính hắn!
Cười đi, mọi người.
"Các người coi ta là xốc nổi đi! Khoa trương, chỉ vì ta sợ, giống như khúc gỗ, như tảng đá mà nói, có được người khác chú ý sao?"
Khi đoạn cao trào đầu tiên được Thu Viễn hát lên, bất kể là giám khảo đang ngồi trên ghế, hay là khán giả trên sân khấu, khán giả trước màn hình, còn có Triệu Khả Duy đang đứng trong phòng nghỉ.
Ánh mắt trong nháy mắt bị Thu Viễn cướp đi, thính giác bị tiếng hát cuồng loạn của hắn chinh phục, hô hấp bởi vì hắn gần như hít thở không thông, mà bị cảm xúc bộc phát làm cho triệt để nghẹn lại!
Phần biểu diễn đầu tiên của Thu Viễn kết thúc trong bầu không khí khiến người ta nghẹt thở, trở về bình tĩnh với nguyện vọng cuối cùng 'muốn làm một người mua vui lớn'.
Nhưng nhạc đệm vẫn tiếp tục, lần này Thu Viễn nhìn về phía Trương Úc, Trương Úc cảm thấy ánh mắt của Thu Viễn, bản năng nghiêng đầu không muốn đối mặt.
Nhưng Thu Viễn vẫn theo dõi hắn… tiếp tục hát, ca từ, năm đó, ở tiệc tối kỷ niệm 18 năm thành lập trường, đứng như lâu la.
"Khi đó, ta rưng rưng thề với các vị, nhất định phải nhìn thấy ta…"
Các nàng đã trông thấy anh!
Những khán giả khác có lẽ không cảm thấy gì, nhưng Triệu Khả Duy, khi nghe câu này, nước mắt có chút không kìm nén được.
Nàng không rõ vì sao Thu Viễn lại lựa chọn rời đi Lâm Vãn Hương, hoặc là Bạch Tiểu Ngọc, rõ ràng hai cô gái kia đều thích Thu Viễn như vậy! Thu Viễn cũng khẳng định là thích các nàng.
Nhưng Thu Viễn vẫn dứt khoát lựa chọn rời đi, nguyên nhân nói cho cùng, Thu Viễn hiện tại, vẫn chỉ là một người bình thường, không xứng với các nàng.
Có thể chuyện này lại là, chỉ có mình Thu Viễn biết, cũng giống như đa số khán giả đang ngồi.
"Trên thế gian, đường bình thường lại phổ thông quá nhiều, phòng thôn anh ở tòa nào? Trong tình yêu, trong công việc, nhận qua coi nhẹ quá nhiều… tự tôn đã sớm đủ để té ngã."
Khi câu này được hát lên, Trương Úc có chút phức tạp ngẩng đầu nhìn Thu Viễn trên sân khấu, những tiếng chất vấn của khán giả kia cũng dần dần biến mất.
Không chỉ có khán giả hiện trường biến mất, mà cả những bình luận mắng Thu Viễn trên mưa đạn cũng dần dần biến mất.
Cảm giác cộng hưởng, nếu là người bình thường, liền có thể từ trong tiếng hát của Thu Viễn tìm được cảm giác cộng hưởng, dù sao ai mà không từng hèn mọn?
Người hèn mọn khát khao điều gì nhất? Sự coi trọng.
Coi trọng có thể trị được cơn đói, những khán giả đã từng hèn mọn, bị xem nhẹ, bắt đầu dần dần lý giải, vì sao Thu Viễn lại muốn… như một gã hề trên sân khấu mua vui cho người khác.
Cho dù như vậy có chút bệnh hoạn, cũng tốt hơn nhiều so với bị người ta không nhìn!
Khi Thu Viễn hát "xốc nổi" lần thứ hai, âm thanh gào thét cuồng loạn cuối cùng vang vọng toàn trường, đa số khán giả hiện trường, đều đã bị bài hát này chinh phục, nhẹ nhàng vỗ tay theo nhịp điệu của nhạc đệm.
Nghe Thu Viễn gần như gào thét, âm thanh gào thét không chỉ không có cảm giác không hài hòa, mà loại cảm giác dốc hết tâm tình, bộc phát, còn có một loại cảm giác sảng khoái tê dại da đầu, rung động lòng người.
Khi đoạn thứ hai hát xong, trên sân khấu vang lên tiếng vỗ tay.
Thu Viễn thành công chọc cười tất cả khán giả, nhưng trước khi chọc cười các người… Các người đã cười nhạo ta thế nào?
Thu Viễn buông micro, lại ngẩng đầu, dùng ánh mắt quét qua tất cả khán giả tại đây.
Muốn được coi trọng, thành công, nổi danh, không phải đơn thuần chỉ là làm một gã hề là đủ, nếu thật sự đơn giản như vậy, thế giới này đã sớm toàn là minh tinh.
Thế giới này, kẻ may mắn vốn không nhiều, cho nên các người hẳn là đều hiểu…
Thật sự muốn thành công… Vậy sẽ phải "Dùng gấp 10 lần khổ tâm, làm ra, một người đặc biệt xuất chúng!"
Thu Viễn hát đến đây, vỗ nhẹ lồng ngực như đang chất vấn, lớn tiếng hát với tất cả khán giả, "Người bình thường, đủ để ta giàu nghị luận tính chưa?"
Nếu như các người cảm thấy chưa đủ, vậy thì lại trào phúng thêm vài câu nữa đi! Tẻ nhạt, mới là điều mà Thu Viễn sợ nhất, cho nên, để khán giả không rời mắt khỏi mình, Thu Viễn càng biểu diễn càng khàn giọng.
Cho đến khi nổi gân xanh, tất cả cũng chỉ vì để cho các người nhìn thấy ta.
Sau đó Thu Viễn, dùng giọng hát nhu hòa hơn, giống như là đang hỏi thăm, hát ra câu kia, "Nói ta đi, hiện tại, tồn tại sao?"
Câu này là Thu Viễn đang hỏi những khán giả kia, hiện tại các người đã nhìn thấy ta chưa? Ta đã được các người coi trọng chưa?
Nếu như đều đã nhìn thấy… Vậy thì đừng rời mắt đi.
Thu Viễn đưa ngón tay chỉ tất cả khán giả tại đây, dùng âm thanh cuối cùng có chút khàn khàn, hát ra một câu gần như cầu khẩn.
"Nhìn ta đây… xin đừng chỉ ngắm nghía trần nhà."
Trừ cảm giác chấn động, khán giả ở đây không tìm thấy hình dung từ nào khác, bọn họ ngơ ngác nhìn chăm chú vào Thu Viễn có chút cuồng loạn trên sân khấu.
Có lẽ ta không phải là Khả Duy tỷ mà các người mong đợi được gặp, nhưng ta vẫn chọc cười các người đúng không? Vậy thì… Thoải mái cười đi! Không cần để ý đến ta.
Chỉ là hi vọng các người, sau ngày hôm nay… đừng quên…
"Có người đang vì các người, âm thanh cát."
Thu Viễn dùng giọng nói đã gần như cạn kiệt, hát ra câu cuối cùng, trong mắt ngấn lệ, không biết từ khi nào đã tích tụ, chờ đợi nhạc đệm cuối cùng kết thúc.
Không có tiếng vỗ tay.
Đèn của giám khảo, không một chiếc nào sáng, bởi vì bốn vị giám khảo đều đã nghe phần biểu diễn của Thu Viễn đến ngây ngẩn, số phiếu của khán giả, chỉ có hơn năm vạn phiếu.
Cảm giác nghẹt thở trong phần biểu diễn của Thu Viễn, khiến cho bọn họ căn bản không có cách nào nghĩ đến chuyện bật đèn.
Mà Thu Viễn, cũng không ở lại trên sân khấu thêm một giây, không đợi bất luận kẻ nào nói, quay người rời khỏi sân khấu.
Sau khi Thu Viễn rời đi, khán giả trong thính phòng, còn có giám khảo, mới hoàn hồn, tiếng vỗ tay trong nháy mắt vang lên, bốn ngọn đèn, gần như đồng thời được thắp sáng, còn có cả phiếu bầu của khán giả, trong nháy mắt từ năm vạn, tăng vọt lên đến 300.000, 400.000, 600.000!
Tất cả mọi người đều đang dùng những phương thức khác nhau, vì màn trình diễn rung động của Thu Viễn, lớn tiếng khen ngợi, nhưng người biểu diễn, lại không cảm thấy màn trình diễn này đặc sắc đến mức nào, chỉ cảm thấy có chút chua xót, nhói nhói, và kìm nén.
Nhưng, không ai để ý, bọn họ đã cười, muốn tiếp tục cười, chỉ cần đem phần trình diễn này của Thu Viễn ra, phát lại là được.
Bọn họ sẽ nhớ kỹ, Thu Viễn đứng trên sân khấu, vĩnh viễn nhớ kỹ.
Vòng thi đấu thứ ba bắt đầu cùng ngày.
Triệu Khả Duy không thể liên lạc được với Thu Viễn, bất kể là tin nhắn trên điện thoại, hay là nhờ Triệu Hán Uy đến ký túc xá tìm Thu Viễn đều không có kết quả.
Bất đắc dĩ, Triệu Khả Duy chỉ có thể mang theo tâm trạng bất an, một mình đến phim trường.
Khi nàng đi vào phòng nghỉ ở phim trường, Triệu Khả Duy ngồi một mình trong phòng nghỉ một lúc, cuối cùng cảm thấy có người đi đến phía sau.
"Hôm nay việc trang điểm ta tự mình làm là được, các người không cần..."
Triệu Khả Duy còn tưởng rằng là đội trang điểm tìm tới mình, chuẩn bị trước khi lên sân khấu giúp nàng trang điểm cho chỉn chu.
Nhưng khi nàng xuyên qua tấm gương nhìn về phía người đi vào phòng nghỉ phía sau lưng, phát hiện không phải là các lão sư trong đội trang điểm hôm qua mà là Lâm Uyển Thu.
"Cô không cần phiền phức tới thuyết phục tôi nữa, lát nữa khi cuộc thi bắt đầu, tôi sẽ tự mình lên sân khấu tạm biệt khán giả."
Triệu Khả Duy không quay đầu lại, bắt đầu tự trang điểm nhẹ nhàng.
Đây là kết quả nàng đã suy tính rất lâu, lên sân khấu xin lỗi khán giả rồi lại thoái ẩn một thời gian.
Cho đến khi hợp đồng của nàng với truyền thông Vân Đoan hết hạn mới thôi.
"Đã muộn rồi." Lâm Uyển Thu đột nhiên nói.
"Đã muộn? Cuộc thi không phải còn chưa bắt đầu..."
Triệu Khả Duy nói đến đây, cây trâm cài tóc trên tay nàng rơi xuống đất, mái tóc đen nhánh trong nháy mắt xõa tung.
Từ khi tham gia cuộc thi này, lựa chọn Thu Viễn, tất cả cảm giác bất an đều hội tụ trong nội tâm Triệu Khả Duy, cho tới bây giờ toàn bộ đều biến thành tiếng khóa cửa rõ ràng kia.
Khi Triệu Khả Duy ý thức được, nàng quay đầu lại thì phát hiện Lâm Uyển Thu đã khóa trái cửa phòng nghỉ.
"Cô đang làm cái gì?"
Triệu Khả Duy đứng dậy từ trước bàn trang điểm, vọt tới trước mặt Lâm Uyển Thu.
Lâm Uyển Thu không cản nàng, trực tiếp yên lặng ngồi trên ghế sô pha, nhìn Triệu Khả Duy giãy giụa nắm cửa phòng nghỉ.
"Hôm qua ta đã chuyên môn tìm người đổi ổ khóa, không có chìa khóa thì không mở ra được từ bên trong." Lâm Uyển Thu thấy Triệu Khả Duy có khuynh hướng phá cửa mới lên tiếng nói với nàng, "Yên tâm đi, vòng biểu diễn thứ ba đã có người thay thế cho cô rồi."
"Là Thu Viễn?"
Triệu Khả Duy cũng dần dần bình tĩnh lại, xoay người lại nhìn Lâm Uyển Thu, còn có cả chương trình "Người Sáng Tác Xuất Sắc Nhất" đang phát sóng trực tiếp trong phòng nghỉ.
"Cô... Để Thu Viễn thay thế tôi, lên sân khấu xin lỗi Trương Úc?" Triệu Khả Duy suy đoán khả năng này.
Khả năng này khiến nàng khi nói chuyện với Lâm Uyển Thu vẫn đè nén lửa giận, không có loại nóng nảy muốn phá cửa như vừa rồi.
Bởi vì Thu Viễn trong trận tranh chấp này chỉ là một người qua đường, coi như hắn thay thế Triệu Khả Duy lên sân khấu xin lỗi, cũng sẽ không mang đến bất kỳ ảnh hưởng gì.
Bất kể là fan hâm mộ của Triệu Khả Duy, hay là fan hâm mộ của Trương Úc cũng sẽ không nhớ kỹ và để ý đến cộng tác viên Thu Viễn này.
"Nếu như hắn nguyện ý thay cô nói xin lỗi thì tốt."
Lời nói của Lâm Uyển Thu khiến cảm giác nôn nóng vừa lắng xuống không lâu lại dâng lên trong lòng Triệu Khả Duy.
Lâm Uyển Thu đang nói cái gì, Thu Viễn muốn làm cái gì, những điều này Triệu Khả Duy đều có thể mơ hồ đoán được, nhưng nàng không muốn tin tưởng.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản, Triệu Khả Duy bất kể thế nào cũng nhớ quan hệ của nàng và Thu Viễn không tốt đến mức, Thu Viễn sẽ bỏ ra cái giá lớn như vậy để giúp nàng.
Cảm giác nôn nóng này cứ bám theo, đến tận khi đến lượt nàng ra sân.
Triệu Khả Duy đứng trong phòng nghỉ, không chớp mắt nhìn chằm chằm chương trình "Người Sáng Tác Xuất Sắc Nhất" đang phát sóng trực tiếp trên TV.
"Chúng ta hãy hoan nghênh tuyển thủ có số phiếu bình chọn cao nhất từ khán giả trước mắt, sau ba năm, một lần nữa quay về sân khấu, toàn năng Nữ Vương Triệu Khả Duy!"
Trong tiếng giới thiệu đầy nhiệt tình của người chủ trì, ánh đèn chói lọi bừng sáng trên sân khấu.
Cách thức ra sân được thiết kế cho vòng ba đã sớm được quyết định, Triệu Khả Duy sẽ đứng trên bục nâng, theo ánh đèn và tiếng nhạc từ từ xuất hiện ở giữa sân khấu.
Fan hâm mộ của nàng, còn có một đám khán giả đã chờ đợi nàng xuất hiện quá lâu, nhưng khi sân khấu trung ương dâng lên, thân ảnh Thu Viễn xuất hiện trong làn sương khói mờ ảo, trong nháy mắt trên màn hình bình luận xuất hiện hàng loạt dấu chấm hỏi.
'Cộng tác viên?' 'Có phải người lên nhầm rồi không? Khả Duy tỷ đâu?' những bình luận mang đầy sự nghi hoặc, trong mắt Triệu Khả Duy thậm chí còn lấn át cả những bình luận ác độc của fan hâm mộ Trương Úc.
Loại tình huống này, Triệu Khả Duy cũng có thể đoán được, Thu Viễn ra sân mà nói, bất kể là fan hâm mộ của nàng, hay là fan hâm mộ của Trương Úc đều sẽ thất vọng.
Có thể mấu chốt là phía sau... Xin hãy, coi như mình là một cộng tác viên, tùy tiện diễn một chút rồi xuống đi! Tuyệt đối không nên làm chuyện ngu xuẩn gì a!
Triệu Khả Duy nhìn Thu Viễn mặc âu phục, tâm trạng thấp thỏm không yên.
Chủ yếu vẫn là một loại cảm giác đau lòng, Thu Viễn ăn mặc như thế này có chút buồn cười, giống như một đứa trẻ mặc quần áo của người lớn, cố gắng gồng mình lên.
Mà Thu Viễn đứng tại chỗ mặt không biểu cảm, còn có cả âm thanh thất vọng của khán giả đều là nguyên nhân khiến Triệu Khả Duy đau lòng.
Bốn vị giám khảo khi nhìn thấy Thu Viễn đứng lặng lẽ trên sân khấu, cũng có chút nghi ngờ, một vị giám khảo còn dẫn đường truyền bá hỏi một chút có phải đã nhầm người không, nhưng khi nhận được xác nhận từ màn theo dõi mới bắt đầu tương tác với Thu Viễn.
"Xin hỏi vị tuyển thủ này, quan hệ của anh với tuyển thủ vốn được sắp xếp lên sân khấu là Triệu Khả Duy là như thế nào?" Nguyên Thành Kính thân mật mở lời.
"Tôi là người sáng tác của Triệu Khả Duy, nhưng chương trình quay đến bây giờ, một mực không cho tôi chút màn ảnh nào, cho nên không nhịn được muốn lên đây hát một chút."
Thu Viễn khuấy động bầu không khí trên sân khấu và trêu đùa khán giả vẫn rất giỏi, Thu Viễn đứng trên sân khấu, có thể nghe thấy khán giả tại hiện trường có một bộ phận bị mình chọc cười.
"Thì ra là công thần phía sau hai bài hát của Khả Duy tuyển thủ."
Nguyên Thành Kính gật đầu tán thưởng, Trương Úc bên cạnh cũng thả lỏng ngồi xuống ghế.
"Người Sáng Tác Xuất Sắc Nhất" ở hai vòng trước, ca sĩ và người sáng tác trao đổi, lên sân khấu biểu diễn đã từng có tiền lệ.
Trương Úc có lẽ cho rằng, trong tình hình dư luận như thế này, để Triệu Khả Duy tạm thời biến mất một, hai vòng, đưa Thu Viễn, hiệp sĩ gánh nồi này lên để làm bia đỡ đạn là quyết sách vô cùng cao minh.
Nhưng tại sao lại là Thu Viễn? Trương Úc luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, lúc trước hắn tham gia tiệc tối kỷ niệm thành lập trường của Giang Đại, phần biểu diễn trên sân khấu của hắn bị sinh viên Thu Viễn này làm lu mờ, để lại cho hắn bóng ma tâm lý cực sâu.
Cho nên hắn vừa thấy Thu Viễn lên sân khấu liền nhận ra thân phận thật của Thu Viễn.
Lo lắng của Trương Úc thật ra là đúng, hắn không ngờ rằng, Thu Viễn lần này không chỉ lên đây gánh nồi, còn mang theo một đống lớn thuốc nổ cực mạnh.
"Kỳ thật lần này lên sân khấu, tôi còn có một chuyện muốn nói với Trương Úc lão sư."
Thu Viễn cười híp mắt, nhìn về phía Trương Úc đang có chút buông lỏng.
"Chuyện gì?"
Trương Úc hỏi có chút cẩn thận, hắn nghĩ tới kết quả tốt nhất chính là Thu Viễn là đến thay Triệu Khả Duy xin lỗi.
Nhưng khi Thu Viễn đặt micro ở bên môi, từ trong cổ họng bật ra mấy âm phù tạo thành lời nói, trực tiếp khiến Trương Úc như bị trúng Định Thân Thuật, ngồi trên ghế giám khảo, không thể động đậy.
"Trương Úc lão sư, dựa vào cái gì anh có tư cách ngồi ở vị trí kia đảm nhiệm ban giám khảo của chương trình này?"
Thu Viễn sao dám hỏi như vậy!
Trương Úc ngây ra, hắn biết Thu Viễn có địch ý nhàn nhạt với hắn, nhưng hắn không dám tưởng tượng Thu Viễn dám tại một chương trình phát sóng trực tiếp có mấy ngàn vạn người quan sát, trực tiếp chất vấn tư cách ban giám khảo của hắn?
Là ai cho Thu Viễn lá gan? Chẳng lẽ sinh viên này không nghĩ tới, kết cục của việc sỉ nhục hắn là gì sao? !
"Thu Viễn tuyển thủ, tôi không hiểu anh đang nói cái gì." Trương Úc đáng lẽ không nên đáp lại chất vấn của Thu Viễn, nhưng lửa giận trong lòng vẫn khiến hắn giằng co với Thu Viễn, "Dựa vào thành tựu của tôi trong giới âm nhạc Hoa ngữ, ngồi ở trên ghế giám khảo còn thừa, đúng chứ?"
"Chuyện này không liên quan đến thành tựu, Trương Úc lão sư, nơi ngài nên ở bây giờ là trong ngục giam mới đúng… Có truyền thông Vân Đoan bao che ngài, ngài liền quên những chuyện xấu mình từng làm sao?"
Triệu Khả Duy trong phòng nghỉ kinh ngạc nhìn Thu Viễn liệt kê các loại việc ác Trương Úc đã làm trong giới giải trí.
Nếu như Triệu Khả Duy lại ngây thơ, đơn thuần hơn một chút, hiện tại nhất định trong mắt tràn đầy hình ảnh Thu Viễn đứng trên sân khấu vì nàng mà đứng ra.
Bởi vì Thu Viễn trên sân khấu nói những lời Triệu Khả Duy muốn nói, nhưng căn bản không dám nói, còn liều lĩnh vì nàng, đứng trên sân khấu dũng cảm đối đầu Trương Úc.
Đối với một vài cô gái nhỏ, nam sinh như vậy đặc biệt dễ dàng cho người ta cảm giác an toàn.
Nhưng Triệu Khả Duy không phải cô gái nhỏ ngây thơ, đơn thuần, nàng biết rõ… Thu Viễn bây giờ, là vì nàng mà hy sinh chính mình!
Thu Viễn nói mỗi một câu liên quan tới lịch sử đen của Trương Úc, đều như một cây mâu đâm vào người Trương Úc, nhưng tương tự, cũng sẽ tác dụng lên người Thu Viễn!
Chuyện đến nước này, Triệu Khả Duy đột nhiên hiểu rõ… Mình vẫn làm những chuyện giống như Lâm Vãn Hương và Bạch Tiểu Ngọc.
Đó chính là yên tâm thoải mái hưởng thụ những điều tốt đẹp Thu Viễn làm, sau đó trong lúc lơ đãng, dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất làm tổn thương hắn.
Nhưng khác biệt ở chỗ là… Triệu Khả Duy sẽ không ở sau khi phạm sai lầm, nghi ngờ hỏi Thu Viễn ‘Vì sao anh muốn rời xa em?’
"Khả Duy!"
Lâm Uyển Thu trong nháy mắt này đột nhiên đứng lên, bởi vì Triệu Khả Duy đột nhiên cầm chiếc ghế đẩu cao trong phòng nghỉ, không lưu tình chút nào nện về phía cửa phòng nghỉ.
Triệu Khả Duy ra tay rất mạnh, chiếc ghế đẩu cao trong nháy mắt biến dạng khi va đập, ổ khóa cửa phòng nghỉ cũng bị nện biến dạng một phần nhỏ, nhưng vẫn không có cách nào mở ra.
Triệu Khả Duy muốn nhấc ghế lên, nện lần nữa vào cánh cửa đang bị khóa chặt.
"Lời Thu Viễn đã nói ra! Cho dù bây giờ cô có bù đắp… Vô dụng."
Thanh âm của Lâm Uyển Thu khiến Triệu Khả Duy đang cầm ghế dừng lại.
Triệu Khả Duy nghiêng đầu tiếp tục xem mưa đạn trên màn hình, đã có một đống bình luận kiểu ‘Người kia là ai vậy?’ ‘Dám sỉ nhục Trương Úc đại đại của chúng ta như vậy mà không có ai quản hắn sao?’
"Nghĩ theo hướng tốt đi, Thu Viễn hắn không có ai nhận biết, cũng không có người nào để ý hắn, cho nên những lời Thu Viễn nói, cũng sẽ không có nhiều người nhớ kỹ, fan hâm mộ của Trương Úc nhiều nhất chỉ coi hắn là một người qua đường muốn nổi thôi."
Lâm Uyển Thu chỉ có thể dùng phương thức này để an ủi Triệu Khả Duy, nàng thật sự rất sợ Triệu Khả Duy trực tiếp dùng tay không phá cửa, sau đó chạy lên sân khấu lôi Thu Viễn xuống.
Nếu làm như vậy, Thu Viễn mới thật sự là ‘Nổi’.
Đúng vậy, Thu Viễn chỉ là một tiểu trong suốt.
Triệu Khả Duy nghĩ tới đây, lại có chút cảm giác vớ được cọng rơm cứu mạng, fan hâm mộ của nàng có thể đối đầu với Trương Úc, là bởi vì số lượng fan của nàng và Trương Úc tương đương.
Cho nên hai nhà càng mắng càng hăng, còn Thu Viễn thì sao?
Thu Viễn sợ rằng ngay cả một tài khoản Microblogging chính thức cũng không có, fan hâm mộ của Trương Úc bây giờ phun Thu Viễn một chút, phỏng chừng rất nhanh liền quên đi Thu Viễn, cái tiểu trong suốt này.
Coi như thân phận thật của Thu Viễn trong hiện thực có bị thịt người ta, để Thu Viễn tránh đầu sóng ngọn gió, khắp nơi đi du lịch một thời gian, sức nóng hạ xuống liền không sao.
Nhưng tất cả điều kiện tiên quyết là Thu Viễn không có chút danh tiếng nào, chỉ làm một tiểu trong suốt ưu tú, khán giả căn bản sẽ không nhớ kỹ hắn.
Cho nên coi như là ta van xin anh, đừng nhất thời cao hứng mà hát một bài hát nào đó còn hay hơn cả « Thành Toàn » a!
Lời cầu nguyện trong nội tâm của Triệu Khả Duy như được đáp lại, giám khảo Nguyên Thành Kính là người đầu tiên không quen nhìn Thu Viễn trên sân khấu, lớn tiếng đối đầu với Trương Úc.
"Thu Viễn tuyển thủ, chẳng lẽ anh lên đây chỉ vì muốn cãi nhau với Trương Úc lão sư sao?" Nguyên Thành Kính chất vấn.
"Theo một ý nghĩa nào đó, coi như là đúng?"
Câu nói này của Thu Viễn chặn ngang, khiến Nguyên Thành Kính suýt nữa nghẹn.
Điều khó chịu nhất chính là, phía sau sân khấu còn có khán giả bật cười, nhưng cười không được bao lâu, những khán giả kia liền ý thức được không khí chung quanh có chút ngưng trọng, liền ngậm miệng lại.
"Thu Viễn tuyển thủ, nơi này là sân khấu của Người Sáng Tác Xuất Sắc Nhất, nếu như anh không phải lên đây để biểu diễn, xin mời anh xuống sân khấu, nhường sân khấu lại cho những tuyển thủ khác."
Nguyên Thành Kính vẫn duy trì tỉnh táo, nhưng lời hắn nói với Thu Viễn đã có chút đè nén tức giận.
Hắn vẫn còn nghi hoặc màn theo dõi, vì sao không tìm người đuổi Thu Viễn, kẻ gây rối này xuống? Hiện tại đang là phát sóng trực tiếp a!
Rốt cuộc Thu Viễn có hậu trường cứng rắn cỡ nào? Dám trực tiếp sỉ nhục giám khảo tại chỗ như vậy, mà vẫn còn có thể an ổn đứng trên sân khấu?
"Nguyên Thành Kính lão sư, tôi đi lên đúng là có bài hát muốn hát, nhưng là, để tôi đoán xem…" Thu Viễn nhìn về phía đám khán giả trên sân khấu, "Giống như loại người như tôi mà nói, các người hẳn là sẽ không tin tưởng? Coi như tin, các người hẳn là cũng sẽ không để ý, đảo mắt liền sẽ quên? Nhưng tôi muốn, để cho các người nhớ kỹ lời nói của tôi, còn có bài hát tôi sắp hát."
Câu nói có chút không biết lượng sức này của Thu Viễn đưa tới một trận cười nhạo, trong thính phòng, còn có người hô to một câu: "Ngươi cho rằng ngươi là ai? Muốn nổi danh đến phát điên rồi a?"
Câu nói này bị màn theo dõi bắt được, ghi lại rất rõ ràng trong tai Thu Viễn và bốn vị giám khảo, còn có tất cả khán giả trước màn ảnh.
Thu Viễn hơi cười không trả lời, chỉ là yên lặng nói ra tên của bài hát.
"Xin mời thưởng thức bài hát này « Xốc nổi »."
Để tất cả khán giả nhớ kỹ anh sao? Thu Viễn thật sự có thể làm được sao?
Triệu Khả Duy, người đang xem phát sóng trực tiếp trong phòng nghỉ, nhìn Thu Viễn đứng trên sân khấu chỉ có một mình, càng nghĩ, cảm giác đau lòng và lo lắng lại càng nặng nề hơn!
Bởi vì Thu Viễn không có cái gì, không có đội trang điểm, không có ánh đèn đặc hiệu, không có người điều chỉnh âm thanh, không có bạn nhảy, thậm chí còn không di chuyển trên sân khấu, chỉ đứng tại chỗ cúi đầu, lẳng lặng chờ đợi nhạc đệm vang lên.
So với mấy vòng biểu diễn trước của "Người Sáng Tác Xuất Sắc Nhất", việc này quá mức keo kiệt, bạn nhảy không có thì coi như xong, ngay cả một chiếc đèn chiếu đơn giản cũng không có.
Nằm trong loại trạng thái này, sân khấu đơn độc của Thu Viễn, cùng với kỹ năng biểu diễn sẽ bị phóng đại vô hạn.
"Đây đều là Thu Viễn yêu cầu, không phải ta cố ý làm khó hắn." Lâm Uyển Thu cảm thấy ánh mắt chất vấn của Triệu Khả Duy liền vội vàng nói, "Ý của hắn chính là, không cần bạn nhảy, ánh đèn đặc hiệu, thậm chí ngay cả người điều chỉnh âm thanh cũng không cần."
"Ngay cả người điều chỉnh âm thanh và ánh đèn đặc hiệu cũng không cho? Cô thật coi Thu Viễn hắn là…" Triệu Khả Duy lời còn chưa dứt, nhạc đệm của "xốc nổi" trong nháy mắt vang lên.
Toàn bộ trong phòng nghỉ đều bị một loại âm thanh mà Triệu Khả Duy rất ít khi nghe thấy bao phủ.
Đây là âm thanh của đàn Tere, trầm lắng, tà tính, như đang đè nén điều gì đó, trong nháy mắt hấp dẫn giác quan của Triệu Khả Duy.
Thu Viễn cầm micro đứng ở nguyên vị trí, mặt không biểu cảm hát ra câu đầu tiên của bài hát.
"Có người hỏi ta, ta liền sẽ giảng… nhưng là không người tới. Ta mong đợi đến bất lực, có lời muốn giảng, không chiếm được trang bị"
Cảm giác mà Thu Viễn hát ra, giống như đang kể lể với ai đó.
Hỏi anh? Hỏi cái gì?
Triệu Khả Duy, khi Thu Viễn hát đoạn ca từ đầu tiên, trong nháy mắt hiểu rõ.
Đây cũng là một bài hát, Thu Viễn hát cho chính mình, hoặc là nói, Thu Viễn hát cho tất cả những người giống như hắn, bị người coi nhẹ, nhưng lại muốn được người ta chú ý… những tiểu nhân vật.
"Tâm tình của ta, còn giống như chiếc vại đóng, chờ được mở ra, miệng lại đang nuôi rêu xanh…" Thu Viễn hát đến đây, vẫn cúi đầu nhìn xuống đất.
Mấy câu ca từ ngắn ngủi, đều là những lời kể rất bình tĩnh.
Bởi vì đây là những chuyện mà Thu Viễn đã sớm quen thuộc, vì nội tâm tự ti, khi ở cùng người khác, bị người ta không nhìn, bị người ta chế giễu, chưa bao giờ được bất luận kẻ nào coi trọng, càng không chiếm được bất luận kẻ nào tôn trọng.
Nhưng, có ai lại cam tâm như vậy chứ? Ít nhất Thu Viễn không cam tâm, nhưng những người giống như hắn, muốn được người ta chú ý và coi trọng, thì có thể làm thế nào?
Đáp án là…
"Phải tự mình làm ra ngoài ý muốn." Thu Viễn hát đến đây, rốt cục ngẩng đầu nhìn về phía thính phòng, sau đó kéo cao giọng hát ra câu tiếp theo, "Giống như đột nhiên hát vang ở bất kỳ nơi đâu, cũng giống như mở tứ phía đài…"
Không thay đổi chút nào, Triệu Khả Duy nhìn Thu Viễn lúc này đứng trên sân khấu, lại nhớ lại hình ảnh Thu Viễn hát bài "Thành Toàn" tại tiệc tối kỷ niệm thành lập trường trước kia.
Ngày đó, tất cả mọi người tham gia tiệc tối kỷ niệm thành lập trường đều biết, bài "Thành Toàn" mà Thu Viễn thể hiện quá hoàn mỹ.
Tất cả mọi người đều đang tán thưởng phần biểu diễn của Thu Viễn, nhưng, phía sau màn biểu diễn hoàn mỹ trên sân khấu của Thu Viễn, ai biết được những tổn thương mà hắn phải chịu?
Không ai chú ý, cũng không ai để ý, thậm chí ngay cả bản thân Thu Viễn cũng không để ý, bởi vì hắn chỉ muốn ánh mắt của những người kia nhìn chăm chú vào hắn.
Cho dù mình đầy thương tích cũng không quan trọng! Dù sao điều này cũng tốt hơn là bị coi nhẹ!
Lần này đứng trên sân khấu, Thu Viễn cũng như vậy, Triệu Khả Duy biết hắn sẽ chọc cười tất cả mọi người, bao gồm cả chính hắn!
Cười đi, mọi người.
"Các người coi ta là xốc nổi đi! Khoa trương, chỉ vì ta sợ, giống như khúc gỗ, như tảng đá mà nói, có được người khác chú ý sao?"
Khi đoạn cao trào đầu tiên được Thu Viễn hát lên, bất kể là giám khảo đang ngồi trên ghế, hay là khán giả trên sân khấu, khán giả trước màn hình, còn có Triệu Khả Duy đang đứng trong phòng nghỉ.
Ánh mắt trong nháy mắt bị Thu Viễn cướp đi, thính giác bị tiếng hát cuồng loạn của hắn chinh phục, hô hấp bởi vì hắn gần như hít thở không thông, mà bị cảm xúc bộc phát làm cho triệt để nghẹn lại!
Phần biểu diễn đầu tiên của Thu Viễn kết thúc trong bầu không khí khiến người ta nghẹt thở, trở về bình tĩnh với nguyện vọng cuối cùng 'muốn làm một người mua vui lớn'.
Nhưng nhạc đệm vẫn tiếp tục, lần này Thu Viễn nhìn về phía Trương Úc, Trương Úc cảm thấy ánh mắt của Thu Viễn, bản năng nghiêng đầu không muốn đối mặt.
Nhưng Thu Viễn vẫn theo dõi hắn… tiếp tục hát, ca từ, năm đó, ở tiệc tối kỷ niệm 18 năm thành lập trường, đứng như lâu la.
"Khi đó, ta rưng rưng thề với các vị, nhất định phải nhìn thấy ta…"
Các nàng đã trông thấy anh!
Những khán giả khác có lẽ không cảm thấy gì, nhưng Triệu Khả Duy, khi nghe câu này, nước mắt có chút không kìm nén được.
Nàng không rõ vì sao Thu Viễn lại lựa chọn rời đi Lâm Vãn Hương, hoặc là Bạch Tiểu Ngọc, rõ ràng hai cô gái kia đều thích Thu Viễn như vậy! Thu Viễn cũng khẳng định là thích các nàng.
Nhưng Thu Viễn vẫn dứt khoát lựa chọn rời đi, nguyên nhân nói cho cùng, Thu Viễn hiện tại, vẫn chỉ là một người bình thường, không xứng với các nàng.
Có thể chuyện này lại là, chỉ có mình Thu Viễn biết, cũng giống như đa số khán giả đang ngồi.
"Trên thế gian, đường bình thường lại phổ thông quá nhiều, phòng thôn anh ở tòa nào? Trong tình yêu, trong công việc, nhận qua coi nhẹ quá nhiều… tự tôn đã sớm đủ để té ngã."
Khi câu này được hát lên, Trương Úc có chút phức tạp ngẩng đầu nhìn Thu Viễn trên sân khấu, những tiếng chất vấn của khán giả kia cũng dần dần biến mất.
Không chỉ có khán giả hiện trường biến mất, mà cả những bình luận mắng Thu Viễn trên mưa đạn cũng dần dần biến mất.
Cảm giác cộng hưởng, nếu là người bình thường, liền có thể từ trong tiếng hát của Thu Viễn tìm được cảm giác cộng hưởng, dù sao ai mà không từng hèn mọn?
Người hèn mọn khát khao điều gì nhất? Sự coi trọng.
Coi trọng có thể trị được cơn đói, những khán giả đã từng hèn mọn, bị xem nhẹ, bắt đầu dần dần lý giải, vì sao Thu Viễn lại muốn… như một gã hề trên sân khấu mua vui cho người khác.
Cho dù như vậy có chút bệnh hoạn, cũng tốt hơn nhiều so với bị người ta không nhìn!
Khi Thu Viễn hát "xốc nổi" lần thứ hai, âm thanh gào thét cuồng loạn cuối cùng vang vọng toàn trường, đa số khán giả hiện trường, đều đã bị bài hát này chinh phục, nhẹ nhàng vỗ tay theo nhịp điệu của nhạc đệm.
Nghe Thu Viễn gần như gào thét, âm thanh gào thét không chỉ không có cảm giác không hài hòa, mà loại cảm giác dốc hết tâm tình, bộc phát, còn có một loại cảm giác sảng khoái tê dại da đầu, rung động lòng người.
Khi đoạn thứ hai hát xong, trên sân khấu vang lên tiếng vỗ tay.
Thu Viễn thành công chọc cười tất cả khán giả, nhưng trước khi chọc cười các người… Các người đã cười nhạo ta thế nào?
Thu Viễn buông micro, lại ngẩng đầu, dùng ánh mắt quét qua tất cả khán giả tại đây.
Muốn được coi trọng, thành công, nổi danh, không phải đơn thuần chỉ là làm một gã hề là đủ, nếu thật sự đơn giản như vậy, thế giới này đã sớm toàn là minh tinh.
Thế giới này, kẻ may mắn vốn không nhiều, cho nên các người hẳn là đều hiểu…
Thật sự muốn thành công… Vậy sẽ phải "Dùng gấp 10 lần khổ tâm, làm ra, một người đặc biệt xuất chúng!"
Thu Viễn hát đến đây, vỗ nhẹ lồng ngực như đang chất vấn, lớn tiếng hát với tất cả khán giả, "Người bình thường, đủ để ta giàu nghị luận tính chưa?"
Nếu như các người cảm thấy chưa đủ, vậy thì lại trào phúng thêm vài câu nữa đi! Tẻ nhạt, mới là điều mà Thu Viễn sợ nhất, cho nên, để khán giả không rời mắt khỏi mình, Thu Viễn càng biểu diễn càng khàn giọng.
Cho đến khi nổi gân xanh, tất cả cũng chỉ vì để cho các người nhìn thấy ta.
Sau đó Thu Viễn, dùng giọng hát nhu hòa hơn, giống như là đang hỏi thăm, hát ra câu kia, "Nói ta đi, hiện tại, tồn tại sao?"
Câu này là Thu Viễn đang hỏi những khán giả kia, hiện tại các người đã nhìn thấy ta chưa? Ta đã được các người coi trọng chưa?
Nếu như đều đã nhìn thấy… Vậy thì đừng rời mắt đi.
Thu Viễn đưa ngón tay chỉ tất cả khán giả tại đây, dùng âm thanh cuối cùng có chút khàn khàn, hát ra một câu gần như cầu khẩn.
"Nhìn ta đây… xin đừng chỉ ngắm nghía trần nhà."
Trừ cảm giác chấn động, khán giả ở đây không tìm thấy hình dung từ nào khác, bọn họ ngơ ngác nhìn chăm chú vào Thu Viễn có chút cuồng loạn trên sân khấu.
Có lẽ ta không phải là Khả Duy tỷ mà các người mong đợi được gặp, nhưng ta vẫn chọc cười các người đúng không? Vậy thì… Thoải mái cười đi! Không cần để ý đến ta.
Chỉ là hi vọng các người, sau ngày hôm nay… đừng quên…
"Có người đang vì các người, âm thanh cát."
Thu Viễn dùng giọng nói đã gần như cạn kiệt, hát ra câu cuối cùng, trong mắt ngấn lệ, không biết từ khi nào đã tích tụ, chờ đợi nhạc đệm cuối cùng kết thúc.
Không có tiếng vỗ tay.
Đèn của giám khảo, không một chiếc nào sáng, bởi vì bốn vị giám khảo đều đã nghe phần biểu diễn của Thu Viễn đến ngây ngẩn, số phiếu của khán giả, chỉ có hơn năm vạn phiếu.
Cảm giác nghẹt thở trong phần biểu diễn của Thu Viễn, khiến cho bọn họ căn bản không có cách nào nghĩ đến chuyện bật đèn.
Mà Thu Viễn, cũng không ở lại trên sân khấu thêm một giây, không đợi bất luận kẻ nào nói, quay người rời khỏi sân khấu.
Sau khi Thu Viễn rời đi, khán giả trong thính phòng, còn có giám khảo, mới hoàn hồn, tiếng vỗ tay trong nháy mắt vang lên, bốn ngọn đèn, gần như đồng thời được thắp sáng, còn có cả phiếu bầu của khán giả, trong nháy mắt từ năm vạn, tăng vọt lên đến 300.000, 400.000, 600.000!
Tất cả mọi người đều đang dùng những phương thức khác nhau, vì màn trình diễn rung động của Thu Viễn, lớn tiếng khen ngợi, nhưng người biểu diễn, lại không cảm thấy màn trình diễn này đặc sắc đến mức nào, chỉ cảm thấy có chút chua xót, nhói nhói, và kìm nén.
Nhưng, không ai để ý, bọn họ đã cười, muốn tiếp tục cười, chỉ cần đem phần trình diễn này của Thu Viễn ra, phát lại là được.
Bọn họ sẽ nhớ kỹ, Thu Viễn đứng trên sân khấu, vĩnh viễn nhớ kỹ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận