Ta Thật Không Muốn Nói Yêu Đương
Chương 29: Có người xử lý sự tình
Chương 29: Có người giải quyết công việc
Chủ nhật, Thu Viễn sáng sớm đã bị Triệu Hán Uy cùng Uông Hành kéo đến đại lễ đường của Đại học Nghệ thuật Giang Thành.
Cảm giác thiết kế của đại lễ đường Đại học Nghệ thuật Giang Thành toát lên vẻ thượng lưu, tổng thể trông giống như một nhà hát cổ điển, chỉ tiếc hiện tại khán phòng bên trong nhà hát đều đã bị dỡ bỏ, chỉ còn lại sân khấu cùng những đồ trang hoàng trông rất cao cấp.
"Chúng ta có phải nên thay quần áo khác rồi đến không?"
Uông Hành nhìn thấy các học trưởng học tỷ ra vào đại lễ đường, bọn họ cũng đều đến tập luyện... Khác với Uông Hành, đa số những học trưởng học tỷ này đều mặc trang phục chính thức để tập luyện.
"Nói đến quần áo, lão Tứ, hôm qua lúc ngươi về hình như không mang trang phục chính thức về cho ta."
Thu Viễn lúc này mới nhớ tới hôm qua Uông Hành về ký túc xá tay không mà về, lúc hắn ra đi còn thề son sắt cam đoan sẽ mang cho Thu Viễn một bộ trang phục chính thức.
"Chuyện này Viễn tử, ngươi đừng lo lắng, ta nhờ một chuyên gia thiết kế thời trang quen thuộc đặt riêng cho ngươi một kiểu dáng siêu ngầu." Uông Hành vẻ mặt ngưu bức vỗ vỗ vai Thu Viễn nói.
"Hàng đặt theo yêu cầu... Ngươi trực tiếp mang đại một bộ từ cửa hàng nhà ngươi về không được sao?" Thu Viễn không muốn tốn quá nhiều tiền vào trang phục chính thức.
Uông Hành cũng nhìn ra Thu Viễn lo lắng, hắn lúc này bắt đầu đóng vai đại ca xã hội đen, đây cũng là cơ hội duy nhất hắn có thể trang bức trước mặt Thu Viễn và Triệu Hán Uy.
"Viễn tử, ngươi yên tâm, ta tìm lão gia tử nhà ta xin quần áo, coi như đặt trước làm có đắt đến mấy cũng đều miễn phí, đến lúc đó cam đoan sẽ khiến ngươi trở thành ngôi sao sáng nhất trên sân khấu!" Uông Hành nói.
"Hàng đặt theo yêu cầu cụ thể cần bao lâu?" Bên cạnh Triệu Hán Uy lại bất thình lình hỏi một câu "Lão Tứ, lễ kỷ niệm thành lập trường ngay cuối tuần, nếu như không đuổi kịp thì quần áo có đẹp hơn nữa cũng chẳng có tác dụng gì."
"Cái này... cái này... Nhà thiết kế kia nói là thứ bảy tuần sau, ta cam đoan trước khi lễ kỷ niệm thành lập trường bắt đầu sẽ mang về cho ngươi! Coi như không mang về được cũng có đồ dự phòng!" Uông Hành vội vàng bổ sung.
"Vậy ta chờ một chút vậy." Thu Viễn cũng không muốn lãng phí tâm ý của bạn cùng phòng.
Ba người bàn bạc một chút rồi quyết định như vậy về chuyện trang phục chính thức, Thu Viễn đi theo Triệu Hán Uy vào đại lễ đường, phát hiện các học trưởng học tỷ bên trong đại lễ đường tụ tập lác đác.
Một bộ phận lấy thành viên tiết mục làm đơn vị, một bộ phận lấy lớp làm đơn vị, Thu Viễn bên này thì lấy lớp làm đơn vị, chỉ là người đến chỉ có ba người bọn họ.
Phụ đạo viên lớp 217 đang đứng ở góc khuất của đại lễ đường chờ Thu Viễn và Triệu Hán Uy, trông thấy Triệu Hán Uy đến, anh ta vẫy tay với ba người.
"Các cậu đến rồi! Tôi còn tưởng các cậu hôm qua nghe Trương Úc lão sư muốn tới biểu diễn áp chót, hai người các cậu đều sợ đến chạy trốn."
Triệu Hán Uy nghe phụ đạo viên nói đùa cũng không cười, da mặt của hắn lấy hơi không thể tìm ra độ cong, khẽ nhăn lại, nhưng cuối cùng vẫn đáp lại bằng giọng điệu đùa giỡn.
"Lý lão sư, chúng ta có lòng tin trên sân khấu áp đảo tên Trương Úc kia, người nên chạy trốn là hắn mới đúng." Triệu Hán Uy nói.
"Câu đùa này hay đấy! Vậy các cậu đã nghĩ kỹ hát bài gì chưa?"
Phụ đạo viên lớp 217 tên là Lý Kính, là một người đàn ông trung niên có đường chân tóc đáng lo, đeo một cặp kính gọng tròn, vô cùng nho nhã, nhưng tính cách lại rất hài hước... Quan hệ giữa anh ta và các bạn học đều rất tốt, bản thân cũng không tỏ ra kiêu ngạo gì.
Anh ta có lẽ cho rằng Triệu Hán Uy nói câu kia đúng là đang nói đùa, nhưng Triệu Hán Uy lại là nghiêm túc.
"Quyết định rồi, nhưng chuyện nhạc đệm vẫn chưa giải quyết." Thu Viễn ở bên cạnh nói.
"Nhạc đệm, cái này lên mạng tải nhạc nền không được sao? Thu Viễn à... Chúng ta là khoa hội họa, không thể giống như mấy khoa âm nhạc kia, yêu cầu nhạc đệm hiện trường được?" Lý Kính vốn không kỳ vọng quá lớn vào màn biểu diễn của Thu Viễn và Triệu Hán Uy.
Dù sao ban giám hiệu nhà trường rõ ràng lớp 217 diễn xuất là đến góp đủ số, làm pháo hôi lên đi cái cho có, cho nên điều kiện biểu diễn cũng là dựa theo quy cách thấp nhất, trực tiếp lên mạng tải nhạc đệm, đến lúc đó lên sân khấu phát là được.
Hiện trường tìm người đến đệm nhạc loại sự tình này anh ta nghĩ cũng không dám nghĩ.
"Vấn đề là chúng ta lên mạng tìm không thấy nhạc đệm." Thu Viễn bất đắc dĩ buông tay.
"Tìm không thấy nhạc đệm? Sao có thể tìm không thấy, chẳng lẽ các cậu tự viết bài hát?"
Đầu óc Lý Kính xoay chuyển rất nhanh, anh ta vừa lúc nhìn thấy Thu Viễn đang cầm một bản nhạc, cho nên trong nháy mắt đoán được Thu Viễn dự định hát ca khúc gốc trên sân khấu.
Thu Viễn không phủ nhận, gật đầu.
"Tôi biết các cậu người trẻ tuổi thích thể hiện, nhưng buổi biểu diễn này các cậu cứ coi như hoàn thành nhiệm vụ, tùy tiện hát lại một bài hát trên mạng là được, tự mình viết phong hiểm quá lớn." Phản ứng đầu tiên của Lý Kính cũng giống như Triệu Hán Uy trước đó.
Hai sinh viên học vẽ tranh tạm thời viết một ca khúc, muốn biểu diễn trước mặt nhiều người như vậy... Đây không phải là làm loạn sao?
Cho dù sinh viên khoa âm nhạc, trong trường hợp quan trọng như vậy cũng không dám mang ca khúc gốc của mình lên, những sinh viên khác tham gia biểu diễn trong lễ kỷ niệm thành lập trường đều là hát lại, cho dù có cải biên đôi chút, cũng có một bài hát nổi tiếng khắp nơi làm nền, coi như nghệ thuật hát không được cũng không đến nỗi mất mặt.
"Phụ đạo viên, anh xem trước một chút đi?" Thu Viễn đưa bản nhạc trong tay cho Lý Kính.
"Xem cũng được."
Lý Kính làm phụ đạo viên ở Đại học Nghệ thuật Giang Thành cũng gần bốn năm, trước đây khi còn học đại học, anh ta từng chọn môn học liên quan đến âm nhạc, cho nên bản nhạc này anh ta cũng có thể hiểu được.
Anh ta mang theo ánh mắt phê phán nhận lấy bản nhạc Thu Viễn đưa tới, cả bản nhạc đều là do Thu Viễn viết tay, phía dưới bản nhạc còn viết lời bài hát.
Lý Kính liền theo lời bài hát nhẩm qua giai điệu của cả bài, sau khi nhẩm xong có chút kinh ngạc đẩy kính mắt nhìn về phía Thu Viễn.
"Đây là cậu viết? Thu Viễn tiểu tử... Không ngờ cậu lại đa tài đa nghệ như vậy." Lý Kính nói "Chỉ cần phương thức diễn dịch thích hợp, tuyệt đối là một bài hát hay! Có điều ca từ bài hát này cũng quá hèn mọn, Thu Viễn tiểu tử, cậu bị tổn thương gì mới viết ra loại ca khúc này?"
Không bị thương, chỉ là dầm mưa một trận thôi.
Thu Viễn tối hôm qua đã dùng cơ hội soạn nhạc hoàn mỹ lần thứ hai mà hệ thống liếm cẩu Nhậm Doanh có được.
Có lẽ là do kỹ năng biên khúc của Thu Viễn đạt đến 20 điểm, miễn cưỡng xem như nửa cái quen tay nguyên nhân, lần này thời gian biên khúc hoàn mỹ kéo dài bốn mươi tám giờ.
"Hôm qua tôi dùng phần mềm biên khúc làm ra một chút nhạc đệm, nhưng bài hát này còn cần nhạc khí khác để hoàn thiện." Thu Viễn nói.
"Nhạc khí gì?"
Lý Kính vốn ôm tâm lý cho xong việc đến làm chỉ đạo lão sư, có thể bài hát Thu Viễn viết khiến Lý Kính có động lực giúp Thu Viễn hoàn thành!
"Đàn Cello và đàn Violin, nếu có thể mà nói phần đàn dương cầm tôi cũng muốn thu âm lại."
Thu Viễn muốn những âm thanh này trong phần mềm biên khúc kia kỳ thật đều có, nhưng Thu Viễn hôm qua thử cả đêm đều không hài lòng, cứng rắn muốn hình dung chính là chớ đến linh hồn, đặc biệt là âm thanh đàn Cello, Thu Viễn chỉnh thế nào cũng không vừa ý, cuối cùng suýt chút nữa đập bàn phím.
Cũng may bàn phím là của Triệu Hán Uy, hắn nhanh tay lẹ mắt ngăn Thu Viễn phá hoại bàn phím của mình.
"Đàn Cello và đàn Violin, cái này hình như chỉ có thể tìm Vu giáo sư và đám học sinh của ông ấy, nhưng mà không dễ xử lý a." Lý Kính đưa ánh mắt nhìn về phía một đám người đang đứng ở giữa đại lễ đường.
Bọn họ là đoàn dương cầm của trường, Đại học Nghệ thuật Giang Thành có ba cái trường học chuyên môn để đỡ đầu sinh viên dàn nhạc, một cái là đoàn dương cầm, một cái là đoàn diễn tấu nhạc khí, hai cái này kết hợp một chút còn có thể tổ hợp thành ban nhạc, còn lại một cái là cổ điển dàn nhạc.
Không chút khoa trương, ba đại thiên vương này mới là nhân vật chính tuyệt đối của chương trình biểu diễn trong lễ kỷ niệm thành lập trường, ba cái sinh viên dàn nhạc này đều có giáo sư đức cao vọng trọng trong nước tự mình chỉ đạo, cũng là bộ mặt của Đại học Nghệ thuật Giang Thành.
Lý Kính, một phụ đạo viên nhỏ bé đi cầu xin giáo sư giúp đỡ sinh viên của họ một chuyện? Cái này... Lý Kính có chút khó khăn sờ lên đầu đã không còn nhiều tóc của mình.
"Tôi sẽ tìm biện pháp thay cậu hỏi Vu giáo sư một chút, để ông ấy giúp đỡ phân một hai sinh viên tới hỗ trợ đi." Lý Kính cắn răng, vị lão sư chỉ đạo này anh ta không thể không làm.
Trước đó sau khi « Tinh Không » của Thu Viễn tỏa sáng, dưới sự dẫn dắt của Trần Ngọc Bá đã thật sự được quán mỹ thuật Thành Bắc coi trọng.
Điều này khiến một đám lãnh đạo nhà trường vui mừng muốn bay lên trời, Lý Kính làm phụ đạo viên của Thu Viễn cũng nhận được không ít lợi ích, cho nên anh ta rất cảm kích Thu Viễn.
"Lý lão sư, chúng ta sợ mặt mũi của anh không có tác dụng gì." Thu Viễn ngược lại không chút lưu tình trêu chọc vị phụ đạo viên này.
"Sao lại không có tác dụng? Tôi còn từng mời Vu giáo sư ăn cơm!" Lý Kính nói, còn muốn chạy đi lên tìm Vu giáo sư của đoàn dương cầm, nhưng Thu Viễn vẫn ngăn anh ta lại.
"Việc này Triệu Hán Uy có thể giải quyết, Triệu Hán Uy hắn quen biết một số học tỷ của đoàn dương cầm, kéo đàn Violin và đàn Cello đều có, chỉ là không biết đánh đàn dương cầm, cái này cần Lý lão sư anh đi tìm kiếm một chút." Thu Viễn nói.
"Hán Uy cậu quen biết sinh viên đoàn dương cầm?"
"Bảy phần quen mặt, có một vị học tỷ kéo đàn violin quan hệ khá tốt." Câu trả lời của Triệu Hán Uy khiến Lý Kính sững sờ tại chỗ.
Anh ta lại vô thức sờ lên đường chân tóc của mình, nghĩ thầm nếu hắn có ngoại hình đẹp trai như Triệu Hán Uy...
"Lão Triệu giao cho cậu! Lên đi!"
Thu Viễn đập một cái vào lưng Triệu Hán Uy, hắn cười khổ không nói gì, xác nhận các học tỷ đoàn dương cầm đều đang nói chuyện phiếm, hắn chỉnh lại nét mặt rồi đi tới.
Nhìn bóng lưng Triệu Hán Uy, Thu Viễn cảm giác mình giống như một huấn luyện viên Pokémon, Triệu Hán Uy thì là Pokémon mạnh nhất dưới trướng hắn.
Lên đi! Triệu Triệu sử dụng mị hoặc!
Chủ nhật, Thu Viễn sáng sớm đã bị Triệu Hán Uy cùng Uông Hành kéo đến đại lễ đường của Đại học Nghệ thuật Giang Thành.
Cảm giác thiết kế của đại lễ đường Đại học Nghệ thuật Giang Thành toát lên vẻ thượng lưu, tổng thể trông giống như một nhà hát cổ điển, chỉ tiếc hiện tại khán phòng bên trong nhà hát đều đã bị dỡ bỏ, chỉ còn lại sân khấu cùng những đồ trang hoàng trông rất cao cấp.
"Chúng ta có phải nên thay quần áo khác rồi đến không?"
Uông Hành nhìn thấy các học trưởng học tỷ ra vào đại lễ đường, bọn họ cũng đều đến tập luyện... Khác với Uông Hành, đa số những học trưởng học tỷ này đều mặc trang phục chính thức để tập luyện.
"Nói đến quần áo, lão Tứ, hôm qua lúc ngươi về hình như không mang trang phục chính thức về cho ta."
Thu Viễn lúc này mới nhớ tới hôm qua Uông Hành về ký túc xá tay không mà về, lúc hắn ra đi còn thề son sắt cam đoan sẽ mang cho Thu Viễn một bộ trang phục chính thức.
"Chuyện này Viễn tử, ngươi đừng lo lắng, ta nhờ một chuyên gia thiết kế thời trang quen thuộc đặt riêng cho ngươi một kiểu dáng siêu ngầu." Uông Hành vẻ mặt ngưu bức vỗ vỗ vai Thu Viễn nói.
"Hàng đặt theo yêu cầu... Ngươi trực tiếp mang đại một bộ từ cửa hàng nhà ngươi về không được sao?" Thu Viễn không muốn tốn quá nhiều tiền vào trang phục chính thức.
Uông Hành cũng nhìn ra Thu Viễn lo lắng, hắn lúc này bắt đầu đóng vai đại ca xã hội đen, đây cũng là cơ hội duy nhất hắn có thể trang bức trước mặt Thu Viễn và Triệu Hán Uy.
"Viễn tử, ngươi yên tâm, ta tìm lão gia tử nhà ta xin quần áo, coi như đặt trước làm có đắt đến mấy cũng đều miễn phí, đến lúc đó cam đoan sẽ khiến ngươi trở thành ngôi sao sáng nhất trên sân khấu!" Uông Hành nói.
"Hàng đặt theo yêu cầu cụ thể cần bao lâu?" Bên cạnh Triệu Hán Uy lại bất thình lình hỏi một câu "Lão Tứ, lễ kỷ niệm thành lập trường ngay cuối tuần, nếu như không đuổi kịp thì quần áo có đẹp hơn nữa cũng chẳng có tác dụng gì."
"Cái này... cái này... Nhà thiết kế kia nói là thứ bảy tuần sau, ta cam đoan trước khi lễ kỷ niệm thành lập trường bắt đầu sẽ mang về cho ngươi! Coi như không mang về được cũng có đồ dự phòng!" Uông Hành vội vàng bổ sung.
"Vậy ta chờ một chút vậy." Thu Viễn cũng không muốn lãng phí tâm ý của bạn cùng phòng.
Ba người bàn bạc một chút rồi quyết định như vậy về chuyện trang phục chính thức, Thu Viễn đi theo Triệu Hán Uy vào đại lễ đường, phát hiện các học trưởng học tỷ bên trong đại lễ đường tụ tập lác đác.
Một bộ phận lấy thành viên tiết mục làm đơn vị, một bộ phận lấy lớp làm đơn vị, Thu Viễn bên này thì lấy lớp làm đơn vị, chỉ là người đến chỉ có ba người bọn họ.
Phụ đạo viên lớp 217 đang đứng ở góc khuất của đại lễ đường chờ Thu Viễn và Triệu Hán Uy, trông thấy Triệu Hán Uy đến, anh ta vẫy tay với ba người.
"Các cậu đến rồi! Tôi còn tưởng các cậu hôm qua nghe Trương Úc lão sư muốn tới biểu diễn áp chót, hai người các cậu đều sợ đến chạy trốn."
Triệu Hán Uy nghe phụ đạo viên nói đùa cũng không cười, da mặt của hắn lấy hơi không thể tìm ra độ cong, khẽ nhăn lại, nhưng cuối cùng vẫn đáp lại bằng giọng điệu đùa giỡn.
"Lý lão sư, chúng ta có lòng tin trên sân khấu áp đảo tên Trương Úc kia, người nên chạy trốn là hắn mới đúng." Triệu Hán Uy nói.
"Câu đùa này hay đấy! Vậy các cậu đã nghĩ kỹ hát bài gì chưa?"
Phụ đạo viên lớp 217 tên là Lý Kính, là một người đàn ông trung niên có đường chân tóc đáng lo, đeo một cặp kính gọng tròn, vô cùng nho nhã, nhưng tính cách lại rất hài hước... Quan hệ giữa anh ta và các bạn học đều rất tốt, bản thân cũng không tỏ ra kiêu ngạo gì.
Anh ta có lẽ cho rằng Triệu Hán Uy nói câu kia đúng là đang nói đùa, nhưng Triệu Hán Uy lại là nghiêm túc.
"Quyết định rồi, nhưng chuyện nhạc đệm vẫn chưa giải quyết." Thu Viễn ở bên cạnh nói.
"Nhạc đệm, cái này lên mạng tải nhạc nền không được sao? Thu Viễn à... Chúng ta là khoa hội họa, không thể giống như mấy khoa âm nhạc kia, yêu cầu nhạc đệm hiện trường được?" Lý Kính vốn không kỳ vọng quá lớn vào màn biểu diễn của Thu Viễn và Triệu Hán Uy.
Dù sao ban giám hiệu nhà trường rõ ràng lớp 217 diễn xuất là đến góp đủ số, làm pháo hôi lên đi cái cho có, cho nên điều kiện biểu diễn cũng là dựa theo quy cách thấp nhất, trực tiếp lên mạng tải nhạc đệm, đến lúc đó lên sân khấu phát là được.
Hiện trường tìm người đến đệm nhạc loại sự tình này anh ta nghĩ cũng không dám nghĩ.
"Vấn đề là chúng ta lên mạng tìm không thấy nhạc đệm." Thu Viễn bất đắc dĩ buông tay.
"Tìm không thấy nhạc đệm? Sao có thể tìm không thấy, chẳng lẽ các cậu tự viết bài hát?"
Đầu óc Lý Kính xoay chuyển rất nhanh, anh ta vừa lúc nhìn thấy Thu Viễn đang cầm một bản nhạc, cho nên trong nháy mắt đoán được Thu Viễn dự định hát ca khúc gốc trên sân khấu.
Thu Viễn không phủ nhận, gật đầu.
"Tôi biết các cậu người trẻ tuổi thích thể hiện, nhưng buổi biểu diễn này các cậu cứ coi như hoàn thành nhiệm vụ, tùy tiện hát lại một bài hát trên mạng là được, tự mình viết phong hiểm quá lớn." Phản ứng đầu tiên của Lý Kính cũng giống như Triệu Hán Uy trước đó.
Hai sinh viên học vẽ tranh tạm thời viết một ca khúc, muốn biểu diễn trước mặt nhiều người như vậy... Đây không phải là làm loạn sao?
Cho dù sinh viên khoa âm nhạc, trong trường hợp quan trọng như vậy cũng không dám mang ca khúc gốc của mình lên, những sinh viên khác tham gia biểu diễn trong lễ kỷ niệm thành lập trường đều là hát lại, cho dù có cải biên đôi chút, cũng có một bài hát nổi tiếng khắp nơi làm nền, coi như nghệ thuật hát không được cũng không đến nỗi mất mặt.
"Phụ đạo viên, anh xem trước một chút đi?" Thu Viễn đưa bản nhạc trong tay cho Lý Kính.
"Xem cũng được."
Lý Kính làm phụ đạo viên ở Đại học Nghệ thuật Giang Thành cũng gần bốn năm, trước đây khi còn học đại học, anh ta từng chọn môn học liên quan đến âm nhạc, cho nên bản nhạc này anh ta cũng có thể hiểu được.
Anh ta mang theo ánh mắt phê phán nhận lấy bản nhạc Thu Viễn đưa tới, cả bản nhạc đều là do Thu Viễn viết tay, phía dưới bản nhạc còn viết lời bài hát.
Lý Kính liền theo lời bài hát nhẩm qua giai điệu của cả bài, sau khi nhẩm xong có chút kinh ngạc đẩy kính mắt nhìn về phía Thu Viễn.
"Đây là cậu viết? Thu Viễn tiểu tử... Không ngờ cậu lại đa tài đa nghệ như vậy." Lý Kính nói "Chỉ cần phương thức diễn dịch thích hợp, tuyệt đối là một bài hát hay! Có điều ca từ bài hát này cũng quá hèn mọn, Thu Viễn tiểu tử, cậu bị tổn thương gì mới viết ra loại ca khúc này?"
Không bị thương, chỉ là dầm mưa một trận thôi.
Thu Viễn tối hôm qua đã dùng cơ hội soạn nhạc hoàn mỹ lần thứ hai mà hệ thống liếm cẩu Nhậm Doanh có được.
Có lẽ là do kỹ năng biên khúc của Thu Viễn đạt đến 20 điểm, miễn cưỡng xem như nửa cái quen tay nguyên nhân, lần này thời gian biên khúc hoàn mỹ kéo dài bốn mươi tám giờ.
"Hôm qua tôi dùng phần mềm biên khúc làm ra một chút nhạc đệm, nhưng bài hát này còn cần nhạc khí khác để hoàn thiện." Thu Viễn nói.
"Nhạc khí gì?"
Lý Kính vốn ôm tâm lý cho xong việc đến làm chỉ đạo lão sư, có thể bài hát Thu Viễn viết khiến Lý Kính có động lực giúp Thu Viễn hoàn thành!
"Đàn Cello và đàn Violin, nếu có thể mà nói phần đàn dương cầm tôi cũng muốn thu âm lại."
Thu Viễn muốn những âm thanh này trong phần mềm biên khúc kia kỳ thật đều có, nhưng Thu Viễn hôm qua thử cả đêm đều không hài lòng, cứng rắn muốn hình dung chính là chớ đến linh hồn, đặc biệt là âm thanh đàn Cello, Thu Viễn chỉnh thế nào cũng không vừa ý, cuối cùng suýt chút nữa đập bàn phím.
Cũng may bàn phím là của Triệu Hán Uy, hắn nhanh tay lẹ mắt ngăn Thu Viễn phá hoại bàn phím của mình.
"Đàn Cello và đàn Violin, cái này hình như chỉ có thể tìm Vu giáo sư và đám học sinh của ông ấy, nhưng mà không dễ xử lý a." Lý Kính đưa ánh mắt nhìn về phía một đám người đang đứng ở giữa đại lễ đường.
Bọn họ là đoàn dương cầm của trường, Đại học Nghệ thuật Giang Thành có ba cái trường học chuyên môn để đỡ đầu sinh viên dàn nhạc, một cái là đoàn dương cầm, một cái là đoàn diễn tấu nhạc khí, hai cái này kết hợp một chút còn có thể tổ hợp thành ban nhạc, còn lại một cái là cổ điển dàn nhạc.
Không chút khoa trương, ba đại thiên vương này mới là nhân vật chính tuyệt đối của chương trình biểu diễn trong lễ kỷ niệm thành lập trường, ba cái sinh viên dàn nhạc này đều có giáo sư đức cao vọng trọng trong nước tự mình chỉ đạo, cũng là bộ mặt của Đại học Nghệ thuật Giang Thành.
Lý Kính, một phụ đạo viên nhỏ bé đi cầu xin giáo sư giúp đỡ sinh viên của họ một chuyện? Cái này... Lý Kính có chút khó khăn sờ lên đầu đã không còn nhiều tóc của mình.
"Tôi sẽ tìm biện pháp thay cậu hỏi Vu giáo sư một chút, để ông ấy giúp đỡ phân một hai sinh viên tới hỗ trợ đi." Lý Kính cắn răng, vị lão sư chỉ đạo này anh ta không thể không làm.
Trước đó sau khi « Tinh Không » của Thu Viễn tỏa sáng, dưới sự dẫn dắt của Trần Ngọc Bá đã thật sự được quán mỹ thuật Thành Bắc coi trọng.
Điều này khiến một đám lãnh đạo nhà trường vui mừng muốn bay lên trời, Lý Kính làm phụ đạo viên của Thu Viễn cũng nhận được không ít lợi ích, cho nên anh ta rất cảm kích Thu Viễn.
"Lý lão sư, chúng ta sợ mặt mũi của anh không có tác dụng gì." Thu Viễn ngược lại không chút lưu tình trêu chọc vị phụ đạo viên này.
"Sao lại không có tác dụng? Tôi còn từng mời Vu giáo sư ăn cơm!" Lý Kính nói, còn muốn chạy đi lên tìm Vu giáo sư của đoàn dương cầm, nhưng Thu Viễn vẫn ngăn anh ta lại.
"Việc này Triệu Hán Uy có thể giải quyết, Triệu Hán Uy hắn quen biết một số học tỷ của đoàn dương cầm, kéo đàn Violin và đàn Cello đều có, chỉ là không biết đánh đàn dương cầm, cái này cần Lý lão sư anh đi tìm kiếm một chút." Thu Viễn nói.
"Hán Uy cậu quen biết sinh viên đoàn dương cầm?"
"Bảy phần quen mặt, có một vị học tỷ kéo đàn violin quan hệ khá tốt." Câu trả lời của Triệu Hán Uy khiến Lý Kính sững sờ tại chỗ.
Anh ta lại vô thức sờ lên đường chân tóc của mình, nghĩ thầm nếu hắn có ngoại hình đẹp trai như Triệu Hán Uy...
"Lão Triệu giao cho cậu! Lên đi!"
Thu Viễn đập một cái vào lưng Triệu Hán Uy, hắn cười khổ không nói gì, xác nhận các học tỷ đoàn dương cầm đều đang nói chuyện phiếm, hắn chỉnh lại nét mặt rồi đi tới.
Nhìn bóng lưng Triệu Hán Uy, Thu Viễn cảm giác mình giống như một huấn luyện viên Pokémon, Triệu Hán Uy thì là Pokémon mạnh nhất dưới trướng hắn.
Lên đi! Triệu Triệu sử dụng mị hoặc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận