Ta Thật Không Muốn Nói Yêu Đương
Chương 11: Sáng tác bài hát một con đường chết
Chương 11: Sáng tác ca khúc, một con đường c·h·ế·t
Thu Viễn lại nhờ Triệu Hán Uy đi theo vị học muội ở phòng phát thanh của trường kia hỏi thăm một chút nội dung cụ thể.
"Lâm học tỷ? Nàng thường xuyên trở về đây vào thứ sáu hàng tuần để dùng máy tính của chúng ta thu âm, ta còn hay thường đề cử cho nàng một vài bài hát, nàng hình như rất thích tìm mấy bài hát mới để nghe, thích vô cùng."
Giọng nói của Lý Như, cô học muội ở phòng phát thanh của trường, quanh quẩn tại toàn bộ trong phòng ngủ, ngoại trừ Triệu Hán Uy, những bạn cùng phòng khác trong phòng ngủ đều nín thở ngưng thần lắng nghe.
Triệu Hán Uy liếc nhìn Thu Viễn.
"Hỏi một chút Vãn Hương thích loại hình âm nhạc gì." Thu Viễn nói.
Triệu Hán Uy thuật lại một chút câu hỏi của Thu Viễn.
"Loại hình gì cũng nghe a, nước ngoài, trong nước, bất kể là thịnh hành hay là ít lưu ý, học trưởng, anh muốn đ·u·ổ·i t·h·e·o Lâm học tỷ sao?" Trong giọng nói Wechat của Lý Như nghe có chút ghen tị.
Triệu Hán Uy vừa định dùng giọng nói giải thích, Lý Như lại gửi một tin nhắn Wechat tới.
"Học trưởng, anh hay là từ bỏ đi, Lâm học tỷ nghe nhiều loại hình âm nhạc hơn các anh, anh coi như muốn đề cử ca khúc gì cho nàng, nàng khả năng đều đã nghe qua, còn nghe đi nghe lại rất lâu rồi, coi như lại là ca khúc ít người biết ta cũng từng đề cử cho Lâm học tỷ nghe thử qua!" Trong giọng nói này của Lý Như nghe vô cùng tự tin.
"Đại khái tình huống là như vậy." Triệu Hán Uy kết thúc đoạn giọng nói, lại đem ánh mắt nhìn về phía Thu Viễn nói, "Cậu muốn có cùng chủ đề chung với Vãn Hương muội t·ử tr·ê·n phương diện âm nhạc sao?"
"Cho dù có cùng chủ đề, Vãn Hương cũng sẽ không trò chuyện cùng ta, nàng tìm bạn trai nàng trò chuyện, hoặc là khuê mật trò chuyện không được sao?"
Thu Viễn đã cảm thấy lão Triệu có vấn đề về suy nghĩ, thật muốn cùng nữ thần nói chuyện phiếm, chỉ là tìm tới cùng chủ đề là vô dụng. Cho dù Thu Viễn có tài hoa tột đỉnh trong âm nhạc, nữ thần đối với Thu Viễn không có hứng thú, đoán chừng cũng sẽ không trò chuyện một câu.
"Vậy cậu muốn làm sao bây giờ?"
"Còn có thể làm sao, viết cho Vãn Hương muội t·ử một bài tình ca thôi, tr·ê·n m·ạ·n·g những bài nhạc có sẵn kia nàng đều nghe chán rồi mà nói, đành phải tự mình viết thôi." Thu Viễn nói.
"Viễn t·ử, cậu còn biết sáng tác ca khúc sao?" Uông Hành quen biết Thu Viễn hai năm, chưa từng thấy qua Thu Viễn có tài hoa gì về âm nhạc.
"Không biết, nhưng lão Triệu biết a... Lão Triệu, trước đó cậu muốn nói về việc biểu diễn văn nghệ mừng kỷ niệm 60 năm thành lập trường à?" Thu Viễn đem lực chú ý đặt lên người Triệu Hán Uy.
"Đúng vậy, ta còn muốn hỏi Viễn t·ử, cậu đã nghĩ kỹ sẽ hát bài gì chưa, ta tiện thể luyện tập một chút."
Triệu Hán Uy nói rồi từ trong chỗ của mình lấy ra một cây đàn ghi-ta.
Đại học Nghệ t·h·u·ậ·t Giang Thành kỷ niệm 60 năm thành lập, đây là hoạt động ngay sau triển lãm nghệ thuật của sinh viên, đây cũng là một hoạt động mà phía nhà trường rất coi trọng.
Nếu như nói triển lãm nghệ t·h·u·ậ·t là cho các sinh viên của học viện mỹ thuật cơ hội biểu diễn, vậy lần kỷ niệm này chính là cho các sinh viên của học viện vũ đạo và âm nhạc cơ hội biểu diễn, nhưng Triệu Hán Uy này hiếm thấy rõ ràng có thể đàn một tay đàn ghi-ta rất tốt, cũng hiểu biết về biên khúc, lại cứ chọn chuyên ngành hội họa.
Triệu Hán Uy chiếu cố Thu Viễn như vậy nguyên nhân cũng là do Thu Viễn có một giọng hát tốt, Triệu Hán Uy sau khi tốt nghiệp một lòng muốn tổ chức một ban nhạc, hắn muốn k·é·o Thu Viễn làm giọng ca chính, cho nên hắn sớm một tuần trước đã lôi k·é·o Thu Viễn đăng ký biểu diễn trong lễ kỷ niệm 60 năm thành lập trường.
Danh ngạch biểu diễn đã được định ra, nhưng Triệu Hán Uy còn chưa nghĩ ra nên hát bài gì tr·ê·n sân khấu.
"Ta muốn tự mình sáng tác, lão Triệu, cậu dạy ta một chút về biên khúc."
Kỹ năng biên khúc của Thu Viễn là 10, xem như mới nhập môn cấp độ cơ sở, nhưng từ lần trước sáng tạo « Tinh Không » linh cảm tuôn trào, cho dù kỹ năng biên khúc của Thu Viễn là 0, dựa vào phần thưởng sáng tác ca khúc hoàn mỹ của hệ thống cũng có thể viết ra một bài hát hay.
Nhưng để bảo đảm, Thu Viễn vẫn là muốn tìm một người có kiến thức chuyên môn tương quan ở bên cạnh trợ giúp, như vậy ít nhất sẽ không để Thu Viễn không biết bắt đầu từ đâu.
"Cậu muốn tự mình sáng tác?" Biểu lộ của Triệu Hán Uy có chút hoài nghi và ngưng trọng.
Nếu như nói Thu Viễn muốn viết tình ca cho Lâm Vãn Hương, hắn căn bản không quan tâm, coi như Thu Viễn viết dở tệ, cũng chỉ là để hắn hiểu được nữ thần không phải dễ dụ dỗ như vậy.
Nhưng Thu Viễn muốn tự mình sáng tác ca khúc biểu diễn tr·ê·n sân khấu thì vấn đề rất lớn, đại học Nghệ t·h·u·ậ·t Giang Thành kỷ niệm 60 năm thành lập trường và triển lãm nghệ t·h·u·ậ·t của sinh viên là cùng một tính chất.
Lần kỷ niệm này của trường, trường học sẽ mời rất nhiều học sinh đã tốt nghiệp đến tham gia.
Trong số các học sinh của đại học Nghệ t·h·u·ậ·t Giang Thành không thiếu những người đến từ các công ty quản lý minh tinh lớn, còn có một số minh tinh đã thành danh từ lâu.
Cho nên trong mắt Triệu Hán Uy, cơ hội biểu diễn lần này là xuất phát điểm cho sự nghiệp ban nhạc sau này của hắn, nhất định phải nắm chặt lấy cơ hội.
"Viễn t·ử, ta vẫn là đề nghị cậu hát lại một ca khúc cho Vãn Hương muội t·ử, cậu bây giờ tự mình sáng tác mà nói, lỡ không tốt có khi c·hết cũng không biết c·hết như thế nào, ca khúc sáng tác không đơn giản như cậu tưởng tượng, muốn từ con số không bắt đầu tự mình sáng tác ca khúc, so với những ca khúc kinh điển đã qua kiểm nghiệm của thị trường, có độ phổ biến rộng rãi, được yêu thích thì quá khó khăn."
Triệu Hán Uy khuyên nhủ Thu Viễn không nên tự lượng sức mình, hắn cảm thấy Thu Viễn sau khi thành c·ô·ng với bức « Tinh Không » được người ta tâng bốc đến có chút tự mãn, cho rằng việc sáng tác ca khúc cũng dễ dàng như vẽ « Tinh Không ».
Cách nghề như cách núi, tuyệt đối không nên có suy nghĩ rằng mình tùy tiện làm một chút là có thể thành công!
"Thật ra có một ít giai điệu đã quanh quẩn trong đầu ta từ lâu, ta chỉ là muốn thử đem những ca khúc này viết ra, lão Triệu, không phải ta nói... S·á·t vách có nhiều Đại Thần của hệ âm nhạc như vậy, chúng ta coi như hát lại ca khúc có sẵn, dù hát tốt đến đâu, cũng sẽ không gây được ấn tượng sâu sắc gì với những người cậu muốn lấy lòng đâu?"
Lời nói của Thu Viễn khiến Triệu Hán Uy rơi vào trầm tư.
Theo góc độ của Triệu Hán Uy, đối tượng hắn muốn lấy lòng chính là các sư huynh sư tỷ đến tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường.
Nếu như có thể nhận được sự thưởng thức của một minh tinh đã thành danh từ lâu, hoặc là một sư huynh sư tỷ đang nhậm chức ở công ty quản lý minh tinh nào đó, con đường lập ban nhạc sau này của hắn tuyệt đối có thể bớt đi mấy phần gập ghềnh.
Theo góc độ của Thu Viễn, Lâm Vãn Hương đều đem đa số các ca khúc đang thịnh hành tr·ê·n thị trường nghe đi nghe lại đến mức muốn nôn, Thu Viễn tiếp tục hát một bài đã qua, trừ phi là hát hay hơn cả bản gốc, đoán chừng cũng sẽ không làm cho tâm tư của Vãn Hương muội t·ử có một tia gợn sóng nào.
"Có thể cậu thật sự muốn tự sáng tác thì rất khó, lấy thiên phú của hai người chúng ta, muốn viết ra một bài hát hay thật sự vô cùng khó khăn."
Triệu Hán Uy đối với trình độ biên khúc của mình cũng tự biết rõ, cũng chính bởi vì hắn có chút hiểu biết về con đường này, mới hiểu được những ca khúc được người ta nghe đi nghe lại hàng ngàn hàng vạn lần trong máy chiếu nhạc kia, đều là những ca khúc đã trải qua khảo nghiệm của thị trường, bản thân biên khúc và biểu diễn đều phi thường ưu tú.
Cao hơn một chút, nhạc sĩ ưu tú phối hợp cùng một ca sĩ và người viết lời ưu tú, bọn hắn vừa vặn ở vào trạng thái linh cảm bộc phát, một ca khúc kinh điển vượt thời gian mới có thể ra đời.
Triệu Hán Uy thật không cảm thấy một người bình thường có chút ngơ ngơ như Thu Viễn, vỗ trán một cái nghĩ tới giai điệu rồi viết lời có thể so được với những đại lão trong ngành.
"Thử một chút tổng không thiệt thòi, vạn nhất nổi tiếng thì sao."
Thu Viễn muốn nói, kỳ thật những ca khúc do ta viết cũng đã trải qua khảo nghiệm của thị trường, từng là những ca khúc nổi tiếng khắp hang cùng ngõ hẻm, chỉ là không phải của thế giới này mà thôi.
"Tốt, trong máy tính của ta có phần mềm biên khúc Flstudio, ta tốn 1,400 tệ mua bản quyền, ta còn chưa dùng nhiều, ta dạy cậu cách dùng..." Triệu Hán Uy cũng không cãi lý với Thu Viễn, hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ dìm bản nhạc của Thu Viễn xuống không đáng một đồng!
Hai năm nay, Triệu Hán Uy hiểu rõ đối phó với loại người t·h·iểm c·ẩ·u như Thu Viễn, chỉ có để hắn hiểu được xã hội tàn khốc, nếm mùi đau khổ tột cùng mới có thể khiến hắn... Thay đổi đối tượng khác để mà l·i·ế·m.
Thu Viễn lại nhờ Triệu Hán Uy đi theo vị học muội ở phòng phát thanh của trường kia hỏi thăm một chút nội dung cụ thể.
"Lâm học tỷ? Nàng thường xuyên trở về đây vào thứ sáu hàng tuần để dùng máy tính của chúng ta thu âm, ta còn hay thường đề cử cho nàng một vài bài hát, nàng hình như rất thích tìm mấy bài hát mới để nghe, thích vô cùng."
Giọng nói của Lý Như, cô học muội ở phòng phát thanh của trường, quanh quẩn tại toàn bộ trong phòng ngủ, ngoại trừ Triệu Hán Uy, những bạn cùng phòng khác trong phòng ngủ đều nín thở ngưng thần lắng nghe.
Triệu Hán Uy liếc nhìn Thu Viễn.
"Hỏi một chút Vãn Hương thích loại hình âm nhạc gì." Thu Viễn nói.
Triệu Hán Uy thuật lại một chút câu hỏi của Thu Viễn.
"Loại hình gì cũng nghe a, nước ngoài, trong nước, bất kể là thịnh hành hay là ít lưu ý, học trưởng, anh muốn đ·u·ổ·i t·h·e·o Lâm học tỷ sao?" Trong giọng nói Wechat của Lý Như nghe có chút ghen tị.
Triệu Hán Uy vừa định dùng giọng nói giải thích, Lý Như lại gửi một tin nhắn Wechat tới.
"Học trưởng, anh hay là từ bỏ đi, Lâm học tỷ nghe nhiều loại hình âm nhạc hơn các anh, anh coi như muốn đề cử ca khúc gì cho nàng, nàng khả năng đều đã nghe qua, còn nghe đi nghe lại rất lâu rồi, coi như lại là ca khúc ít người biết ta cũng từng đề cử cho Lâm học tỷ nghe thử qua!" Trong giọng nói này của Lý Như nghe vô cùng tự tin.
"Đại khái tình huống là như vậy." Triệu Hán Uy kết thúc đoạn giọng nói, lại đem ánh mắt nhìn về phía Thu Viễn nói, "Cậu muốn có cùng chủ đề chung với Vãn Hương muội t·ử tr·ê·n phương diện âm nhạc sao?"
"Cho dù có cùng chủ đề, Vãn Hương cũng sẽ không trò chuyện cùng ta, nàng tìm bạn trai nàng trò chuyện, hoặc là khuê mật trò chuyện không được sao?"
Thu Viễn đã cảm thấy lão Triệu có vấn đề về suy nghĩ, thật muốn cùng nữ thần nói chuyện phiếm, chỉ là tìm tới cùng chủ đề là vô dụng. Cho dù Thu Viễn có tài hoa tột đỉnh trong âm nhạc, nữ thần đối với Thu Viễn không có hứng thú, đoán chừng cũng sẽ không trò chuyện một câu.
"Vậy cậu muốn làm sao bây giờ?"
"Còn có thể làm sao, viết cho Vãn Hương muội t·ử một bài tình ca thôi, tr·ê·n m·ạ·n·g những bài nhạc có sẵn kia nàng đều nghe chán rồi mà nói, đành phải tự mình viết thôi." Thu Viễn nói.
"Viễn t·ử, cậu còn biết sáng tác ca khúc sao?" Uông Hành quen biết Thu Viễn hai năm, chưa từng thấy qua Thu Viễn có tài hoa gì về âm nhạc.
"Không biết, nhưng lão Triệu biết a... Lão Triệu, trước đó cậu muốn nói về việc biểu diễn văn nghệ mừng kỷ niệm 60 năm thành lập trường à?" Thu Viễn đem lực chú ý đặt lên người Triệu Hán Uy.
"Đúng vậy, ta còn muốn hỏi Viễn t·ử, cậu đã nghĩ kỹ sẽ hát bài gì chưa, ta tiện thể luyện tập một chút."
Triệu Hán Uy nói rồi từ trong chỗ của mình lấy ra một cây đàn ghi-ta.
Đại học Nghệ t·h·u·ậ·t Giang Thành kỷ niệm 60 năm thành lập, đây là hoạt động ngay sau triển lãm nghệ thuật của sinh viên, đây cũng là một hoạt động mà phía nhà trường rất coi trọng.
Nếu như nói triển lãm nghệ t·h·u·ậ·t là cho các sinh viên của học viện mỹ thuật cơ hội biểu diễn, vậy lần kỷ niệm này chính là cho các sinh viên của học viện vũ đạo và âm nhạc cơ hội biểu diễn, nhưng Triệu Hán Uy này hiếm thấy rõ ràng có thể đàn một tay đàn ghi-ta rất tốt, cũng hiểu biết về biên khúc, lại cứ chọn chuyên ngành hội họa.
Triệu Hán Uy chiếu cố Thu Viễn như vậy nguyên nhân cũng là do Thu Viễn có một giọng hát tốt, Triệu Hán Uy sau khi tốt nghiệp một lòng muốn tổ chức một ban nhạc, hắn muốn k·é·o Thu Viễn làm giọng ca chính, cho nên hắn sớm một tuần trước đã lôi k·é·o Thu Viễn đăng ký biểu diễn trong lễ kỷ niệm 60 năm thành lập trường.
Danh ngạch biểu diễn đã được định ra, nhưng Triệu Hán Uy còn chưa nghĩ ra nên hát bài gì tr·ê·n sân khấu.
"Ta muốn tự mình sáng tác, lão Triệu, cậu dạy ta một chút về biên khúc."
Kỹ năng biên khúc của Thu Viễn là 10, xem như mới nhập môn cấp độ cơ sở, nhưng từ lần trước sáng tạo « Tinh Không » linh cảm tuôn trào, cho dù kỹ năng biên khúc của Thu Viễn là 0, dựa vào phần thưởng sáng tác ca khúc hoàn mỹ của hệ thống cũng có thể viết ra một bài hát hay.
Nhưng để bảo đảm, Thu Viễn vẫn là muốn tìm một người có kiến thức chuyên môn tương quan ở bên cạnh trợ giúp, như vậy ít nhất sẽ không để Thu Viễn không biết bắt đầu từ đâu.
"Cậu muốn tự mình sáng tác?" Biểu lộ của Triệu Hán Uy có chút hoài nghi và ngưng trọng.
Nếu như nói Thu Viễn muốn viết tình ca cho Lâm Vãn Hương, hắn căn bản không quan tâm, coi như Thu Viễn viết dở tệ, cũng chỉ là để hắn hiểu được nữ thần không phải dễ dụ dỗ như vậy.
Nhưng Thu Viễn muốn tự mình sáng tác ca khúc biểu diễn tr·ê·n sân khấu thì vấn đề rất lớn, đại học Nghệ t·h·u·ậ·t Giang Thành kỷ niệm 60 năm thành lập trường và triển lãm nghệ t·h·u·ậ·t của sinh viên là cùng một tính chất.
Lần kỷ niệm này của trường, trường học sẽ mời rất nhiều học sinh đã tốt nghiệp đến tham gia.
Trong số các học sinh của đại học Nghệ t·h·u·ậ·t Giang Thành không thiếu những người đến từ các công ty quản lý minh tinh lớn, còn có một số minh tinh đã thành danh từ lâu.
Cho nên trong mắt Triệu Hán Uy, cơ hội biểu diễn lần này là xuất phát điểm cho sự nghiệp ban nhạc sau này của hắn, nhất định phải nắm chặt lấy cơ hội.
"Viễn t·ử, ta vẫn là đề nghị cậu hát lại một ca khúc cho Vãn Hương muội t·ử, cậu bây giờ tự mình sáng tác mà nói, lỡ không tốt có khi c·hết cũng không biết c·hết như thế nào, ca khúc sáng tác không đơn giản như cậu tưởng tượng, muốn từ con số không bắt đầu tự mình sáng tác ca khúc, so với những ca khúc kinh điển đã qua kiểm nghiệm của thị trường, có độ phổ biến rộng rãi, được yêu thích thì quá khó khăn."
Triệu Hán Uy khuyên nhủ Thu Viễn không nên tự lượng sức mình, hắn cảm thấy Thu Viễn sau khi thành c·ô·ng với bức « Tinh Không » được người ta tâng bốc đến có chút tự mãn, cho rằng việc sáng tác ca khúc cũng dễ dàng như vẽ « Tinh Không ».
Cách nghề như cách núi, tuyệt đối không nên có suy nghĩ rằng mình tùy tiện làm một chút là có thể thành công!
"Thật ra có một ít giai điệu đã quanh quẩn trong đầu ta từ lâu, ta chỉ là muốn thử đem những ca khúc này viết ra, lão Triệu, không phải ta nói... S·á·t vách có nhiều Đại Thần của hệ âm nhạc như vậy, chúng ta coi như hát lại ca khúc có sẵn, dù hát tốt đến đâu, cũng sẽ không gây được ấn tượng sâu sắc gì với những người cậu muốn lấy lòng đâu?"
Lời nói của Thu Viễn khiến Triệu Hán Uy rơi vào trầm tư.
Theo góc độ của Triệu Hán Uy, đối tượng hắn muốn lấy lòng chính là các sư huynh sư tỷ đến tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường.
Nếu như có thể nhận được sự thưởng thức của một minh tinh đã thành danh từ lâu, hoặc là một sư huynh sư tỷ đang nhậm chức ở công ty quản lý minh tinh nào đó, con đường lập ban nhạc sau này của hắn tuyệt đối có thể bớt đi mấy phần gập ghềnh.
Theo góc độ của Thu Viễn, Lâm Vãn Hương đều đem đa số các ca khúc đang thịnh hành tr·ê·n thị trường nghe đi nghe lại đến mức muốn nôn, Thu Viễn tiếp tục hát một bài đã qua, trừ phi là hát hay hơn cả bản gốc, đoán chừng cũng sẽ không làm cho tâm tư của Vãn Hương muội t·ử có một tia gợn sóng nào.
"Có thể cậu thật sự muốn tự sáng tác thì rất khó, lấy thiên phú của hai người chúng ta, muốn viết ra một bài hát hay thật sự vô cùng khó khăn."
Triệu Hán Uy đối với trình độ biên khúc của mình cũng tự biết rõ, cũng chính bởi vì hắn có chút hiểu biết về con đường này, mới hiểu được những ca khúc được người ta nghe đi nghe lại hàng ngàn hàng vạn lần trong máy chiếu nhạc kia, đều là những ca khúc đã trải qua khảo nghiệm của thị trường, bản thân biên khúc và biểu diễn đều phi thường ưu tú.
Cao hơn một chút, nhạc sĩ ưu tú phối hợp cùng một ca sĩ và người viết lời ưu tú, bọn hắn vừa vặn ở vào trạng thái linh cảm bộc phát, một ca khúc kinh điển vượt thời gian mới có thể ra đời.
Triệu Hán Uy thật không cảm thấy một người bình thường có chút ngơ ngơ như Thu Viễn, vỗ trán một cái nghĩ tới giai điệu rồi viết lời có thể so được với những đại lão trong ngành.
"Thử một chút tổng không thiệt thòi, vạn nhất nổi tiếng thì sao."
Thu Viễn muốn nói, kỳ thật những ca khúc do ta viết cũng đã trải qua khảo nghiệm của thị trường, từng là những ca khúc nổi tiếng khắp hang cùng ngõ hẻm, chỉ là không phải của thế giới này mà thôi.
"Tốt, trong máy tính của ta có phần mềm biên khúc Flstudio, ta tốn 1,400 tệ mua bản quyền, ta còn chưa dùng nhiều, ta dạy cậu cách dùng..." Triệu Hán Uy cũng không cãi lý với Thu Viễn, hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ dìm bản nhạc của Thu Viễn xuống không đáng một đồng!
Hai năm nay, Triệu Hán Uy hiểu rõ đối phó với loại người t·h·iểm c·ẩ·u như Thu Viễn, chỉ có để hắn hiểu được xã hội tàn khốc, nếm mùi đau khổ tột cùng mới có thể khiến hắn... Thay đổi đối tượng khác để mà l·i·ế·m.
Bạn cần đăng nhập để bình luận