Ta Thật Không Muốn Nói Yêu Đương

Chương 176: Ta không chỉ muốn nuôi ngươi, còn muốn bao nuôi ngươi

**Chương 176: Ta không chỉ muốn nuôi ngươi, còn muốn bao nuôi ngươi**
Như Thu Viễn suy đoán, lượt phán định thứ sáu rơi vào trên người Phương Mẫn.
Vật đổi sao dời, Thu Viễn khi nhận được nhắc nhở về đối tượng công lược mới, đã không còn có cái loại cảm giác khoái trá không bị cản trở như trước kia.
Phương Mẫn càng là một kết quả mà Thu Viễn rất khó diễn tả bằng lời.
Bất quá, bây giờ nghĩ lại, nếu thực sự là La Nghiên học tỷ, độ khó không phải quá thấp hay sao...
Chắc hẳn La Nghiên học tỷ tại ngày biết Thu Viễn muốn theo đuổi nàng, ngày thứ hai liền trực tiếp kéo Thu Viễn đi đăng ký kết hôn.
Ngược lại là Phương Mẫn, thái độ của nàng đối với Thu Viễn rất có ý tứ.
Không muốn làm bạn gái Thu Viễn, cũng không muốn nhìn Thu Viễn có bạn gái.
Thái độ này đã nói lên, nàng là loại con gái muốn khống chế Thu Viễn.
Nếu như Thu Viễn ngoan ngoãn nghe lời nàng, có lẽ cũng có thể nhận được một chút ban thưởng từ trên người nàng.
Có điều, nghe lời nàng cũng đồng nghĩa với việc, nàng có khả năng phá hủy hoàn toàn cuộc sống hiện tại của Thu Viễn.
Thu Viễn còn có một lựa chọn khác đối với Phương Mẫn, đó là đảo khách thành chủ, từ từ mài giũa đi tính cách ngạo mạn của Phương Mẫn.
Dùng một cách nói thời thượng hơn, chính là dạy dỗ.
"Thu Viễn, có phải ngươi cái gì... Vật kỳ quái đã thấy nhiều?"
Phương Mẫn nghe thấy yêu cầu này của Thu Viễn, phản ứng đầu tiên là Thu Viễn đang nói đùa. Nếu là đổi lại Lâm Uyển Thu, có lẽ nàng đã trực tiếp nắm lấy cổ tay Thu Viễn, mỉm cười nói: "Ngươi lặp lại lần nữa xem?".
Nhưng đến phiên Phương Mẫn, nàng lại nhu hòa và hàm súc hơn nhiều. Nàng cũng nhẹ nhàng nắm lấy tay Thu Viễn đang chống lên vách tường bên cạnh mình, sau đó hơi đẩy Thu Viễn ra xa một chút.
"Ta rất nghiêm túc thảo luận chuyện này với ngươi."
Thu Viễn dời hai cái ghế trong văn phòng, đặt trước mặt Phương Mẫn. Phương Mẫn do dự một chút rồi cũng ngồi xuống.
"Ngươi tìm ta xin giúp đỡ, muốn ta hòa giải ân oán giữa ngươi và Lâm Uyển Thu. Nhưng nếu làm như vậy, ta có thể có được lợi ích gì?" Thu Viễn hỏi.
"Sự bình tĩnh."
Phương Mẫn sẽ không ngốc đến mức dựa vào tình nghĩa xưa kia cầu xin Thu Viễn giúp đỡ. Ở chỗ này, nàng vẫn lựa chọn tung ra một con át chủ bài mà Thu Viễn đã sớm biết.
"Mẹ của Lâm Vãn Hương đồng học rất tin tưởng những thông tin ta cung cấp cho bà ấy, một chút thông tin liên quan đến các ngươi. Nếu như tin tức về lần thực tập này truyền đến tai bà ấy, công ty này có lẽ sẽ ồn ào một thời gian. Ta có thể nghĩ cách để mẹ của Lâm Vãn Hương yên phận một chút."
"Đáng tiếc, đây không phải thứ ta muốn, mà ta cũng không sợ mẹ của Vãn Hương, chỉ là có chút phiền toái mà thôi."
Thu Viễn hiện tại tương đương với việc đã lừa con gái nhà người ta bỏ đi, phụ mẫu của Vãn Hương còn có thể khoanh tay đứng nhìn, chỉ có thể nói rằng công phu dưỡng khí của họ quá tốt.
Phụ mẫu của Vãn Hương là người mà Thu Viễn sớm muộn gì cũng phải đối mặt, cũng giống như BOSS cuối cùng của trò chơi kiểm cầu này.
Một khi Thu Viễn có thể có đủ vốn liếng để đối kháng với bọn họ, thì cũng có nghĩa là đã hoàn toàn thông quan.
"Vậy ngươi muốn cái gì?" Phương Mẫn cũng không cho rằng Thu Viễn thật sự không sợ Hứa Tú Thanh cản trở.
Thái độ của Hứa Tú Thanh đối với Thu Viễn và Vãn Hương hiện tại, ở một mức độ rất lớn, quyết định bởi... Phương Mẫn miêu tả lần thực tập này với Hứa Tú Thanh như thế nào.
Nếu như Phương Mẫn thêm mắm thêm muối vào chuyện thực tập lần này, tỷ như nói: 'Cái này thực tập hoàn toàn là do Thu Viễn ngụy trang, để lừa con gái bà đi hưởng tuần trăng mật, không chừng sau khi thực tập kết thúc, ngài sẽ có cháu luôn đấy' – loại này tổn hại nói như vậy ra.
Thì cho dù Thu Viễn có được lệnh của bộ quốc quảng xá, e rằng Hứa Tú Thanh cũng sẽ vận dụng tất cả các mối quan hệ có thể, để hạng mục thực tập này thất bại.
Nhưng đây là vũ khí hạt nhân, Phương Mẫn biết sử dụng nó sẽ không tốt cho cả hai bên.
Có thể Hứa Tú Thanh có thể khiến Lâm Vãn Hương rời xa Thu Viễn.
Nhưng nếu nàng không quan tâm tới Bạch Tiểu Ngọc và Triệu Khả Duy, Phương Mẫn cũng có thể bị đá ra khỏi hiệp hội bảo hộ cầu cầu, trở thành người ngoài không còn liên quan.
Trước khi trả lời vấn đề của Phương Mẫn, Thu Viễn làm bộ rất bình tĩnh uống một ngụm nước nóng, bởi vì những lời tiếp theo Thu Viễn muốn nói đều là những lời nói dối trái với lương tâm, không thể lên thiên đường.
"Tiểu Mẫn tỷ." Thu Viễn đặt chiếc cốc giấy đã uống xong lên bàn, sau đó nhìn Phương Mẫn nói, "Ngươi tin không, từ nhỏ đến lớn, ta vẫn luôn thích ngươi? Cho dù hiện tại, cũng không hề thay đổi."
"Nếu là năm cấp 3, ngươi nói như vậy với ta, ta sẽ tin. Nhưng Thu Viễn à... Bây giờ có nhiều nữ hài như vậy nhớ mong ngươi, ngươi cảm thấy ta sẽ còn tin lời ngươi nói sao?"
Thái độ của Phương Mẫn không có gì thay đổi so với lúc nàng nhìn thấy Thu Viễn ở Ương Mỹ. Nếu làm bạn gái tạm thời của Thu Viễn, có thể khiến những nữ hài bên cạnh Thu Viễn cắt đứt tơ tưởng với hắn.
Nàng cũng không ngại đóng giả một chút, làm bạn gái thanh mai trúc mã của Thu Viễn. Bộ dáng thân mật nàng cũng có thể giả bộ ra được.
Có điều làm vậy cũng vô ích…
"Vậy Tiểu Mẫn tỷ… Nếu ta nói ta nguyện ý cắt đứt quan hệ với những nữ hài kia thì sao?"
Thu Viễn chậm rãi nói ra một câu nói khiến Phương Mẫn ngây ngẩn.
"Ngài nhận được ban thưởng 300 nguyên."
"Kỹ năng quản lý của ngài +2."
Đến rồi, nhát cuốc đầu tiên sinh ra ban thưởng cho mỏ này.
Ban thưởng coi như phong phú. Câu nói này của Thu Viễn cũng đã thăm dò ra được phương thức công lược Phương Mẫn, cũng chính là phương thức công lược mà Thu Viễn đã sớm biết.
Phương thức đó chính là quay về số không.
Thu Viễn chỉ cần đem toàn bộ các mối quan hệ với đám con gái bên cạnh về không, vậy thì có thể lọt vào mắt xanh của nữ thần Phương Mẫn này.
Nhưng Thu Viễn lại không cần lọt vào mắt xanh của nàng, Thu Viễn chỉ muốn có được độ thiện cảm của nàng, vậy chỉ có thể lừa gạt.
Dù sao Thu Viễn và các muội tử bên cạnh mình náo loạn chia tay không phải lần đầu tiên, thương lượng một chút rồi làm ầm ĩ thêm mấy lần nữa, có vẻ cũng rất nhẹ nhàng thoải mái.
Phương Mẫn nghe thấy đề nghị mang tính thăm dò kia của Thu Viễn, đột nhiên nheo mắt lại, lộ ra một nụ cười rất hài lòng. Sau nụ cười đó là một câu…
"Ngươi nỡ sao?"
"Không nỡ."
Lúc này, Thu Viễn chắc chắn không thể tiếp tục nói dối. Nếu còn tiếp tục nói dối, sẽ không khỏi lộ ra quá giả tạo một chút.
Cho nên, Thu Viễn rất nghiêm túc trả lời Phương Mẫn nói…
"Trước kia khi ta gặp mặt Lương Tuyết Nhàn, ngươi cũng cảm thấy được… Khi ta ở cùng các nàng, ta đều phải gánh chịu một áp lực rất lớn. Bất kể là Vãn Hương hay là Tiểu Ngọc, kỳ thật các nàng thích đều là ta ở trên này."
Thu Viễn lấy ra một tấm album chính mình đem bán, cũng chính là tấm album duy nhất từ khi mình xuất đạo đến nay.
"Nhưng ta biết năng lực của mình không ưu tú như các nàng nghĩ. Thời gian ở chung lâu, những mặt không tốt của mình rồi cũng sẽ bại lộ trước mặt các nàng. Cho nên nếu thực sự kết hôn với các nàng, kết cục cuối cùng có lẽ đều là chia tay trong ảm đạm."
Trong lời nói của Thu Viễn có chút nửa thật nửa giả, nếu như đổi lại nửa năm trước, Thu Viễn thực sự nghĩ như vậy.
Có điều Vãn Hương và Tiểu Ngọc đã trải qua nhiều lần chia ly, hợp tan với Thu Viễn, bây giờ các nàng nhìn Thu Viễn không còn đơn thuần chỉ để ý đến tài hoa của hắn.
Các nàng rất rõ ràng, muốn Thu Viễn, con người này. Nhưng thật muốn đến vạn nhất, hàng không đối tấm, thì phải làm sao bây giờ?
"Cho nên ngươi nghĩ đến ta?"
Phương Mẫn nhìn tấm bìa album, một Thu Viễn đứng trên sân khấu, quang mang vạn trượng, còn có một nam hài có vẻ hơi tiều tụy đang ngồi trước mặt mình.
"Bởi vì Tiểu Mẫn tỷ là người cùng ta lớn lên, nói thật ra, ngươi đã được chứng kiến giới hạn thấp nhất của ta, cũng chính là khoảng thời gian hèn mọn của ta lúc nhỏ. Cho nên ta muốn ở bên cạnh ngươi có lẽ sẽ thoải mái hơn một chút."
Lý do này của Thu Viễn, Phương Mẫn nghe lại có mấy phần đạo lý.
Nghĩ kỹ lại, Thu Viễn thật sự ở cùng Lâm Vãn Hương, thì Vãn Hương khẳng định mỗi ngày đều kéo Thu Viễn đi vẽ tranh và chơi Phi Hoa Lệnh. Vạn nhất Thu Viễn vẽ không ra tranh hay không làm ra được thơ, vậy thì xong đời.
Có lẽ ở bên cạnh Bạch Tiểu Ngọc cũng rất nhẹ nhàng a… Nhưng quan hệ của Thu Viễn và Bạch Tiểu Ngọc rất kỳ quái.
Trong mắt Phương Mẫn, thái độ của Bạch Tiểu Ngọc đối với Thu Viễn có chút… Giống như thái độ của chính mình đối với Thu Viễn, tức là “Không muốn nhìn thấy Thu Viễn cùng những nữ sinh khác ở cùng một chỗ”.
"Vậy ý ngươi nói muốn ta coi ngươi là sủng vật... là có ý gì?" Phương Mẫn tự mình suy tính thiệt hơn trong đó.
Thu Viễn nói dối với Phương Mẫn, Phương Mẫn cũng đang nói dối với Thu Viễn. Phương Mẫn không để ý lừa gạt Thu Viễn một chút trước, làm bộ đáp ứng điều kiện của Thu Viễn, để Thu Viễn bỏ rơi tất cả những nữ hài bên cạnh.
"Bởi vì Tiểu Mẫn tỷ, ngươi cũng rất lợi hại, lợi hại đến mức khiến ta có chút sợ hãi."
Thu Viễn nói ở đây là lời nói thật.
"Ta vì muốn ở bên ngươi, nguyện ý chấp nhận điều kiện của ngươi, từ bỏ những nữ hài nhớ mong ta kia, vậy Tiểu Mẫn tỷ, ngươi có thể hay không cũng từ bỏ một chút gì đó... để ta yên tâm."
"Từ bỏ cái gì?" Phương Mẫn khi hỏi tới đây, hơi dừng lại một chút.
"Dã tâm của ngươi." Thu Viễn nhìn vào đôi mắt của Phương Mẫn nói, "Chính là đừng làm hội trưởng hội học sinh nữa, những chuyện lập nghiệp này cũng đừng nghĩ đến, cứ an tâm làm một sinh viên không buồn không lo, không cần thiết phải lo lắng tranh quyền đoạt vị trong xã hội này."
Một loạt điều kiện này của Thu Viễn khiến Phương Mẫn nghe xong, nhịn không được bật cười.
Giống như những gì Thu Viễn nói, Phương Mẫn xác thực có dã tâm, từ khi lên đại học, nàng không cam lòng chỉ làm một nhân viên công ty bình thường, nàng muốn tự mình lập nghiệp, dùng hết thủ đoạn để từng bước leo lên đỉnh cao của xã hội này.
"Nếu ta từ bỏ những thứ này, lẽ nào ngươi muốn nuôi ta sao?" Phương Mẫn nghe ra được ý tứ trong lời nói của Thu Viễn.
"Ừm, ta nuôi dưỡng ngươi… Sau này ngươi muốn mua bất cứ thứ gì, chỉ cần trong phạm vi năng lực của ta, ta đều có thể mua cho ngươi, bao gồm cả nhà cửa và những thứ khác… Ngươi cũng không cần lo lắng, chỉ cần ở nhà an tâm làm một… bà chủ gia đình."
Thu Viễn vốn muốn nói là sủng vật, nhưng điều này đã gần giống như điều kiện bao nuôi Phương Mẫn.
Nếu như Thu Viễn thực sự có thể dùng tiền tài ăn mòn Phương Mẫn, vậy thì cũng giống như đã nhổ xong nanh vuốt của nàng. Có điều, điều kiện tiên quyết là, nàng có đồng ý hay không?
"Rất mê người."
Điều khiến Thu Viễn ngoài ý muốn là, Phương Mẫn không hề cho rằng Thu Viễn nói những lời này là đang vũ nhục nàng. Trên mặt nàng từ đầu đến cuối vẫn mang theo nụ cười nhu hòa mà nói.
"Kết hôn với một người có tiền, làm một bà chủ gia đình bình thường, không có việc gì thì chăm sóc con cái, cuộc sống như vậy kỳ thật rất tốt. Nhưng mà, loại quan hệ này lại sợ nam nhân ở bên ngoài tìm nhân tình."
Lời này của Phương Mẫn giống như chính mình đang tự lẩm bẩm một mình, sau đó, Phương Mẫn đứng dậy, đến gần bên tai Thu Viễn, thì thầm nói nhỏ:
"Ta sẽ cân nhắc chấp nhận, điều kiện tiên quyết là, bên cạnh cha nó, không có nhiều nữ hài nhớ hắn như vậy!"
Thu Viễn mặc kệ Phương Mẫn là thật sự chấp nhận hay giả vờ chấp nhận. Tóm lại, phương hướng đào quáng sơ bộ xem như đã xác định.
Quả nhiên, cho dù là trà xanh cấp bậc nào, một khi nàng ta cảm thấy mình đã châm ngòi thành công mối quan hệ giữa một nam hài và nữ sinh kia, liền sẽ thật cao hứng.
Việc còn lại Thu Viễn cần phải làm, là đi thương lượng với Vãn Hương các nàng xem nên diễn kịch như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận