Ta Thật Không Muốn Nói Yêu Đương
Chương 137: Nhạc phụ ở giữa đấu tranh (4000 chữ )
Chương 137: Cuộc chiến giữa các ông bố vợ (4000 chữ)
Xem ra lãnh đạo đài truyền hình quốc gia rất thích kịch bản của Thu Viễn?
Lâm Kiến Hoành ở bên cạnh nhìn dáng vẻ Phùng Quốc An đang nghiên cứu, cảm thấy vô cùng vi diệu, vừa có cảm giác nguy cơ buổi đấu thầu có thể sẽ bị người khác giành mất, vừa có cảm giác hối hận.
Nhưng hai cảm xúc vi diệu này đều biến mất bởi một ý nghĩ của Lâm Kiến Hoành…
Ý nghĩ này chính là ‘Thứ Thu Viễn viết chẳng phải là đồ của nhà mình sao?’
Ông ta thực sự có suy nghĩ này, biên kịch và người đại diện của Thu Viễn là con gái lớn Lâm Uyển Thu, người Thu Viễn thích là con gái nhỏ Vãn Hương của ông ta.
Thu Viễn và Lâm Uyển Thu tuy có chút phản nghịch không nghe lời ông ta, nhưng con cái không nghe lời chung quy là chuyện trong nhà, không phải người ngoài.
Đài truyền hình quốc gia thật sự coi trọng kịch bản này, Lâm Kiến Hoành chỉ cần nhượng bộ một chút, dùng nhiều tiền mua lại là được.
Ông ta đang nghĩ như vậy thì thư ký của Lâm Kiến Hoành chạy tới nói nhỏ với ông ta vài câu.
"Mẹ ta đến à?" Lâm Uyển Thu hỏi.
"Người phụ nữ kia còn đang ở phía bắc thành phố, cho dù bà ta có muốn đến cũng không kịp, là Lương tiên sinh đến thăm con gái ông ta."
Lâm Kiến Hoành chỉnh lại cà vạt của mình, hướng về cửa phòng quan sát nghênh đón.
Lâm Uyển Thu ‘A’ một tiếng, liền tiếp tục hướng ánh mắt về phía Thu Viễn.
Lương tiên sinh chính là cha của Lương Tuyết Nhàn, Lương Tranh Vinh, vị Ảnh Đế này địa vị xã hội tổng hợp lại không kém Lâm gia là bao.
Bản thân ông ta cũng có công ty truyền thông truyền hình riêng, tuy không lớn bằng quy mô của truyền thông Vân Đoan, nhưng cũng là một trong những công ty truyền thông có tiếng trong giới.
"Sao lại không yên tâm về con gái ông à?"
Lâm Kiến Hoành tiến lên nhiệt tình đón Lương Tranh Vinh vào phòng quan sát.
Tuổi tác hai người không chênh lệch nhau nhiều, nên khi cùng nhau trò chuyện về con cái chắc chắn sẽ có rất nhiều chủ đề chung.
Cho nên quan hệ bí mật cũng là bạn bè rất tốt.
"Đúng vậy, Tiểu Tuyết từ khi về nước, tan làm là lại đến quán bar, khi nó ở nước ngoài, ta đã sợ nó học thói xấu, hôm nay tiện đường đến xem nó một chút."
Lương Tranh Vinh vừa bước vào cửa liền nhìn thấy Phùng Quốc An đang ngồi trên ghế nghiên cứu Tam Quốc Diễn Nghĩa.
Ông ta chào hỏi Lâm Kiến Hoành xong liền đi tới vấn an Phùng Quốc An, nhưng bị Lâm Kiến Hoành giơ tay ngăn lại.
"Lương tiên sinh, Phùng đạo đang xem kịch bản, ông có thể đợi lát nữa rồi hãy làm phiền ông ấy…" Lâm Kiến Hoành nói.
"Kịch bản? Kịch bản đó là do biên kịch trong đài các ông viết sao? Phùng đạo có vẻ rất hài lòng…"
Lương Tranh Vinh cũng rất chú ý đến buổi đấu thầu lần này, các đạo diễn trong nước, còn có các diễn viên có thể đảm nhiệm vị trí đạo diễn đều rất chú ý.
Dù sao cũng có thể lên đến tầm cỡ đại sự quốc gia.
Lương Tranh Vinh tự thấy mình không có năng lực cướp được buổi đấu thầu này từ tay truyền thông Vân Đoan, ông ta chỉ nghĩ xem có thể giành được vai diễn nào đó trong đó hay không thôi.
"Là đối tượng con gái ông đang phỏng vấn viết."
Lâm Kiến Hoành bị hỏi như vậy, cảm xúc hối hận lại dâng lên, nhưng không cần thiết phải hối hận, chỉ cần sau này ông ta nhượng bộ thích hợp, con gái lớn của ông ta vẫn sẽ giao kịch bản cho ông ta thôi.
"Đối tượng Tiểu Tuyết phỏng vấn? Thu Viễn à?" Lương Tranh Vinh có chút kinh ngạc, nhìn từ cửa sổ thủy tinh phòng quan sát vào trong phòng phỏng vấn đơn.
Con gái ông ta Lương Tuyết Nhàn đang vui vẻ trò chuyện với Thu Viễn, hai người thỉnh thoảng còn mặt đối mặt mỉm cười.
"Là Thu Viễn." Lâm Kiến Hoành thừa nhận, sau đó phát hiện Lương Tranh Vinh không trả lời.
Ông ta cau mày, đưa mắt qua lại giữa Thu Viễn và con gái ông ta, nhưng rất nhanh, đôi lông mày nhíu chặt được giãn ra, trên mặt lộ ra vẻ tán thành và nụ cười hài lòng.
"Lâm tổng, ông thấy Thu Viễn là người thế nào?" Lương Tranh Vinh đột nhiên hỏi.
"Thu Viễn à…" Lâm Kiến Hoành suy nghĩ vài giây liền có câu trả lời.
"Có tài hoa, có khát vọng, dám nói dám làm, nhưng mâu thuẫn là bất kể cậu ta nói hay làm đều không phải vì mình, ta vẫn là lần đầu tiên gặp loại người vì giúp người khác mà nguyện ý bỏ qua lợi ích của bản thân, Thu Viễn chính là một ví dụ sống sờ sờ."
Đây cũng là điều Lâm Kiến Hoành khó hiểu nhất về Thu Viễn, cho dù là chọn rời đi Nhị nữ nhi của ông ta, hay là trong sự kiện Trương Úc, vì Triệu Khả Duy mà đứng ra đỡ đạn.
Thu Viễn chẳng thu được lợi lộc gì mà ngược lại toàn thân đầy thương tích.
"Vậy ông thấy Tiểu Tuyết có khả năng thành đôi với Thu Viễn không?" Lương Tranh Vinh hỏi.
"Với con gái ông… Để ta nghĩ xem…" Lâm Kiến Hoành nghĩ đến đây lập tức ý thức được không thích hợp.
Ông ta muốn cái rắm gì chứ! Thu Viễn chính là con rể tương lai mà ông ta đã định, làm sao có thể bị người khác lừa đi chứ?
Không chỉ Lâm Kiến Hoành bị câu nói này của bạn mình làm cho bất ngờ, Lâm Uyển Thu ở bên cạnh nghe thấy cũng giật mình, suýt chút nữa đã lên tiếng gọi Triệu Khả Duy đến.
"Chúng ta tuổi này rồi, không thích hợp mang con gái ra đùa chứ?" Phản ứng đầu tiên của Lâm Kiến Hoành là Lương Tranh Vinh đang trêu ông ta.
"Ta không hề nói đùa, mấy ngày nay ta kéo con gái ta đi xem mắt khắp nơi, ta hy vọng trước khi nó ra nước ngoài lần nữa có thể định chuyện này, nhưng xem mắt đối tượng nào ta cũng đều cảm thấy không bằng Thu Viễn." Lương Tranh Vinh từ khi quay « Dược Thần » đã có ý nghĩ kỳ quái này.
Chỉ là chưa được chứng thực, cũng chỉ nghĩ thoáng qua mà thôi.
Nhưng hôm nay ông ta bức thiết hy vọng con gái mình kết hôn, nếu hôm nay có thể xem mắt, thì trực tiếp đến đăng ký kết hôn luôn… Nhưng ông ta lại không yên tâm giao con gái mình cho một người đàn ông xa lạ.
Thu Viễn thì rất tốt, cần cù, thực tế, có tài hoa, lại có tinh thần hi sinh, là một hình mẫu đàn ông tốt điển hình.
Trừ việc tuổi tác có lẽ nhỏ hơn con gái ông ta hai ba tuổi, những mặt khác Lương Tranh Vinh thấy vô cùng hoàn mỹ!
"Như vậy sao được? Tiểu Tuyết hôm nay mới quen biết cậu ấy." Lâm Kiến Hoành nghĩ mãi không hiểu Lương Tranh Vinh coi trọng Thu Viễn ở điểm nào?
"Tình cảm là thứ có thể bồi dưỡng từ con số không, ông nhìn hai người họ nói chuyện rất cởi mở đó sao? Sau này ta sẽ làm quen với Thu Viễn, tạo cơ hội cho hai đứa, tình cảm rồi sẽ bồi dưỡng được thôi."
Lương Tranh Vinh nói những lời mà tất cả các bậc cha mẹ sẽ nói khi con cái đi xem mắt.
Ông ta càng nghĩ càng thấy Thu Viễn hợp ý, trước kia ông ta đã rất thưởng thức Thu Viễn, nếu hai nhà thành thông gia thì càng tuyệt.
Lâm Kiến Hoành nhất thời nghẹn lời, ông ta bắt đầu động não nghĩ xem nên trả lời người bạn này thế nào.
"Cha… Tiểu Vãn!"
Lâm Uyển Thu ở bên cạnh nhìn mà sốt ruột, hạ giọng, dùng âm thanh rất nhỏ nhắc nhở cha mình.
Hai cha con trước đó còn tràn ngập địch ý, trước mặt kẻ địch mới, trong nháy mắt đã đứng cùng một chiến tuyến.
Lâm Uyển Thu cũng không muốn Thu Viễn lúc này bị người phụ nữ khác lừa đi, trong tay cậu ta còn có một đống lớn bản thảo cần phải viết!
"Nhưng mà Thu Viễn hiện tại đối tượng ngưỡng mộ trong lòng hình như là con gái nhỏ của ta, Lâm Vãn Hương." Trong lời nói Lâm Kiến Hoành mơ hồ có mùi thuốc súng.
Chỉ là Lâm Kiến Hoành đối với phiên bản cập nhật ‘nhật ký cẩu liếm’ của Thu Viễn có chút chậm, hiện tại Thu Viễn đã sắp bước vào phiên bản của Lâm Uyển Thu, còn ông ta vẫn dừng lại ở phiên bản Nhị nữ nhi.
Có thể Lâm Kiến Hoành nghĩ thế nào thì Thu Viễn vẫn thích Nhị nữ nhi nhà mình! Nếu không cậu ta làm sao có thể ngang hàng với truyền thông Vân Đoan? Đơn thuần là vì ta có một ước mơ sao?
"Lâm tổng, ta nhớ được tại buổi chiếu ra mắt Dược Thần, ngài đã từ chối Thu Viễn ở cùng con gái ngài…" Lương Tranh Vinh nói.
Sao ông lại biết chuyện này? Biểu cảm Lâm Kiến Hoành trở nên nghiêm túc hơn.
"Là Thu Viễn từ chối, ta muốn cậu ấy ở rể Lâm gia, cậu ấy không nguyện ý, rõ ràng cậu ấy chỉ cần gật đầu là không cần phải gặp nhiều khó khăn như bây giờ." Lâm Kiến Hoành chỉ việc khó khăn chính là việc sau khi giằng co với Trương Úc, Thu Viễn bị thương.
"Điều này chứng tỏ Thu Viễn là người không muốn ăn bám, rất có cốt khí." Lương Tranh Vinh nghe vậy thì càng thích, "Ta đây bên này yêu cầu không nhiều, ngược lại ta còn hy vọng Thu Viễn có thể coi trọng con gái của ta, cho nên Lâm tổng, ông vẫn nên đặt trọng tâm vào sự nghiệp, đừng tranh giành con rể với ta."
"Tranh giành? Người cướp trước là…" Lâm Kiến Hoành nghẹn lời.
Lâm Uyển Thu thấy cha mình im lặng, chỉ muốn đấm cho ông ta một phát!
Bình thường khi đấu đá với cô, có lúc còn vòng vo tam quốc nói ra một đống thứ, bây giờ giúp Nhị nữ nhi của mình bảo vệ chồng tương lai, sao lại khó như vậy?
"Lương tiên sinh, công việc bây giờ của Thu Viễn vô cùng bận rộn, ở độ tuổi này có lẽ không thích hợp bàn đến chuyện hôn nhân." Lâm Uyển Thu lên tiếng nói.
"Ta cũng sẽ không làm phiền cậu ấy, chỉ là hỏi ý nguyện của cậu ấy, sau đó cùng con gái ta nói chuyện, có ý nghĩ như vậy thôi, các người không cần thiết phải căng thẳng như vậy."
Lương Tranh Vinh cũng nhìn ra đám người Lâm gia đang bảo vệ, ông ta không giống Lâm Kiến Hoành ở chỗ sẽ không ép Thu Viễn, chỉ là tạo cơ hội cho Thu Viễn và con gái mình ở chung.
Thu Viễn thật sự hợp ý với con gái ông ta thì rất tốt, hai người không thích nhau, Lương Tranh Vinh cũng sẽ không gượng ép.
"Ta không quản được lựa chọn tình cảm của Thu Viễn, chỉ là ở góc độ người đại diện, hy vọng sự nghiệp của cậu ấy phát triển không bị ảnh hưởng không cần thiết."
Lời này của Lâm Uyển Thu cũng rất chính thức, cô cũng không muốn can thiệp vào quyết định tình cảm của Thu Viễn.
Hơn nữa hiện tại Thu Viễn đã có Triệu Khả Duy ở bên, Lâm Uyển Thu nghĩ Thu Viễn hẳn là không có lý do gì để thay lòng đổi dạ.
…
Cuộc phỏng vấn trong phòng phỏng vấn đã kết thúc.
"Cha cô hình như đến rồi." Thu Viễn nhân cơ hội này nhắc nhở Lương Tuyết Nhàn, cha cô đến thăm.
Lương Tuyết Nhàn do vị trí ngồi nên quay lưng về phía phòng quan sát.
"Cha ta?"
Lương Tuyết Nhàn quay lại nhìn, quả nhiên cha cô Lương Tranh Vinh đang đứng trong phòng quan sát nhìn cô, nói đúng hơn không phải là đang nhìn cô, mà là đang nhìn cô và Thu Viễn.
"Benny, giúp tôi tắt máy ghi âm trong phòng quan sát." Lương Tuyết Nhàn dùng âm thanh cực thấp nói với trợ thủ của mình.
Trợ thủ cũng không hỏi vì sao, đi thẳng đến một chỗ giống như công tắc điện ở cửa phòng phỏng vấn, tắt đường truyền âm thanh giữa phòng phỏng vấn và phòng quan sát.
Như vậy trong phòng quan sát sẽ không nghe thấy được cuộc trò chuyện khi phỏng vấn.
"Có chuyện gì cô không muốn để cha cô nghe thấy sao?"
Thu Viễn nhìn thấy Lương Tranh Vinh trong phòng quan sát, hình như đang hỏi vì sao không nghe thấy âm thanh trong cuộc phỏng vấn.
"Muốn nói chuyện riêng tư với anh, cha ta hình như rất vừa ý anh, lát nữa có chuyện gì, ông ấy có thể sẽ tìm anh nói chuyện kết hôn với ta, chính là xem mắt."
Lương Tuyết Nhàn có thể hiểu rõ cha mình đang nghĩ gì, ánh mắt Lương Tranh Vinh nhìn cô và Thu Viễn không hề che giấu.
"Vậy nên cô muốn ta từ chối cha cô, hay là gì khác?" Thu Viễn nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu xanh nhạt của Lương Tuyết Nhàn, suy nghĩ xem cô muốn lén nói gì với mình.
Thu Viễn vừa rồi nói chuyện với cô rất vui vẻ, chủ yếu là gần đây liên hệ với Lâm Uyển Thu, người như bánh ngàn lớp kia thực sự quá mệt mỏi.
Lâm Uyển Thu nói một câu có ba tầng ý nghĩa, Thu Viễn nhất định phải nghĩ đến tầng cao nhất, nếu không ai biết được cô ta đang khen hay đang mỉa mai mình.
Lương Tuyết Nhàn lại là một thái cực khác, cô nói chuyện chân thành thẳng thắn, trong tính cách cũng nhiệt tình đến mức hiếm thấy.
"Chính là muốn nói cho anh biết về vấn đề xu hướng tính dục của ta, trong nước hình như nói như vậy… Đây cũng là nguyên nhân cha ta luôn thúc ta tìm bạn trai."
Lương Tuyết Nhàn nói vừa hàm súc vừa bí mật, bí mật đến mức Thu Viễn phải suy nghĩ một hai giây, xu hướng tính dục này là cái gì.
"Ý cô là cô thích con gái?" Thu Viễn hỏi.
"Ừm, ta từ nhỏ du học ở nước ngoài, từ đại học đến khi tốt nghiệp đến bây giờ, đã yêu ba lần, đều là con gái… Lần gần đây nhất chia tay vì cha ta, mặc dù đã qua, nhưng vẫn cảm thấy không buông bỏ được." Lương Tuyết Nhàn nói.
"Rất tốt, thích thì cứ theo đuổi, cô nên nói chuyện với cha cô."
Thu Viễn cũng không kỳ thị Lương Tuyết Nhàn về vấn đề xu hướng tính dục, mỗi người đều có lựa chọn của mình, cho dù cha Lương Tuyết Nhàn không chấp nhận, Thu Viễn cũng có thể hiểu được.
"Cái này… Cảm ơn anh, chuyện này ở nước ngoài cũng rất ít người có thể chấp nhận, cha ta thì càng không thể, thật đó."
Lương Tuyết Nhàn phải lấy hết dũng khí mới nói cho Thu Viễn biết về xu hướng tính dục của mình, chuyện này người biết cũng chỉ có trợ thủ của cô, còn có những cô gái trong vòng của cô.
Thu Viễn kỳ thật cũng có chút khó chấp nhận, nhưng chuyện của người khác, Thu Viễn thật sự không xen vào.
Trong khi Thu Viễn tiếp tục suy nghĩ về những điều này, Lương Tuyết Nhàn vươn tay muốn cầm điện thoại đặt trên bàn bên cạnh.
Cái bàn kia cách chỗ Lương Tuyết Nhàn ngồi hơi xa, cô cần phải cố gắng hết sức đưa tay ra mới có thể với tới.
Nhưng chính động tác nhỏ vô tình này, đã khiến Thu Viễn nhìn thấy vết sẹo trên cổ tay Lương Tuyết Nhàn.
Ánh mắt Thu Viễn chỉ dừng lại trên vết sẹo của Lương Tuyết Nhàn không đến một giây, liền bị Lương Tuyết Nhàn phản ứng lại, vội vàng kéo ống tay áo dài của mình lên.
"Đây là khoảng thời gian trước ta…"
"Nói đến điện thoại của ta và cô hình như là cùng một loại, thật trùng hợp." Thu Viễn lên tiếng cắt ngang lời giải thích của Lương Tuyết Nhàn.
Trên cổ tay, vết sẹo cũ, không cần giải thích cũng có thể hiểu rõ là vết cắt cổ tay.
Liên hệ lại với việc trước khi Lương Tuyết Nhàn về nước, cha cô đã ép cô chia tay bạn gái trước, chuyện này Lương Tuyết Nhàn bề ngoài không có gì, vẫn duy trì thái độ làm việc nhiệt tình.
Nhưng những vết thương nhỏ này vẫn có thể thấy được… Lần chia tay kia tổn thương cô rất lớn.
Sự dịu dàng cơ bản nhất của một người đàn ông là không để cho cô gái nói ra chuyện đau lòng của mình.
Bất quá nghĩ kỹ lại, Thu Viễn hình như đã làm như vậy nhiều lần?
"Đúng là đều là Hivj…"
Lương Tuyết Nhàn cũng nhận lấy sự dịu dàng nho nhỏ này của Thu Viễn, không tiếp tục giải thích về nguồn gốc vết thương trên cổ tay mình.
"Ừm, nếu không hôm nay cứ như vậy đi?"
Thu Viễn không muốn tiếp tục nói về chủ đề này, nếu như nói quá lâu, bị Lương Tranh Vinh bắt được sẽ không tốt.
"Chờ một chút, Thu Viễn, ta thẳng thắn với anh những điều này là muốn nói một chuyện khác."
Lương Tuyết Nhàn xem tin tức trên điện thoại, sau đó ngẩng đầu hỏi Thu Viễn.
"Chính là ta trong khoảng thời gian mới về nước, tinh thần rất sa sút, cho đến một ngày, cha mẹ đưa ta đến một buổi gặp mặt gặp Bạch Tiểu Ngọc…"
"Cô không cần phải nói phần sau, nội dung phía sau ta đại khái rõ ràng, hiện tại ta và Tiểu Ngọc cũng chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, nhưng mà!" Thu Viễn nói đến đây ngữ khí nói.
"Nếu như cô cứ giấu diếm ý đồ của mình, ta sẽ nói chuyện này cho Tiểu Ngọc biết, ta tôn trọng lựa chọn của cô trong tình yêu, nhưng cô cũng phải tôn trọng quan hệ gia đình của người ta, Bạch Nhã lão sư một mình nuôi hai đứa bé đã rất mệt mỏi, ta không muốn để cô ấy có thêm gánh nặng không cần thiết!"
"Ta cũng chỉ là nghĩ vậy thôi." Âm thanh của Lương Tuyết Nhàn cũng trở nên có chút trầm thấp nói, "Ta từ nhỏ đã quen chôn giấu những tình cảm này dưới đáy lòng, anh nói cho Tiểu Ngọc biết, ngược lại sẽ khiến ta cảm thấy dễ chịu hơn."
Từ nhỏ? Cô nương, từ mấy tuổi cô đã ý thức được mình không có hứng thú với đàn ông?
"Có người gõ cửa, hôm nay phỏng vấn đến đây thôi." Lương Tuyết Nhàn nghe thấy tiếng đập cửa bên ngoài phòng phỏng vấn, trước khi Thu Viễn đi, hỏi một tiếng, "Ta có thể xin phương thức liên lạc của anh không? Trong công việc… Sau này có việc dễ liên hệ."
Yêu cầu này Thu Viễn không có lý do từ chối, trực tiếp cho Lương Tuyết Nhàn số điện thoại và Wechat của mình.
Khi Thu Viễn ra khỏi cửa phòng phỏng vấn, vẫn đang suy nghĩ một chút những thứ kỳ quái.
Lương Tuyết Nhàn chỉ thích con gái à… Còn không phải là kiểu nói suông, cô ấy là kiểu vì chia tay bạn gái mà buồn bã.
Loại này muốn bẻ cong cũng không có khả năng, ý là… Lại là một mỏ lý luận không có khả năng sập?
Nghĩ như vậy thật tệ.
Thu Viễn gạt những ý nghĩ không tốt này ra khỏi đầu, đổi lại vẻ mặt tươi cười trở lại bên cạnh Lâm Uyển Thu.
Xem ra lãnh đạo đài truyền hình quốc gia rất thích kịch bản của Thu Viễn?
Lâm Kiến Hoành ở bên cạnh nhìn dáng vẻ Phùng Quốc An đang nghiên cứu, cảm thấy vô cùng vi diệu, vừa có cảm giác nguy cơ buổi đấu thầu có thể sẽ bị người khác giành mất, vừa có cảm giác hối hận.
Nhưng hai cảm xúc vi diệu này đều biến mất bởi một ý nghĩ của Lâm Kiến Hoành…
Ý nghĩ này chính là ‘Thứ Thu Viễn viết chẳng phải là đồ của nhà mình sao?’
Ông ta thực sự có suy nghĩ này, biên kịch và người đại diện của Thu Viễn là con gái lớn Lâm Uyển Thu, người Thu Viễn thích là con gái nhỏ Vãn Hương của ông ta.
Thu Viễn và Lâm Uyển Thu tuy có chút phản nghịch không nghe lời ông ta, nhưng con cái không nghe lời chung quy là chuyện trong nhà, không phải người ngoài.
Đài truyền hình quốc gia thật sự coi trọng kịch bản này, Lâm Kiến Hoành chỉ cần nhượng bộ một chút, dùng nhiều tiền mua lại là được.
Ông ta đang nghĩ như vậy thì thư ký của Lâm Kiến Hoành chạy tới nói nhỏ với ông ta vài câu.
"Mẹ ta đến à?" Lâm Uyển Thu hỏi.
"Người phụ nữ kia còn đang ở phía bắc thành phố, cho dù bà ta có muốn đến cũng không kịp, là Lương tiên sinh đến thăm con gái ông ta."
Lâm Kiến Hoành chỉnh lại cà vạt của mình, hướng về cửa phòng quan sát nghênh đón.
Lâm Uyển Thu ‘A’ một tiếng, liền tiếp tục hướng ánh mắt về phía Thu Viễn.
Lương tiên sinh chính là cha của Lương Tuyết Nhàn, Lương Tranh Vinh, vị Ảnh Đế này địa vị xã hội tổng hợp lại không kém Lâm gia là bao.
Bản thân ông ta cũng có công ty truyền thông truyền hình riêng, tuy không lớn bằng quy mô của truyền thông Vân Đoan, nhưng cũng là một trong những công ty truyền thông có tiếng trong giới.
"Sao lại không yên tâm về con gái ông à?"
Lâm Kiến Hoành tiến lên nhiệt tình đón Lương Tranh Vinh vào phòng quan sát.
Tuổi tác hai người không chênh lệch nhau nhiều, nên khi cùng nhau trò chuyện về con cái chắc chắn sẽ có rất nhiều chủ đề chung.
Cho nên quan hệ bí mật cũng là bạn bè rất tốt.
"Đúng vậy, Tiểu Tuyết từ khi về nước, tan làm là lại đến quán bar, khi nó ở nước ngoài, ta đã sợ nó học thói xấu, hôm nay tiện đường đến xem nó một chút."
Lương Tranh Vinh vừa bước vào cửa liền nhìn thấy Phùng Quốc An đang ngồi trên ghế nghiên cứu Tam Quốc Diễn Nghĩa.
Ông ta chào hỏi Lâm Kiến Hoành xong liền đi tới vấn an Phùng Quốc An, nhưng bị Lâm Kiến Hoành giơ tay ngăn lại.
"Lương tiên sinh, Phùng đạo đang xem kịch bản, ông có thể đợi lát nữa rồi hãy làm phiền ông ấy…" Lâm Kiến Hoành nói.
"Kịch bản? Kịch bản đó là do biên kịch trong đài các ông viết sao? Phùng đạo có vẻ rất hài lòng…"
Lương Tranh Vinh cũng rất chú ý đến buổi đấu thầu lần này, các đạo diễn trong nước, còn có các diễn viên có thể đảm nhiệm vị trí đạo diễn đều rất chú ý.
Dù sao cũng có thể lên đến tầm cỡ đại sự quốc gia.
Lương Tranh Vinh tự thấy mình không có năng lực cướp được buổi đấu thầu này từ tay truyền thông Vân Đoan, ông ta chỉ nghĩ xem có thể giành được vai diễn nào đó trong đó hay không thôi.
"Là đối tượng con gái ông đang phỏng vấn viết."
Lâm Kiến Hoành bị hỏi như vậy, cảm xúc hối hận lại dâng lên, nhưng không cần thiết phải hối hận, chỉ cần sau này ông ta nhượng bộ thích hợp, con gái lớn của ông ta vẫn sẽ giao kịch bản cho ông ta thôi.
"Đối tượng Tiểu Tuyết phỏng vấn? Thu Viễn à?" Lương Tranh Vinh có chút kinh ngạc, nhìn từ cửa sổ thủy tinh phòng quan sát vào trong phòng phỏng vấn đơn.
Con gái ông ta Lương Tuyết Nhàn đang vui vẻ trò chuyện với Thu Viễn, hai người thỉnh thoảng còn mặt đối mặt mỉm cười.
"Là Thu Viễn." Lâm Kiến Hoành thừa nhận, sau đó phát hiện Lương Tranh Vinh không trả lời.
Ông ta cau mày, đưa mắt qua lại giữa Thu Viễn và con gái ông ta, nhưng rất nhanh, đôi lông mày nhíu chặt được giãn ra, trên mặt lộ ra vẻ tán thành và nụ cười hài lòng.
"Lâm tổng, ông thấy Thu Viễn là người thế nào?" Lương Tranh Vinh đột nhiên hỏi.
"Thu Viễn à…" Lâm Kiến Hoành suy nghĩ vài giây liền có câu trả lời.
"Có tài hoa, có khát vọng, dám nói dám làm, nhưng mâu thuẫn là bất kể cậu ta nói hay làm đều không phải vì mình, ta vẫn là lần đầu tiên gặp loại người vì giúp người khác mà nguyện ý bỏ qua lợi ích của bản thân, Thu Viễn chính là một ví dụ sống sờ sờ."
Đây cũng là điều Lâm Kiến Hoành khó hiểu nhất về Thu Viễn, cho dù là chọn rời đi Nhị nữ nhi của ông ta, hay là trong sự kiện Trương Úc, vì Triệu Khả Duy mà đứng ra đỡ đạn.
Thu Viễn chẳng thu được lợi lộc gì mà ngược lại toàn thân đầy thương tích.
"Vậy ông thấy Tiểu Tuyết có khả năng thành đôi với Thu Viễn không?" Lương Tranh Vinh hỏi.
"Với con gái ông… Để ta nghĩ xem…" Lâm Kiến Hoành nghĩ đến đây lập tức ý thức được không thích hợp.
Ông ta muốn cái rắm gì chứ! Thu Viễn chính là con rể tương lai mà ông ta đã định, làm sao có thể bị người khác lừa đi chứ?
Không chỉ Lâm Kiến Hoành bị câu nói này của bạn mình làm cho bất ngờ, Lâm Uyển Thu ở bên cạnh nghe thấy cũng giật mình, suýt chút nữa đã lên tiếng gọi Triệu Khả Duy đến.
"Chúng ta tuổi này rồi, không thích hợp mang con gái ra đùa chứ?" Phản ứng đầu tiên của Lâm Kiến Hoành là Lương Tranh Vinh đang trêu ông ta.
"Ta không hề nói đùa, mấy ngày nay ta kéo con gái ta đi xem mắt khắp nơi, ta hy vọng trước khi nó ra nước ngoài lần nữa có thể định chuyện này, nhưng xem mắt đối tượng nào ta cũng đều cảm thấy không bằng Thu Viễn." Lương Tranh Vinh từ khi quay « Dược Thần » đã có ý nghĩ kỳ quái này.
Chỉ là chưa được chứng thực, cũng chỉ nghĩ thoáng qua mà thôi.
Nhưng hôm nay ông ta bức thiết hy vọng con gái mình kết hôn, nếu hôm nay có thể xem mắt, thì trực tiếp đến đăng ký kết hôn luôn… Nhưng ông ta lại không yên tâm giao con gái mình cho một người đàn ông xa lạ.
Thu Viễn thì rất tốt, cần cù, thực tế, có tài hoa, lại có tinh thần hi sinh, là một hình mẫu đàn ông tốt điển hình.
Trừ việc tuổi tác có lẽ nhỏ hơn con gái ông ta hai ba tuổi, những mặt khác Lương Tranh Vinh thấy vô cùng hoàn mỹ!
"Như vậy sao được? Tiểu Tuyết hôm nay mới quen biết cậu ấy." Lâm Kiến Hoành nghĩ mãi không hiểu Lương Tranh Vinh coi trọng Thu Viễn ở điểm nào?
"Tình cảm là thứ có thể bồi dưỡng từ con số không, ông nhìn hai người họ nói chuyện rất cởi mở đó sao? Sau này ta sẽ làm quen với Thu Viễn, tạo cơ hội cho hai đứa, tình cảm rồi sẽ bồi dưỡng được thôi."
Lương Tranh Vinh nói những lời mà tất cả các bậc cha mẹ sẽ nói khi con cái đi xem mắt.
Ông ta càng nghĩ càng thấy Thu Viễn hợp ý, trước kia ông ta đã rất thưởng thức Thu Viễn, nếu hai nhà thành thông gia thì càng tuyệt.
Lâm Kiến Hoành nhất thời nghẹn lời, ông ta bắt đầu động não nghĩ xem nên trả lời người bạn này thế nào.
"Cha… Tiểu Vãn!"
Lâm Uyển Thu ở bên cạnh nhìn mà sốt ruột, hạ giọng, dùng âm thanh rất nhỏ nhắc nhở cha mình.
Hai cha con trước đó còn tràn ngập địch ý, trước mặt kẻ địch mới, trong nháy mắt đã đứng cùng một chiến tuyến.
Lâm Uyển Thu cũng không muốn Thu Viễn lúc này bị người phụ nữ khác lừa đi, trong tay cậu ta còn có một đống lớn bản thảo cần phải viết!
"Nhưng mà Thu Viễn hiện tại đối tượng ngưỡng mộ trong lòng hình như là con gái nhỏ của ta, Lâm Vãn Hương." Trong lời nói Lâm Kiến Hoành mơ hồ có mùi thuốc súng.
Chỉ là Lâm Kiến Hoành đối với phiên bản cập nhật ‘nhật ký cẩu liếm’ của Thu Viễn có chút chậm, hiện tại Thu Viễn đã sắp bước vào phiên bản của Lâm Uyển Thu, còn ông ta vẫn dừng lại ở phiên bản Nhị nữ nhi.
Có thể Lâm Kiến Hoành nghĩ thế nào thì Thu Viễn vẫn thích Nhị nữ nhi nhà mình! Nếu không cậu ta làm sao có thể ngang hàng với truyền thông Vân Đoan? Đơn thuần là vì ta có một ước mơ sao?
"Lâm tổng, ta nhớ được tại buổi chiếu ra mắt Dược Thần, ngài đã từ chối Thu Viễn ở cùng con gái ngài…" Lương Tranh Vinh nói.
Sao ông lại biết chuyện này? Biểu cảm Lâm Kiến Hoành trở nên nghiêm túc hơn.
"Là Thu Viễn từ chối, ta muốn cậu ấy ở rể Lâm gia, cậu ấy không nguyện ý, rõ ràng cậu ấy chỉ cần gật đầu là không cần phải gặp nhiều khó khăn như bây giờ." Lâm Kiến Hoành chỉ việc khó khăn chính là việc sau khi giằng co với Trương Úc, Thu Viễn bị thương.
"Điều này chứng tỏ Thu Viễn là người không muốn ăn bám, rất có cốt khí." Lương Tranh Vinh nghe vậy thì càng thích, "Ta đây bên này yêu cầu không nhiều, ngược lại ta còn hy vọng Thu Viễn có thể coi trọng con gái của ta, cho nên Lâm tổng, ông vẫn nên đặt trọng tâm vào sự nghiệp, đừng tranh giành con rể với ta."
"Tranh giành? Người cướp trước là…" Lâm Kiến Hoành nghẹn lời.
Lâm Uyển Thu thấy cha mình im lặng, chỉ muốn đấm cho ông ta một phát!
Bình thường khi đấu đá với cô, có lúc còn vòng vo tam quốc nói ra một đống thứ, bây giờ giúp Nhị nữ nhi của mình bảo vệ chồng tương lai, sao lại khó như vậy?
"Lương tiên sinh, công việc bây giờ của Thu Viễn vô cùng bận rộn, ở độ tuổi này có lẽ không thích hợp bàn đến chuyện hôn nhân." Lâm Uyển Thu lên tiếng nói.
"Ta cũng sẽ không làm phiền cậu ấy, chỉ là hỏi ý nguyện của cậu ấy, sau đó cùng con gái ta nói chuyện, có ý nghĩ như vậy thôi, các người không cần thiết phải căng thẳng như vậy."
Lương Tranh Vinh cũng nhìn ra đám người Lâm gia đang bảo vệ, ông ta không giống Lâm Kiến Hoành ở chỗ sẽ không ép Thu Viễn, chỉ là tạo cơ hội cho Thu Viễn và con gái mình ở chung.
Thu Viễn thật sự hợp ý với con gái ông ta thì rất tốt, hai người không thích nhau, Lương Tranh Vinh cũng sẽ không gượng ép.
"Ta không quản được lựa chọn tình cảm của Thu Viễn, chỉ là ở góc độ người đại diện, hy vọng sự nghiệp của cậu ấy phát triển không bị ảnh hưởng không cần thiết."
Lời này của Lâm Uyển Thu cũng rất chính thức, cô cũng không muốn can thiệp vào quyết định tình cảm của Thu Viễn.
Hơn nữa hiện tại Thu Viễn đã có Triệu Khả Duy ở bên, Lâm Uyển Thu nghĩ Thu Viễn hẳn là không có lý do gì để thay lòng đổi dạ.
…
Cuộc phỏng vấn trong phòng phỏng vấn đã kết thúc.
"Cha cô hình như đến rồi." Thu Viễn nhân cơ hội này nhắc nhở Lương Tuyết Nhàn, cha cô đến thăm.
Lương Tuyết Nhàn do vị trí ngồi nên quay lưng về phía phòng quan sát.
"Cha ta?"
Lương Tuyết Nhàn quay lại nhìn, quả nhiên cha cô Lương Tranh Vinh đang đứng trong phòng quan sát nhìn cô, nói đúng hơn không phải là đang nhìn cô, mà là đang nhìn cô và Thu Viễn.
"Benny, giúp tôi tắt máy ghi âm trong phòng quan sát." Lương Tuyết Nhàn dùng âm thanh cực thấp nói với trợ thủ của mình.
Trợ thủ cũng không hỏi vì sao, đi thẳng đến một chỗ giống như công tắc điện ở cửa phòng phỏng vấn, tắt đường truyền âm thanh giữa phòng phỏng vấn và phòng quan sát.
Như vậy trong phòng quan sát sẽ không nghe thấy được cuộc trò chuyện khi phỏng vấn.
"Có chuyện gì cô không muốn để cha cô nghe thấy sao?"
Thu Viễn nhìn thấy Lương Tranh Vinh trong phòng quan sát, hình như đang hỏi vì sao không nghe thấy âm thanh trong cuộc phỏng vấn.
"Muốn nói chuyện riêng tư với anh, cha ta hình như rất vừa ý anh, lát nữa có chuyện gì, ông ấy có thể sẽ tìm anh nói chuyện kết hôn với ta, chính là xem mắt."
Lương Tuyết Nhàn có thể hiểu rõ cha mình đang nghĩ gì, ánh mắt Lương Tranh Vinh nhìn cô và Thu Viễn không hề che giấu.
"Vậy nên cô muốn ta từ chối cha cô, hay là gì khác?" Thu Viễn nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu xanh nhạt của Lương Tuyết Nhàn, suy nghĩ xem cô muốn lén nói gì với mình.
Thu Viễn vừa rồi nói chuyện với cô rất vui vẻ, chủ yếu là gần đây liên hệ với Lâm Uyển Thu, người như bánh ngàn lớp kia thực sự quá mệt mỏi.
Lâm Uyển Thu nói một câu có ba tầng ý nghĩa, Thu Viễn nhất định phải nghĩ đến tầng cao nhất, nếu không ai biết được cô ta đang khen hay đang mỉa mai mình.
Lương Tuyết Nhàn lại là một thái cực khác, cô nói chuyện chân thành thẳng thắn, trong tính cách cũng nhiệt tình đến mức hiếm thấy.
"Chính là muốn nói cho anh biết về vấn đề xu hướng tính dục của ta, trong nước hình như nói như vậy… Đây cũng là nguyên nhân cha ta luôn thúc ta tìm bạn trai."
Lương Tuyết Nhàn nói vừa hàm súc vừa bí mật, bí mật đến mức Thu Viễn phải suy nghĩ một hai giây, xu hướng tính dục này là cái gì.
"Ý cô là cô thích con gái?" Thu Viễn hỏi.
"Ừm, ta từ nhỏ du học ở nước ngoài, từ đại học đến khi tốt nghiệp đến bây giờ, đã yêu ba lần, đều là con gái… Lần gần đây nhất chia tay vì cha ta, mặc dù đã qua, nhưng vẫn cảm thấy không buông bỏ được." Lương Tuyết Nhàn nói.
"Rất tốt, thích thì cứ theo đuổi, cô nên nói chuyện với cha cô."
Thu Viễn cũng không kỳ thị Lương Tuyết Nhàn về vấn đề xu hướng tính dục, mỗi người đều có lựa chọn của mình, cho dù cha Lương Tuyết Nhàn không chấp nhận, Thu Viễn cũng có thể hiểu được.
"Cái này… Cảm ơn anh, chuyện này ở nước ngoài cũng rất ít người có thể chấp nhận, cha ta thì càng không thể, thật đó."
Lương Tuyết Nhàn phải lấy hết dũng khí mới nói cho Thu Viễn biết về xu hướng tính dục của mình, chuyện này người biết cũng chỉ có trợ thủ của cô, còn có những cô gái trong vòng của cô.
Thu Viễn kỳ thật cũng có chút khó chấp nhận, nhưng chuyện của người khác, Thu Viễn thật sự không xen vào.
Trong khi Thu Viễn tiếp tục suy nghĩ về những điều này, Lương Tuyết Nhàn vươn tay muốn cầm điện thoại đặt trên bàn bên cạnh.
Cái bàn kia cách chỗ Lương Tuyết Nhàn ngồi hơi xa, cô cần phải cố gắng hết sức đưa tay ra mới có thể với tới.
Nhưng chính động tác nhỏ vô tình này, đã khiến Thu Viễn nhìn thấy vết sẹo trên cổ tay Lương Tuyết Nhàn.
Ánh mắt Thu Viễn chỉ dừng lại trên vết sẹo của Lương Tuyết Nhàn không đến một giây, liền bị Lương Tuyết Nhàn phản ứng lại, vội vàng kéo ống tay áo dài của mình lên.
"Đây là khoảng thời gian trước ta…"
"Nói đến điện thoại của ta và cô hình như là cùng một loại, thật trùng hợp." Thu Viễn lên tiếng cắt ngang lời giải thích của Lương Tuyết Nhàn.
Trên cổ tay, vết sẹo cũ, không cần giải thích cũng có thể hiểu rõ là vết cắt cổ tay.
Liên hệ lại với việc trước khi Lương Tuyết Nhàn về nước, cha cô đã ép cô chia tay bạn gái trước, chuyện này Lương Tuyết Nhàn bề ngoài không có gì, vẫn duy trì thái độ làm việc nhiệt tình.
Nhưng những vết thương nhỏ này vẫn có thể thấy được… Lần chia tay kia tổn thương cô rất lớn.
Sự dịu dàng cơ bản nhất của một người đàn ông là không để cho cô gái nói ra chuyện đau lòng của mình.
Bất quá nghĩ kỹ lại, Thu Viễn hình như đã làm như vậy nhiều lần?
"Đúng là đều là Hivj…"
Lương Tuyết Nhàn cũng nhận lấy sự dịu dàng nho nhỏ này của Thu Viễn, không tiếp tục giải thích về nguồn gốc vết thương trên cổ tay mình.
"Ừm, nếu không hôm nay cứ như vậy đi?"
Thu Viễn không muốn tiếp tục nói về chủ đề này, nếu như nói quá lâu, bị Lương Tranh Vinh bắt được sẽ không tốt.
"Chờ một chút, Thu Viễn, ta thẳng thắn với anh những điều này là muốn nói một chuyện khác."
Lương Tuyết Nhàn xem tin tức trên điện thoại, sau đó ngẩng đầu hỏi Thu Viễn.
"Chính là ta trong khoảng thời gian mới về nước, tinh thần rất sa sút, cho đến một ngày, cha mẹ đưa ta đến một buổi gặp mặt gặp Bạch Tiểu Ngọc…"
"Cô không cần phải nói phần sau, nội dung phía sau ta đại khái rõ ràng, hiện tại ta và Tiểu Ngọc cũng chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, nhưng mà!" Thu Viễn nói đến đây ngữ khí nói.
"Nếu như cô cứ giấu diếm ý đồ của mình, ta sẽ nói chuyện này cho Tiểu Ngọc biết, ta tôn trọng lựa chọn của cô trong tình yêu, nhưng cô cũng phải tôn trọng quan hệ gia đình của người ta, Bạch Nhã lão sư một mình nuôi hai đứa bé đã rất mệt mỏi, ta không muốn để cô ấy có thêm gánh nặng không cần thiết!"
"Ta cũng chỉ là nghĩ vậy thôi." Âm thanh của Lương Tuyết Nhàn cũng trở nên có chút trầm thấp nói, "Ta từ nhỏ đã quen chôn giấu những tình cảm này dưới đáy lòng, anh nói cho Tiểu Ngọc biết, ngược lại sẽ khiến ta cảm thấy dễ chịu hơn."
Từ nhỏ? Cô nương, từ mấy tuổi cô đã ý thức được mình không có hứng thú với đàn ông?
"Có người gõ cửa, hôm nay phỏng vấn đến đây thôi." Lương Tuyết Nhàn nghe thấy tiếng đập cửa bên ngoài phòng phỏng vấn, trước khi Thu Viễn đi, hỏi một tiếng, "Ta có thể xin phương thức liên lạc của anh không? Trong công việc… Sau này có việc dễ liên hệ."
Yêu cầu này Thu Viễn không có lý do từ chối, trực tiếp cho Lương Tuyết Nhàn số điện thoại và Wechat của mình.
Khi Thu Viễn ra khỏi cửa phòng phỏng vấn, vẫn đang suy nghĩ một chút những thứ kỳ quái.
Lương Tuyết Nhàn chỉ thích con gái à… Còn không phải là kiểu nói suông, cô ấy là kiểu vì chia tay bạn gái mà buồn bã.
Loại này muốn bẻ cong cũng không có khả năng, ý là… Lại là một mỏ lý luận không có khả năng sập?
Nghĩ như vậy thật tệ.
Thu Viễn gạt những ý nghĩ không tốt này ra khỏi đầu, đổi lại vẻ mặt tươi cười trở lại bên cạnh Lâm Uyển Thu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận