Ta Thật Không Muốn Nói Yêu Đương

Chương 140: Grasp of the Undying · Phase Dashed · Presence Of Mind · Siêu Nhiên

Chương 140: Grasp of the Undying · Phase Dashed · Presence Of Mind · Siêu Nhiên
Hô hấp nhân tạo, hô hấp nhân tạo!
Thu Viễn cấp tốc tìm được một đống lớn giáo trình cấp cứu trên mạng, đặt Lương Tuyết Nhàn đã hôn mê mất đi ý thức nằm ngang trên giường khách sạn.
Hiện tại Lương Tuyết Nhàn toàn thân trần trụi… Thân hình của nàng thật sự rất đẹp, eo nhỏ chân dài, bộ ngực vậy… Duyên dáng yêu kiều? Tóm lại chính là loại mà nam hài bình thường nhìn một chút liền không thể rời mắt.
Vấn đề là nếu Thu Viễn không nghĩ biện pháp cứu Lương Tuyết Nhàn, chẳng mấy chốc mỹ nhân nằm trên giường này sẽ biến thành một đoàn thịt mềm hương diễm.
Thu Viễn trực tiếp thử nghiệm hô hấp nhân tạo và hồi sức tim phổi.
Mặc dù ban đầu có chút không thuần thục, nhưng khi còn học đại học Thu Viễn đã từng tham gia huấn luyện tương quan, Thu Viễn rất nhanh liền nắm giữ được tiết tấu.
Tuy nhiên y nguyên không có tác dụng, nhiệt độ cơ thể Lương Tuyết Nhàn đang nhanh chóng mất đi, Thu Viễn cũng không cảm giác được nhịp tim của nàng.
Thu Viễn cảm thấy mình thật sự quá đen đủi! Nếu Lương Tuyết Nhàn thực sự tự sát thành công trong phòng khách sạn này, Thu Viễn rất có thể sẽ trực tiếp vào tù vì tội giết người.
Ngươi chết thì chết đi, đừng kéo ta theo!
Cảm xúc tức giận này khiến Thu Viễn trực tiếp kích hoạt cơ hội xoa bóp hoàn mỹ vốn định dùng trên người Bạch Nhã.
Dưới sự gia trì của cơ hội xoa bóp hoàn mỹ, việc hồi sức tim phổi của Thu Viễn giống như được tăng thêm hiệu quả.
Sau khi Thu Viễn hai tay chồng lên ngực Lương Tuyết Nhàn ấn mạnh mấy lần, tim Lương Tuyết Nhàn rốt cục bắt đầu đập trở lại, cả người cũng giống như được bừng tỉnh đột nhiên mở mắt.
"Khụ khụ khụ…"
Lương Tuyết Nhàn ho khan dồn dập, trong cổ họng nàng không có bị sặc nhiều nước, nhưng có một hơi kẹt lại trong cổ họng.
Khi nàng tỉnh lại ý thức vẫn còn có chút mơ hồ, trong lúc mơ mơ màng màng Lương Tuyết Nhàn nhìn thấy Thu Viễn đang đứng bên giường.
"Daisy?" Nàng dùng thanh âm hư nhược hỏi.
"Lão muội nhi, ngươi tỉnh rồi, thật đáng tiếc ta không phải cô bạn gái nhỏ của ngươi."
Thu Viễn tận lực hạ thấp giọng muốn trêu đùa Lương Tuyết Nhàn, vừa rồi Thu Viễn thật sự vừa vội vừa giận.
Sau khi Lương Tuyết Nhàn tỉnh lại, nỗi lòng lo lắng của Thu Viễn được thả xuống, cũng có tâm tư nói đùa với Lương Tuyết Nhàn.
Nhưng bây giờ Lương Tuyết Nhàn căn bản không có tâm tình nói đùa với Thu Viễn, vừa nghe thấy thanh âm xa lạ này phản ứng đầu tiên của nàng là kinh hãi trực tiếp ngồi dậy.
Đang lúc ngồi dậy, tay phải đột nhiên đẩy người đứng bên giường, trực tiếp khiến Thu Viễn mất đi cân bằng ngã ngồi trên mặt đất.
"Ta biết ngươi sau khi tỉnh lại không nhìn thấy người ngươi muốn gặp nên rất thất vọng, nhưng cũng không cần như vậy?"
"Thu… Thu Viễn?"
Lương Tuyết Nhàn nghe thanh âm liền nhanh chóng phản ứng lại, nàng cũng ý thức được mình bây giờ trên người không mặc gì cả, lập tức kéo chăn trên giường quấn quanh người, cảnh giác nhìn Thu Viễn.
"Nguyên lai ngươi còn biết thẹn thùng? Ta còn tưởng rằng ngươi không để ý những chuyện này." Thu Viễn xoa đầu, nhìn Lương Tuyết Nhàn đang che chăn kín mít.
"Ta không có phóng đãng như vậy!" Lương Tuyết Nhàn rất không thích cách nói này của Thu Viễn, nhưng rất nhanh giọng nói của nàng lại trở nên sa sút, "Còn nữa, tại sao ngươi lại cứu ta?"
Tại sao muốn cứu ngươi?
"Ta không cứu ngươi thì ta sẽ thành phạm nhân giết người." Thu Viễn nói một lý do vô cùng chân thực, "Ngươi muốn tự sát cũng nên chọn địa điểm tốt một chút chứ? Tự sát ở đây không chỉ có ta, khách sạn này cũng sẽ bị ảnh hưởng."
"… Ta đã suy tính không kỹ, lần sau ta sẽ ra bờ sông thử xem."
Lương Tuyết Nhàn bị lời này của Thu Viễn làm cho bật cười, nàng treo dáng tươi cười trên mặt nói ra câu này, Thu Viễn nghe mà thấy rợn cả người.
"Ngươi không cần nghiêm túc thảo luận làm sao để tự sát như vậy…"
Thu Viễn vừa muốn nói gì khuyên nhủ nữ nhân này, trên tay truyền đến đau nhức kịch liệt chặn lại yết hầu của Thu Viễn.
Sau khi Lương Tuyết Nhàn tỉnh lại, Thu Viễn rốt cục chú ý tới vết thương trên hổ khẩu tay trái của mình.
Sau nhiều lần hồi sức tim phổi, vết cắt trên hổ khẩu của Thu Viễn bị pha lê cứa đứt càng bị xé rách thêm, hiện tại máu tươi đỏ thẫm từ đầu ngón tay Thu Viễn nhỏ xuống sàn nhà.
"Tay ngươi bị thương…"
"Khi gõ cửa đã xảy ra một ít vấn đề, ta đã bảo quầy lễ tân của khách sạn đưa hòm thuốc tới, chỉ là đồ vật bên trong trừ băng dán cá nhân ra ta đều không biết dùng."
Thu Viễn chỉ vào hòm thuốc đặt ở đầu giường nói.
"Ngươi ngồi lại đây, ta giúp ngươi băng bó."
Lương Tuyết Nhàn muốn đưa tay lấy hòm thuốc trên đầu giường, nhưng nàng lại nghĩ tới việc mình không mặc quần áo, vội vàng tìm trên giường một kiện áo sơ mi mặc vào.
Thế nhưng cũng chỉ có một chiếc áo sơ mi, khi nàng cầm hòm thuốc tìm kiếm vật phẩm chữa bệnh, Thu Viễn vẫn có thể mơ hồ trông thấy trên người nàng một chút… những bộ phận không nên thấy.
"Loại vết thương này ta khi còn bé thường xuyên bị, cho nên ta đã học qua cách tự mình xử lý, đưa tay cho ta."
Lương Tuyết Nhàn cầm cồn rửa sạch vết máu xung quanh tay Thu Viễn, sau đó kiểm tra vết thương rồi bắt đầu băng bó.
"Vì sao khi còn bé ngươi thường xuyên bị thương như vậy?" Lực chú ý của Thu Viễn lại ở một nơi khác.
"Bá lăng học đường, ta trước kia vì thích một nữ hài trong lớp mà bị ép chuyển trường."
"Thật xin lỗi." Thu Viễn hình như lại không cẩn thận đâm vào vết thương trong lòng Lương Tuyết Nhàn.
"Không sao, những chuyện đó đều đã qua."
Lương Tuyết Nhàn cúi đầu chăm chú xử lý vết thương cho Thu Viễn, sau khi tỉ mỉ băng bó xong, nàng cảm thấy ánh mắt Thu Viễn nhìn nàng có chút kỳ lạ.
Cũng rất bình thường, Lương Tuyết Nhàn trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, bộ y phục này căn bản không che chắn được gì, ngược lại sẽ còn khiến Thu Viễn khó chịu hơn.
Nhưng Lương Tuyết Nhàn lần này không biểu hiện ra vẻ ngượng ngùng hay phẫn nộ như trước, mà dùng hai tay nắm lấy bàn tay bị thương của Thu Viễn, nhìn Thu Viễn, nói ra một câu khiến Thu Viễn ngây ngẩn tại chỗ.
"Tới làm đi."
Lương Tuyết Nhàn mấp máy đôi môi có chút tái nhợt vì thiếu dưỡng khí quá lâu, nhưng trong thanh âm của nàng lại tỏa ra hương thơm mị hoặc.
"Làm cái gì?" Thu Viễn đương nhiên biết Lương Tuyết Nhàn chỉ cái gì, nhưng theo bản năng vẫn hỏi lại.
"Trước khi ngươi theo ta vào phòng khách sạn này không phải là vì cái này sao?" Lương Tuyết Nhàn cũng thẳng thắn nói.
"Ngươi đã cứu ta một mạng, mặc dù chính ta cũng không muốn, nhưng ta vẫn muốn báo đáp ngươi, ta nghĩ ngươi không thiếu tiền, phương diện khác cha ta có thể làm tốt hơn ngươi, cho nên… Ta không ngại làm với ngươi một lần."
Ngươi đây con mẹ nó còn nói mình không lang thang? Thu Viễn nghẹn họng không nói nên lời.
"Ta cũng không phải ai cũng được! Hơn nữa lớn như vậy còn chưa từng thử qua với nam sinh." Lương Tuyết Nhàn cảm nhận được ý tứ trong mắt Thu Viễn, vội vàng phản bác.
Lời này nói hay không cũng như nhau.
"Cô nương, ta theo ngươi vào phòng khách sạn, thuần túy là sợ ngươi nghĩ quẩn, thật sự không có ý tứ kia." Thu Viễn ổn định tâm thần nói.
"Ngươi đừng sợ, trước đừng động…" Lương Tuyết Nhàn, như Thu Viễn đoán, là người chiếm vị trí chủ đạo.
Lương Tuyết Nhàn nắm lấy tay Thu Viễn, bắt đầu chậm rãi liếm láp ngón tay hắn, nhiệt độ và cảm giác ướt át trong miệng nàng truyền tới ngón tay Thu Viễn.
Nàng liếm láp rất cẩn thận, cũng rất quen thuộc, xem ra giữa con gái với nhau cũng chỉ có thể chơi những trò đó.
"Có cảm giác không?" Sau khi liếm láp xong nàng nuốt nước bọt, hỏi Thu Viễn.
"Rất có cảm giác, nhưng thật sự không được." Thu Viễn đè bả vai Lương Tuyết Nhàn xuống, "Ta người này không cướp sắc cũng không cướp tiền."
"Vậy ngươi muốn cái gì? Như ta loại con gái này trên thân cũng chỉ có những thứ này… Chẳng lẽ chỉ muốn tình cảm thôi sao?" Lương Tuyết Nhàn cười hỏi.
"Tình cảm? Trên lý thuyết có thể coi là như vậy…" Thu Viễn lắc lắc bàn tay đầy nước bọt của Lương Tuyết Nhàn.
"Thế nhưng ta sẽ không thích ngươi, nam hài tử ta về tâm lý không chấp nhận được, trên thân thể thì còn có thể thử một chút."
Lương Tuyết Nhàn vừa nói vừa quấn chăn lên người, quan niệm của nữ hài này về chuyện kia thật sự khác với Thu Viễn.
Trong mắt Thu Viễn đó là đại sự cả đời của hai người.
Thu Viễn không nghĩ bảo thủ như vậy, nhưng không có tình cảm làm nền tảng thì Thu Viễn thật sự không làm được loại chuyện này.
Nhưng trong mắt Lương Tuyết Nhàn, đây chỉ là quá trình để mình và người mình thích vui vẻ hơn mà thôi, giống như chơi game không có gì khác biệt.
"Vậy lần này cơ hội ta có thể giữ lại trước được không?"
Được thôi, Thu Viễn thừa nhận mình cũng rất khó cự tuyệt một nữ hài tốt như Lương Tuyết Nhàn, nhưng không phải hiện tại…
"Giữ lại? Ngươi muốn giữ lại đến khi nào?" Lương Tuyết Nhàn lại cười, đây là lần đầu tiên nàng biết chuyện này còn có thể giữ lại.
"Đợi ta muốn thì sẽ tìm ngươi đòi, ngươi cũng đừng nên cự tuyệt, trước lúc đó ngươi cũng đừng nghĩ tới chuyện đầu sông cuối sông gì cả."
Việc hàng đầu của Thu Viễn bây giờ là làm cho Lương Tuyết Nhàn sống sót, nếu nàng thực sự tự sát thành công, trời mới biết hệ thống sẽ chọn mỏ nào là nữ hài phiền phức tiếp theo.
"Nhưng mà ta phải sống chỉ vì chờ ngươi muốn làm với ta, khó khăn quá đi." Lương Tuyết Nhàn hiểu ý tứ trong lời Thu Viễn, nàng nói như vậy cũng là nói cho Thu Viễn…
Hiện tại nàng đã không còn lý do gì để sống tiếp.
"Vậy thì tìm động lực sống khác! Công việc, cha mẹ, còn có…" Thu Viễn nói đến đây đột nhiên không nói được nữa.
"Tiểu Ngọc?" Lương Tuyết Nhàn đoán được Thu Viễn muốn nói gì.
"Tiểu Ngọc… Tóm lại ta cũng là bỏ nhà đi, ngươi không ngại thì ta cũng sẽ ở đây với ngươi một thời gian ngắn, ta biết ta không có tư cách gì, nhưng trong lòng ngươi có chuyện gì buồn bực có thể tìm ta tâm sự." Thu Viễn nói.
"Sau đó thì sao?"
"Làm cái rắm! Mặc quần áo vào cho ta." Thu Viễn dùng giọng điệu mệnh lệnh nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận